Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 38
Ngày hôm đó ở lại nhà Đinh Tiếu xong bốn ngửi họ điều nói một bí mật của nhau ra, trong lòng mỗi người điều có chuyện ấp ủ, nhưng sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra, những khó khăn ở hiện tại cũng chính là động lực chạy đến tương lai phía trước.
Đinh Tiếu buổi sáng vẫn còn ngáy ngủ thì Lục Nhiên Thành đã gọi điện đến, cô nhắm mắt tay quơ loạn xạ tìm điện thoại để ấn nút nghe.
“ Em dậy chưa, anh mang đồ ăn sáng đến cho em ” Lục Nhiên Thành cưng chiều Đinh Tiếu đến mức Tiêu Tuấn Nam cũng phải phát ghen vì chưa từng nhìn thấy anh như vậy bao giờ.
Cô đột nhiên mở to mắt không dám tin, anh thay đổi cách xưng hô rồi?
Có phải ai cầm nhầm điện thoại bạn trai cô rồi không vậy? mới bảy giờ rưỡi sáng đã mang đồ ăn sáng đến sao, Lục Nhiên Thành có siêng như thế cũng không thể nào đến đây giờ này.
“ Nhiên Thành, cậu đừng đùa nữa tôi buồn ngủ lắm ” Cô cầm lấy chăn che đi gương mặt.
Cho đến khi tiếng chuông nhà vang lên, cô mới hoảng hồn bật dậy lần nữa, cô bước xuống sỏ chân vào đôi dép bông màu trắng hình gấu tuyết rồi chạy như bay xuống nhà.
Trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ thùng thình, nhưng Lục Nhiên Thành đã quen rồi, ngay cả bình thường cô không tha son anh cũng chẳng để tâm.
“ Sao cậu đến sớm quá vậy ” Đinh Tiếu lên tiếng phàn nàn.
Anh nghiên người cầm lấy đồ ăn sáng đi vào trong nhà của cô “ Mang đồ ăn sáng cho em mà ”.
“ Nhiên Thành chúng ta xưng hô như bình thường đi ” xưng hô kiểu này cô có chút không quen, nếu để đám lô la kia biết chắc chắn bọn sẽ chọc cô ngại đến chết mất.
Lục Nhiên Thành quay đầu “ Không muốn, anh là bạn trai em xưng hô cho đàng hoàng ” anh nhíu mài thôi cô đã thấy khó thở rồi.
Anh ở trong bếp đỗ đồ ăn sáng vào bát cho cô sẵn, còn tiệm tay pha thêm cốc sữa ấm.
“ Em vệ sinh cá nhân đã, anh đợi một chút ” Đinh Tiếu nhìn anh rồi quay về phòng thay đồ vệ sinh cá nhân.
Còn cái ngày nữa là đi học rồi, kỳ nghĩ chỉ được thế này thôi sao? cô còn chưa kịp định hình được mọi chuyện mà, tết này cũng không có tiền mừng tuổi nữa.
Anh đặt đồ ăn sáng lên bàn ăn, sau đó nhìn một loạt trong tủ lạnh của cô chẳng còn là bao nhiêu đồ ăn, sữa cũng còn rất ít, từ lúc anh đổi bò húc sang thức uống trái cây và sữa thì không còn thấy cô mua bà húc để ở nhà nữa.
Đinh Tiếu mặc chiếc áo len nhạt màu tay dài cùng với quần jeans ngắn ngang đùi của cô, gương mặt thế nào cũng còn ngáy ngủ nhưng đã đỡ hơn khi nãy một chút.
Cô ngồi vào bàn nhìn anh ngồi đối diện nghịch điện thoại một cách ung dung.
“ Ăn đi nhìn cái gì? ” Lục Nhiên Thành bị cô nhìn đến mức không nhịn được lên tiếng.
Cô bĩu môi cúi mặt ăn cháo thịt trong bát, rồi chậm rãi nhìn an lần nữa không nhịn được hỏi “ Ngày mốt vào học, anh vẫn ngồi với Dương Ái hả? ” nếu xin đổi nữa thì Lưu Đại Đại có mắng bọn họ không nhỉ?
“ Em muốn bạn trai em ngồi với người khác à? ” Anh liếc mắt nhìn cô.
“ Không muốn, tất nhiên là không muốn, anh dám ngồi thì đừng nhìn mặt em ” Đinh Tiếu trực tiếp phản bát lại.
Anh cũng chỉ nhếch mép không đáp.
Đợi cô ăn xong rồi, anh mới bảo cô đi mua dụng cụ học tập với đồ ăn sẵn để trong tủ lạnh.
Cô nhìn anh thắc mắc “ Không phải anh sẽ nấu cho em ăn sao? em tưởng anh sẽ nấu cho em nên em mới không mua đồ ăn bỏ tủ lạnh ” cô đứng khoanh tay dựa vào cột nhìn an rửa bát.
Lục Nhiên Thành vừa là bạn trai cưng chiều bạn gái, còn là giúp việc không công cho bạn gái nữa, anh không quay đầu lại trực tiếp vừa rửa bát vừa trả lời.
“ Không mua đồ ăn, thì anh lấy cái gì nấu cho em? thịt của anh sao? ” Bạn gái anh có phải quá ngốc rồi không?
Thôi không sao, ngốc như vậy thì chẳng ai thèm, một mình anh đây thông minh là được rồi.
Hai người họ đi đến trung tâm thương mại, cô như đứa trẻ nhỏ, còn Lục Nhiên Thành là đi giữ trẻ vậy, anh đẩy xe đi bên cạnh cô, nhưng những thứ cô muốn ăn đều là những thứ có hại đều bị anh loại bỏ ra khỏi danh sách.
Anh lấy cho cô sữa dâu, kèm thêm những chai nước trái cây để vào xe đẩy, rồi khăn giấy, hay những thứ linh ta linh tinh khác anh đều mua để vào.
Đinh Tiếu nhìn anh làm nũng “ Thành Thành! em có thể mua một món em thích không? ” cái gì cô muốn anh cũng không cho khiến cô buồn chẳng muốn đi.
“ Cái nào? ” Anh không mặn không nhạt.
Cô trực tiếp cầm lấy ba bịch kẹo dẻo bỏ vào xe đẩy “ Cái này ” anh nhìn cô gật đầu bất lực mà cưng chiều.
Anh mua thêm bút cho cô, nhưng mà nói đúng hơn người sài hao viết nhất là anh mới phải bởi vì cô đã bao giờ chép bài đâu.
Hai người họ đi dạo một vòng không mua gì nữa thì đi ra thanh toán, cô mệt sắp gãy chân rồi, đi còn không muốn nổi nữa, đột nhiên cô nhìn thấy Dương Ái cũng đi đến.
Cô nhìn anh lên giếng “ Thành Thành! thanh mai trúc mãi của anh đến tìm anh kìa ” sắc mặt tuy khó coi nhưng lời nói mang theo ý trêu chọc.
“ A Thành cậu đến mua sắm sao? ” Dương Ái rất nhanh đã nhìn thấy mặc kệ sự có mặt của Đinh Tiếu mà chạy đến bắt chuyện.
Cô đứng nhìn trò vui không muốn nói tiếp chuyện.
Nhưng bạn trai cô thì có tiếp chuyện “ Cậu thấy tôi giống đến đây chơi nhảy dây à? ” đến trung tâm thương mại tất nhiên là mua sắm rồi, chẳng lẽ căng dây ra đây nhảy sao?
“ À! Cậu cũng thích ăn kẹo dẻo sao? loại này rất ngon đó tớ cũng thích ” Dương Ái gượng gạo bắt chuyện sáng cái khác.
Lục Nhiên Thành dần dần mất kiên nhẫn “ Tôi không thích, bạn gái nhà tôi thích nên tôi mua cho cô ấy, bây giờ chúng tôi đi trước đây ” anh nắm lấy tay cô kéo đi không chút nể mặt Dương Ái .
Cô ta nói ra câu nào, anh chặt đẹp câu đó vô cùng nghiêm túc không hề sợ mích lòng.
“ Tạm biệt nhé bạn học Dương ” Đinh Tiếu nghịch ngợm bị anh nắm lấy tay kéo đi còn quay đầu lại nhìn Dương Ái trêu chọc.
Cho chừa, tưởng bạn trai cô dễ dụ lắm sao? anh chỉ có thể bị cô dụ, còn Dương Ái sao? không đủ trình với cô đâu, next càng sớm càng tốt.
Đinh Tiếu buổi sáng vẫn còn ngáy ngủ thì Lục Nhiên Thành đã gọi điện đến, cô nhắm mắt tay quơ loạn xạ tìm điện thoại để ấn nút nghe.
“ Em dậy chưa, anh mang đồ ăn sáng đến cho em ” Lục Nhiên Thành cưng chiều Đinh Tiếu đến mức Tiêu Tuấn Nam cũng phải phát ghen vì chưa từng nhìn thấy anh như vậy bao giờ.
Cô đột nhiên mở to mắt không dám tin, anh thay đổi cách xưng hô rồi?
Có phải ai cầm nhầm điện thoại bạn trai cô rồi không vậy? mới bảy giờ rưỡi sáng đã mang đồ ăn sáng đến sao, Lục Nhiên Thành có siêng như thế cũng không thể nào đến đây giờ này.
“ Nhiên Thành, cậu đừng đùa nữa tôi buồn ngủ lắm ” Cô cầm lấy chăn che đi gương mặt.
Cho đến khi tiếng chuông nhà vang lên, cô mới hoảng hồn bật dậy lần nữa, cô bước xuống sỏ chân vào đôi dép bông màu trắng hình gấu tuyết rồi chạy như bay xuống nhà.
Trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ thùng thình, nhưng Lục Nhiên Thành đã quen rồi, ngay cả bình thường cô không tha son anh cũng chẳng để tâm.
“ Sao cậu đến sớm quá vậy ” Đinh Tiếu lên tiếng phàn nàn.
Anh nghiên người cầm lấy đồ ăn sáng đi vào trong nhà của cô “ Mang đồ ăn sáng cho em mà ”.
“ Nhiên Thành chúng ta xưng hô như bình thường đi ” xưng hô kiểu này cô có chút không quen, nếu để đám lô la kia biết chắc chắn bọn sẽ chọc cô ngại đến chết mất.
Lục Nhiên Thành quay đầu “ Không muốn, anh là bạn trai em xưng hô cho đàng hoàng ” anh nhíu mài thôi cô đã thấy khó thở rồi.
Anh ở trong bếp đỗ đồ ăn sáng vào bát cho cô sẵn, còn tiệm tay pha thêm cốc sữa ấm.
“ Em vệ sinh cá nhân đã, anh đợi một chút ” Đinh Tiếu nhìn anh rồi quay về phòng thay đồ vệ sinh cá nhân.
Còn cái ngày nữa là đi học rồi, kỳ nghĩ chỉ được thế này thôi sao? cô còn chưa kịp định hình được mọi chuyện mà, tết này cũng không có tiền mừng tuổi nữa.
Anh đặt đồ ăn sáng lên bàn ăn, sau đó nhìn một loạt trong tủ lạnh của cô chẳng còn là bao nhiêu đồ ăn, sữa cũng còn rất ít, từ lúc anh đổi bò húc sang thức uống trái cây và sữa thì không còn thấy cô mua bà húc để ở nhà nữa.
Đinh Tiếu mặc chiếc áo len nhạt màu tay dài cùng với quần jeans ngắn ngang đùi của cô, gương mặt thế nào cũng còn ngáy ngủ nhưng đã đỡ hơn khi nãy một chút.
Cô ngồi vào bàn nhìn anh ngồi đối diện nghịch điện thoại một cách ung dung.
“ Ăn đi nhìn cái gì? ” Lục Nhiên Thành bị cô nhìn đến mức không nhịn được lên tiếng.
Cô bĩu môi cúi mặt ăn cháo thịt trong bát, rồi chậm rãi nhìn an lần nữa không nhịn được hỏi “ Ngày mốt vào học, anh vẫn ngồi với Dương Ái hả? ” nếu xin đổi nữa thì Lưu Đại Đại có mắng bọn họ không nhỉ?
“ Em muốn bạn trai em ngồi với người khác à? ” Anh liếc mắt nhìn cô.
“ Không muốn, tất nhiên là không muốn, anh dám ngồi thì đừng nhìn mặt em ” Đinh Tiếu trực tiếp phản bát lại.
Anh cũng chỉ nhếch mép không đáp.
Đợi cô ăn xong rồi, anh mới bảo cô đi mua dụng cụ học tập với đồ ăn sẵn để trong tủ lạnh.
Cô nhìn anh thắc mắc “ Không phải anh sẽ nấu cho em ăn sao? em tưởng anh sẽ nấu cho em nên em mới không mua đồ ăn bỏ tủ lạnh ” cô đứng khoanh tay dựa vào cột nhìn an rửa bát.
Lục Nhiên Thành vừa là bạn trai cưng chiều bạn gái, còn là giúp việc không công cho bạn gái nữa, anh không quay đầu lại trực tiếp vừa rửa bát vừa trả lời.
“ Không mua đồ ăn, thì anh lấy cái gì nấu cho em? thịt của anh sao? ” Bạn gái anh có phải quá ngốc rồi không?
Thôi không sao, ngốc như vậy thì chẳng ai thèm, một mình anh đây thông minh là được rồi.
Hai người họ đi đến trung tâm thương mại, cô như đứa trẻ nhỏ, còn Lục Nhiên Thành là đi giữ trẻ vậy, anh đẩy xe đi bên cạnh cô, nhưng những thứ cô muốn ăn đều là những thứ có hại đều bị anh loại bỏ ra khỏi danh sách.
Anh lấy cho cô sữa dâu, kèm thêm những chai nước trái cây để vào xe đẩy, rồi khăn giấy, hay những thứ linh ta linh tinh khác anh đều mua để vào.
Đinh Tiếu nhìn anh làm nũng “ Thành Thành! em có thể mua một món em thích không? ” cái gì cô muốn anh cũng không cho khiến cô buồn chẳng muốn đi.
“ Cái nào? ” Anh không mặn không nhạt.
Cô trực tiếp cầm lấy ba bịch kẹo dẻo bỏ vào xe đẩy “ Cái này ” anh nhìn cô gật đầu bất lực mà cưng chiều.
Anh mua thêm bút cho cô, nhưng mà nói đúng hơn người sài hao viết nhất là anh mới phải bởi vì cô đã bao giờ chép bài đâu.
Hai người họ đi dạo một vòng không mua gì nữa thì đi ra thanh toán, cô mệt sắp gãy chân rồi, đi còn không muốn nổi nữa, đột nhiên cô nhìn thấy Dương Ái cũng đi đến.
Cô nhìn anh lên giếng “ Thành Thành! thanh mai trúc mãi của anh đến tìm anh kìa ” sắc mặt tuy khó coi nhưng lời nói mang theo ý trêu chọc.
“ A Thành cậu đến mua sắm sao? ” Dương Ái rất nhanh đã nhìn thấy mặc kệ sự có mặt của Đinh Tiếu mà chạy đến bắt chuyện.
Cô đứng nhìn trò vui không muốn nói tiếp chuyện.
Nhưng bạn trai cô thì có tiếp chuyện “ Cậu thấy tôi giống đến đây chơi nhảy dây à? ” đến trung tâm thương mại tất nhiên là mua sắm rồi, chẳng lẽ căng dây ra đây nhảy sao?
“ À! Cậu cũng thích ăn kẹo dẻo sao? loại này rất ngon đó tớ cũng thích ” Dương Ái gượng gạo bắt chuyện sáng cái khác.
Lục Nhiên Thành dần dần mất kiên nhẫn “ Tôi không thích, bạn gái nhà tôi thích nên tôi mua cho cô ấy, bây giờ chúng tôi đi trước đây ” anh nắm lấy tay cô kéo đi không chút nể mặt Dương Ái .
Cô ta nói ra câu nào, anh chặt đẹp câu đó vô cùng nghiêm túc không hề sợ mích lòng.
“ Tạm biệt nhé bạn học Dương ” Đinh Tiếu nghịch ngợm bị anh nắm lấy tay kéo đi còn quay đầu lại nhìn Dương Ái trêu chọc.
Cho chừa, tưởng bạn trai cô dễ dụ lắm sao? anh chỉ có thể bị cô dụ, còn Dương Ái sao? không đủ trình với cô đâu, next càng sớm càng tốt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương