Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 1038
Đây là lần đầu tiên Trần Thương làm, trong lòng cũng không nắm chắc, dù sao cũng không biết tình huống người bệnh, bây giờ nói điều gì cũng uống công.
Mặc dù nhắc tới, gắn lại các chỉ bị gấy và kỹ thuật tái tạo ngón tay gãy cơ bản nhìn chung không khác nhau nhiều, đều là làm sạch vết thương, cố định xương cốt, tiếp đó bắt đầu nối lại mạch máu, chữa trị cơ bắp gân bắp thịt, chữa trị thần kinh, chữa trị làn da.
Nhưng vì sau khi tứ chỉ tái tạo không chỉ cần cân nhắc đến vấn đề sống sót, còn phải cân nhắc đến khôi phục chức năng, một ngón tay, cho dù là tổn thương nghiêm trọng, sau khi chữa trị mà tình huống kém, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, nhưng đó chỉ là một ngón tay?
Điều đó so với thực tế khác nhau quá lớn!
Trần Thương nghĩ tới đây, cũng hít sâu một hơi.
Anh cũng nhạy cảm ý thức được, đây là một cơ hội.
Đoạn thời gian trước vì chuyện của Chu Tuyên Văn, Tân Hiếu Uyên cũng bị liên luỵ, Trần Thương có chút băn khoăn
Hơn nữa đối với Chu Tuyên Văn, Trần Thương cực. kỳ khinh thường.
Nếu như lần này có thể giúp Khổng cao quan, chuyện này có lẽ đối với Tần Hiếu Uyên mà nói là một chuyện tốt!
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn Tân Hiếu Uyên, nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi, viện trưởng Tăn, cháu nhất định sẽ dùng toàn lực!
Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, do dự một chút:
- Tiểu Trần... Cũng không cần quá khẩn trương, không căn quan tâm chú, cháu cứ yên tâm trị liệu đi, đừng nên tạo áp lực cho mình.
Trần Thương cười nói:
- Không có chuyện gì!
Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, vỗ bả vai Trần Thương, cười cười.
Mà lúc này đây, tiếng còi xe 120 đã vang lên, mọi người vội vàng dấn thân vào, khẩn cấp công việc cứu viện bên trong.
Trong phòng phẫu thuật, tụ tập tất cả nhân lực cấp cao của ngoại khoa tay đến từ các bệnh viện lớn của tỉnh, chủ nhiệm khoa chỉnh hình.
Tất cả mọi người đều phải đối mặt chính là cánh tay phải đã triệt để gãy rời, làm sao thực hiện tái tạo gãy chỉ được!
Đi thủ đô, thời gian ít nhất cũng phải bốn, năm tiếng, đi Thượng Hải thời gian càng lâu, nhưng mà này còn chưa tính thời gian thủ tục.
Tâm lý Khổng Tường Dân vô cùng lo sợ!
Dù ông ta có làm chức lớn gì, hoặc có bao nhiêu tiền, khi con mình xảy ra chuyện như vậy, thì ông vẫn là một người cha, là một người chồng.
Vợ ông ta đứng bên cạnh, bà ta trang điểm đậm nên không nhìn ra được cảm xúc, dù vậy, thân thể vẫn run tẩy ôm Khống Tường Dân thật lâu không thể bình tĩnh.
- Không sao, vợ yêu, không có chuyện gì!
- Thật, viện trưởng Vương ở Lục viện của thành phố Thượng Hải cũng nói, có bác sĩ Trần ở đây, đều đáng tin hơn so với ông ấy, bà đừng lo lắng!
Vợ ông ta tên Thích Văn, là giáo sư đại học, giáo sư đại học Khoa Học Tự Nhiên Đông Dương.
Thích Văn hít một hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại.
- Lão Khổng, quan trọng là nó mới ba mươi tuổi, hơn nữa đây chính là tay phải! Nếu như nối không tốt, thật sự bị tàn phế!
Âm thanh Thích Văn có chút run rẩy.
Làm sao Khổng Tường Dân có thể không biết được?
Lúc này, Đàm Trung Lâm, Tân Hiếu Uyên dẫn theo Trần Thương đi tới.
- Khổng cao quan, đây chính là bác sĩ Trần!
Trần Thương còn chưa kịp chào hỏi, Khổng Tường Dân quay người chủ động nắm tay nói
- Bác sĩ Trần, làm ơn, tôi là cha người bệnh.
Một câu, khiến cho thiện cảm của Trần Thương tăng gấp đôi.
