Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 48: Dụ Dỗ Liêu Ninh
Học kỳ sau Liêu Ninh mới nhập học lớp 9, vừa chuyển trường đã phải chuẩn bị tinh thần thi chuyển cấp.
Từ sau khi xảy ra chuyện, cô và mẹ cô rất ít khi nói chuyện, cô sẽ chọn ăn trước ở bên ngoài rồi mới về nhà, không thì sẽ cùng Liêu Ninh đến cửa hàng tiện lợi để ăn.
Hình như tần suất cô chạm mặt bà cũng trở nên rất ít, chỉ vùi đầu vào sách vở, bởi vì ngay cả điện thoại bà ấy cũng sẽ tịch thu, cô chỉ sử dụng được điện thoại vào chủ nhật và mấy ngày nghĩ.
Không thì sẽ dùng tạm điện thoại của Liêu Ninh, con bé vậy mà tình nguyện dâng điện thoại của mình lên cho Đinh Tiếu dùng không chút uất ức hay phàn nàn.
Buổi tối lúc mẹ cô vừa đi làm về, bà ấy trông có chút vui vẻ, hình như còn háo hức hơn bình thường, mua rất nhiều đồ ăn ngon mang về, nhưng cô lại không có tâm trạng.
Cô muốn nói cuối tuần sẽ cùng Tư Tư đến trung tâm mua ít đồ để học quân sự, cũng sẽ dẫn theo Liêu Ninh nên bà không cần lo.
“ Cuối tuần con sẽ đi trung tâm mua ít đồ học quân sự, Liêu Ninh sẽ đi cùng con ” Cô nhìn bà lơ đãng nói, lời nói của cô vô cùng nhẹ nhàng
Bà nhìn cô gật đầu đồng ý cũng không nói gì nhiều hơn, đợi cô quay lưng về phía phòng ngủ bà mới nhìn theo cô ở phía sau rồi lại khẽ thở dài.
Đinh Tiếu hình như trưởng thành, sau lần đó cô không còn gọi cho bà hỏi năm nay có về không?
Cũng không đòi hỏi gì ở bà nữa.
Cô tự mình đi làm thêm tự mình kiếm tiền mua những món mình thích, mà không dùng đến tiền tiêu vặt bà cho.
Những món ăn cô thích ăn ngày trước bây giờ không thích nữa, bò húc cũng không động đến cho dù một hớp nhỏ.
Thời gian vẫn sẽ cứ trôi, chúng ta ai rồi cũng sẽ phải thay đổi.
Trưởng thành, hiểu chuyện, kiệm lời, chán nản, phiền muộn mọi thứ sẽ diễn ra từng cái một.
Liêu Ninh đến tối lại, đi vào phòng cô, nhìn thấy cô chùm chăn kín mít liền lên tiếng “ Chị ơi, anh trai hàng xóm hỏi chị muốn ăn xiên thịt dê không? ” cô bé ghé vào tai cô.
Nghe thấy giọng nói trẻ con của Liêu Ninh cô liền mở mắt bật dậy, che miệng của cô bé lại, hai mắt mở to nhìn nhóc con ở trước mặt mình không dám tin con bé vậy mà lại gặp anh.
Đôi mắt ngây cô của Liêu Ninh nhìn cô.
Cô nhìn cô bé một lúc rồi chợt nhớ ra, cô lấy điện thoại của Liêu Ninh đăng nhập sau đó nhắn tin cho anh, hôm nay còn dám dụ dỗ con bé về nói như vậy với cô nữa.
Có phải cảm thấy chán sống rồi không.
| Lục Nhiên Thành, anh đừng dụ dỗ Tiểu Ninh nữa |
Bên kia Lục Nhiên Thành đang ngồi chơi game trên máy tính nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn anh liền nhìn xuống điện thoại.
Thấy tin nhắn gửi đến là của cô liền không do dự mà buông máy tính ra cầm ngay điện thoại mà trả lời cho cô.
| Anh dụ dỗ em ấy bao giờ, chỉ hỏi có muốn ăn thịt dê không |
| Con bé về hỏi em muốn ăn xiên thịt dê không đấy |
Đinh Tiếu thật không thể tin được.
| Bảo con bé về phòng đi, anh lập tức leo ban công qua phòng em |
Lục Nhiên Thành tay sờ sờ cằm rồi trả lời lại tin nhắn của cô, anh đi ra ngoài ban công, bởi vì leo quen rồi nên sẽ không bị ngã nữa.
Hơn nữa lời nói phải đi liền với hành động.
Anh nhìn phòng cô sáng đèn khoé môi không tự chủ mà nhếch lên, trực tiếp dùng đôi chân dài và đôi tay thon của mình leo qua ban công nhà cô.
Bởi vì chiều cao có nên đối với anh khoản cách ban công còn chưa đến một cánh tay qua rất dễ dàng, lần trước là do sơ suất.
Đinh Tiếu trong phòng rất nhạy, cô nghe thấy tiếng động não liền trở trên căng thẳng, nhìn sang cô bé nhỏ bên cạnh đang tò mò, tay cô nhấn điện thoại rất nhanh đã đăng xuất khỏi máy của Liêu Ninh sau đó đưa điện thoại lại cho cô bé.
Cô bé ngây ngô nhìn cô không chớp mắt không hiểu chuyện gì mà mấp mấy môi trả lời cô “ Không ăn xiên thịt dê ạ ”
“ Anh ấy lừa em đấy, không ăn đâu em về phòng ngủ đi ngày mai sẽ cho em đi trung tâm ” Cô kéo tay Liêu Ninh đứng dậy, bảo con bé về phòng ngủ.
Cái tên chết dẫm kia sang đến rồi nếu con bé biết chắc chắn sẽ hét toáng lên nữa mất, cô rất sợ hơn nữa cái tính mê trai của con bé gặp anh rồi chắc chắn không chịu về phòng ngủ.
Đưa được cô bé khỏi phòng, cô cẩn thận khoá cửa lại thở không ra hơi.
Cô đưa mắt nhìn con người đang đứng thông thả sau lớp cửa kính của ban công liền không khỏi tức giận.
Anh cũng nhanh thật đấy, vừa nói xong đã chạy sang đây thật rồi, không biết sợ mẹ cô sao? nếu bà ấy biết người bạn trai của cô thật ra ở cạnh nhà, còn thường xuyên leo ban công qua phòng con gái bà ấy.
Bà ấy sẽ báo công an bắt anh không một chút thương xót.
Cô đi đến cửa ban công, vươn tay chậm rãi mở cửa ra cho anh đi vào, còn không cho vào anh sẽ đập cửa mất.
Ai không dám chứ Lục Nhiên Thành cô tin là có.
Từ sau khi xảy ra chuyện, cô và mẹ cô rất ít khi nói chuyện, cô sẽ chọn ăn trước ở bên ngoài rồi mới về nhà, không thì sẽ cùng Liêu Ninh đến cửa hàng tiện lợi để ăn.
Hình như tần suất cô chạm mặt bà cũng trở nên rất ít, chỉ vùi đầu vào sách vở, bởi vì ngay cả điện thoại bà ấy cũng sẽ tịch thu, cô chỉ sử dụng được điện thoại vào chủ nhật và mấy ngày nghĩ.
Không thì sẽ dùng tạm điện thoại của Liêu Ninh, con bé vậy mà tình nguyện dâng điện thoại của mình lên cho Đinh Tiếu dùng không chút uất ức hay phàn nàn.
Buổi tối lúc mẹ cô vừa đi làm về, bà ấy trông có chút vui vẻ, hình như còn háo hức hơn bình thường, mua rất nhiều đồ ăn ngon mang về, nhưng cô lại không có tâm trạng.
Cô muốn nói cuối tuần sẽ cùng Tư Tư đến trung tâm mua ít đồ để học quân sự, cũng sẽ dẫn theo Liêu Ninh nên bà không cần lo.
“ Cuối tuần con sẽ đi trung tâm mua ít đồ học quân sự, Liêu Ninh sẽ đi cùng con ” Cô nhìn bà lơ đãng nói, lời nói của cô vô cùng nhẹ nhàng
Bà nhìn cô gật đầu đồng ý cũng không nói gì nhiều hơn, đợi cô quay lưng về phía phòng ngủ bà mới nhìn theo cô ở phía sau rồi lại khẽ thở dài.
Đinh Tiếu hình như trưởng thành, sau lần đó cô không còn gọi cho bà hỏi năm nay có về không?
Cũng không đòi hỏi gì ở bà nữa.
Cô tự mình đi làm thêm tự mình kiếm tiền mua những món mình thích, mà không dùng đến tiền tiêu vặt bà cho.
Những món ăn cô thích ăn ngày trước bây giờ không thích nữa, bò húc cũng không động đến cho dù một hớp nhỏ.
Thời gian vẫn sẽ cứ trôi, chúng ta ai rồi cũng sẽ phải thay đổi.
Trưởng thành, hiểu chuyện, kiệm lời, chán nản, phiền muộn mọi thứ sẽ diễn ra từng cái một.
Liêu Ninh đến tối lại, đi vào phòng cô, nhìn thấy cô chùm chăn kín mít liền lên tiếng “ Chị ơi, anh trai hàng xóm hỏi chị muốn ăn xiên thịt dê không? ” cô bé ghé vào tai cô.
Nghe thấy giọng nói trẻ con của Liêu Ninh cô liền mở mắt bật dậy, che miệng của cô bé lại, hai mắt mở to nhìn nhóc con ở trước mặt mình không dám tin con bé vậy mà lại gặp anh.
Đôi mắt ngây cô của Liêu Ninh nhìn cô.
Cô nhìn cô bé một lúc rồi chợt nhớ ra, cô lấy điện thoại của Liêu Ninh đăng nhập sau đó nhắn tin cho anh, hôm nay còn dám dụ dỗ con bé về nói như vậy với cô nữa.
Có phải cảm thấy chán sống rồi không.
| Lục Nhiên Thành, anh đừng dụ dỗ Tiểu Ninh nữa |
Bên kia Lục Nhiên Thành đang ngồi chơi game trên máy tính nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn anh liền nhìn xuống điện thoại.
Thấy tin nhắn gửi đến là của cô liền không do dự mà buông máy tính ra cầm ngay điện thoại mà trả lời cho cô.
| Anh dụ dỗ em ấy bao giờ, chỉ hỏi có muốn ăn thịt dê không |
| Con bé về hỏi em muốn ăn xiên thịt dê không đấy |
Đinh Tiếu thật không thể tin được.
| Bảo con bé về phòng đi, anh lập tức leo ban công qua phòng em |
Lục Nhiên Thành tay sờ sờ cằm rồi trả lời lại tin nhắn của cô, anh đi ra ngoài ban công, bởi vì leo quen rồi nên sẽ không bị ngã nữa.
Hơn nữa lời nói phải đi liền với hành động.
Anh nhìn phòng cô sáng đèn khoé môi không tự chủ mà nhếch lên, trực tiếp dùng đôi chân dài và đôi tay thon của mình leo qua ban công nhà cô.
Bởi vì chiều cao có nên đối với anh khoản cách ban công còn chưa đến một cánh tay qua rất dễ dàng, lần trước là do sơ suất.
Đinh Tiếu trong phòng rất nhạy, cô nghe thấy tiếng động não liền trở trên căng thẳng, nhìn sang cô bé nhỏ bên cạnh đang tò mò, tay cô nhấn điện thoại rất nhanh đã đăng xuất khỏi máy của Liêu Ninh sau đó đưa điện thoại lại cho cô bé.
Cô bé ngây ngô nhìn cô không chớp mắt không hiểu chuyện gì mà mấp mấy môi trả lời cô “ Không ăn xiên thịt dê ạ ”
“ Anh ấy lừa em đấy, không ăn đâu em về phòng ngủ đi ngày mai sẽ cho em đi trung tâm ” Cô kéo tay Liêu Ninh đứng dậy, bảo con bé về phòng ngủ.
Cái tên chết dẫm kia sang đến rồi nếu con bé biết chắc chắn sẽ hét toáng lên nữa mất, cô rất sợ hơn nữa cái tính mê trai của con bé gặp anh rồi chắc chắn không chịu về phòng ngủ.
Đưa được cô bé khỏi phòng, cô cẩn thận khoá cửa lại thở không ra hơi.
Cô đưa mắt nhìn con người đang đứng thông thả sau lớp cửa kính của ban công liền không khỏi tức giận.
Anh cũng nhanh thật đấy, vừa nói xong đã chạy sang đây thật rồi, không biết sợ mẹ cô sao? nếu bà ấy biết người bạn trai của cô thật ra ở cạnh nhà, còn thường xuyên leo ban công qua phòng con gái bà ấy.
Bà ấy sẽ báo công an bắt anh không một chút thương xót.
Cô đi đến cửa ban công, vươn tay chậm rãi mở cửa ra cho anh đi vào, còn không cho vào anh sẽ đập cửa mất.
Ai không dám chứ Lục Nhiên Thành cô tin là có.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương