Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 11: Nói chuyện đi



Quý đã đếm đủ rồi, thứ hai ngày mai, Nam sẽ quay trở lại trường học.

Rõ ràng cô là người đã từng đánh cho cậu suýt nữa thì thâm mắt, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại vui khi Nam đi học lại. Dám chắc rằng cả cái vũ trụ này, cậu là người sung sướng nhất khi được ngồi bên cạnh người mà mình từng ghét cay ghét đắng.

"Quý, con nhớ phải ăn cơm đầy đủ đấy. Trời ơi, nhìn con đi kìa, chỉ xa bố mẹ có một chút thôi mà sao đã gầy nhom nhem, chỉ còn da bọc xương thế kia?"

Quý ngớ người, thử vạch cổ áo phông mà mình đang mặc ra để nhìn vào bên trong cơ thể của mình. Sáu múi hút hồn, ở đâu ra da bọc xương?

"Mẹ, sao mẹ cứ lo lắng như thế? Con trai của mẹ biết tự chăm sóc cho bản thân của mình à."

"Ờ hớ, tự lo được cho bản thân mình ha? Thế ai là người mới gần đây thôi khi lỡ tay làm vỡ cái bình hoa mà khóc lên khóc xuống vì không biết cầm chổi mà dọn dẹp ấy nhỉ?"

Màn hình điện thoại đột ngột bị khuôn mặt phóng đại của cậu em trai mười tuổi chen vào chính giữa, chắn hết cả mặt mẹ rồi. Ngày thường đã thế, vậy mà hiện tại đã cách nhau cả một màn hình mỏng, cậu vẫn có thể cảm nhận được đôi lông mày nhướng lên rất thèm đánh của thằng em mình.

"Mày muốn chết hả?! Đó là chuyện cách đây mấy năm rồi! Lúc đó anh mày còn nhỏ mà!"

Kí ức xấu hổ bị khơi gợi lại như vậy bởi chính thằng em yêu quý nên Quý ngượng đến tái mặt, lớn tiếng hét vào trong điện thoại.

Nguyễn Phúc Bảo híp mắt nhìn anh trai của mình, ánh mắt nó như một lưỡi dao găm, thách thức Quý rằng: "Anh mắng em á?". Chỉ thoáng chốc sau, Quý đã cảm nhận được một mùi nguy hiểm.

"Ấy! Đừng...!"

"MẸ ƠIIII! Anh Quý chửi con là 'mày' này!!!"

Hơi thở của ranh con, thức thứ nhất, mách mẹ.

Và chiêu thức này luôn tất sát tất trúng, một đòn mà có thể đánh bật Quý ra khỏi server Trái Đất.

Ngay sau khi thằng Bảo nó hét lên, ngay lập tức mẹ Quý đã có mặt rồi sử dụng hết tất cả nội lực của mình để gầm lên tên của cậu: "Quý!"

Một phút giây muộn màng, đáng lẽ ra cậu nên nhấn kết thúc cuộc gọi này trước khi mẹ xuất hiện để rồi bây giờ đây, cậu phải rát mặt ngồi nghe mẹ chửi online suốt gần một tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, thằng Bảo đứng ở đằng sau lưng mẹ cứ run run rẩy rẩy, đoán rằng nó sắp nhịn cười không nổi nữa rồi.

"Là con nhà học thức, con phải sử dụng từ ngữ cho thật văn minh. Từ nay mẹ mà nghe thấy con chửi em con nữa thì nhớ xách theo đệm để trải ở dưới gầm cầu nằm."

"Hic... Vâng ạ."

Cuộc gọi kết thúc, cùng lúc ấy, cơ thể của Quý cũng đã bị vắt kiệt sức lực, chỉ còn lại là một thân xác héo hon nhấc điện thoại lên để đặt đồ ăn trưa.

Trưa nay ăn gì cho ngon nhỉ? Câu hỏi bật ra ở trong đầu, chỉ một giây tiếp theo đầu của Quý đã loé sáng lên một câu trả lời.

Đúng rồi! Lại đặt ở quán cơm mà Nam đang làm thêm đi! Chắc chắn Nam sẽ là người giao đồ ăn đến cho cậu!

Quý như lấy lại được sinh lực của mình, hớn ha hớn hở mở vào app food của quán cơm rang hải sản ấy rồi đi đi lại lại ở trong nhà chờ nguyên một tiếng.

Bính boong! Đồ ăn tới!



"A ha ha! Sao cậu tới muộn th...?"

"Dạ! Tiệm cơn Hải sản Happy đây ạ! Suất ăn gồm phần cơm rang khổng lồ, mì cay và canh chua của quý khách đã được giao tới nơi!"

Một cậu nhân viên giao hàng với mặt tàn nhang nhanh nhẹn mỉm cười rồi giơ suất cơm mà Quý đặt lên, liền bắt gặp phải khuôn mặt méo mó của Quý.

"Ơ... ơ...? Quý khách có gì bất mãn với tôi ạ?" Cậu ta kinh hoảng.

"À, không, không có gì. Hồi sáng tôi ăn cá bị hóc xương, giờ nó vẫn còn đang mắc nghẹn ở trong cổ họng cho nên hơi khó chịu một xíu. Không có gì đâu. Tôi thì có gì bất mãn với anh chứ?"

"Sao ạ? Quý khách bị hóc xương cá á?!" Cậu shipper ấy hoảng hốt hét lên, vội vã xắn cả hai ống tay áo lên cao: "Nhà hàng của chúng tôi có một thiên chỉ đó là phải phục vụ thế nào để quý khách có thể thưởng thức được món ăn của chúng tôi một cách trọn vẹn nhất! Đừng lo lắng, nhà tôi là ba đời trị hóc xương cá, hãy đưa lưng đây và...!"

Quý đóng luôn cửa lại rồi lững thững bước đến chỗ bàn ghế phòng khách, thả gói thức ăn lên bàn rồi chán đời nằm xỉu xuống dưới sàn nhà.

Hết năng lượng hoàn toàn òi.

...

Sáng thứ hai đầu tuần, chim chưa hót đã phải vội nín thinh vì đến cả một loài động vật nhỏ bé như nó cũng có thể nhận ra bầu không khí trong một lớp học gần đấy có gì đó khang khác so với thường ngày.

"Khuê..." Vi không dám nói lớn, cánh tay đưa lên huých liên tục vào mạn sườn của cái Khuê đang ngồi trầm ngâm ở bên cạnh: "Tao cảm thấy không ổn đâu mày."

"Tao cũng thế. Phải có ai đó làm gì đó đi chứ?"

"Còn ai làm ngoài mày nữa? Mày là lớp trưởng mà."

"Đến cả quỷ cũng chẳng biết phải làm gì thì nói gì đến tao... Ối!"

Khuê vừa dứt mồm cái, từ bên ngoài cửa lớp, Quý đeo một chiếc cặp chéo hông bước vào trong. Trước những ánh mắt mở to của mọi người, cậu tiến thẳng xuống dưới dãy bàn thứ hai tính từ dưới lớp tính lên, nơi mà Nam đang mở vở học thuộc lại những kiến thức mà mình đã bỏ lỡ.

"Ê, nói chuyện một chút đi."

Cả lớp gào lên ở trong đầu: Trời ơi! Biết ngay là hôm nay thể nào cũng sẽ có chuyện mà!

Thấy Nam ngẩng đầu lên nhìn Quý một lúc rồi đẩy ghế ra đằng sau đứng dậy thật, Khuê đã vội vàng bật nhanh người dậy rồi đứng ở giữa hai người bọn họ.

"Khoan đã nào hai bạn, chuyện đâu còn có đó, có gì thì chúng ta từ từ giải quyết."

"Giải quyết cái gì chứ? Đây là chuyện riêng của bọn tôi mà?"

Quý nhướng mày nhìn Khuê, chất giọng trầm xuống biểu thị sự sốt ruột.

"Đi nhanh lên Nam, theo tao, nhanh lên không hết giờ."



Trong thoáng chốc khi đang ái ngại liếc mắt sang nhìn Nam, đập thẳng vào tầm nhìn của Khuê là những đầu ngón tay trắng trẻo, thon dài và xinh đẹp của cô đang khẽ động đậy như sắp chuẩn bị vung lên rồi gây án với Quý ngay sau khi cậu bật lên câu nói đó, sống lưng thẳng bất giác đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Khoan đã nào, cả hai bình tĩnh đi chứ! Bị mời phụ huynh một lần rồi chưa sợ à?"

Mấy bạn nam gần đó cũng đã đứng dậy, lên tiếng can ngăn.

"Thôi đi Quý, đánh nhau với con gái là không hay đâu."

"Bọn mày đang nói cái gì nghe lạ vậy?" Quý phát hiện cả lớp đã đồng loạt quay đầu nhìn hết về phía mình, bối rối gãi gãi lưng: "Đánh nhau cái gì chứ? Tao chỉ muốn nói chuyện với cậu ta thôi mà? Bọn mày cuống cái gì thế?"

Thế là dưới sự giám sát từ xa của cả lớp, Quý và Nam đứng ở gần bờ giậu trồng rau của nhà trường - nơi mà ít khi có người qua lại, lại vừa vặn lọt trọn trong tầm nhìn từ trên tầng hai phóng xuống.

Từ đây, Khuê và mọi người đều chăm chú nhìn Quý đang nói nói cái gì đó với Nam, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nào là sẽ lại lao vào nhau để đánh đấm tiếp cả.

"Bọn họ nói cái gì thế, Khuê?"

Vi nhìn Nam thi thoảng lại bĩu môi rồi gật gật đầu, tò mò muốn chết đi được. Biết rằng nghe trộm là xấu nhưng hiện tại bọn họ đang nghe lén công khai nên cũng chẳng cần phải ngần ngại gì cả (đến cả chính chủ cũng cho nhìn mà).

Khuê nheo mắt nhìn khẩu hình miệng của Nam: "Quý quay lưng lại đây nên tao không đọc được cử động môi của cậu ta, còn Nam thì nói ít quá, nghe chẳng ra cái gì cả..."

"Này, tại sao ngày hôm qua tao không thấy mày đi giao hàng thế?"

Vi và Khuê đều giật thót cả tim khi Kiên đột nhiên mở miệng.

"Ồ, ngày hôm qua cậu đặt cơm nữa à. Tôi nghỉ việc ở đó rồi."

Kiên thuật lại hết những gì mà Nam và Quý đang nói, bắt chước cả tông giọng của hai người bọn họ từ kinh ngạc cho đến bất mãn với một khuôn mặt bơ phờ y như một cái máy phát âm thanh vậy.

"Mày... nghe thấy bọn nó nói gì cơ á?!"

"Tao có thể nghe thấy được." Kiên đáp lại Khuê bằng một chất giọng đều đều bất cần đời, ủ dột như bị ai đó hút hết sức sống vậy: "Nhưng khoảng cách vẫn xa quá, có mấy từ không bắt đúng... CÁI GÌ CƠ?! Tại sao lại nghỉ?!"

Đang nói chuyện bình thường thì đột nhiên Kiên hét lớn, lậm lại theo Quý không khác một li nào.

"Chẳng có gì cả, ông chủ ở đó nói sẽ tăng giờ làm nhưng lại không tăng lương nên tôi đã đến thẳng phòng bếp rồi nói tăng lương đi, ông ta nói không, thế là hết."

Kiên ngắt lại một lúc, từ chỗ hờ hững nói lại theo Nam, cậu ta quay trở lại trạng thái phờ phạc.

"Hai người bọn họ bỏ đi mất rồi..."

Vi và Khuê vừa nãy đã bị Kiên làm cho một phen nhồi máu cơ tim, hiện giờ chỉ có thể ôm lấy nhau, mở to mắt nhìn Kiên - người có lẽ là lập dị nhất lớp với cơ thể gầy gò, tóc chia hai ngói, kính dày như hai cái đít chai lắp lên mắt lờ đờ quay trở lại lớp học, vừa đi vừa lẩm nhẩm:

"Nếu như có thể tạo ra một cái máy có thể khiến cho tôi vừa ngủ vừa làm việc được thì tốt biết mấy. Tôi ổn, và mọi người sẽ ổn, thế giới sẽ hoà bình..."

Nhận xét: Kiên [Tên riêng]: là một thứ gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết hạn hẹp của nhân loại.
Chương trước Chương tiếp