Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 57: Tiểu bánh bao là vật cản



Ngày nghỉ luôn được tận dụng trọn vẹn vào việc ngủ nướng. 8 giờ sáng mà Uyển Kỳ vẫn còn nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của Trình Hạo Lạc. Ánh nắng rọi thẳng vào mắt khiến Hạo Lạc nhíu mày, đôi mắt phượng dài vì thế mà cũng dần mở ra. Nhìn người con gái trong lòng đang khó chịu vì ánh sáng, Hạo Lạc khẽ cười đưa tay che đi chút nắng rọi vào mặt cô.

Đôi chân mày nhíu chặt của Uyển Kỳ cũng dần thả lỏng, an yên một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Hạo Lạc đứng dậy vẫn không quên dùng bóng mình che nắng cho cô. Kéo rèm lại xong xuôi, anh tiến lại vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Bước qua phòng con trai thấy cậu nhóc vẫn ngủ ngon lành liền bật cười quay lại phòng mình. Đúng là hạnh phúc luôn xuất hiện trong từng khoảng khắc nhỏ nhất. Nằm ngắm nhìn vợ một lát đến khi cô ngọ nguậy tỉnh dậy. Hạo Lạc nhanh chóng ôm lấy cô khẽ cười, đặt lên trán cô một nụ hôn.

- Dậy rồi sao?

- Ừm, anh dậy khi nào vậy?

- Mới thôi.

- Không ngủ thêm chút nữa, đã một tuần làm việc vất vả rồi.

- Ngắm vợ say giấc hạnh phúc như thế này thì mấy việc khác có vất vả gì với anh chứ!

Uyển Kỳ chun môi chớp chớp mắt nhìn về phía anh. Hai tay dang ra đòi ôm khiến anh bật cười cúi xuống để cô vòng tay qua cổ mình rồi bế cô lên. Tiến vào nhà vệ sinh, Hạo Lạc đặt cô nằm trên bệ đá hoa cương bồn rửa mặt.

- Để anh đánh răng cho em.

Uyển Kỳ vui vẻ gật gù nhe hàm răng của mình ra để anh thuận tiện giúp đỡ. Hạo Lạc cẩn thận đánh răng và lau mặt cho cô. Xong xuôi liền đặt lên trán cô một nụ hôn.

- Xinh đẹp rồi.

- Hừm, em lúc nào cũng xinh đẹp mà.



- Vâng, vợ anh lúc nào cũng xinh đẹp.

Uyển Kỳ cười cười cọ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi anh. Nhìn một thoáng cô liền kéo anh lại chỉ vào cổ anh. Yết hầu nhanh chóng là trò chơi của cô. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài cái lên xuống rồi dừng lại.

- Sao thế?

- Không, chỉ là…

Cô ghé đầu qua bên cổ anh cắn mút liên tục. Hạo Lạc tay siết ở eo cổ khẽ cười ngửa đầu ra đằng sau. Thích thú ngồi dậy ngắm nhìn vết hôn ngân trên cổ anh. Uyển Kỳ vuốt ve nó một cách vui vẻ.

- Em muốn anh là của em.

- Bảo Bối, sáng sớm em lại đi kích thích anh như vậy? Có phải là muốn bức anh không?

- Em không có… anh đừng có nổi thú tính mà!

Uyển Kỳ đánh lên vai anh. Hạo Lạc khẽ cười đặt tay ra sau gáy kéo cô vào nụ hôn sâu. Cả hai dây dư môi lưỡi như thể không muốn kết thúc. Triền miên trong những âm thanh kích thích. Hạo Lạc đưa tay lần vào váy ngủ, chạm vào đùi trong non mềm.

- Bà xã, buổi sáng nên “tập thể dục” một chút chứ?

Uyển Kỳ khẽ cười gật đầu ngồi sâu vào bệ đá hoa cương. Hai chân cô dần mở ra để anh nhìn vào bên trong qua lớp quần lót ren. Hạo Lạc nhếch môi đưa tay chạm vào khiến cô khẽ run rẩy. Anh cúi xuống chạm môi lên đũng quần lót khiến cô ưỡn người ra sau.

- Hạo Lạc…

Bất chợt bên ngoài vang vọng giọng nói của tiểu Bảo Bảo. Nhóc con vừa ngủ dậy đã chạy qua phòng tìm ba mẹ.



- Ba mẹ… hai người đâu rồi?

Uyển Kỳ giật mình đẩy đầu anh ra khỏi thân dưới. Cô vội vàng nhảy xuống chạy ra ngoài để anh đứng ngơ trong đấy cười khổ. Uyển Kỳ đưa Bảo Bảo xuống nhà đã hơn 25 phút mới thấy bóng dáng anh xuống. Nhóc con và mẹ đã ăn sáng, nên nhìn baba bỏ vẻ không hài lòng.

- Ba à, ngủ nướng quá nhiều không tốt đâu. Ba mau vào bếp và ăn sáng đi ạ.

- Cảm ơn con, nhờ con cả đấy!

Anh hậm hực vào bếp không quên liếc xéo cô. Uyển Kỳ khẽ cười dụ dỗ nhóc Bảo Bảo ở ngoài xem phim còn mình thì vào bếp cùng anh. Ôm lấy anh từ đằng sau, Uyển Kỳ ngọt ngào dụi dụi mặt vào bờ vai rộng lớn nhõng nhẽo.

- Ông xã, đừng dỗi mà.

- Em có giỏi thì ra chơi với con trai em đi, bỏ mặc anh đi!

- Thôi mà, không lẽ anh ghen với cả con đấy à?

- Không thích!

- Thôi nào, quay đây em hôn bù cho.

Chỉ cần nghe đến đây anh liền quay người áp sát cô vào vách bếp cuồng nhiệt hôn sâu. Anh như muốn trút hết những uất hận mà rút cạn dưỡng khí trong người cô.

- Lần này, tạm tha cho em.
Chương trước Chương tiếp