Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Chương 27: Tôi không thích em phải chịu ấm ức
Đồng nghiệp ở quán bar không biết nghe được ở đâu tin Giản Du lúc trước bị bên siêu thị sa thải, chủ động đi tìm cậu, nói là người thân có cái siêu thị mới khai trương, bởi vì dạo này bận bịu quá nên muốn thuê thêm hai người làm, chủ yếu là thu ngân với bày hàng hóa.
Thù lao là 12 đồng một giờ, thời gian tùy cậu chọn lựa, công việc thật sự rất nhẹ nhàng, không gian cũng rộng rãi sạch sẽ, chỉ có một điểm không tốt lắm, ấy là hơi xa trường.
Tuy nhiên khoảng cách xa gần chưa bao giờ là trở ngại trên con đường kiếm tiền của Giản Du, cậu không chút do dự nhận lời, đi đi về về mấy hôm để thích ứng thì thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa quãng đường đi cũng không có phiền toái mấy, có tàu điện ngầm đi thẳng đến đó, không cần đổi tuyến giữa đường.
Hôm nay vẫn như thường lệ, vừa tan học là cậu đã xuất phát đi tới siêu thị, cũng vì vậy mà vô tình từ chối lời rủ rê đi ăn trưa chung của Lục Thời Niên.
"Tiểu Giản, thùng giấy ăn nhờ cậu bày ra nhé."
Một cô gái khác cũng phụ trách bày hàng gọi cậu: "Nhãn hàng này phải đặt ở kệ cao bên kia, người cậu cao, giúp tôi nhé."
Giản Du đáp một tiếng, đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện trên WeChat, đẩy xe hàng chất đầy giấy ăn đến trước kệ, sau đó lại bê cái thang gấp qua.
Cậu bận rộn làm việc, điện thoại trong túi thỉnh thoảng lại rung lên một cái, dùng đầu gối cũng đoán được tên nào đã lắm lời còn có tần suất dày đặc như vậy, cậu lười nhắn lại.
Vừa qua giờ ăn trưa, trong siêu thị không có nhiều người lắm, phải đến 5 giờ chiều mới bắt đầu đông đúc.
Giản Du đang bày hàng được một nửa, bỗng nghe thấy cách mấy kệ cậu đứng có tên nào đó đột nhiên gào lên một tiếng, hùng hùng hổ hổ: "Đấy là mẹ không muốn mua cho con thôi! Mẹ là mẹ con mà, rõ ràng lúc đến con thấy mẹ mang nhiều tiền, sao không mua cho con?!"
Là giọng nói của một thiếu niên và một người lớn, rõ ràng là giọng đang dậy thì, có chút khàn khàn, vốn dĩ đã không dễ nghe mà ngữ khí cũng rất tệ, càng nghe càng thấy không thoải mái.
"Nhẫn nhịn một chút, con nghe lời mẹ đi, không phải là mẹ tiếc tiền không muốn mua cho con, chủ yếu là mua cái kia về sẽ ảnh hưởng đến học tập, con xem xem ở lớp con có bạn nào học giỏi lại mua máy chơi game không? Mấy học sinh mua máy chơi game về, có mấy đứa được thành tích tốt?"
Người phụ nữ tận tình khuyên bảo, bị đứa con ương bướng quát tháo như vậy mà cũng không nổi giận, lại còn nuông chiều, đến từ chối cũng cố tìm cách dỗ dành.
Nghe thấy giọng của bà, Giản Du không khỏi ngẩn người ra.
Giọng nói này.
Giống hệt với giọng nói trong trí nhớ của cậu.
Ngữ điệu, âm sắc, ngoại trừ bị năm tháng bẻ gãy đến thảm thương, thì giống nhau như đúc.
Không đúng, cậu nhíu nhíu mày.
Không có khả năng đó.
Đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể gặp lại được?
Giản Du rũ mi mắt, khóe miệng nhếch lên một cách trào phúng, mình thật là không có tiền đồ, thế quái nào lại nhớ đến chứ.
Thằng nhóc nghe mẹ nói xong, chẳng những không bị thuyết phục, mà ngược lại còn giận dữ hơn nữa: "Mẹ có ý gì hả?! Có phải con thành tích không tốt nên mẹ ghét bỏ không? Suốt ngày lôi ra so sánh này nọ, nếu mẹ thích mấy con mọt sách kia đến thế thì sao không đi nhận chúng nó về mà nuôi đi!"
Người phụ nữ: "Sao lại như vậy được? Nhẫn nhịn một chút nào, mẹ chưa từng ghét bỏ con mà, dù con có ra sao thì mẹ cũng thích con nhất."
Thằng nhóc: "Thật không? Nếu khi con sinh ra bị thiếu tay thiếu chân, mẹ cũng thích hả?"
Người phụ nữ khẳng định: "Đương nhiên rồi, con là con của mẹ, mẹ không thích con thì thích ai? Con ngoan nào, nguôi giận, về sau đừng có nói mấy cái lời này nữa."
Thằng nhóc: "Vậy mà mẹ còn không chịu mua cho con máy chơi game?"
Bọn họ đi về hướng này, tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, âm sắc ngày càng rõ ràng.
Giản Du nghe giọng nói không ngừng chồng chéo lên ký ức, tay làm việc càng lúc càng nhanh chứng tỏ tâm trạng của cậu lúc này phiền nào đến mức nào.
Cuối cùng họ dừng lại ở cuối kệ Giản Du đang đức, người phụ nữ dưới sự kiên trì hùng hổ của thằng con, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Thôi được rồi, mua cho con, mẹ mua cho con."
Giản Du nhắm chặt mắt lại, bực bội quay đầu đi, tầm mắt lướt qua người phụ nữ kia bất chợt dừng lại—
Thì ra không chỉ có giọng nói giống nhau, mà cả khuôn mặt cũng giống y như đúc!
Thực sự là bà ấy.
Giản Du có cảm giác lồng ngực mình bị một cây chùy vô hình va mạnh vào một cái.
Đầu cậu ong ong một tiếng, dường như trong nháy mắt, cậu bị khuôn mặt này kéo vào đoạn ký ức kia, cái đêm trước khi cơn ác mộng kia bắt đầu.
Cậu bị lừa đi tắm rửa xong mặc quần áo vào, ở trong căn phòng, bà nửa ngồi xổm nửa quỳ trước mặt ôm lấy cậu, lặp đi lặp lại, một câu xin lỗi, lại thêm một câu nói không thể giữ cậu lại được.
Bà khóc nhiều đến mức ướt vai Giản Du, còn Giản Du lại không biết bà khóc cái gì, thậm chí còn thử ôm lấy an ủi bà.
Sau đó, cậu bị dắt ra phòng khách, tiền trao cháo múc, bị đưa đến tay Tiền Kiến Trung.
Bà đã già rồi, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn cậu chưa từng thấy, còn có cả nụ cười lấy lòng sủng nịnh ngập tràn khóe mắt, ngoại trừ những thứ này, vẻ ngoài của bà vẫn y như trong trí nhớ của cậu.
Thế nhưng bà chưa bao giờ cười với cậu như vậy, trong ánh mắt bà khi nhìn cậu luôn luôn buồn bã, luôn luôn phiền lòng, luôn luôn luyến tiếc nhưng không nỡ bỏ.
Thật sự quá nực cười mà, rõ ràng năm ấy cậu rời đi còn chưa đầy tám tuổi, cậu cứ cho rằng bản thân đã quên mọi thứ, mãi cho tới bây giờ mới phát hiện ra những ký ức đó đã bị thời gian mài giũa ngày một rõ ràng, ngay cả nốt ruồi trên khóe miệng bà, cậu cũng nhớ rõ.
Tại sao lại có thể gặp lại?
Căn nhà kia cách nơi này cả ngàn dặm, cớ sao lại có thể gặp được ở nơi này?
Cuộc tương phùng không dự báo trước khiến Giản Du trở tay không kịp.
Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, khắp người cậu đều trào dâng cảm giác kích động.
Lưng cậu cứng đờ, gắt gao siết túi giấy ăn trong tay, nhất thời không biết đặt ở chỗ nào mới thích hợp.
"Được, mẹ mua cho con, nhưng mà con phải đồng ý với mẹ, có máy chơi game xong không được phép cứ cắm đầu vào game, nhất định phải đặt học tập lên đầu, biết không?"
"Ui dời con biết mà! Suốt ngày chỉ biết thành tích thành tích, mày không thấy phiền hả."
"Cái thằng nhóc này."
Trần Bạch Quỳnh hết cách với thằng con trai này, bà thở dài, đi tới chỗ một nhân viên siêu thị cách đó không xa: "Chào cậu, cho tôi hỏi dụng cụ bếp ở khu nào nhỉ?"
Đối phương nhanh lẹ quay đầu đi, đè thấp vành mũ, che đến không rõ mặt, rồi mới chỉ cho bà đi về một hướng: "Bên kia."
Trần Bạch Quỳnh nói một câu cảm ơn, nhanh chóng lôi con mình rời đi.
Giản Du bị bọn họ bỏ lại, duy trì một tư thế mãi vẫn chưa cử động.
Cho đến khi dì thu ngân tới tìm cậu thay ca, cậu mới như hồi hồn, khàn giọng đáp một tiếng, cử động bắp chân tê dại, chậm rãi trèo thang xuống.
Chân đã chạm được mặt đất, nhưng lại có cảm giác như giẫm phải một đám mây, vậy nên cậu vô ý vấp ngã.
Khuỷu tay đau đớn, giúp cậu tỉnh táo lại không ít.
Ca chiều chỉ làm đến 6 giờ, khi đồng hồ điểm 6 giờ, Giản Du cởi áo khoác đồng phục của siêu thị ra, đúng giờ tan tầm.
"Tiểu Giản sao vậy, người con không thoải mái à? Hôm nay sắc mặt con trông tệ lắm."
"Không sao ạ."
"Xuống tinh thần thành cái dạng gì rồi mà bảo không sao, thanh niên mấy đứa chẳng bao giờ chịu bỏ cái sĩ diện, mặt mũi làm sao mà quan trọng được bằng sức khỏe, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Giản Du gật đầu cho có lệ, lúc rời đi thì cậu chợt nghĩ tới cái gì đó, xoay người đi vào mua một cái xúc xích giăm bông.
6 giờ là giờ cao điểm tàu điện ngầm, Giản Du đợi qua một chuyến rồi mới lên tàu.
Vừa tan tầm xong ai nấy đều mệt mỏi không muốn nói chuyện, trên tàu rất yên tĩnh.
Đầu óc Giản Du đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bất giác nhớ lại khi đó mình làm động tác áp vành mũ xuống che mặt, cảm giác chẳng khác gì thằng hề.
Đã mười mấy năm trôi qua rồi, cậu từ tám tuổi giờ đã hai mươi mốt, bà ấy có lẽ đã sớm quên mặt mình rồi.
Không chừng trong cảm nhận của bà, cậu đã chết từ sớm rồi.
Giản Du dựa vào vách tàu, sau đó ngẩng đầu lên, nhắm mắt thở dài một hơi.
Quay trở lại trường, cậu cầm cái xúc xích đi sải bước dài, tìm mèo con.
Đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Lưu Kiếm Xuyên, đột nhiên lại hỏi xin cậu phương thức liên lạc của Lục Thời Niên, Giản Du còn chưa kịp hỏi để làm gì, cậu ta đã khai trước luôn nguyên nhân.
[Em họ tớ học ở trường bên cạnh, nghe nói tớ quen tiền bối Lục thế là nó sống chết đòi kết bạn với người ta, nhưng mà tớ với tiền bối Lục không thân nhau, thế là tớ nghĩ đến cậu, Giản đại thần, giúp nhau tí được hong?]
Giản Du chỉ nhìn thoáng qua một cái, tắt điện thoại đi.
Từ xa đã nhìn thấy Lục Thời Niên cũng đang đứng ở đó, cậu đi chậm lại, sắc mặt cũng hòa hoãn một chút.
Vừa mới đi tới gần, cậu đã nghe thấy hắn hỏi người quản lý ký túc đứng ở gần đó: "Phía trước chỗ này có một con mèo trắng, rất nhỏ, bác có thấy nó không ạ?"
Giản Du ngẩn người, bước chân ngừng lại.
Không thấy mèo ư?
Người quản lý nheo nheo mắt: "Cháu chắc là nói con mèo mắt xanh phải không? Nó chết rồi."
Đồng tử Giản Du đột ngột co rụt lại.
"Chết rồi sao?!"
Lục Thời Niên nhíu mày: "Hôm qua vẫn còn khỏe lắm mà, sao hôm nay lại chết?"
"Thì mèo hoang mà, lúc thèm ăn thì không quản được, chắc là ăn phải cái gì không nên ăn thôi."
Người quản lý có vẻ thờ ơ, phàn nàn thêm mấy câu với Lục Thời Niên: "Dù sao thì con mèo đó cũng chẳng biết lấy lòng người ta, vừa hung dữ vừa không thích người, ban ngày lại trốn đi chẳng chịu ra, sinh viên chúng nó không thấy thì làm sao mà nuôi được?"
"Thật ra thì ở đó vốn có ba con mèo con, sau không biết vì cái gì mà mèo mẹ chỉ đem hai con mèo con đi, bỏ lại một đứa, không có mẹ mà vẫn sống được đến tận hôm nay cũng là giỏi rồi."
