Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Chương 2: Quá khứ



"Tôi đã thử thuốc ngủ nhưng vẫn không có hiệu quả, tôi cũng đã thử những phương pháp khác nhưng cũng không được."

"Anh đã thử dùng tới mùi hương chưa ạ?"

"Mùi hương?"

"Dạ vâng, túi thơm cũng có công dụng giúp dễ ngủ đấy ạ."

"Tôi vẫn chưa. Mũi tôi hơi nhạy cảm với mùi hương nên tôi trước giờ vẫn chưa dùng."

"Anh có dị ứng hoa gì không ạ? Ông nội tôi rất am hiểu về hoa và các lá trà nếu có thể ta hãy thử phương pháp này ạ."

"Tôi không dị ứng gì cả."

"À và anh có thể kể lại cho tôi chuyện quá khứ không ạ? Nếu khó quá thì cũng không sao ạ."

"Chuyện quá khứ?"

Anh đứng dậy đột ngột, Lâm Thiên Khang thấy mắt mình mờ đi, đầu choáng váng, anh ngã xuống ngất xỉu.

"Aaaaaa...anh Lâm, anh Lâm anh sao vậy ạ?"



Cô gái nhỏ hoảng hốt, tay run run ấn gọi thư ký Trịnh.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

"Anh Trịnh...anh Trịnh, tổng giám đốc anh-anh Lâm ngất xỉu rồi ạ."

10p sau...Thư ký Trịnh đã lái xe tới, cùng với những người khác đưa Lâm Thiên Khang lên giường. Thư ký Trịnh trấn an cô rồi ngỏ ý đưa cô về mai hay quay lại. Từ Nguyệt lắc đầu từ chối, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Lâm Thiên Khang. Cô nghĩ đây là lỗi cô vì đã ép anh nhớ lại dẫn đến bất tỉnh nên cũng không dám ra về.

"Thư ký Trịnh, anh Lâm có sao không ạ?"

Vẻ mặt hối lỗi như đứa trẻ vừa làm sai, cô khẽ giọng thủ thỉ.

"Chuyện này vẫn thường hay xảy ra, mỗi khi có bác sĩ tâm lý mới đến họ đều bó tay rồi bỏ đi. Vấn đề của Lâm tổng tới giờ vẫn chưa được giải quyết."

"Tôi có thể mạn phép hỏi về quá khứ anh ấy không ạ?"

"Được để tôi kể cô nghe."

Lâm Thiên Khang là đứa con ngoài giá thú của Lâm Hạo, năm anh 6 tuổi được mẹ đưa và bỏ ở trước cổng nhà dòng họ Lâm. Đức trẻ ngây thơ bị bỏ lại, anh ngoan ngoãn đứng đó vì mẹ dặn "Đứng đây chờ rồi con sẽ được gặp cha." Cả một ngày, cũng chẳng có ai, bụng anh đói meo, ngồi một góc ôm chú gấu bông mẹ làm cho. Chiều hôm đó mưa lớn, anh vì dính mưa nên sốt hơn 39 độ nằm trước cổng. Đến tận lúc ấy Lâm Hạo mới kêu thím Mai ra bế anh vào. Vì là đứa con ngoài giá thú đã vậy còn là con của ông trùm giới hắc đạo. Anh đã lớn lên với sự bạo hành, chì chiết từ các anh chị em của mình. Anh sống trong những ngày bị bắt nạt, sự vô tâm của cha và cả sự thờ ơ của cả dòng họ. Để có ngày hôm nay, vào năm anh 19 tuổi, một tay anh đã tiêu diệt cả một dòng tộc họ Lâm để ngồi lên vị trí này. Từ ngày hôm đó, giấc ngủ anh bắt đầu trở nên bất ổn. Anh sợ sẽ bị trả thù, anh nhớ về những ngày tháng bị đánh đập, ngay cả lúc ngủ anh cũng phải đề phòng kẻ thù.



Từ Nguyệt thoáng bàng hoàng, có lẽ vì cả cuộc đời này cô chưa từng biết được mặt trái của hắc đạo. Cô đồng cảm với cuộc đời anh, cô nghĩ anh mạnh mẽ, đáng sợ nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một người nhiều vết thương.

"Cô Nguyệt, để tôi đưa cô về."

"Thôi được rồi. Tôi sẽ ở lại trông chừng anh ấy. Chăm sóc cho bệnh nhân cũng là trách nhiệm của bác sĩ."

"Vậy tôi xin phép ạ. Tôi sẽ nhờ thím Mai chuẩn bị mền gối cho cô."

"Cảm mơn anh."

Tối hôm đó, cô ngủ thiếp đi trên chiếc ghế trong phòng anh.

"Ư..."

Nghe tiếng động cô giật mình tỉnh dậy, vì vốn lo lắng nên cô không thể nào ngủ sâu, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô tỉnh dậy.

Lâm Thiên Khang nằm trên giường, vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Thi thoảng anh lại khẽ phát ra tiếng kêu...

Từ Nguyệt lấy khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đó, tay cô khẽ nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Bỗng....anh ngồi bật dậy.

"Anh...anh Lâm, anh gặp ác mộng ạ? Anh thấy cơ thể thế nào rồi ạ? Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi anh rất nhiều"
Chương trước Chương tiếp