Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 1052
Không biết Trần Thương nói hăng quá, hay Thang Kim Ba chấp nhận nó.
Hoặc có thể hai người cho rằng bầu không khí quá oi bức, Trần Thương liên tục nói phương pháp khâu Thang xấu và không đầy đủ, khiến giáo sư Thang hơi tức giận.
Dù sao, bầu không khí đã sớm thay đổi từ nói chuyện vui vẻ đến gặp gỡ rồi ghét nhau... Bây giờ nó đã phát triển thành một trận chiến dữ dội!
Nhóm người bên cạnh anh đang quan sát, mọi người sợ hãi, sợ rằng họ sẽ lao vào đánh nhau!
Lỡ có đánh nhau, điều này... nó thực sự sẽ trở thành một trận cười lớn!
Giang Đào, Lý Vũ ở gần đó nhìn nhau và gật đầu với nhau. Nếu như có đánh nhau, rốt cuộc nên giúp ai?
Hay tách họ ra?
Đây là vấn đề mà hai người lo lắng hơn!
Giáo sư Thang cũng hung dữ, lúc nãy còn lịch sự, bây giờ ông ta đã xắn tay áo lên và tranh luận.
Thang Kim Ba trông nhợt nhạt, khi thấy phương pháp khâu Thang chứa đầy những sơ hở mà Trần Thương nói, khiến cho ông ta có chút không vui.
Và Trần Thương cũng liếc nhìn, gần như nghĩ rằng giáo sư Thang mở hack!
Vì ông ta thực sự hiểu biết sâu sắc về chỉ khâu gân và phẫu thuật của ngoại khoa tay.
Cuộc thảo luận học thuật này thực sự có thể tranh luận đến nảy nửa!
Chỉ là không biết đang thảo luận cái gì?
Đây là lý do tại sao trong văn học cổ đại Trung Quốc thích nhấm vài ngụm rượu khi làm thơ, cầm cây kiếm, điều này chắc chắn do sự can đảm, hoặc để thấu hiểu nhau, trấn tĩnh nhau.
Thấy cuộc thảo luận ngày càng căng thẳng, y tá bước vào và nói:
- Bác sĩ Trần, bệnh nhân đến rồi. Bao lâu nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật?
Trần Thương nghe được:
- Đi, ngay bây giờ!
Thang Kim Ba ngay lập tức dừng lại:
- Giáo sư Trần, cậu chắc chắn không hiểu rõ về phương pháp khâu vết thương, tôi sẽ khâu nó và cậu sẽ đưa ra gợi ý!
Bây giờ cả hai đều biết rằng cuộc thảo luận không còn hiệu quả.
Trần Thương gật đầu:
- Mời giáo sư Thang.
Thang Kim Ba gật đầu, nói:
- Được.
Không có vấn đề gì cho họ thảo luận, bất kể họ tranh luận, họ cũng chỉ nói về học thuật và không liên quan gì đến mọi người.
Cả hai đều rất rõ ràng.
Lý Vũ và Giang Đào ở phía sau, nhìn nhau và vội vã tiến về phía trước.
Vào lúc này, Giang Đào, ngay cả khi anh ta tôn sùng giáo sư Thang, anh ta biết mình là ai, lỡ đánh nhau thật, anh ta nhất định đánh Lý Vũ trước.
Đúng, không sai!
Nhưng không được để Lý Vũ phát hiện suy nghĩ của mình.
Lý Vũ bình tĩnh bước một bước nhỏ cách xa Giang Đào.
Cậu ta biết rằng, phẫu thuật này là cuộc thi giữa hai người.
Trong phòng phẫu thuật, Trần Thương giới thiệu với bệnh nhân:
- Đây là giáo sư Thang, Thang Kim Ba đến từ Bệnh viện liên kết của Đại học Nam Thông, ông ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khâu bắp cơ ở Trung Quốc...
Sau khi giới thiệu cho bệnh nhân đôi điều, đôi mắt của bệnh nhân cũng sáng lên. Khi anh ta bị bệnh, cũng đã lên Baidu tìm kiếm và biết được thông tin của giáo sư Thang này.
Thật bất ngờ, giáo sư Thang Kim Ba cũng được mời trực tiếp. Nghĩ đến đây, bệnh nhân thể hiện lòng biết ơn:
- Cảm ơn bác sĩ Trần, cảm ơn giáo sư Thang.
Đúng, phẫu thuật đã sẵn sàng để bắt đầu.
Vào lúc này, Giang Đào, bàn về phương pháp khâu vết thương đột nhiên nghiêng về một bên.
Bỗng nhiên anh ta hy vọng rằng Trần Thương sẽ chiến thắng.
Anh ta không biết tại sao lại có suy nghĩ vậy?
Dù sao, mọi người đều như vậy. Dù mình có tệ đến đâu, cũng chỉ có thể chán ghét bản thân.
Thang Kim Ba liếc Lý Vũ, ngay lập tức Lý Vũ nhận ra, anh ta đã sẵn sàng hỗ trợ.
Trân Thương nói với y tá Viên Viên:
- Bật đèn.
Phẫu thuật bắt đầu!
Thật trùng hợp, bệnh nhân tình cờ bị chấn thương ở gân gấp, cũng phải dùng vết khâu Thang, nằm trong bộ phận Thang.
Đây là khu vực dùng chỉ khâu Tang tốt nhất.
Khi bắt đầu ca phẫu thuật, Trần Thương không nói gì, đây không phải lúc để thảo luận, nhưng anh ghi nhớ rõ ràng trong lòng.
Một lát kết thúc rồi, mới thảo luận với Giáo sư Thang.
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Điều này đúng như mong đợi của mọi người.
Nếu giáo sư Thang không thể sử dụng phương pháp Thang tốt, thì ai có thể sử dụng nó tốt?
Giang Đào không thể không lo lắng, liếc nhìn Trân Thương
và nói một cách thần bí:
- Cơ hội chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu? Chỉ cần yêu cầu đừng để thua quá tệ là được!
Còn An Ngạn Quân lại rất bình tĩnh, thành thật mà nói, đi theo Trần Thương đã được một khoảng thời gian, tầm nhìn của anh ta cũng cao hơn.
Ca phẫu thuật kết thúc rất nhanh, rồi sau đó dặn dò.
Thang Kim Ba mỉm cười và nhìn Trần Thương:
- Giáo sư Trần, đây là phương pháp Thang cải tiến của tôi, bây giờ so với bản lúc trước thế nào?
Trần Thương gật đầu chân thành:
- Ừm, nó thực sự đã được cải tiến rất nhiều!
Nhưng lời chưa nói, đã bị chen ngang:
- Tuy nhiên, những thiếu sót tôi đã chỉ ra lúc đó vẫn còn tồn tại. Nếu phương pháp Thang muốn được cải tiến, nó phải được kết hợp với ý tưởng về khâu Bunnell và khâu Kessler...
Thang Kim Ba cau mày, ông chưa kịp đặt dao mổ xuống để bác bỏ, y tá đã nói:
- Bác sĩ Trần, có thêm một ca phẫu thuật khác..
Thang Kim Ba nhìn Trần Thương rồi im lặng.
Ngụ ý rất rõ ràng: Cậu làm được thì làm!
Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để chứng minh sự thật!
Sau khi chuẩn bị xong, Trần Thương đến gặp bệnh nhân và sẵn sàng bắt đầu ca phẫu thuật. An Ngạn Quân sẵn sàng giúp đỡ.
Giang Đào có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Trần Thương phẫu thuật, nên anh ta không chẳn chắc lắm! Bác sĩ Trần có thực sự giỏi như giáo sư đã nói?
Nhưng... anh ta nghĩ rằng cuộc tranh luận vừa rồi của cậu ta và giáo sư Thang là không phân trên dưới, điều đó là tất nhiên!
