Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 45: Hạ gia
Không khí như lắng đọng lại khi người con trai ấy bước vào. Hạo Lạc khuôn mặt lạnh tanh nhìn xoáy vào ông Hạ.
- Nghe đâu ông muốn lấy con trai tôi để khống chế vợ tôi?
- Aha đâu có… ta là muốn chơi cùng cháu ngoại… lại rất nhớ mong con gái nên mới như vậy… nào con rể, ở lại dùng bữa cùng ta. Thật tốt nhỉ, gia đình chúng ta hôm nay đông đủ như này.
Tinh Yên cũng hợp sức cùng lão, bày ra khuôn mặt giả tạo, vờ như rất nhớ mong cô. Bà ta ôm lấy tiểu Bảo vào lòng vuốt ve, khẽ cười.
- Ông nói đúng, tôi cũng rất nhớ mong con. Uyển Kỳ à, nhà chúng ta hôm nay ăn một bữa thật to nhé, mẹ sẽ nấu những món mà con thích. À cả cháu ngoại cưng của ta nữa, lát nữa sẽ dẫn tiểu Bảo đi mua thật nhiều đồ chơi.
Màn kịch này trong mắt Uyển Kỳ thật buồn nôn, cô tức giận đến mức hai tay bên dưới siết chặt, ánh mắt căm phẫn đỏ rực lên như trực muốn nuốt sống bọn họ. Hạo Lạc thừa biết những gì đang diễn ra trước mặt mình, anh không quan tâm cũng không động lòng, lạnh nhạt lên tiếng.
- Vợ tôi không có ba mẹ và tôi cũng không có ba mẹ vợ!
Bảo Bảo nhân cơ hội này liền chạy về phía ba mẹ mình còn không quên trừng mắt nhìn những người trong gia đình này.
- Mấy người này thật xấu tính.
Uyển Kỳ cũng đã chịu hết nổi, cô kéo Bảo Bảo ra sau mình. Đôi mắt cô đỏ au nhìn lão Hạ, những căm phẫn trong lòng cũng không nén nổi mà lên tiếng.
- Kể từ cái ngày ông đuổi tôi ra khỏi nhà vì lý do chửa hoang thì tôi và Bảo Bảo đã chẳng liên quan gì đến cái nhà này rồi!
- Uyển Kỳ, con hiểu sai ý ta rồi. Ta hôm đó là do… mà thôi đi, con vẫn là con gái ta, vẫn mang họ Hạ mà. Mau giúp gia tộc đi con!
- Tôi đã đổi sang họ mẹ từ lâu rồi, vì vậy tôi cũng không có trách nhiệm gì với Hạ gia như lời ông nói!
- Con dám…
Lão dự đưa tay lên tát cô như những năm tháng trước thì bị ngay ánh mắt giết người của Hạo Lạc làm cho sợ sệt mà rụt lại.
- Vợ con tôi từ khi nào lại trở thành các món đồ béo bở cho các người lợi dụng vậy?
- Con rể à…
Lệ Tinh Yên nãy giờ không chịu nổi cái thái độ của Hạo Lạc. Đứng dậy với ánh mắt vô cùng khinh thường, giọng nói đậm chất mỉa mai dần vang lên giữa không khí nặng nề.
- Cậu đây là muốn thể hiện cái gì khi mà chẳng có chút gì liên quan đến Trình thị? Cũng chỉ là một bác sĩ kém cõi, không phụ giúp chút gì cho gia tộc lại còn lên giọng ở đây?
Hạo Lạc nhíu mày, tiến lại phía bà ta. Anh nhìn một lượt hết tất cả bọn họ rồi nhếch môi.
- Tuy không có chức vụ gì nhưng tôi lại có danh phận. Lời tôi nói ra thì cả chủ tịch Trình thị là Trình Tử Nhân cũng phải kính trọng. Chữ kém cõi ở đây, tôi nghĩ là dành cho các người rồi.
Nói rồi anh cúi xuống bế con và khoác tay qua eo cô ra khỏi Hạ gia. Khuôn mặt của cả ba đã tái mét sau lời nói của anh. Trước giờ tuy không có mặt ở trên giới thương trường nhưng cái danh nhị thiếu gia họ Trình không phải ai cũng dám chọc tới.
Trình Hạo Lạc luôn là cái tên được săn đón, anh thông minh và đầy tố chất lãnh đạo nhưng anh lại không thích bị gò bó với những danh xưng. Chọn cho mình một công việc khác nhưng anh vẫn luôn là cái tên để các ông lớn kính nể. Cả hai đi xe riêng về nhà. Vừa về tới cô đã kéo anh lại hỏi rõ ràng.
- Sao anh biết em tới Hạ gia?
- Định vị xe của em.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Uyển Kỳ đi rước Bảo Bảo nhưng lòng anh hôm nay lại rất bất an nên mới kiểm tra định vị. Cũng may là anh đã tới kịp lúc. Uyển Kỳ thở dài ngồi xuống sofa vuốt tóc con đầy lo lắng.
- Con sợ không Bảo Bảo?
- Con còn lâu mới sợ mấy người đó, xấu xa!
Cả anh và cô bật cười ôm chặt lấy nhóc vì tự hào. Nhưng nhóc lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt đẩy cả ba và mẹ ra khỏi người mình mà chạy lên lầu.
- Con không sợ ba mẹ tổn thương sao?
- Con không sợ chỉ sợ sự mê trai của ba mẹ thôi, aaa mặt con đầy nước miếng rồi!
Cả hai bật cười khi thấy con vội vàng lên lầu tắm rửa vì những nụ hôn của hai người. Hạo Lạc yêu thương hôn lên tóc cô, ánh mắt yêu thương nhìn người con gái nhỏ nhắn.
- Bà xã, em thật sự đã rất vất vả rồi.
- Không vất vả.
- Hôm nay vẫn ổn chứ?
Uyển Kỳ ánh mắt liền cụp xuống. Suy cho cùng lão Hạ cũng là ba ruột cô. Lúc nhỏ tuy không dành nhiều thời gian bên mẹ con cô nhưng lão thật sự rất yêu thương cô. Thậm chí mỗi lần cô bị mẹ la mắng bắt phạt thì cũng chính lão là người là người giúp cô. Đến tận cùng lão vẫn thương cô nhưng lại mù quáng nghe theo sự sắp xếp của mẹ con Tinh Yên. Hít sâu một hơi cô khẽ lắc đầu nhìn Hạo Lạc.
- Chẳng phải có anh bên cạnh em sao? Uyển Kỳ, anh và con sẽ mãi là gia đình hạnh phúc của em.
- Em biết mà.
Cô nhướn người lên hôn môi anh, cả hai quấn chặt lấy nhau dây dư môi lưỡi. Tình yêu của họ rất đặc biệt, chỉ cần ở đâu có đối phương chờ thì họ lập tức sẽ quay về và sống trọn vẹn với những yêu thương và cảm xúc.
- Nghe đâu ông muốn lấy con trai tôi để khống chế vợ tôi?
- Aha đâu có… ta là muốn chơi cùng cháu ngoại… lại rất nhớ mong con gái nên mới như vậy… nào con rể, ở lại dùng bữa cùng ta. Thật tốt nhỉ, gia đình chúng ta hôm nay đông đủ như này.
Tinh Yên cũng hợp sức cùng lão, bày ra khuôn mặt giả tạo, vờ như rất nhớ mong cô. Bà ta ôm lấy tiểu Bảo vào lòng vuốt ve, khẽ cười.
- Ông nói đúng, tôi cũng rất nhớ mong con. Uyển Kỳ à, nhà chúng ta hôm nay ăn một bữa thật to nhé, mẹ sẽ nấu những món mà con thích. À cả cháu ngoại cưng của ta nữa, lát nữa sẽ dẫn tiểu Bảo đi mua thật nhiều đồ chơi.
Màn kịch này trong mắt Uyển Kỳ thật buồn nôn, cô tức giận đến mức hai tay bên dưới siết chặt, ánh mắt căm phẫn đỏ rực lên như trực muốn nuốt sống bọn họ. Hạo Lạc thừa biết những gì đang diễn ra trước mặt mình, anh không quan tâm cũng không động lòng, lạnh nhạt lên tiếng.
- Vợ tôi không có ba mẹ và tôi cũng không có ba mẹ vợ!
Bảo Bảo nhân cơ hội này liền chạy về phía ba mẹ mình còn không quên trừng mắt nhìn những người trong gia đình này.
- Mấy người này thật xấu tính.
Uyển Kỳ cũng đã chịu hết nổi, cô kéo Bảo Bảo ra sau mình. Đôi mắt cô đỏ au nhìn lão Hạ, những căm phẫn trong lòng cũng không nén nổi mà lên tiếng.
- Kể từ cái ngày ông đuổi tôi ra khỏi nhà vì lý do chửa hoang thì tôi và Bảo Bảo đã chẳng liên quan gì đến cái nhà này rồi!
- Uyển Kỳ, con hiểu sai ý ta rồi. Ta hôm đó là do… mà thôi đi, con vẫn là con gái ta, vẫn mang họ Hạ mà. Mau giúp gia tộc đi con!
- Tôi đã đổi sang họ mẹ từ lâu rồi, vì vậy tôi cũng không có trách nhiệm gì với Hạ gia như lời ông nói!
- Con dám…
Lão dự đưa tay lên tát cô như những năm tháng trước thì bị ngay ánh mắt giết người của Hạo Lạc làm cho sợ sệt mà rụt lại.
- Vợ con tôi từ khi nào lại trở thành các món đồ béo bở cho các người lợi dụng vậy?
- Con rể à…
Lệ Tinh Yên nãy giờ không chịu nổi cái thái độ của Hạo Lạc. Đứng dậy với ánh mắt vô cùng khinh thường, giọng nói đậm chất mỉa mai dần vang lên giữa không khí nặng nề.
- Cậu đây là muốn thể hiện cái gì khi mà chẳng có chút gì liên quan đến Trình thị? Cũng chỉ là một bác sĩ kém cõi, không phụ giúp chút gì cho gia tộc lại còn lên giọng ở đây?
Hạo Lạc nhíu mày, tiến lại phía bà ta. Anh nhìn một lượt hết tất cả bọn họ rồi nhếch môi.
- Tuy không có chức vụ gì nhưng tôi lại có danh phận. Lời tôi nói ra thì cả chủ tịch Trình thị là Trình Tử Nhân cũng phải kính trọng. Chữ kém cõi ở đây, tôi nghĩ là dành cho các người rồi.
Nói rồi anh cúi xuống bế con và khoác tay qua eo cô ra khỏi Hạ gia. Khuôn mặt của cả ba đã tái mét sau lời nói của anh. Trước giờ tuy không có mặt ở trên giới thương trường nhưng cái danh nhị thiếu gia họ Trình không phải ai cũng dám chọc tới.
Trình Hạo Lạc luôn là cái tên được săn đón, anh thông minh và đầy tố chất lãnh đạo nhưng anh lại không thích bị gò bó với những danh xưng. Chọn cho mình một công việc khác nhưng anh vẫn luôn là cái tên để các ông lớn kính nể. Cả hai đi xe riêng về nhà. Vừa về tới cô đã kéo anh lại hỏi rõ ràng.
- Sao anh biết em tới Hạ gia?
- Định vị xe của em.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Uyển Kỳ đi rước Bảo Bảo nhưng lòng anh hôm nay lại rất bất an nên mới kiểm tra định vị. Cũng may là anh đã tới kịp lúc. Uyển Kỳ thở dài ngồi xuống sofa vuốt tóc con đầy lo lắng.
- Con sợ không Bảo Bảo?
- Con còn lâu mới sợ mấy người đó, xấu xa!
Cả anh và cô bật cười ôm chặt lấy nhóc vì tự hào. Nhưng nhóc lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt đẩy cả ba và mẹ ra khỏi người mình mà chạy lên lầu.
- Con không sợ ba mẹ tổn thương sao?
- Con không sợ chỉ sợ sự mê trai của ba mẹ thôi, aaa mặt con đầy nước miếng rồi!
Cả hai bật cười khi thấy con vội vàng lên lầu tắm rửa vì những nụ hôn của hai người. Hạo Lạc yêu thương hôn lên tóc cô, ánh mắt yêu thương nhìn người con gái nhỏ nhắn.
- Bà xã, em thật sự đã rất vất vả rồi.
- Không vất vả.
- Hôm nay vẫn ổn chứ?
Uyển Kỳ ánh mắt liền cụp xuống. Suy cho cùng lão Hạ cũng là ba ruột cô. Lúc nhỏ tuy không dành nhiều thời gian bên mẹ con cô nhưng lão thật sự rất yêu thương cô. Thậm chí mỗi lần cô bị mẹ la mắng bắt phạt thì cũng chính lão là người là người giúp cô. Đến tận cùng lão vẫn thương cô nhưng lại mù quáng nghe theo sự sắp xếp của mẹ con Tinh Yên. Hít sâu một hơi cô khẽ lắc đầu nhìn Hạo Lạc.
- Chẳng phải có anh bên cạnh em sao? Uyển Kỳ, anh và con sẽ mãi là gia đình hạnh phúc của em.
- Em biết mà.
Cô nhướn người lên hôn môi anh, cả hai quấn chặt lấy nhau dây dư môi lưỡi. Tình yêu của họ rất đặc biệt, chỉ cần ở đâu có đối phương chờ thì họ lập tức sẽ quay về và sống trọn vẹn với những yêu thương và cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương