Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 21: Quản cái mắt của cậu cho tốt



Sáng sớm tinh mơ Thời Du đã gọi điện liên hồi cho Lục Thời Niên, mãi tới tận hơn 10 giờ, đầu bên kia mới nhận cuộc gọi.

"Có chuyện gì?"

Lục Thời Niên mặc đồ ngủ, đứng ở ban công phòng khách tưới cây.

Thời Du: "Em biết chuyện tối qua rồi!"

Lục Thời Niên: "Chuyện gì?"

Thời Du: "Anh bao cái tòa nhà chạy đèn LED của chú Lục ở trung tâm thành phố suốt nửa tiếng đồng hồ!"

Lục Thời Niên 'ồ' một tiếng: "Rồi sao?"

Thời Du: "Rồi sao nữa chứ? Em tò mò á! Anh chị em trong nhà mình đều tò mò á! Anh làm cái gì mà sao không báo cả nhà một tiếng, thông báo hay cầu hôn gì đó thì cũng phải nói để cả nhà cùng vui một tí chứ!"

Lục Thời Niên: "Không thông báo, cũng không cầu hôn, trí tưởng tượng bay cao bay xa quá rồi đấy."

Thời Du: "Em không tin là anh không làm gì hết."

Lục Thời Niên: "Cũng không phải là không làm gì."

Thời Du: "Ỏ ỏ ỏ?"

Lục Thời Niên lại quay ra đổ nước vào ấm đun: "Làm sinh nhật cho người ta."

"Tổ chức sinh nhật cho ai mà phải khoa trương dữ thế?"

Thời Du ngay lập tức bắt được trọng điểm, cười hề hề: "Có phải là người trong lòng anh không?"

Người trong lòng?

Lục Thời Niên không biết rằng giờ phút này ánh mắt của hắn đang chất chứa biết bao nhiêu niềm vui.

Hắn nhớ lại cái ôm bên bờ sông đêm hôm qua.

Song song với đó là cảm giác kỳ diệu khi trái tim đập nhanh hơn một nhịp.

Thế mà hắn là rất thích loại cảm xúc bị người khác dắt mũi đi như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn cảm tưởng rằng cả dòng sông Cẩm Thành vì tâm trạng của hắn mà nóng lên, sôi sùng sục.

"Không rõ." Hắn lên giọng, trả lời.

Thời Du: "Quắc?"

Lục Thời Niên: "Để nghĩ lại đã."

Cái giọng điệu này chẳng có chút gì gọi lại "không rõ" cả.

"Rồi rồi, em ngồi chờ anh nghĩ lại."

Cậu ta nói, xong lại chợt nghĩ tới cái gì đó, lại trở nên hăng hái: "À đúng rồi, anh, con thỏ anh nuôi thế nào rồi? Lớn chưa vậy?"

Lục Thời Niên: "Ừ, lớn rồi."

Thời Du: "Quào, đúng thật là—"

Lục Thời Niên: "Anh mày sắp được nuôi lớn rồi."

Thời Du: "???"

Cúp điện thoại, Lục Thời Niên định đi xem xem bé thỏ con đã rời giường chưa.

Vừa đặt ấm đun nước xuống, hắn chợt nhận được tin nhắn từ Đới Lượng Lượng:

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Lục ca buổi sáng tốt lành, tui tới thông báo tin xấu nè.

Tin nhắn này của Đới Lượng Lượng là gửi riêng chứ không phải là trong nhóm chat ký túc.

[Thập Niên]: Tin xấu gì?

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Chu Thải sắp về rồi!

Lục Thời Niên nhìn cái tên này, ánh mắt trầm xuống.

[Thập Niên]: Ai nói?

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Lúc tui qua chỗ cố vấn giao tài liệu thì nghe thấy, bảo là sinh viên năm tư chuẩn bị tới kỳ thực tập, sinh viên trao đổi đều đang lục tục về rồi.

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Ầy, tui còn cứ tưởng tên đó sẽ không quay về, thực tập luôn ở Tô Thành bên kia, ai dè.

Lục Thời Niên nửa ngày trời không gửi tin nhắn hồi đáp.

Đới Lượng Lượng trong lòng không yên tâm:

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Lục ca, ông nói xem Chu Thải về có gặp được Giản Du không?

[Thập Niên]: Không có cơ hội đâu.

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Hở?

[Thập Niên]: Trừ phi tôi chết.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua

Khi Giản Du tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.

Cậu đi rửa mặt thay quần áo xong xuôi ra ngoài, thấy Lục Thời Niên đang đứng trước ban công, cậu liền hỏi hắn: "Khi nào quay về?"

Lục Thời Niên cất điện thoại đi: "Phải về luôn sao?"

Giản Du: "Không thì anh muốn thế nào?"

Lục Thời Niên trầm mặc hai giây, bỗng nhiên giơ tay che trán mình lại, cực kì ra vẻ khụ khụ hai tiếng, giọng nói đột nhiên trở nên yếu ớt: "Bé Du, tự nhiên tôi thấy khó chịu quá, hình như là bị cảm rồi khụ khụ khụ."

Giản Du: "...."

Giản Du đen mặt: "Má nó, anh có thể bớt giả trân đi một tí không?"

Lục Thời Niên bước tới sofa, ngã phịch xuống, nhắm mắt lại: "Không có giả vờ, tôi khó chịu thật mà, bé Du, tôi choáng váng hết đầu rồi, cổ họng cũng đau."

Giản Du nhìn hắn, không nói lời nào.

Lục Thời Niên: "Em xem, có phải vì tối hôm qua nước bên bờ sông quá lạnh, gió quá lớn không, khụ khụ khụ."

Nghe hắn nhắc tới tối hôm qua, lông mi Giản Du không được tự nhiên mà run lên, ánh mắt lơi lỏng: "Cái tự nhiên này của anh cũng hơi đột ngột quá rồi đó."

Ngoài miệng thì thầm bảo không tin, nhưng trong giọng nói lại nhiều thêm vài phần chần chừ.

"Đúng là đột ngột thật."

Lục Thời Niên trở mặt, ở nơi cậu không nhìn thấy, khóe miệng hắn cong lên: "Mệt quá đi, khắp người đều thấy khó chịu."

"Lại bị cái gì đây, lúc tôi đi ra anh có khó chịu gì đâu." Giản Du nhíu mày đi tới bên hắn, cong lưng xuống: "Tôi xem nào."

Lục Thời Niên rất nghe lời, ngẩng lên cho cậu sờ.

Mu bàn tay Giản Du dán lên trán hắn, cẩn thận cảm nhận: "Không phải sốt mà, thân nhiệt của anh còn thấp hơn tôi."

Lục Thời Niên cọ cọ tay cậu: "Dùng tay sờ không chính xác đâu."

"Vậy sao?" Giản Du bán tín bán nghi, luôn cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai.

Lục Thời Niên lại họ khù khụ hai tiếng: "Lần trước tôi đo nhiệt độ cho em cũng có dùng tay đâu?"

"Phiền phức."

Giản Du cau mày ngồi xổm xuống, cúi đầu dán trán cậu lên trán hắn.

Đáy mắt Lục Thời Niên toàn là ý cười, lúc Giản Du ngẩng lên lại giả bộ yếu ớt kiệt sức, nhăn nhó: "Tôi không lừa em mà, nóng mà có đúng không."

Nói thật thì Giản Du chả thấy hắn nóng chỗ nào cả.

Nhưng trông cái bộ dáng ốm đến sắp tắt thở của Lục Thời Niên, cậu lại không chắc chắn.

"Nhiệt kế nhà anh đâu?" Cậu hỏi.

Lục Thời Niên: "Lần trước bị vỡ còn chưa đi mua lại."

Trùng hợp vậy sao?

Giản Du 'chậc' một tiếng: "Vậy đứng lên, đi bệnh viện với tôi."

Lục Thời Niên quàng cánh tay qua mặt: "Không dậy nổi, không muốn đi."

Giản Du: "Anh muốn ăn đập thật đấy à, thế hòm thuốc đâu! Chắc là phải có hòm thuốc mà đúng không? Thuốc cảm thuốc hạ sốt chắc không rơi hết đâu, phải không?"

Lục Thời Niên giơ tay chỉ về một hướng.

Giản Du vừa định đứng lên, tay áo đã bị giữ chặt lấy.

Lục Thời Niên nhìn cậu, vẻ mặt chân thành: "Thật ra thuốc cảm cúm không giúp tôi hết bệnh được."



Giản Du: "?"

Lục Thời Niên: "Dòng họ tôi ai cũng như vậy hết, thế nên mỗi lần bị cảm, nhà tôi có một cái bí kíp gia truyền chữa bệnh."

Giản Du: "???"

Ba phút sau—

Cả phòng bếp tràn ngập trong mùi hương thảo dược.

Giản Du cảm thấy đầu óc mình vừa bị sút một cú.

Thế nên là cậu mới bỏ qua thuốc cảm, đứng trong bếp nấu cái bí kịp trị cảm lạnh cho tên chó không biết bị bệnh thật hay giả kia.

Hơn nữa bí kíp cái qué gì?

Bí kíp chữa bệnh gì mà vừa nấu vừa rán, gừng còn phải cắt thành miếng, phiền muốn chết.

Lục Thời Niên không biết đã đứng dậy từ lúc nào, tựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng bận rộn của Giản Du, ngay cả âm thanh cắt thái trên thớt cũng lộ ra sự nóng nảy.

Nhưng lại rất êm tai.

Ít nhất tai hắn nghe xong cảm thấy vậy, không khỏi khiến cho người ta sung sướng trong lòng.

Đới Lượng Lượng vẫn còn đang nhắn tin cho hắn:

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Thế nên là Lục ca, ông với Giản Du lại về thăm người nhà hở? Khi nào về vậy?

[Thập Niên]: Chu Thải bao giờ về?

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Nhanh lắm, muộn nhất là chiều nay

Lục Thời Niên chưa vội trả lời, ngón tay vẫn dính trên màn hình, biểu cảm không rõ.

Giản Du vất vả lắm mới thái xong chỗ gừng ném vào nồi, lúc quay người lại thì suýt nhảy dựng vì thấy một kẻ đang đứng yên không tiếng động ở cửa bếp.

"Không phải anh khó chịu cả người à? Không nằm mà chạy qua đây làm cái gì?"

Lục Thời Niên: "Tôi tới giám sát em đó~"

Giản Du tìm cái vung đậy vào nồi: "Thần kinh à, giám sát cái rắm, nói như thể tôi sắp đầu độc anh không bằng."

Lục Thời Niên cười: "Tất nhiên là không phải giám sát chuyện đó, em không hay xuống bếp, tôi sợ em không cẩn thận tự làm mình bị thương."

Giản Du: "Tôi không biết nấu cơm, nhưng cũng không phải thiểu năng trí tuệ."

Lục Thời Niên: "Vâng vâng, tôi biết Du Du nhà mình thông minh nhất mà~"

Giản Du: "Cảnh cáo anh lần cuối, đừng có dùng cái giọng đấy nói chuyện với tôi!"

"Được nha." Lục Thời Niên cất điện thoại, đi tới bên cạnh cậu: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Giản Du bực bội: "Nhảm nhí, bí kíp chó má gì, phiền chết đi được."

"Phiền như vậy mà em vẫn nguyện ý làm giúp tôi, bé Du làm tôi cảm động quá." Hắn đặt tay lên đỉnh đầu cậu: "Nghĩ xem muốn quà gì, anh trai tặng em nhé."

Giản Du: "Muốn anh cách xa tôi ra một chút!"

Lục Thời Niên: "Cái này khó quá nha, ngoan nào, đổi cái khác đi~"

Giản Du: "Vậy thì im mồm đừng có nói chuyện."

"Miệng tôi rộng thế này là để nói chuyện mà."

Lục Thời Niên nói: "Em không cho tôi nói chuyện, vậy chỉ có thể dùng nó để hôn em, hay là thưởng cho em một nụ hôn nhé?"

Giản Du một chân sút hắn ra: "Hôn cái đầu anh!"

Nấu nồi thuốc trị cảm tốn mất 2 tiếng.

Lúc bắc nồi xuống Giản Du có ngửi thử, không khỏi rơi vào hoài nghi sâu sắc— hẳn là cậu không làm sai chưa? Thứ này có thật sự uống được không vậy?

Đọc lại cái công thức gia truyền Lục Thời Niên gửi cho cậu một lần nữa, xác định không sai bước nào, cậu mới bưng ra cho Lục Thời Niên.

Mắt thấy Lục Thời Niên muốn uống, cậu bỗng duỗi tay ra, che miệng bát, nhíu chặt mày: "Anh xác định thứ này thực sự có thể ăn được? Sẽ không bị ngộ độc đâu, phải không?"

Lục Thời Niên thừa dịp hôn lên mu bàn tay cậu một cái, cười tủm tỉm: "Thế nào, quan tâm tôi vậy à? Sợ tôi chết à?"

Con mẹ nó.

Sắc mặt Giản Du tối sầm lại, rụt bàn tay về, dùng sức lau lau mu bàn tay: "Mẹ nó đừng có mà hôn hít lung tung! Ai thèm quan tâm anh chứ, mau uống đi, muốn chết thì cũng nhanh lên!"

Lục Thời Niên mặt không đổi sắc làm một hơi uống sạch bát thuốc.

Giản Du nhìn hắn không chớp mắt, mặt sắp nhăn nheo vào hết cả.

"Thế nào rồi?"

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn: "Có chết không?"

Lục Thời Niên mặt vẫn như thường: "Ừ, hẳn là không chết được."

Giản Du tạm thời yên tâm.

Sau một hồi, cậu lại nói: "Thế nào rồi, anh còn sốt không? Còn choáng váng không? Cổ họng còn đau không?"

Lục Thời Niên vui vẻ: "Bé Du, tôi biết lúc em lo lắng thì sẽ nghĩ loạn, nhưng mà dù có là tiên dược thì em cũng phải cho nó thời gian phát huy tác dụng chứ?"

"..."

Giản Du cầm cái bát rỗng lên, quay lưng đi nhanh vào bếp.

Bởi vì trận ốm bất thình lình này của Lục Thời Niên, vốn di buổi sáng định quay về trường, kết quả kéo dài tới buổi chiều vẫn chưa đi.

Không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại đây ăn tối.

Giản Du: "Anh uống thuốc thì cũng uống rồi, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi rồi, bây giờ nên về thôi nhỉ?"

Lục Thời Niên nằm ngửa trên sofa không nhúc nhích.

Giản Du đi qua đá đá vào chân hắn: "Này!"

Lục Thời Niên nhắm mắt lại không lên tiếng.

Giản Du nghĩ tới bát thuốc cảm đen xì mùi vị kì quái kia, huyệt thái dương chợt nhảy dựng.

Chắc không phải thuốc độc đâu phải không?

"Này, Lục Thời Niên?!"

Cậu tự não bổ tự dọa mình sợ, mới cúi người vươn tay ra, đã bị túm lấy kéo về phía trước, toàn bộ phần thân trên đều đè trên người Lục Thời Niên.

"Ơi."

Lục Thời Niên mở mắt ra, ánh mắt trêu chọc: "Tôi đang nghe này."

Giản Du nhắm mắt hít sâu một hơi: "Anh không lên cơn một hôm thì chết hay gì?!!!"

Lục Thời Niên: "Không, như vậy mới vui chứ."

"Cút!" Giản Du dồn sức chống người dậy.

Lục Thời Niên: "Ui, tự nhiên lại choáng đầu, đau quá."

Giản Du: "Anh lại giả vờ."

"Không phải giả vờ." Hắn đặt khuôn mặt mình vào lòng bàn tay Giản Du, nhắm mắt: "Thật sự nhức đầu mà."

Giản Du vô cùng muốn đè chết hắn: "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"

Lục Thời Niên: "Tôi cần tĩnh dưỡng."

Giản Du: "??? Bị cảm thôi mà anh đòi tĩnh dưỡng cái mẹ gì?"

Lục Thời Niên nở nụ cười, hơi nóng phả vào lòng bàn tay cậu: "Không còn cách nào khác đâu, cả người đều mệt mỏi mà."

Giản Du: "Về trường trước đã, xong dưỡng thế nào thì tùy anh."

Lục Thời Niên: "Không được, ở trường quá nhiều người, không thích hợp tĩnh dưỡng."

Giản Du híp híp mắt, có vẻ đã hiểu ra cái gì đó: "Anh muốn dưỡng bao lâu?"

"Ít nhất nửa tháng đi."

Lục Thời Niên: "Có em chăm sóc nữa là tốt nhất, cơ mà đương nhiên không chăm cũng không sao, cùng lắm thì tôi chết trong nhà không ai phát hiện—"

Giản Du mặt không biểu cảm rút tay về: "Vậy anh chết đi."

Đồ chó.

Cậu đúng là bị điên nên mới tin hắn bị bệnh!

"Bé Du, em mặc kệ tôi sao?" Lục Thời Niên gọi theo sau lưng cậu.

Giản Du không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa, lửa giận đùng đùng: "Mặc kệ anh, thích chết thì chết đi."



Toang mất kế hoạch, Lục Thời Niên tiếc hận đứng dậy, đi theo Giản Du tới huyền quan, chơi lại trò cũ đứng chặn trước cửa: "Ở thêm mấy ngày rồi hẵng về, ở trường đâu có thoải mái bằng chỗ này?"

Giản Du: "Anh cho rằng ai cũng nhàn giống anh hả? Ông đây không cần làm bài tập không phải chuẩn bị luận văn hay sao? Cút qua một bên đi."

Lục Thời Niên: "Để tôi qua trường dọn máy tính mang tới đây giúp em?"

Giản Du: "Không, tôi phải về."

Lục Thời Niên vươn tay kéo người vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cậu, dùng sức cọ cọ vào vai cậu, mãnh nam làm nũng: "Đừng đi mà bé Du~"

Tai Giản Du đỏ lên, nhưng mặt mày xanh lét.

Bàn tay cậu liều mạng chống lên bả vai hắn, cố sức ngửa đầu ra sau: "Cút ra! Anh cọ cái con khỉ! Đừng có làm con đà điểu dựa vào tôi!!"

Lục Thời Niên đáng thương nũng nịu bên tai cậu: "Em không ở lại thật à?"

Giản Du chỉ cảm thấy bên tai này vừa ngứa vừa nóng, dứt khoát che tai lại: "Không ở, không phải thương lượng gì hết!"

Vừa nói xong, đầu ngón tay và gò má cậu đã bị dí một thứ đồ vật lạnh lẽo.

Giản Du cúi đầu nhìn, là cái chìa khóa xe kia, mặt trên vàng lấp lánh, cậu không biết nó, nhưng vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền.

Lục Thời Niên: "Thôi được rồi, nhưng em đừng quên mang theo cái này."

Giản Du không chút do dự nhét trả hắn: "Tôi không cần."

Lục Thời Niên: "Bé Du, quà sinh nhật không thể trả lại, đây là lễ phép thông thường."

Giản Du đè cơn giận xuống: "Ai lại tặng cái này làm quà sinh nhật? Lục Thời Niên, đầu óc anh có vấn đề hả?"

Lục Thời Niên nắm lấy tay cậu, không cho cậu buông chìa khóa, cười tủm tỉm: "Người khác có tặng hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi muốn tặng em là được."

Giản Du bĩu môi: "Tôi không có bằng lái xe, anh tặng tôi cái này cũng vô dụng."

Lục Thời Niên: "Vấn đề không lớn, lát nữa tôi đăng ký học lái xe cho em."

Giản Du: "..."

Giản Du xem như đã phục hắn: "Tôi 21 tuổi, chứ không phải 80! Anh nghĩ tất cả mọi người đều lớn lên trong một bọc tiền như anh hả? Con mẹ nó tặng cái này ai dám nhận?"

Lục Thời Niên: "Sao lại không dám, cảnh sát biết thì bắt em được à?"

"Ông đây lười nói với anh lắm rồi."

Giản Du đẩy đẩy mặt hắn ra: "Buông ra!"

Lục Thời Niên: "Không nhận quà thì không thể buông được."

Giản Du mất kiên nhẫn: "Vậy anh giữ lại năm sau tính."

Lục Thời Niên: "Năm nay thì sao?"

Giản Du: "Dù sao tôi cũng không cần cái xe này, anh tùy tiện đổi sang thứ khác đi!"

Tùy tiện đổi sang thứ khác...

Lục Thời Niên suy nghĩ một chút, lấy từ ngăn tủ bên cạnh ra một cái móc chìa khóa, trùng hợp trên móc khóa lại vừa vặn là một con thỏ trắng bằng bông.

"Vậy, cái này có được không?" Hắn đưa móc chìa khóa cho Giản Du.

Giản Du duỗi tay muốn lấy, Lục Thời Niên lại giơ tay lên cao né tránh: "Em đưa chìa khóa của em cho tôi."

Giản Du mím môi, không tình nguyện lấy chìa khóa của mình ra, trơ mắt nhìn Lục Thời Niên móc con thỏ bông bông xù xù không phù hợp hình tượng của cậu một tí nào vào chùm chìa khóa.

Cậu nghĩ: Chờ hắn quay đầu, cậu sẽ tiêu hủy nó.

Lục Thời Niên: "Em mà dám tháo, tôi sẽ mua một đống thỏ nhồi bông chất lên giường em."

Giản Du: "..."

Sao giờ cái tên này còn biết cậu đang nghĩ gì vậy?

Lúc xuống tầng, điện thoại Lục Thời Niên nhảy mấy tiếng thông báo liên tục.

Giản Du quay đầu liếc hắn một cái, Lục Thời Niên cười tủm tỉm bảo cậu: "Em xem, thực ra tôi cũng không nhàn rỗi mà."

Giản Du lười để ý tới hắn.

Sau khi lên xe, Lục Thời Niên mới mở tin nhắn đọc:

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Lục ca, hai người sắp về à?

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Nếu không muốn về thì cũng đừng về vội?

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Chu Thải vừa mới về đến ký túc rồi, bây giờ đang thu dọn đồ đạc, tui với cậu ta vốn không có gì để nói, hiện tại lại càng không có gì muốn nói, nên tui trốn qua phòng bên cạnh rồi.

[Thập Niên]: Không kịp nữa rồi.

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Hai người về rồi à???

[Thập Niên]: Tôi cũng không muốn, chỉ là không trì hoãn được nữa rồi.

[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Được rồi, vậy tui chỉ có thể cầu nguyện cậu ta đổi tính không chơi mấy thứ nghệ thuật quỷ quái đấy nữa.

[Thập Niên]: Ầy, không bằng ông cầu nguyện cho hắn ngay lập tức đi thực tập đi thực tế hay gì đó đi.

"Bé Du, nói cho em một chuyện."

Giản Du đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại: "Không nghe."

Sau đó đầu cậu bị cưỡng ép xoay lại.

"Phải nghe." Lục Thời Niên nói: "Đây là chuyện chính sự."

Giản Du tránh né tay hắn: "Nói."

Lục Thời Niên: "Chu Thải quay lại rồi."

Giản Du nghe cái tên xa lạ này, cảm thấy nghi hoặc: "Chu Thải là ai?"

Lục Thời Niên: "Bạn cùng phòng chúng ta."

Giản Du phản ứng rất nhanh: "Cái giường đối diện anh?"

Lục Thời Niên gật đầu.

"Ừ."

Giản Du không phản ứng gì, dù sao cậu cũng không quen biết, có về hay không cũng chẳng liên quan đến cậu.

Lục Thời Niên: "Y có tật xấu, em cách xa y một chút."

Giản Du: "Tật xấu gì?"

Lục Thời Niên: "Tật xấu lấy thấp hèn làm nghệ thuật."

Giản Du: "?"

Lục Thời Niên: "Hơn nữa còn bệnh hoạn không nhẹ."

Giản Du nhíu mày nhìn hắn: "Anh lại trêu tôi???"

"Trời đất làm chứng, lần này thực sự không phải."

Lục Thời Niên: "Em nghe tôi nói là được rồi, ở ngoài gặp y thì né xa một chút, trong ký túc thì cứ coi như y không tồn tại, tóm lại là đừng để ý đến y, anh trai không hại em đâu."

Giản Du nhìn hắn trong chốc lát, rất nhanh đã lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

"Biết rồi."

Trước cửa ký túc xá, Giản Du móc chìa khóa từ trong túi ra, Lục Thời Niên đè vành mũ của cậu xuống, thuận tiện kéo cả mũ hoodie của cậu.

Giản Du nhìn hắn kỳ quái: "Làm gì đấy?"

Lục Thời Niên hơi mỉm cười: "Tôi ngứa tay."

Giản Du trừng mắt liếc hắn một cái, vừa mới cúi đầu cắm chìa vào ổ khóa, cửa đã bị người bên trong kéo mở.

Một gương mặt xa lạ, chiều cao không khác biệt lắm so với Giản Du, khí chất trầm ổn, ngũ quan đoan chính nhưng không quá xuất sắc, chỉ có thể tả một câu bình thường không có gì lạ.

Có vẻ người này là Chu Thải.

Giản Du nghe lời Lục Thời Niên không để ý tới y, lập tức đi ngang qua y, quay về chỗ mình.

Nhưng Chu Thải thì không như vậy.

Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Giản Du, y sửng sốt một chút, ánh mắt liền dính chặt lên người cậu.

Mãi đến khi tầm nhìn bị cản trở.

Lục Thời Niên đứng ở giữa lạnh lùng nhìn y, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, trầm giọng cảnh cáo:

"Quản cái mắt của cậu cho tốt."
Chương trước Chương tiếp