Bây giờ Giang Đào đang rất phân vân.
Đối với Trần Thương, rốt cuộc nên hâm mộ? Hay nên chán ghét?
Nhưng... có lẽ hâm mộ lớn hơn.
Dù gì... chán ghét cũng không có lý do gì?
Giang Đạo kiêu ngạo nên vẫn còn đang khinh thường Trần Thương?
Không biết nói gì nữa?
Bác sĩ Trần to gan dám tranh luận với giáo sư Thang, chỉ vào mũi ông ta và nói về kỹ thuật khâu, đây là chuyện cười gì vậy?
Giáo viên của anh ta cũng không dám làm điều đó?
Nghĩ đến đây, anh ta nghiêm túc quan sát cuộc phẫu thuật.
Ngay sau đó, Trần Thương đã sẵn sàng khâu vết thương và bắt đầu tiến hành.
Chỉ là... đôi mắt của Thang Kim Ba sáng lên khi Trần Thương bắt đầu.
Nhưng Lý Vũ đang suy nghĩ, anh ta vẫn dùng chỉ khâu Thang?
Đã nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn dùng...
Lời này không dám nói, bỗng nhiên kỹ thuật của Trần Thương thay đối, đó là chỉ khâu bốn tia hoàn toàn khác với phương pháp khâu Thang của chỉ khâu sáu tia được sử dụng thông thường, nhưng khi may, góc khâu và đường chỉ kim của anh ta... lại rất khác xa.
Phương pháp này là gì?
Đôi mắt của Thang Kim Ba mở to. Ông ta biết rất rõ đây không phải là phương pháp khâu Thang. Đây thậm chí không phải là phương pháp khâu mà ông ta biết.
Nhưng... lại có kỹ thuật của mọi phương pháp.
Hơn nữa, nhìn vào đường khâu, ông ta ngạc nhiên khi thấy rằng phương pháp khâu của Trần Thương là ý tưởng táo bạo.
Chọn lọc khéo léo các kỹ thuật cho phép chỉ khâu không làm tổn thương các mô xung quanh và để giảm độ bám dính đến mức tối thiểu, lợi thế đáng kể của chỉ khâu bốn tia so với chỉ khâu sáu tia được thể hiện nhanh chóng...
Càng nhìn, Thang Kim Ba càng sốc!
Càng nhìn, ông ta càng rùng mình!
Đây... phương pháp khâu này là gì, tại sao chưa bao giờ nghe về nó, nhưng... đây có thể là hướng phát triển trong tương lai của phương pháp khâu Thang?
Càng nhìn, hơi thở của ông càng nhanh.
Và Lý Vũ chết lặng.
Người ngoài nhìn vào rất sống động, còn người trong ngành lại thấy được sự hưng phấn. Mặc dù anh ta không phải là chuyên gia, anh ta cũng đi theo giáo sư Thang từ Nam tới Bắc. Chuyện lớn nhỏ gì mà chưa thấy qua?
Anh ta mơ hồ cảm thấy rằng phương pháp khâu của Trần Thương thực sự tốt hơn phương pháp khâu Thang, rất đúng?
Phương pháp khâu vết thương đều rất quen thuộc, còn phương pháp khâu này, anh ta không cảm thấy quen thuộc tí nào?
Giang Đào ở bên cạnh mở to miệng và chết lặng!
Anh ta nhìn vào phương pháp khâu này một cách khó hiểu, anh ta không thể để hiểu rõ được nó.
Giáo viên của anh là Cố Hồng Mai, phó giám đốc ngoại khoa tay ở Bệnh viện Tích Thuỷ Đàm, còn giám đốc ngoại khoa tay là Thường Hồng Lệ.
Thường Hồng Lệ cũng là một bác sĩ lâu năm trong lĩnh vực này. Ý tưởng của cô ta là tìm kiếm một trăm trường học tốt nhất và nghiên cứu tỉ mỉ mọi phương pháp khâu. Do đó, Giang Đào cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ý tưởng này.
Hoặc có thể hai người cho rằng bầu không khí quá oi bức, Trần Thương liên tục nói phương pháp khâu Thang xấu và không đầy đủ, khiến giáo sư Thang hơi tức giận.
Dù sao, bầu không khí đã sớm thay đổi từ nói chuyện vui vẻ đến gặp gỡ rồi ghét nhau... Bây giờ nó đã phát triển thành một trận chiến dữ dội!
Nhóm người bên cạnh anh đang quan sát, mọi người sợ hãi, sợ rằng họ sẽ lao vào đánh nhau!
Lỡ có đánh nhau, điều này... nó thực sự sẽ trở thành một trận cười lớn!
Giang Đào, Lý Vũ ở gần đó nhìn nhau và gật đầu với nhau. Nếu như có đánh nhau, rốt cuộc nên giúp ai?
Hay tách họ ra?
Đây là vấn đề mà hai người lo lắng hơn!
Giáo sư Thang cũng hung dữ, lúc nãy còn lịch sự, bây giờ ông ta đã xắn tay áo lên và tranh luận.
Thang Kim Ba trông nhợt nhạt, khi thấy phương pháp khâu Thang chứa đầy những sơ hở mà Trần Thương nói, khiến cho ông ta có chút không vui.
Và Trần Thương cũng liếc nhìn, gần như nghĩ rằng giáo sư Thang mở hack!
Vì ông ta thực sự hiểu biết sâu sắc về chỉ khâu gân và phẫu thuật của ngoại khoa tay.
Cuộc thảo luận học thuật này thực sự có thể tranh luận đến nảy nửa!
Chỉ là không biết đang thảo luận cái gì?
Đây là lý do tại sao trong văn học cổ đại Trung Quốc thích nhấm vài ngụm rượu khi làm thơ, cầm cây kiếm, điều này chắc chắn do sự can đảm, hoặc để thấu hiểu nhau, trấn tĩnh nhau.
Thấy cuộc thảo luận ngày càng căng thẳng, y tá bước vào và nói:
- Bác sĩ Trần, bệnh nhân đến rồi. Bao lâu nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật?
Trần Thương nghe được:
- Đi, ngay bây giờ!
Thang Kim Ba ngay lập tức dừng lại:
- Giáo sư Trần, cậu chắc chắn không hiểu rõ về phương pháp khâu vết thương, tôi sẽ khâu nó và cậu sẽ đưa ra gợi ý!
Bây giờ cả hai đều biết rằng cuộc thảo luận không còn hiệu quả.
Trần Thương gật đầu:
- Mời giáo sư Thang.
Thang Kim Ba gật đầu, nói:
- Được.
Không có vấn đề gì cho họ thảo luận, bất kể họ tranh luận, họ cũng chỉ nói về học thuật và không liên quan gì đến mọi người.
Cả hai đều rất rõ ràng.
Lý Vũ và Giang Đào ở phía sau, nhìn nhau và vội vã tiến về phía trước.
Vào lúc này, Giang Đào, ngay cả khi anh ta tôn sùng giáo sư Thang, anh ta biết mình là ai, lỡ đánh nhau thật, anh ta nhất định đánh Lý Vũ trước.
Đúng, không sai!
Nhưng không được để Lý Vũ phát hiện suy nghĩ của mình.
Lý Vũ bình tĩnh bước một bước nhỏ cách xa Giang Đào.
Cậu ta biết rằng, phẫu thuật này là cuộc thi giữa hai người.
Trong phòng phẫu thuật, Trần Thương giới thiệu với bệnh nhân:
- Đây là giáo sư Thang, Thang Kim Ba đến từ Bệnh viện liên kết của Đại học Nam Thông, ông ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khâu bắp cơ ở Trung Quốc...
Sau khi giới thiệu cho bệnh nhân đôi điều, đôi mắt của bệnh nhân cũng sáng lên. Khi anh ta bị bệnh, cũng đã lên Baidu tìm kiếm và biết được thông tin của giáo sư Thang này.
Thật bất ngờ, giáo sư Thang Kim Ba cũng được mời trực tiếp. Nghĩ đến đây, bệnh nhân thể hiện lòng biết ơn:
- Cảm ơn bác sĩ Trần, cảm ơn giáo sư Thang.
Đúng, phẫu thuật đã sẵn sàng để bắt đầu.
Vào lúc này, Giang Đào, bàn về phương pháp khâu vết thương đột nhiên nghiêng về một bên.
Bỗng nhiên anh ta hy vọng rằng Trần Thương sẽ chiến thắng.
Anh ta không biết tại sao lại có suy nghĩ vậy?
Dù sao, mọi người đều như vậy. Dù mình có tệ đến đâu, cũng chỉ có thể chán ghét bản thân.
Thang Kim Ba liếc Lý Vũ, ngay lập tức Lý Vũ nhận ra, anh ta đã sẵn sàng hỗ trợ.
Trân Thương nói với y tá Viên Viên:
- Bật đèn.
Phẫu thuật bắt đầu!
Thật trùng hợp, bệnh nhân tình cờ bị chấn thương ở gân gấp, cũng phải dùng vết khâu Thang, nằm trong bộ phận Thang.
Đây là khu vực dùng chỉ khâu Tang tốt nhất.
Khi bắt đầu ca phẫu thuật, Trần Thương không nói gì, đây không phải lúc để thảo luận, nhưng anh ghi nhớ rõ ràng trong lòng.
Một lát kết thúc rồi, mới thảo luận với Giáo sư Thang.
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Điều này đúng như mong đợi của mọi người.
Nếu giáo sư Thang không thể sử dụng phương pháp Thang tốt, thì ai có thể sử dụng nó tốt?
Giang Đào không thể không lo lắng, liếc nhìn Trân Thương
và nói một cách thần bí:
- Cơ hội chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu? Chỉ cần yêu cầu đừng để thua quá tệ là được!
Còn An Ngạn Quân lại rất bình tĩnh, thành thật mà nói, đi theo Trần Thương đã được một khoảng thời gian, tầm nhìn của anh ta cũng cao hơn.
Ca phẫu thuật kết thúc rất nhanh, rồi sau đó dặn dò.
Thang Kim Ba mỉm cười và nhìn Trần Thương:
- Giáo sư Trần, đây là phương pháp Thang cải tiến của tôi, bây giờ so với bản lúc trước thế nào?
Trần Thương gật đầu chân thành:
- Ừm, nó thực sự đã được cải tiến rất nhiều!
Nhưng lời chưa nói, đã bị chen ngang:
- Tuy nhiên, những thiếu sót tôi đã chỉ ra lúc đó vẫn còn tồn tại. Nếu phương pháp Thang muốn được cải tiến, nó phải được kết hợp với ý tưởng về khâu Bunnell và khâu Kessler...
Thang Kim Ba cau mày, ông chưa kịp đặt dao mổ xuống để bác bỏ, y tá đã nói:
- Bác sĩ Trần, có thêm một ca phẫu thuật khác..
Thang Kim Ba nhìn Trần Thương rồi im lặng.
Ngụ ý rất rõ ràng: Cậu làm được thì làm!
Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để chứng minh sự thật!
Sau khi chuẩn bị xong, Trần Thương đến gặp bệnh nhân và sẵn sàng bắt đầu ca phẫu thuật. An Ngạn Quân sẵn sàng giúp đỡ.
Giang Đào có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Trần Thương phẫu thuật, nên anh ta không chẳn chắc lắm! Bác sĩ Trần có thực sự giỏi như giáo sư đã nói?
Nhưng... anh ta nghĩ rằng cuộc tranh luận vừa rồi của cậu ta và giáo sư Thang là không phân trên dưới, điều đó là tất nhiên!
Bây giờ Giang Đào đang rất phân vân.
Đối với Trần Thương, rốt cuộc nên hâm mộ? Hay nên chán ghét?
Nhưng... có lẽ hâm mộ lớn hơn.
Dù gì... chán ghét cũng không có lý do gì?
Giang Đạo kiêu ngạo nên vẫn còn đang khinh thường Trần Thương?
Không biết nói gì nữa?
Bác sĩ Trần to gan dám tranh luận với giáo sư Thang, chỉ vào mũi ông ta và nói về kỹ thuật khâu, đây là chuyện cười gì vậy?
Giáo viên của anh ta cũng không dám làm điều đó?
Nghĩ đến đây, anh ta nghiêm túc quan sát cuộc phẫu thuật.
Ngay sau đó, Trần Thương đã sẵn sàng khâu vết thương và bắt đầu tiến hành.
Chỉ là... đôi mắt của Thang Kim Ba sáng lên khi Trần Thương bắt đầu.
Nhưng Lý Vũ đang suy nghĩ, anh ta vẫn dùng chỉ khâu Thang?
Đã nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn dùng...
Lời này không dám nói, bỗng nhiên kỹ thuật của Trần Thương thay đối, đó là chỉ khâu bốn tia hoàn toàn khác với phương pháp khâu Thang của chỉ khâu sáu tia được sử dụng thông thường, nhưng khi may, góc khâu và đường chỉ kim của anh ta... lại rất khác xa.
Phương pháp này là gì?
Đôi mắt của Thang Kim Ba mở to. Ông ta biết rất rõ đây không phải là phương pháp khâu Thang. Đây thậm chí không phải là phương pháp khâu mà ông ta biết.
Nhưng... lại có kỹ thuật của mọi phương pháp.
Hơn nữa, nhìn vào đường khâu, ông ta ngạc nhiên khi thấy rằng phương pháp khâu của Trần Thương là ý tưởng táo bạo.
Chọn lọc khéo léo các kỹ thuật cho phép chỉ khâu không làm tổn thương các mô xung quanh và để giảm độ bám dính đến mức tối thiểu, lợi thế đáng kể của chỉ khâu bốn tia so với chỉ khâu sáu tia được thể hiện nhanh chóng...
Càng nhìn, Thang Kim Ba càng sốc!
Càng nhìn, ông ta càng rùng mình!
Đây... phương pháp khâu này là gì, tại sao chưa bao giờ nghe về nó, nhưng... đây có thể là hướng phát triển trong tương lai của phương pháp khâu Thang?
Càng nhìn, hơi thở của ông càng nhanh.
Và Lý Vũ chết lặng.
Người ngoài nhìn vào rất sống động, còn người trong ngành lại thấy được sự hưng phấn. Mặc dù anh ta không phải là chuyên gia, anh ta cũng đi theo giáo sư Thang từ Nam tới Bắc. Chuyện lớn nhỏ gì mà chưa thấy qua?
Anh ta mơ hồ cảm thấy rằng phương pháp khâu của Trần Thương thực sự tốt hơn phương pháp khâu Thang, rất đúng?
Phương pháp khâu vết thương đều rất quen thuộc, còn phương pháp khâu này, anh ta không cảm thấy quen thuộc tí nào?
Giang Đào ở bên cạnh mở to miệng và chết lặng!
Anh ta nhìn vào phương pháp khâu này một cách khó hiểu, anh ta không thể để hiểu rõ được nó.
Giáo viên của anh là Cố Hồng Mai, phó giám đốc ngoại khoa tay ở Bệnh viện Tích Thuỷ Đàm, còn giám đốc ngoại khoa tay là Thường Hồng Lệ.
Thường Hồng Lệ cũng là một bác sĩ lâu năm trong lĩnh vực này. Ý tưởng của cô ta là tìm kiếm một trăm trường học tốt nhất và nghiên cứu tỉ mỉ mọi phương pháp khâu. Do đó, Giang Đào cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ý tưởng này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương