Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 63: Biết được sự thật
Uyển Kỳ trở về biệt thự trong tình trạng say mèn và mất kiểm soát. Vừa bước vào nhà đã thấy anh đang ngồi ở sofa. Thân ảnh quen thuộc này đến khi say cô cũng chẳng quên được. Nước mắt cô chảy xuống ngã nhào vào lòng anh.
- Hạo Lạc, sao anh lại đối xử với em như vậy? Có phải do em không còn xinh đẹp nữa, hay do em quá trẻ con. Làm ơn đừng như vậy mà… em hứa sau này sẽ không nhõng nhẽo anh nữa, cũng sẽ không kiếm chuyện với anh nữa… đừng bỏ em…
Hạo Lạc ngồi im cười khổ, anh sao có thể không yêu cô? Chính vì yêu mà anh cần phải bảo vệ cô. Để cô có thể sống vui vẻ và hạnh phúc. Đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ. Hạo Lạc không kìm lòng được mà đặt lên môi cô một nụ hôn phớt. Đôi môi mỏng tiếp tục hôn lên trán cô.
- Đồ ngốc, em chính là xinh đẹp và đáng yêu nhất! Kiếp này là anh không tốt, chỉ cầu mong kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau để anh có thể bù đắp cho em.
Bế cô lên phòng, anh đặt nhẹ người cô xuống giường. Mở cửa tìm đến bộ đồ thoải mái thay ra cho cô. Cẩn thận từng chút một, lau người cho cô bằng nước ấm. Sau đó cũng không quên cho cô uống nước giải rượu. Sau khi xong xuôi mới nhẹ nhàng bước lên giường ôm nhẹ lấy cô.
- Bà xã, ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Uyển Kỳ tỉnh dậy đã không thấy anh đâu. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô cũng không buồn ăn, chỉ chăm lo cho Bảo Bảo sau đó đưa nhóc con tới trường. Cứ vậy, cô mang theo tâm trạng mệt mỏi tới công ty. Nói là đi kiếm đàn ông nhưng tối qua cô thật chất là qua nhà Phi Nhã cùng uống rượu và tâm sự. Đến khi say mèn liền về nhà ngủ chằng còn biết mây trời gì nữa. Những việc anh làm cũng chẳng nhớ, thấy đồ được thay cũng không một chút thắc mắc.
Bước lên phòng mình, cô tính soạn vài văn bản đưa qua Phi Nhã nhưng lại nhớ đến mấy văn kiện hôm qua chưa được xét duyệt. Sắp xếp gọn gàng một chút, cô nhanh chóng rời khỏi phòng qua phòng Phi Nhã. Vừa bước lại dự mở cửa liền nghe giọng của Tử Nhân vang lên. Nó sẽ chẳng có gì khi những câu nói kia có nhắc đến tên cô và Hạo Lạc.
- Phi Nhã, đêm qua Uyển Kỳ nói gì với em vậy?
- Than vãn về Hạo Lạc thôi, con bé dạo này thật sự rất tiều tụy.
Tử Nhân thở dài, bắt chéo chân trên chiếc sofa sang trọng. Khẽ nhúp một ngụm cà phê nóng, ánh mắt anh nhìn ra xa cửa sổ kính. Sâu trong đôi mắt đen chính là những bất an và lo lắng.
- Hạo Lạc cũng không biết phải làm thế nào.
- Cậu ấy không sao chứ?
- Không sao, chỉ là anh có gọi bảo nó đi kiểm tra lại nhưng mà nó bảo không cần.
- Nhưng mà…
cạch
Cánh cửa bật mở ra, Uyển Kỳ đôi mắt lộ rõ sự hoang mang nhìn hai người bên trong phòng. Phi Nhã và Tử Nhân cũng vô cùng bất ngờ mà gọi tên cô trong vô thức.
- Uyển Kỳ?
- Anh chị có gì giấu em đúng không?
- Đâu có…
- Em hỏi đúng hay không?
Ánh mắt của cô bây giờ không còn vẻ trong trẻo nữa. Tất cả đều trở nên đục ngầu, cô chính là chắc chắn bọn họ có gì đó giấu cô. Đến bây giờ cô vẫn chẳng tin Hạo Lạc lại thay đổi. Có chết Lục Uyển Kỳ này cũng không tin.
Phi Nhã hít sâu bước lại đến bên cạnh Uyển Kỳ dự đưa tay lên giúp cô lau đi hai hàng nước mắt nhưng Uyển Kỳ đã vôin lùi ra sau từ chối sự giúp đỡ. Nước mắt Uyển Kỳ chảy dài xuống, cô liên tục lắc đầu né tránh Phi Nhã.
- Làm ơn cho em biết đi, đừng ai thương hại em thêm nữa!
- Uyển Kỳ à…
Tử Nhân nhìn cô em dâu nhỏ nhắn đang bị làm cho tổn thương mà đau lòng. Hơi thở trầm ổn của Tử Nhân dần phả ra. Lúc anh cất tiếng nói cũng chính là lúc tiếng lòng của Uyển Kỳ vỡ vụn.
- Hạo Lạc nhiễm HIV… Uyển Kỳ… em nên bình tĩnh đã…
Uyển Kỳ ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Tử Nhân, tay chân cô chính là không còn lấy một chút sức lực nữa. Nhưng rồi cô cũng gồng mình bỏ chạy ra khỏi phòng trong sự đau đớn. Phi Nhã dự đuổi theo liền bị Tử Nhân cản lại.
- Để hai đứa tự giải quyết đi.
- Nhưng mà…
- Tin tưởng ở Hạo Lạc!
Phi Nhã cuối cùng cũng đành ngồi xuống nhưng cô vẫn lo lắng cho những đứa em của mình. Chỉ sợ Uyển Kỳ mất bình tĩnh mà làm những chuyện không nên. Cũng chỉ sợ Hạo Lạc không còn đủ mạnh mẽ để đối mặt với Uyển Kỳ và cuộc đời nữa. Tử Nhân tiến lại ôm lấy cô.
- Hạo Lạc sẽ không để con bé tổn thương đâu.
- Hạo Lạc, sao anh lại đối xử với em như vậy? Có phải do em không còn xinh đẹp nữa, hay do em quá trẻ con. Làm ơn đừng như vậy mà… em hứa sau này sẽ không nhõng nhẽo anh nữa, cũng sẽ không kiếm chuyện với anh nữa… đừng bỏ em…
Hạo Lạc ngồi im cười khổ, anh sao có thể không yêu cô? Chính vì yêu mà anh cần phải bảo vệ cô. Để cô có thể sống vui vẻ và hạnh phúc. Đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ. Hạo Lạc không kìm lòng được mà đặt lên môi cô một nụ hôn phớt. Đôi môi mỏng tiếp tục hôn lên trán cô.
- Đồ ngốc, em chính là xinh đẹp và đáng yêu nhất! Kiếp này là anh không tốt, chỉ cầu mong kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau để anh có thể bù đắp cho em.
Bế cô lên phòng, anh đặt nhẹ người cô xuống giường. Mở cửa tìm đến bộ đồ thoải mái thay ra cho cô. Cẩn thận từng chút một, lau người cho cô bằng nước ấm. Sau đó cũng không quên cho cô uống nước giải rượu. Sau khi xong xuôi mới nhẹ nhàng bước lên giường ôm nhẹ lấy cô.
- Bà xã, ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Uyển Kỳ tỉnh dậy đã không thấy anh đâu. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô cũng không buồn ăn, chỉ chăm lo cho Bảo Bảo sau đó đưa nhóc con tới trường. Cứ vậy, cô mang theo tâm trạng mệt mỏi tới công ty. Nói là đi kiếm đàn ông nhưng tối qua cô thật chất là qua nhà Phi Nhã cùng uống rượu và tâm sự. Đến khi say mèn liền về nhà ngủ chằng còn biết mây trời gì nữa. Những việc anh làm cũng chẳng nhớ, thấy đồ được thay cũng không một chút thắc mắc.
Bước lên phòng mình, cô tính soạn vài văn bản đưa qua Phi Nhã nhưng lại nhớ đến mấy văn kiện hôm qua chưa được xét duyệt. Sắp xếp gọn gàng một chút, cô nhanh chóng rời khỏi phòng qua phòng Phi Nhã. Vừa bước lại dự mở cửa liền nghe giọng của Tử Nhân vang lên. Nó sẽ chẳng có gì khi những câu nói kia có nhắc đến tên cô và Hạo Lạc.
- Phi Nhã, đêm qua Uyển Kỳ nói gì với em vậy?
- Than vãn về Hạo Lạc thôi, con bé dạo này thật sự rất tiều tụy.
Tử Nhân thở dài, bắt chéo chân trên chiếc sofa sang trọng. Khẽ nhúp một ngụm cà phê nóng, ánh mắt anh nhìn ra xa cửa sổ kính. Sâu trong đôi mắt đen chính là những bất an và lo lắng.
- Hạo Lạc cũng không biết phải làm thế nào.
- Cậu ấy không sao chứ?
- Không sao, chỉ là anh có gọi bảo nó đi kiểm tra lại nhưng mà nó bảo không cần.
- Nhưng mà…
cạch
Cánh cửa bật mở ra, Uyển Kỳ đôi mắt lộ rõ sự hoang mang nhìn hai người bên trong phòng. Phi Nhã và Tử Nhân cũng vô cùng bất ngờ mà gọi tên cô trong vô thức.
- Uyển Kỳ?
- Anh chị có gì giấu em đúng không?
- Đâu có…
- Em hỏi đúng hay không?
Ánh mắt của cô bây giờ không còn vẻ trong trẻo nữa. Tất cả đều trở nên đục ngầu, cô chính là chắc chắn bọn họ có gì đó giấu cô. Đến bây giờ cô vẫn chẳng tin Hạo Lạc lại thay đổi. Có chết Lục Uyển Kỳ này cũng không tin.
Phi Nhã hít sâu bước lại đến bên cạnh Uyển Kỳ dự đưa tay lên giúp cô lau đi hai hàng nước mắt nhưng Uyển Kỳ đã vôin lùi ra sau từ chối sự giúp đỡ. Nước mắt Uyển Kỳ chảy dài xuống, cô liên tục lắc đầu né tránh Phi Nhã.
- Làm ơn cho em biết đi, đừng ai thương hại em thêm nữa!
- Uyển Kỳ à…
Tử Nhân nhìn cô em dâu nhỏ nhắn đang bị làm cho tổn thương mà đau lòng. Hơi thở trầm ổn của Tử Nhân dần phả ra. Lúc anh cất tiếng nói cũng chính là lúc tiếng lòng của Uyển Kỳ vỡ vụn.
- Hạo Lạc nhiễm HIV… Uyển Kỳ… em nên bình tĩnh đã…
Uyển Kỳ ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Tử Nhân, tay chân cô chính là không còn lấy một chút sức lực nữa. Nhưng rồi cô cũng gồng mình bỏ chạy ra khỏi phòng trong sự đau đớn. Phi Nhã dự đuổi theo liền bị Tử Nhân cản lại.
- Để hai đứa tự giải quyết đi.
- Nhưng mà…
- Tin tưởng ở Hạo Lạc!
Phi Nhã cuối cùng cũng đành ngồi xuống nhưng cô vẫn lo lắng cho những đứa em của mình. Chỉ sợ Uyển Kỳ mất bình tĩnh mà làm những chuyện không nên. Cũng chỉ sợ Hạo Lạc không còn đủ mạnh mẽ để đối mặt với Uyển Kỳ và cuộc đời nữa. Tử Nhân tiến lại ôm lấy cô.
- Hạo Lạc sẽ không để con bé tổn thương đâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương