Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 7: Tự hào
Đối với Uyển Kỳ, mỗi giây mỗi phút ở trong căn nhà này đều là những giây phút mệt mỏi và áp lực. Gọi là nhà nhưng lại không chút ấm áp cũng không chút bình yên nào. Gọi là nhà nhưng những người trong căn nhà này đều xem cô là kẻ thù. Hạ Uyển Kỳ chỉ biết cố gắng từng ngày sống, sống thay cho cả cuộc sống dang dở của mẹ cô.
Ông Hạ từ hôm tát cô đến bây giờ cũng không biết nên làm thế nào cho đúng. Uyển Kỳ lại càng chẳng muốn nói chuyện cùng ông. Thời gian trôi qua đã là một tuần, ông không muốn Uyển Kỳ cứ mãi chán ghét ông như vậy. Đắn đo một chút, ông quyết định qua phòng cô nói chuyện.
- Uyển Kỳ, ba vào phòng con được không?
Cô ngồi trong phòng đọc sạch, nghe tiếng gõ cửa cùng câu hỏi liền chán ghét bỏ sách xuống. Tiến ra ngoài mở cửa, Uyển Kỳ khuôn mặt không có lấy một cảm xúc cũng chẳng thèm nhìn tới người đàn ông trước mặt liền quay lại vào trong. Hệt như lão Hạ chỉ là một người đàn ông xa lạ, không chút máu mủ nào với cô.
- Ông qua đây có việc gì?
- Ba muốn xin lỗi con.
- Xin lỗi tôi? Vì cái gì cơ?
- Hôm đó, ba thật sự không nghĩ mình sẽ làm như vậy. Chỉ là ba có chút nóng tính, hơn nữa mẹ Yên luôn muốn tốt cho con nên mới...
- Tốt? Ông nghĩ như vậy là tốt cho tôi? Nực cười lắm đấy!
- Uyển Kỳ, bà ấy chỉ muốn gia đình chúng ta hoà thuận. Ba chỉ mong con có thể mở lòng một chút mà xem bà ấy như mẹ của mình… rồi thì gia đình chúng ta sẽ lại vui vẻ…
- Mẹ? Ông nghĩ bà ta xứng đáng để tôi gọi một tiếng mẹ sao? Tôi nhắc cho ông nhớ, nghe cho kỹ đây! Mẹ của tôi chỉ có một, không có bất kỳ người đàn bà nào có thể thay thế mẹ của tôi! Nhất là loại đàn bà như Lệ Tinh Yên!
Ông Hạ lại mất bình tĩnh trước cô. Từ lâu cả ông và cô chưa bao giờ nói chuyện quá 3 phút, chỉ cần họ ngồi nói chuyện lập tức sẽ xảy ra xung đột.
- Con đừng có cư xử như vậy nữa! Ba cũng chỉ muốn tốt cho con, đừng có lúc nào cũng để cho ba con phải lớn tiếng với nhau!
- Ông cũng biết vậy sao? Vậy thì mặc kệ tôi đi, các người sống cuộc sống của các người, tôi sống cuộc sống của tôi. Lập tức sẽ chẳng có chút xung đột!
- Con…
Ông thật muốn tức chết với đứa con gái này mà. Chẳng thể nói thêm nên đành đứng dậy bước ra ngoài. Uyển Kỳ thở hắt quay lại với việc đọc sách. Vừa xuống lầu, ông Hạ đã được Uyên Ngọc rót mấy lời mật ngọt vào tai. Bóp vai và thủ thỉ to nhỏ luôn là cách lấy lòng ba của Uyên Ngọc. Ông Hạ cũng vì vậy mà tưởng rằng mình còn chút an ủi với một đứa con gái ngoan ngoãn.
Uyển Kỳ tới tối lại không muốn ở nhà. Cô bước xuống phố đi dạo một chút. Nhìn khung cảnh xung quanh lại thấy mình thật cô đơn trong thành phố rộng lớn và ồn ào này. Bất chợt một chiếc áo khoác đặt lên vai cô. Uyển Kỳ nhíu mày ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Trình Hạo Lạc.
- Anh sao lại ở đây?
- Tôi dự đi ăn một chút, ai ngờ lại gặp cô. Xem ra chúng ta rất có duyên.
- Duyên này Uyển Kỳ tôi không muốn nhận!
Nói rồi cô bỏ đi trước khiến anh vội vã chạy theo. Cô gái này tự dưng lại nổi cơn điên lên với anh là sao chứ?
- Này, lại bị chuyện gì sao?
- Tôi đang rất mệt, đừng làm phiền tôi!
- Không uống thuốc tôi kê rồi phải không?
Cô thở dài không thèm trả lời anh rồi bỏ đi. Hạo Lạc biết cô đang bực tức trong người nên cũng không dám ghẹo gan cô. Im lặng cùng cô đi dạo một lúc trên đường phố. Bất chợt Hạo Lạc nắm tay cô lại, kéo cô vào một quán cá viên chiên gần đấy. Uyển Kỳ ban đầu không muốn nhưng sau lại ăn rất nhiều. Có vẻ tâm trạng không tốt nên cô lại càng lúc càng ăn. Hạo Lạc chỉ biết ngồi kế bên cười lâu lâu lại đưa nước qua cho cô uống
- Ăn từ từ thôi.
- Tôi sẽ nuốt chửng bọn họ vào dạ dày của mình.
- Ai cơ?
- Tất cả những con người đáng ghét.
Hạo Lạc gật gù, ăn uống xong xuôi anh thanh toán tiền rồi cùng cô tiếp tục dạo phố. Uyển Kỳ đưa mắt nhìn qua anh khẽ cười cúi xuống đất nhìn từng bước chân của mình khiến anh khó hiểu.
- Cô cười gì vậy?
- Không có gì, chỉ là lúc đầu cảm thấy anh thật sự rất khó ưa, một tên bác sĩ đáng ghét.
- Vậy bây giờ hết khó ưa, đáng ghét rồi sao?
- Bây giờ thì vẫn có chỉ là đáng yêu hơn một chút!
Anh bật cười đưa tay xoa đầu cô. Uyển Kỳ định phản kháng thì chuông điện thoại của anh vang lên. Hạo Lạc nhíu mày bắt máy, trên khuôn mặt lộ rõ nét lo lắng.
- Tôi nghe?
“Bác sĩ Trình, bệnh nhân 207 đột nhiên có chuyển biến xấu!”
- Được, tôi tới ngay. Mau chóng cập nhật tình hình bệnh nhân gửi qua cho tôi!
“Vâng ạ.”
Tắt máy anh đưa mắt nhìn cô. Uyển Kỳ nghe được một chút cuộc hội thoại liền biết có chuyện không hay xảy ra.
- Anh mau đi đi.
- Cô tự về được không?
- Được mà.
Hạo Lạc xin lỗi rồi chạy thật nhanh quay lại chỗ đậu xe của mình. Uyển Kỳ thở dài bước tiếp trên con đường của mình. Làm bác sĩ thật sự không dễ dàng gì, đặc biệt là các bác sĩ giỏi như anh. Nhưng cũng thật tốt, nhờ có những người như anh mà biết bao nhiêu mạng sống được cứu chữa. Uyển Kỳ tự nghĩ lại tự cười, phải chăng cô là đang tự hào về bác sĩ Trình của mình.
Ông Hạ từ hôm tát cô đến bây giờ cũng không biết nên làm thế nào cho đúng. Uyển Kỳ lại càng chẳng muốn nói chuyện cùng ông. Thời gian trôi qua đã là một tuần, ông không muốn Uyển Kỳ cứ mãi chán ghét ông như vậy. Đắn đo một chút, ông quyết định qua phòng cô nói chuyện.
- Uyển Kỳ, ba vào phòng con được không?
Cô ngồi trong phòng đọc sạch, nghe tiếng gõ cửa cùng câu hỏi liền chán ghét bỏ sách xuống. Tiến ra ngoài mở cửa, Uyển Kỳ khuôn mặt không có lấy một cảm xúc cũng chẳng thèm nhìn tới người đàn ông trước mặt liền quay lại vào trong. Hệt như lão Hạ chỉ là một người đàn ông xa lạ, không chút máu mủ nào với cô.
- Ông qua đây có việc gì?
- Ba muốn xin lỗi con.
- Xin lỗi tôi? Vì cái gì cơ?
- Hôm đó, ba thật sự không nghĩ mình sẽ làm như vậy. Chỉ là ba có chút nóng tính, hơn nữa mẹ Yên luôn muốn tốt cho con nên mới...
- Tốt? Ông nghĩ như vậy là tốt cho tôi? Nực cười lắm đấy!
- Uyển Kỳ, bà ấy chỉ muốn gia đình chúng ta hoà thuận. Ba chỉ mong con có thể mở lòng một chút mà xem bà ấy như mẹ của mình… rồi thì gia đình chúng ta sẽ lại vui vẻ…
- Mẹ? Ông nghĩ bà ta xứng đáng để tôi gọi một tiếng mẹ sao? Tôi nhắc cho ông nhớ, nghe cho kỹ đây! Mẹ của tôi chỉ có một, không có bất kỳ người đàn bà nào có thể thay thế mẹ của tôi! Nhất là loại đàn bà như Lệ Tinh Yên!
Ông Hạ lại mất bình tĩnh trước cô. Từ lâu cả ông và cô chưa bao giờ nói chuyện quá 3 phút, chỉ cần họ ngồi nói chuyện lập tức sẽ xảy ra xung đột.
- Con đừng có cư xử như vậy nữa! Ba cũng chỉ muốn tốt cho con, đừng có lúc nào cũng để cho ba con phải lớn tiếng với nhau!
- Ông cũng biết vậy sao? Vậy thì mặc kệ tôi đi, các người sống cuộc sống của các người, tôi sống cuộc sống của tôi. Lập tức sẽ chẳng có chút xung đột!
- Con…
Ông thật muốn tức chết với đứa con gái này mà. Chẳng thể nói thêm nên đành đứng dậy bước ra ngoài. Uyển Kỳ thở hắt quay lại với việc đọc sách. Vừa xuống lầu, ông Hạ đã được Uyên Ngọc rót mấy lời mật ngọt vào tai. Bóp vai và thủ thỉ to nhỏ luôn là cách lấy lòng ba của Uyên Ngọc. Ông Hạ cũng vì vậy mà tưởng rằng mình còn chút an ủi với một đứa con gái ngoan ngoãn.
Uyển Kỳ tới tối lại không muốn ở nhà. Cô bước xuống phố đi dạo một chút. Nhìn khung cảnh xung quanh lại thấy mình thật cô đơn trong thành phố rộng lớn và ồn ào này. Bất chợt một chiếc áo khoác đặt lên vai cô. Uyển Kỳ nhíu mày ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Trình Hạo Lạc.
- Anh sao lại ở đây?
- Tôi dự đi ăn một chút, ai ngờ lại gặp cô. Xem ra chúng ta rất có duyên.
- Duyên này Uyển Kỳ tôi không muốn nhận!
Nói rồi cô bỏ đi trước khiến anh vội vã chạy theo. Cô gái này tự dưng lại nổi cơn điên lên với anh là sao chứ?
- Này, lại bị chuyện gì sao?
- Tôi đang rất mệt, đừng làm phiền tôi!
- Không uống thuốc tôi kê rồi phải không?
Cô thở dài không thèm trả lời anh rồi bỏ đi. Hạo Lạc biết cô đang bực tức trong người nên cũng không dám ghẹo gan cô. Im lặng cùng cô đi dạo một lúc trên đường phố. Bất chợt Hạo Lạc nắm tay cô lại, kéo cô vào một quán cá viên chiên gần đấy. Uyển Kỳ ban đầu không muốn nhưng sau lại ăn rất nhiều. Có vẻ tâm trạng không tốt nên cô lại càng lúc càng ăn. Hạo Lạc chỉ biết ngồi kế bên cười lâu lâu lại đưa nước qua cho cô uống
- Ăn từ từ thôi.
- Tôi sẽ nuốt chửng bọn họ vào dạ dày của mình.
- Ai cơ?
- Tất cả những con người đáng ghét.
Hạo Lạc gật gù, ăn uống xong xuôi anh thanh toán tiền rồi cùng cô tiếp tục dạo phố. Uyển Kỳ đưa mắt nhìn qua anh khẽ cười cúi xuống đất nhìn từng bước chân của mình khiến anh khó hiểu.
- Cô cười gì vậy?
- Không có gì, chỉ là lúc đầu cảm thấy anh thật sự rất khó ưa, một tên bác sĩ đáng ghét.
- Vậy bây giờ hết khó ưa, đáng ghét rồi sao?
- Bây giờ thì vẫn có chỉ là đáng yêu hơn một chút!
Anh bật cười đưa tay xoa đầu cô. Uyển Kỳ định phản kháng thì chuông điện thoại của anh vang lên. Hạo Lạc nhíu mày bắt máy, trên khuôn mặt lộ rõ nét lo lắng.
- Tôi nghe?
“Bác sĩ Trình, bệnh nhân 207 đột nhiên có chuyển biến xấu!”
- Được, tôi tới ngay. Mau chóng cập nhật tình hình bệnh nhân gửi qua cho tôi!
“Vâng ạ.”
Tắt máy anh đưa mắt nhìn cô. Uyển Kỳ nghe được một chút cuộc hội thoại liền biết có chuyện không hay xảy ra.
- Anh mau đi đi.
- Cô tự về được không?
- Được mà.
Hạo Lạc xin lỗi rồi chạy thật nhanh quay lại chỗ đậu xe của mình. Uyển Kỳ thở dài bước tiếp trên con đường của mình. Làm bác sĩ thật sự không dễ dàng gì, đặc biệt là các bác sĩ giỏi như anh. Nhưng cũng thật tốt, nhờ có những người như anh mà biết bao nhiêu mạng sống được cứu chữa. Uyển Kỳ tự nghĩ lại tự cười, phải chăng cô là đang tự hào về bác sĩ Trình của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương