Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 51: Là thương hại, hay là yêu?



Từ trước đến nay, Quý chưa từng chủ động mở lời với người khác, đều là các bạn nữ tự tiến tới rồi tỏ tình với cậu.

Nếu như hợp nhau thì thời gian hẹn hò có thể lên tới ba đến sáu tháng, còn không thì chắc cũng chỉ được một tuần rồi chia tay.

Lý do chia tay thì có vô số kiểu, nhưng phổ biến nhất là vì Quý cảm thấy chán và mất tự do. Chẳng hiểu sao những bạn nữ nào có quan hệ với cậu đều có tâm lý kiểm soát đến quá đáng, lúc nào cũng kè kè lấy Quý. Cậu làm gì cũng bắt cậu phải khai báo chi tiết, đi đâu cũng phải nhắn tin để xin phép, đến cả học bài cũng không thể yên thân nổi với những lời năn nỉ của bọn họ, ép cậu phải call video mới tin là cậu đang ngồi vào bàn học.

Một ngày bọn họ có thể dỗi cậu đến mười lần lận. Ghen vì có mấy đứa con gái khác liếc mắt đưa tình với cậu thì thôi, Quý còn có thể chấp nhận được, nhưng ghen với cả những tập đề toán của cậu là như thế nào??? Thật chẳng thể hiểu nổi con gái mà.

Quý từ khi sinh ra đã phải mang số phận đào hoa nên tình duyên của cậu dồi dào như nước biển, nhưng hầu hết đều chỉ là yêu cho vui thôi nên cũng chẳng có mối tình nào là Quý đặc biệt cảm thấy sâu sắc.

Chính vì thế, cậu thường cảm thấy hơi khinh mấy thằng con trai xung quanh vì họ lúc nào cũng nói là ngưỡng mộ cậu, chỉ cần thở thôi cũng có gái theo, coi tình yêu là một cái gì đó nhẹ bẫng như không khí.

Nhưng đó chỉ là Quý của trước kia thôi, Quý của bây giờ đã khác rồi.

Tiếng trống tan học vang lên thùng thùng. Hành lang các lớp đang yên ắng bất chợt ồ lên như ong vỡ tổ, các cô cậu học sinh đều nhao nhao chạy hết ra khỏi lớp để tiến ra ngoài lán để xe. Thậm chí, trong thời kì hiện đại này, người ta còn có thể bắt gặp thấy cảnh giáo viên bước ra khỏi lớp học sớm hơn cả học sinh ấy chứ.

Tuy thế, giữa những dòng người đang đổ ra như thác suối, người ta không thể tìm thấy hình bóng của Quý hay Nam đâu.

Đơn giản là vì, cậu đã hẹn Nam ở lại lớp học để gặp cậu.

Ngày hôm nay, ngay tại lớp học, giữa một bầu không khí mát lạnh của trời đông, Phạm Phú Quý đứng đối diện với Nam.

Nguyễn Kiệt Nam, cô gái mà cậu thích, hiện đang đứng ở trước mắt cậu. Những vạt nắng nhạt cuối cùng còn sót lại chiếu xuyên qua ô cửa sổ, đọng lại trên mi mắt của Nam càng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô trông vừa thơ vừa mộng. Nhìn cô thế này, Quý không thể ngăn nổi con tim mình đập lên nhộn nhạo.

Cậu thích Nam, rất rất thích Nam.

Buổi chiều ngày hôm ấy, Quý đã lấy hết tất cả những can đảm mà mình có được để tỏ tình với Nam – câu tỏ tình đầu tiên trong đời cậu.

"Nam, tao thích mày." Quý nhấn mạnh, gần như đã nhắm tịt cả hai mắt lại: "Không, không còn là thích nữa.

Nam, tao yêu mày. Liệu mày có thể... hẹn hò với tao kh..."

"Quý."

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng bối rối, ngại ngùng và chờ mong của Quý, khuôn mặt của Nam lại hiện lên với cảm xúc rối bời không tên. Hai đầu chân mày của cô xô lại với nhau, bầu không khí xung quanh cô cũng co lại rồi hóa thành những tảng đá lớn đè nặng lên lưng Quý.

Quý đã từng nghĩ đến N khả năng, trong số đó có cả cảnh cô sẽ từ chối cậu rồi, nhưng Quý vẫn không thể tự chủ được mà hẫng mất một nhịp tim.

Cậu không thể nhìn ra được Nam đang cảm thấy khó chịu, ghét bỏ hay bất ngờ nữa. Chỉ thấy cô lùi người ra sau một chút, giọng nói trầm xuống, nhỏ nhẹ nhưng khiến cho tâm trí của cậu trở nên trống rỗng.

"Quý, tôi cũng thích cậu." Nam nói: "Nhưng tôi không thể nhận lời tỏ tình này. Tình cảm mà tôi dành cho cậu, tôi luôn biết rõ, nhưng hình như cậu thì không như thế. Tôi thích cậu còn nhiều hơn cậu nghĩ, nhưng dù có thế, tôi vẫn chưa muốn tiến tới mối quan hệ với cậu bởi vì tôi vẫn chưa thể xác định được rằng cậu thích tôi, hay là đang nhầm lần giữa thích và thương hại."

Nam cầm lấy cặp sách rồi đeo lên trên vai, trước khi lách qua người Quý để bước ra khỏi cửa lớp học, cô có dừng lại một chút rồi khẽ khàng cất tiếng.

"Tôi sẽ chờ ở bờ hồ Hoàn Kiếm. Nếu như cậu đã xác nhận rằng cậu thích tôi thì hãy đến, còn không thì thôi."

Nói rồi, cô rời đi, để lại mình Quý ngẩn ngơ đứng ở giữa một lớp học vắng ngắt không bóng người.



Cô nói là... cậu đang nhầm lẫn giữa thích và thương hại sao?

Nam hoàn toàn có cơ sở để nói vậy bởi vì sau khi biết chuyện liên quan giữa cậu và Gia Như, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều về nó.

Gia Như và Nam có những điểm tương đồng với nhau. Cả hai đều không có một gia đình hoàn chỉnh, đều từng là những người chịu sức ép từ người thân và điểm số. Không những thế, cả hai người đều ít nhất một lần xuất hiện trước mắt Quý dưới bộ dạng thê thảm và tội nghiệp vô cùng khi bị phụ huynh chì chiết.

Có lẽ, khung cảnh Nam bị bố tát ở ngay trước đám đông hồi ấy đã khiến cho Quý nhớ tới Gia Như bị bố mắng khi xưa, từ đó kích thích sự thương hại và quan tâm tới từ cậu.

Điều này Quý không thể chối cãi được. Bởi vì thật sự, lần đầu tiên cậu chủ động đi tìm nhà Nam, xin lỗi cô, và cả những hành động sau đó nữa đều là vì cậu cảm thấy cô mang trên mình bóng hình của Gia Như.

Nam nói rất có lý. Cậu không thể phản bác lại.

Quý không thể ngờ được sẽ có ngày cậu cảm thấy lúng túng như hiện tại.

Rốt cuộc, cậu thích Nam, hay là đang nhầm lẫn với lòng thương hại như lời Nam đã nói?

Cậu không biết...

Trong những khoảnh khắc tồi tệ như hiện tại, Quý chỉ nhớ tới mẹ. Bầu trời đã xẩm tối từ bao giờ rồi mà Quý chẳng để ý đến, cứ lang thang vô định ở ngoài đường mà không chịu trở về nhà, chính vì thế nên trên màn hình điện thoại của cậu đã hiện lên vô số những cuộc gọi nhỡ từ gia đình rồi.

Chiếc điện thoại để trong túi cậu sáng lên một lúc rồi lại tắt, khoảng vài giây sau lại có một cuộc gọi khác gọi đến số điện thoại của cậu. Lần này thì Quý không ngó lơ nữa mà uể oải luồn tay vào bên trong túi áo, lấy điện thoại ra rồi dùng ngón tay cái trượt ngang qua màn hình.

"Dạ, mẹ ạ?"

Phu nhân Hà không hề tỏ ra cáu gắt, nhưng Quý vẫn có thể nhận ra được bà đang cảm thấy sốt ruột.

"Con đã biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bố con đang lo đến nỗi sắp đi gọi cảnh sát để báo cáo con mất tích rồi kìa."

"Con xin lỗi, giờ con về đây."

"Hửm? Quý, con đang buồn đấy à? Có chuyện gì sao?"

Đúng là người mẹ đã sinh ra cậu, chỉ cần nghe giọng thôi cũng biết là cậu đang có tâm trạng như thế nào.

Quý bĩu môi, giọng nói làu bàu mà thành thật kể lại vì cậu biết thừa rằng phu nhân Hà sẽ không dễ dàng để bị lừa.

"Mẹ ơi, con kể cho mẹ cái này, mẹ đừng có sốc nhé. Con bị người ta từ chối rồi."

Bà ồ lên: "Bất ngờ đấy. Ai mà lại có thể từ chối tình cảm của quý tử nhà mình vậy?"

Quý khẽ cười trước câu nói pha lẫn chút trêu chọc của mẹ, chậm rãi kể tiếp.

"Cô ấy là người rất rất rất đặc biệt với con. Có một ngày con cảm thấy mình không thể tiếp tục kìm nén cảm xúc ấy ở trong lòng thêm nữa nên hôm nay con quyết định tỏ tình với cô ấy. Nhưng cô ấy đã từ chối con, còn nói rằng con đang nhầm lần giữa hai cảm giác thích và thương hại. Điều đáng nói hơn là con đang cảm thấy lời cô ấy nói là đúng... Con, con không biết nữa... Lúc đầu, con rất chắc chắn ở trong lòng rằng mình thích cô ấy thật lòng, nhưng bây giờ tâm trí của con đang lung lay."

Quý luôn cảm ơn trời đất bởi vì cho cậu làm con của mẹ. Bà không chỉ kiên nhẫn lắng nghe hết tâm sự của cậu, ủng hộ cho sự tự do định đoạt cảm xúc của cậu, mà còn nhẹ nhàng cho cậu những đề xuất để gỡ rối cho cậu. Bây giờ cũng như vậy.



Điện thoại vẫn kết nối, giọng nói ấm áp của phu nhân Hà vọng tới vành tai của cậu, giống như một nguồn sáng ấm áp rọi xuống đồng cỏ không đang rệu rã sau màn sương lạnh trong lòng cậu.

"Mẹ không thể quyết định hộ con được. Nhưng đây là tình cảm của con, có lẽ nào con lại không thể phân biệt được? Bạn ấy là ai, có vị trí như thế nào trong lòng con, và trải nghiệm những ngày qua bên cạnh bạn ấy có đáng để con đánh đổi với những nghi hoặc và lo lắng này của con không?"

Phu nhân Hà mỉm cười, bà liếc nhìn lên đồng hồ rồi dùng tay bịt miệng bố Tian đang khóc nức nở vì sợ con trai đi lạc ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói với Quý.

"Con nghĩ thế nào cũng được, chỉ mong sau này con sẽ không cảm thấy hối hận với quyết định của mình. Mẹ không bắt con về ngay nhưng nhớ trở về nhà sớm sớm chút nhé, mẹ sẽ lo phần bố cho con, nha."

Nói rồi bà tắt máy, màn hình điện thoại dần dần tối đi, về sau cũng không còn thấy ai gọi đến nữa.

Quý cất lại điện thoại vào túi áo, bước chân lại nhấc lên rồi lang thang trên vỉa hè.

Cậu bắt đầu suy nghĩ về những lời mà mẹ cậu đã nói.

Cô là ai? Là Nam, chỉ là Nam thôi. Cô không phải là ai khác, cô từ trước đến nay chỉ là cô.

Cô có vị trí thế nào trong lòng cậu? Nam có vị trí rất đặc biệt trong lòng cậu. Không giống như sự gắn bó của gia đình, không giống như sự sâu sắc của tình anh em, càng không phóng kháng như bạn bè. Nam giống như sự khao khát và quyến luyến mà cậu ngày đêm đều mơ ước.

Và, những trải nghiệm vừa qua ở bên cô có đáng để bị đem ra đánh đổi không?

Không.

Thế, đến cuối cùng, tình cảm mà cậu dành cho Nam là gì?

Là thương hại hay là yêu?

Là thương hại...

Quý ngẩng đầu lên. Cậu không hề biết mình đi đâu cả, cứ thế để mặc cho sự vô thức dẫn dắt mình. Nhưng có vẻ như, sự vô thức của cậu đều đã gắn chặt lấy Nam mất rồi.

Vì cứ mải đắm chìm trong những luồng ý nghĩ miên man ấy mà Quý chẳng thể biết được mình đi tới bồ hồ Hoàn Kiếm từ lúc nào. Mới chỉ đứng từ xa thôi mà cậu đã nhìn thấy, ở bên dưới một cột đèn đường tại bờ hồ, giữa những dòng người đi dạo lướt ngang qua như một ngọn gió, Nam đứng tựa lưng lên thân đèn, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn xuống hai đầu mũi giày. Còn trên tay, cô đang ôm lấy một bó hoa hồng.

... hay là Yêu?

"Nam!"

Nam bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên, cô còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy Quý vội vã chạy tới trước mắt mình rồi.

Trước sự chứng kiến của cô, Quý đứng thẳng người lên rồi dõng dạc cho cô câu trả lời.

"Nam! Tao yêu mày! Tao yêu cơ thể mày, yêu tâm hồn mày, tao yêu mọi thứ thuộc về mày! Tao yêu mày vì mày chính là mày, ngoài ra không còn thứ gì hết!"

Đứng từ đây, Quý hoàn toàn có thể nhận ra đôi đồng tử của Nam đang mở rộng. Cô cũng không khác cậu, đều đã chờ đợi cho giây phút này từ rất lâu rồi.

Không cần một lời đáp lại, Nam bước đến bên cạnh Quý, vòng tay ôm lấy cổ cậu rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Đây là nụ hôn đẹp nhất, và đáng nhớ nhất trong cuộc đời cậu.
Chương trước Chương tiếp