Nói bóng gió là cậu không căn khẩn trương, cậu là bác sĩ, tôi là người nhà, người bệnh trong phòng phẫu thuật, cậu không cần có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng!
Trần Thương không có nói nhảm nhiều lời, nắm tay ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn đổi phương:
- Cháu sẽ cố hết sức.
Khổng Tường Dân gật đầu, ông đã tuổi gần sáu mươi vì công tác bận rộn nên tóc đã sớm bạo, ánh mắt cực kỳ đục ngầu, chưa nói tới hỉ nộ, nhưng lại tràn đầy chờ mong và mang ơn:
- Trông cậy vào cháu! Bác sĩ Trần.
Sau khi nói xong, Trần Thương đi theo Đàm Trung Lâm tiến vào phòng phẫu thuật.
Tân Hiếu Uyên không đi vào chung, mà ở bên ngoài phòng phẫu thuật cùng với hai vợ chồng Khổng Tường Dân.
...
....
Trần Thương vừa đi vừa hỏi Đàm Trung Lâm:
- Bao lâu?
Sau khi Đàm Trung Lâm suy nghĩ một lát:
- Từ lúc bị gãy rời đã được hơn hai tiếng rưỡi, khi đến bệnh viện, chúng tôi đã mau chóng xét nghiệm máu, chụp phim X-quang luôn rồi.
Sau khi Trần Thương nghe được, im lặng, dựa theo tính toán hai tiếng, lúc này cơ quan sẽ thiếu máu thiếu dưỡng khí nuôi dưỡng là dễ biết.
Dù là gấy ngón tay hay là gấy tay, một khi xảy ra gãy rời, dưới điều kiện thiếu dưỡng khí, tổ chức tế bào sẽ bắt đầu một teo lại từ nhẹ đến nặng, bệnh lý từ lượng biến đến chất biến có thể phát sinh.
Dẫn đến càng ngày càng nghiêm trọng!
Mà đoạn tay, cơ thịt là bộ phận tái tạo mạnh nhất, nó nhận dưỡng khí cực kém, tốc độ biến tính của tế bào cơ rất nhanh, mức độ cũng sẽ càng ngày càng nặng.
Trạng thái lý tưởng là từ nhiệt độ bình thường xuống, mặc dù nói là 4 - 6 giờ có thể dẫn tới tình trạng nhận thiếu máu.
Nhưng anh còn phải cân nhắc rất nhiều thứ, ví dụ như nhiễm khuẩn, ví dụ như quá trình phẫu thuật, ví dụ như tình huống khôi phục, ví dụ như cá thể khác biệt!
Cho nên nói, thời gian an toàn, chỉ là trên lý thuyết mà thôi.
Trần Thương chỉ có thể nói là càng nhanh càng tốt!
Sau khi Trần Thương đi vào, không có rửa tay trước, mà đi thắng đến người bệnh.
Người chung quanh sau khi trông thấy Trần Thương đi vào, vội vàng tránh ra một con đường
Mặc dù Trần Thương rất xa lạ trong mắt rất nhiều chủ nhiệm, nhưng mọi người đều biết, lần này mổ chính chính là vị bác sĩ Trần trẻ tuổi này!
Sắc mặt cả đám đều tò mò, trong lòng tràn đầy nghỉ hoặc, bác sĩ Trần này đến cùng có bản lãnh gì, có thể làm cho Khổng cao quan tự mình chuyển bệnh nhân tới đây?
Nhưng ở đây đều là chủ nhiệm của mỗi cái bệnh viện, nguyên một đám như vượn người, sẽ không nói lung tung.
Y tá Viện Viện ở phía sau lưng Trần Thương, đúng lúc thấy Trần Thương đi vào, tất cả mọi người đều nhường đường, cảnh này đập vào trong mắt, thực tế có. chút rung động!
Giống như vương giả trở về!
Trong lúc nhất thời, Viện Viện cũng có chút ngây ngẩn cả người
Người bệnh cực kỷ tỉnh táo, đây là cảm giác đầu tiên của Trần Thương, cùng nhau theo tới chính là Hoắc Quốc Khánh chủ nhiệm khoa ngoại tay của Đông Đại Nhất viện, lúc này anh ta đang giữ cánh tay gãy.
Sau khi Khổng Gia Huy thấy Trần Thương, lập tức nhếch miệng cười một tiếng:
- Bác sĩ Trần, khổ cực!
Trần Thương nhẹ gật đầu, không có nói chuyện phiếm khách sáo, mà trực tiếp làm:
- Trước tiên tôi xem tình huống một chút.
Mặc dù nhắc tới, gắn lại các chỉ bị gấy và kỹ thuật tái tạo ngón tay gãy cơ bản nhìn chung không khác nhau nhiều, đều là làm sạch vết thương, cố định xương cốt, tiếp đó bắt đầu nối lại mạch máu, chữa trị cơ bắp gân bắp thịt, chữa trị thần kinh, chữa trị làn da.
Nhưng vì sau khi tứ chỉ tái tạo không chỉ cần cân nhắc đến vấn đề sống sót, còn phải cân nhắc đến khôi phục chức năng, một ngón tay, cho dù là tổn thương nghiêm trọng, sau khi chữa trị mà tình huống kém, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, nhưng đó chỉ là một ngón tay?
Điều đó so với thực tế khác nhau quá lớn!
Trần Thương nghĩ tới đây, cũng hít sâu một hơi.
Anh cũng nhạy cảm ý thức được, đây là một cơ hội.
Đoạn thời gian trước vì chuyện của Chu Tuyên Văn, Tân Hiếu Uyên cũng bị liên luỵ, Trần Thương có chút băn khoăn
Hơn nữa đối với Chu Tuyên Văn, Trần Thương cực. kỳ khinh thường.
Nếu như lần này có thể giúp Khổng cao quan, chuyện này có lẽ đối với Tần Hiếu Uyên mà nói là một chuyện tốt!
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn Tân Hiếu Uyên, nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi, viện trưởng Tăn, cháu nhất định sẽ dùng toàn lực!
Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, do dự một chút:
- Tiểu Trần... Cũng không cần quá khẩn trương, không căn quan tâm chú, cháu cứ yên tâm trị liệu đi, đừng nên tạo áp lực cho mình.
Trần Thương cười nói:
- Không có chuyện gì!
Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, vỗ bả vai Trần Thương, cười cười.
Mà lúc này đây, tiếng còi xe 120 đã vang lên, mọi người vội vàng dấn thân vào, khẩn cấp công việc cứu viện bên trong.
Trong phòng phẫu thuật, tụ tập tất cả nhân lực cấp cao của ngoại khoa tay đến từ các bệnh viện lớn của tỉnh, chủ nhiệm khoa chỉnh hình.
Tất cả mọi người đều phải đối mặt chính là cánh tay phải đã triệt để gãy rời, làm sao thực hiện tái tạo gãy chỉ được!
Đi thủ đô, thời gian ít nhất cũng phải bốn, năm tiếng, đi Thượng Hải thời gian càng lâu, nhưng mà này còn chưa tính thời gian thủ tục.
Tâm lý Khổng Tường Dân vô cùng lo sợ!
Dù ông ta có làm chức lớn gì, hoặc có bao nhiêu tiền, khi con mình xảy ra chuyện như vậy, thì ông vẫn là một người cha, là một người chồng.
Vợ ông ta đứng bên cạnh, bà ta trang điểm đậm nên không nhìn ra được cảm xúc, dù vậy, thân thể vẫn run tẩy ôm Khống Tường Dân thật lâu không thể bình tĩnh.
- Không sao, vợ yêu, không có chuyện gì!
- Thật, viện trưởng Vương ở Lục viện của thành phố Thượng Hải cũng nói, có bác sĩ Trần ở đây, đều đáng tin hơn so với ông ấy, bà đừng lo lắng!
Vợ ông ta tên Thích Văn, là giáo sư đại học, giáo sư đại học Khoa Học Tự Nhiên Đông Dương.
Thích Văn hít một hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại.
- Lão Khổng, quan trọng là nó mới ba mươi tuổi, hơn nữa đây chính là tay phải! Nếu như nối không tốt, thật sự bị tàn phế!
Âm thanh Thích Văn có chút run rẩy.
Làm sao Khổng Tường Dân có thể không biết được?
Lúc này, Đàm Trung Lâm, Tân Hiếu Uyên dẫn theo Trần Thương đi tới.
- Khổng cao quan, đây chính là bác sĩ Trần!
Trần Thương còn chưa kịp chào hỏi, Khổng Tường Dân quay người chủ động nắm tay nói
- Bác sĩ Trần, làm ơn, tôi là cha người bệnh.
Một câu, khiến cho thiện cảm của Trần Thương tăng gấp đôi.
Nói bóng gió là cậu không căn khẩn trương, cậu là bác sĩ, tôi là người nhà, người bệnh trong phòng phẫu thuật, cậu không cần có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng!
Trần Thương không có nói nhảm nhiều lời, nắm tay ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn đổi phương:
- Cháu sẽ cố hết sức.
Khổng Tường Dân gật đầu, ông đã tuổi gần sáu mươi vì công tác bận rộn nên tóc đã sớm bạo, ánh mắt cực kỳ đục ngầu, chưa nói tới hỉ nộ, nhưng lại tràn đầy chờ mong và mang ơn:
- Trông cậy vào cháu! Bác sĩ Trần.
Sau khi nói xong, Trần Thương đi theo Đàm Trung Lâm tiến vào phòng phẫu thuật.
Tân Hiếu Uyên không đi vào chung, mà ở bên ngoài phòng phẫu thuật cùng với hai vợ chồng Khổng Tường Dân.
...
....
Trần Thương vừa đi vừa hỏi Đàm Trung Lâm:
- Bao lâu?
Sau khi Đàm Trung Lâm suy nghĩ một lát:
- Từ lúc bị gãy rời đã được hơn hai tiếng rưỡi, khi đến bệnh viện, chúng tôi đã mau chóng xét nghiệm máu, chụp phim X-quang luôn rồi.
Sau khi Trần Thương nghe được, im lặng, dựa theo tính toán hai tiếng, lúc này cơ quan sẽ thiếu máu thiếu dưỡng khí nuôi dưỡng là dễ biết.
Dù là gấy ngón tay hay là gấy tay, một khi xảy ra gãy rời, dưới điều kiện thiếu dưỡng khí, tổ chức tế bào sẽ bắt đầu một teo lại từ nhẹ đến nặng, bệnh lý từ lượng biến đến chất biến có thể phát sinh.
Dẫn đến càng ngày càng nghiêm trọng!
Mà đoạn tay, cơ thịt là bộ phận tái tạo mạnh nhất, nó nhận dưỡng khí cực kém, tốc độ biến tính của tế bào cơ rất nhanh, mức độ cũng sẽ càng ngày càng nặng.
Trạng thái lý tưởng là từ nhiệt độ bình thường xuống, mặc dù nói là 4 - 6 giờ có thể dẫn tới tình trạng nhận thiếu máu.
Nhưng anh còn phải cân nhắc rất nhiều thứ, ví dụ như nhiễm khuẩn, ví dụ như quá trình phẫu thuật, ví dụ như tình huống khôi phục, ví dụ như cá thể khác biệt!
Cho nên nói, thời gian an toàn, chỉ là trên lý thuyết mà thôi.
Trần Thương chỉ có thể nói là càng nhanh càng tốt!
Sau khi Trần Thương đi vào, không có rửa tay trước, mà đi thắng đến người bệnh.
Người chung quanh sau khi trông thấy Trần Thương đi vào, vội vàng tránh ra một con đường
Mặc dù Trần Thương rất xa lạ trong mắt rất nhiều chủ nhiệm, nhưng mọi người đều biết, lần này mổ chính chính là vị bác sĩ Trần trẻ tuổi này!
Sắc mặt cả đám đều tò mò, trong lòng tràn đầy nghỉ hoặc, bác sĩ Trần này đến cùng có bản lãnh gì, có thể làm cho Khổng cao quan tự mình chuyển bệnh nhân tới đây?
Nhưng ở đây đều là chủ nhiệm của mỗi cái bệnh viện, nguyên một đám như vượn người, sẽ không nói lung tung.
Y tá Viện Viện ở phía sau lưng Trần Thương, đúng lúc thấy Trần Thương đi vào, tất cả mọi người đều nhường đường, cảnh này đập vào trong mắt, thực tế có. chút rung động!
Giống như vương giả trở về!
Trong lúc nhất thời, Viện Viện cũng có chút ngây ngẩn cả người
Người bệnh cực kỷ tỉnh táo, đây là cảm giác đầu tiên của Trần Thương, cùng nhau theo tới chính là Hoắc Quốc Khánh chủ nhiệm khoa ngoại tay của Đông Đại Nhất viện, lúc này anh ta đang giữ cánh tay gãy.
Sau khi Khổng Gia Huy thấy Trần Thương, lập tức nhếch miệng cười một tiếng:
- Bác sĩ Trần, khổ cực!
Trần Thương nhẹ gật đầu, không có nói chuyện phiếm khách sáo, mà trực tiếp làm:
- Trước tiên tôi xem tình huống một chút.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương