Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 9



Trình Dịch An nhặt lọ thuốc dưới đất lên, lẳng lặng suy nghĩ lời của Trình Dịch Sênh trong chốc lát. Anh tiện tay đặt lọ thuốc lên trên bàn rồi quay về phòng.

Năm phút sau, trong tay anh có thêm một tờ giấy ghi chú, anh dán giấy lên trên lọ thuốc rồi nhét vào trong túi. Sáng ngày hôm sau, anh đặt lọ thuốc lên nơi dễ thấy nhất, phía trên chỗ điều khiển xe.

Sáng sớm, Trình Dịch An vừa vào văn phòng đã nhìn thấy Diêu Vũ Thành ngồi ở vị trí của mình mà lắc chân. Trong tay người này cầm một hộp cơm, cười đến độ siêu thèm đòn.

“Bữa sáng tình yêu nè!” Diêu Vũ Thành đung đưa hộp cơm trong tay, sau đó móc túi sữa đậu nành trong túi ra, “Còn có đồ uống tình yêu nữa.”

Trình Dịch An túm lấy cổ áo anh ta, một tay giả vờ phủi bụi bẩn trên ghế, vô cùng ghét bỏ mà đuổi Diêu Vũ Thành sang một bên.

Diêu Vũ Thành chép miệng một cái, nói: “Xem ra người nào đó không muốn ăn bữa sáng do bạn học cũ làm rồi... Thua thiệt cho Tiểu Bạch người ta vừa mới sáng sớm đã đến nhà, nói là hôm qua tự tay làm, phần kia tôi đây cũng không dám ăn, đặc biệt để lại cho cậu đấy.”

Trình Dịch An mở máy tính, chuẩn bị kiểm tra phòng một lát, bỗng nghe thấy bên tai sượt qua hai chữ “Tiểu Bạch”, anh giật mình một cái, ra vẻ bình tĩnh nói: “Thả đồ xuống.”

“Úi dời, không phải bác sĩ Trình của chúng ta muốn đuổi tớ đi sao?” Diêu Vũ Thành rất mạnh miệng, tay cũng đã đàng hoàng đưa hộp cơm cho Trình Dịch An. Lúc Trình Dịch An nhận sữa đậu nành, anh ta liếc mắt đưa tình mà nói: “Người ta dùng cơ thể để làm ấm cả một đường đấy, cậu ngửi xem, có phải có mùi của cây thì là không.”

Trình Dịch An không tình nguyện để ý đến anh ta, phối hợp mở hộp cơm ra. Bên trong sắp xếp sáu chiếc màn thầu sáu nhân vật hoạt hình, chim cánh cụt nhỏ, vịt Donald, Husky... Đặt ở phía dưới cùng là con heo hồng mà Trình Dịch Sênh thích nhất. Anh chụp một tấm hình gửi cho Trình Dịch Sênh, sau đó ăn một miếng.

Sau khi Trình Dịch Sênh nhận được ảnh thì kích động vô cùng, hỏi anh mua ở đâu. Biết được là Sở Thanh tự làm rồi, ngay lập tức anh ta tỏ vẻ nhất định phải giúp Trình Dịch An theo đuổi được người ta.

“Hử? Tay cậu sao thế?” Diêu Vũ thấy là bị bỏng, chậc chậc lưỡi nói, “Chậc chậc chậc, sắc thuốc đến mức bị bỏng tay luôn, có muốn thổi thổi một chút, có muốn hôn hôn ôm ôm một cái không?”

Lời này đúng là y chang với Trình Dịch Sênh, bọn họ kết hôn rồi thì đều không biết xấu hổ như vậy sao? Vẫn là phải mặt dày thì mới kết hôn được mà...

Trình Dịch An cúi đầu, mắt nhìn mu bàn tay mình, thấy nghiêm trọng hơn hôm qua không ít, mụn nước nhìn qua thực sự rất dọa người.

“Bình thuốc bỏng tổ truyền của nhà cậu đâu rồi? Vô dụng?” Diêu Vũ Thành vừa định tìm thuốc mỡ bỏng cho anh, đột nhiên lại nhớ đến Sở Thanh lúc sáng hôm qua, “Tiểu Bạch nói buổi tối muốn đến phố Trường Bình cách bệnh viện chúng ta không xa để ăn mứt quả đấy.”

Diêu Vũ Thành cứ thế đứng tại chỗ suy tính hồi lâu, nói: “Tớ thấy thôi cậu đừng bôi thuốc làm gì, đến lúc đó cậu cứ lơ đãng đung đưa tay hai cái trước mặt Tiểu Bạch là được...”

Chuyện bôi thuốc giờ cũng không cần vội, quan trọng nhất là để vợ tương lai đau lòng kia kìa. Diêu Vũ Thành nói xong, còn không quên bảo Trình Dịch An lát nữa rửa sạch hộp cơm rồi đưa cho anh ta.

Hôm nay không sắp xếp phẫu thuật, Trình Dịch An cũng không cần đi xem học hỏi gì. Buổi sáng sau khi cùng chủ nhiệm ra cửa xem bệnh rồi, anh ở trong phòng nhìn nhìn tay mình. Để Diêu Vũ Thành đi tìm y tá nghe ngóng tin tức ông lão bán mứt quả ở phố Trường Bình xong, vừa đến giờ tan tầm Trình Dịch An đã cầm chìa khóa rời bệnh viện.

Lúc anh đến, ông lão bán mứt quả vừa ra khỏi nhà, một cái đòn gánh hai giỏ trúc, tấm vải hoa che kín bên trên, bên trong đầy ắp mứt quả.

Trình Dịch An còn chưa dừng xe hẳn lại đã nhìn thấy Sở Thanh ở đường cái đối diện đang chào hỏi ông lão.

Đèn xanh sáng, Sở Thanh một đường chạy về phía đường cái ở đối diện, liếc thấy chiếc xe quen thuộc cách đây không xa, trong lòng dậy lên một trận kinh hỉ. Quẹo chân một cái chạy thẳng đến phía Trình Dịch An.

Sao cậu lại ở đây thế?” Sở Thanh nhìn qua khung cửa sổ, hỏi anh.



“Đi ngang qua.” Trình Dịch An thấy gò má cô vì lạnh mà đỏ bừng, tiện tay cầm khăn quàng cổ ở ghế lái phụ đưa cho cô, “Quấn vào.”

Sở Thanh tùy ý quấn khăn lên cổ, sau đó vẫy tay với Trình Dịch An: “Tớ đi việc đây, cậu đi trước đi nhé.”

Cô vẫn luôn làm về những món ăn ngon đặc sắc ở thành phố M, mấy ngày trước vì nhân lực không đủ nên mới sang tổ sát vách hỗ trợ. Giờ đã qua ngày hai hai, có thể về công tác chức vụ của mình rồi. Cô chuẩn bị cho kỳ này là về làm mứt quả, hiện giờ phần lớn chi Táo trai[1] đã được đưa ra thị trường, mứt quả đang đúng mùa.

[1] Chi Sơn tra hay chi Táo gai, một số tài liệu còn gọi là sơn trà hoặc đào gai, là một chi lớn chứa các loài cây bụi và cây gỗ trong họ Hoa hồng, có nguồn gốc ở khu vực ôn đới Bắc bán cầu tại châu Âu, châu Á và Bắc Mỹ.

“Tôi chờ cậu.”

Sở Thanh gật đầu, chạy lại gần bên người ông lão bán mứt quả.

“Ông ơi, cháu muốn một phần ạ.” Sở Thanh nói giòn tan, phòng tai ông lão không tốt nên cô cười giơ một ngón tay lên.

Ông lão chậm rãi thả đòn gánh xuống, sau đó dùng bọc giấy gạo nếp và giấy dai bọc lấy mứt quả bỏ vào túi đưa cho Sở Thanh, cũng ngậm đầy ý cười mà giơ bốn ngón lên.

Sở Thanh đã sớm chuẩn bị xong tiền lẻ cho ông lão, lúc này bên cạnh đã có vài ba khách hàng vây quanh.

“Ông ơi, ông bán mứt quả bao nhiêu năm rồi ạ?”

Ông lão vừa gói mứt quả cho khách hàng khác, vừa trả lời Sở Thanh: “Ba mấy năm rồi.”

Thấy người một đông hơn, ong lão dứt khoát đưa giỏ trúc đến ven đường, lấy ghế đẩu của mình ra ngồi xuống.

“Vậy lúc không có chi Táo gai thì ông làm gì vậy ạ?” Thứ này có theo mùa, coi như mùa hè có bán chi Táo gai đi thì cũng không ngon bằng mùa đông được.

“Giúp người bạn già của ông bán Hoa Ngọc Lan[2], còn có cây dành dành[3] nữa.” Vào ngày hè, ở thành phố M luôn có những bà lão vác những chiếc rõ nhỏ, bên trong đựng từng chuỗi hoa tươi, Ngọc Lan, dành dành, hoặc là những chiếc vòng tay hoa nhài tự đan.

[2] Magnolia denudata là một loài thực vật có hoa trong họ Magnoliaceae. Loài này được Desr. mô tả khoa học đầu tiên năm 1792.

[3]Dành dành còn có tên khác là chi tử, thuỷ hoàng chi, mác làng cương... Cây ra hoa vào khoảng tháng 3-5, cho quả vào khoảng tháng 6-10. Cây mọc hoang ở những nơi gần nước. Còn được trồng làm cảnh.

Các cô gái nhỏ thích mua một chuỗi treo lên túi, khi gió đêm thổi qua hương thơm sẽ bay ra bốn phía.

Sở Thanh lại hỏi ông lão thêm mấy vấn đề nữa, trưng cầu được ông đồng ý rồi, cô lấy máy ảnh của mình ra chụp mấy tấm ảnh.

Mảnh áo vải màu xanh đậm của ông lão đang trong coi giỏ trúc thả xuống nơi chân tường xưa cũ, da tay ngăm đen tựa vỏ cây thô ráp, nếp nhăn ngang dọc. Chiếc khăn tay lộ một nửa ra ngoài, hoa trắng nền xanh, đường may tỉ mỉ.

Ông lão thấy cô ngồi xổm xuống chụp ảnh, còn hơi phối hợp mà khi thì nhìn về phương xa, khi thì giơ mứt quả đỏ sẫm lưu loát bọc vào trong lớp gạo nếp.

Đợi đến khi Sở Thanh thu dọn tài liệu xong xuôi thì ông lão đã bán xong mứt quả. Ông thu dọn đồ để về nhà, chưa đi được mất bước thì đã thấy người bạn già cách đó không xa, ôm hộp cơm ra ngoài tìm ông.



Hai ông bà đỡ lấy nhau rời đi, Sở Thanh không kìm được mà lại đưa tay nhấn chụp.

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng Sở Thanh cũng rảnh rỗi, cô không chờ nổi mà lấy mứt quả của mình ra cắn một miếng. Kẹo mạch nha giòn xốp bao bọc lấy chi Táo gai, cảm giác phong lan ra trong khoang miệng. Lại khiến Sở Thanh mường tưởng lại hồi còn bé, khi đó chỉ có khi sau Tết mới có thể ăn mứt quả thôi. Dù cho lúc đó mứt quả không được thơm ngon như giờ, nhưng ấy đã trở thành hồi ức tươi đẹp nhất trong lòng cô.

Trình Dịch An thấy cô phỏng vấn xong rồi thì lái xe đến bên người cô.

Sở Thanh vội vàng nuốt mứt quả trong miệng xuống, sau đó nghiêng người kiểm tra xem khóe miệng mình có dính vụn gì không, thấy hình tượng hoàn hảo rồi mới kéo cửa ghế phụ ra ngồi lên.

Vừa lên xe cô đã chú ý đến lọ thuốc nhỏ đặt phía trên bảng điều khiển, phía trên đó dính một tờ giấy ghi chú màu hồng phấn rất không hợp phong cách, và ba chữ “Thuốc bôi bỏng” được viết chỉnh tề bằng chữ Khải.

Vừa quay đầu cô đã nhìn thấy mu bàn tay bị bỏng của Trình Dịch An, toàn bộ mu bàn tay đều sưng đỏ, còn nổi mụn nước.

“Cậu bị lúc nào thế? Lúc sắc thuốc à?” Sở Thanh cau mày hỏi.

Trình Dịch An hơi lờ đi mà khoát khoát tay, “Không sao cả, đã bôi thuốc rồi.”

Sở Thanh nghe xong, thò người cầm lấy lọ thuốc bỏng mở ra, tấm giấy nhôm bạc bọc lấy thuốc mỡ, không có một vết tích từng được mở ra.

“Đưa tay cho tớ.” Sở Thanh lấy que tăm i-ốt trong balo ra, một tay nắm lấy tay áo của Trình Dịch An, một tay khử độc. Sau khi khử độc xong thì dùng ngón trỏ khẽ quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng chấm lên mu bàn tay anh, sau đó xoa xoa đều đều.

Đầu Trình Dịch An nghiêng sang trái, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, toàn bộ quá trình đều không nhìn cô.

“Được rồi.”

Trình Dịch An nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy Sở Thanh đã gấp đến độ đỏ mặt, anh cúi đầu cười một tiếng, sau đó đưa tay phải vu.ốt ve đầu cô, nói: “Không sao cả.”

“Cậu làm gì thế hả!” Sở Thanh ôm đầu trốn ra sau, “Cậu...”

Trình Dịch An bị phản ứng này của cô dọa, lúc này mới phát giác mình thất lễ, vừa định mở miệng nói xin lỗi, không nghĩ tới cô bé này hét to một tiếng: “Hôm qua tớ vừa gội đầu đấy, đừng có sờ đầy dầu lên đó!”

Trình Dịch An nổ máy, lái xe đến nhà Sở Thanh. Anh như thường lệ đưa người đến thang máy rồi mới rời đi, còn dặn dò Sở Thanh thứ bảy đúng giờ đi tái khám.

Sau khi Sở Thanh lên lầu mới phát hiện ra chiếc khăn không không thuộc về mình đang quấn nơi cổ, tản ra mùi hương chỉ thuộc về riêng mình Trình Dịch An. Cô cởi khăn quàng cổ ra, sau đó nhắn một tin cho anh.

Sở Thanh: Quên trả lại khăn quàng cổ cho cậu rồi, ngày mai tớ sẽ đưa cho cậu nhé.

Trình Dịch An: Không vội, thứ bảy nói sau.

Mỗi lần trò chuyện Wechat, hai người đều mang theo thái độ giải quyết việc chung, ngay cả mấy vẻ mặt quỷ súc mà Sở Thanh thích dùng nhất, cô cũng không dám gửi.

Cô ném khăn quàng cổ vào máy giặt, đổ nước giặt quần áo nhãn hiệu Mặt Trăng vào. Sau đó âm thầm thề rằng lần sau gặp Trình Dịch An nhất định phải hỏi một chút xem anh dùng bột giặt gì mà có thể khiến mình nhớ thương tám năm trời.
Chương trước Chương tiếp