"Bác ơi!" Phía sau có sinh viên kêu ông: "Có việc gấp, bác mở cổng sau hộ cháu với!"
Người quản lý chậc một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi.
Lục Thời Niên quay đầu lại, nhìn thấy Giản Du đứng cách không xa hắn lắm, hắn khựng lại một giây, rất nhanh đã nở nụ cười, giọng điệu như thường: "Bé Du, em tới lúc nào vậy?"
Giản Du liền hỏi hắn: "Mèo đâu?"
Lục Thời Niên bất đắc dĩ hạ tay: "Chạy mất rồi, cũng không biết là có tự tìm được đường về hay không."
Hắn cho rằng Giản Du sẽ hỏi thêm hai cậu, hỏi nó chạy đi hồi nào, hoặc là nó có thể chạy đi đâu, hoặc đơn giản là tỏ vẻ tsundere đòi hắn đi tìm cùng.
Kết quả đều không phải.
Cậu chỉ không chút biểu cảm "ồ" một tiếng, bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, xoay người đi về.
Lục Thời Niên nheo nheo mắt, nhạy bén phát hiện ra có gì đó không ổn.
Nếu là Giản Du mà hắn biết, nhất định sẽ không có phản ứng này.
Cậu đã nghe thấy rồi.
Sự thật này khiến lòng Lục Thời Niên trầm xuống.
Hắn nhanh chân đuổi theo, kéo cậu xoay người lại, vừa mới há miệng định nói gì đó thì hắn chợt thấy trên mặt Giản Du toàn là nước mắt, lời nói tức thì nghẹn lại ở cổ họng, một chữ cũng không phát ra được.
Lông mi Giản Du bị nước mắt thấm ướt, cậu còn muốn giả bộ không quan tâm, cố chấp đè cơn nức nở xuống: "Chết thì chết đi, dù sao cũng hung dữ như thế, chẳng ai muốn nó hết."
Cậu quay phắt mặt đi, ngốc nghếch mở to hai mắt để cản nước mặt rơi xuống, giọng điệu giận dữ, cũng chẳng biết là đang nói ai: "Dù sao đến cả mẹ nó cũng không cần nó, chết đi cho đỡ khổ."
Lục Thời Niên lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, nhận ra nước mắt không ngừng tuôn rơi hắn không thể lau hết, phiền muộn 'chậc' một tiếng, dứt khoát kéo người vào ngực, để cho toàn bộ nước mắt rơi xuống đều dính vào vai hắn: "Bảo bối em đừng khóc nữa, lấy đâu ra nhiều nước mắt thế này hả?"
Giản Du nghẹn một chút, vốn dĩ có thể nhịn được nức nở, nhưng nghe Lục Thời Niên nói xong thì lại vỡ đê, tựa như con thú nhỏ cô đơn tuyệt vọng mà rên rỉ, tay run rẩy không kiềm chế nổi, lộ ra biểu cảm thẳng thắn nhất sau khi tâm tình sụp đổ.
Lục Thời Niên đau lòng muốn chết.
Hắn ôm chặt lấy cậu, cánh tay vỗ về lưng cậu an ủi, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng trầm trầm ổn định: "Ai bảo là không ai cần?"
"Bọn họ không cần, tôi cần."
"Lục Thời Niên tôi cần."
- Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua
Với tình trạng này thì không thể về ký túc được, Lục Thời Niên trực tiếp mang cậu về nhà.
Giản Du khóc mệt xong thì ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, cậu nằm trên giường lớn trong phòng Lục Thời Niên, tấm rèm đã kéo kín không chút khe hở, đèn đường không thể hắt vào, chỉ có một ngọn đèn hình đám mây phát ra ánh sáng dịu dàng ở đầu giường.
Đó là đèn mà Lục Thời Niên mua riêng cho cậu, lúc order còn quấn chặt lấy cậu hỏi cậu muốn màu hồng nhạt hay màu xanh, bị Giản Du cáu kỉnh đạp cho một cái, cuối cùng lại mua màu trắng.
Cậu ngồi dậy trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa thì quay qua, Lục Thời Niên dựa vào cửa an nhàn nhìn cậu: "Còn đang định gọi em, vừa đúng lúc em tỉnh rồi, ra ăn cơm đi."
Trình độ của Lục Thời Niên rất ổn định, một bàn đồ ăn đủ đầy sắc hương.
Giản Du xoa xoa đầu tóc vài cái, không nói tiếng nào kéo ghế ngồi xuống ăn cơm.
Lục Thời Niên ngồi xuống bên cạnh cậu, không nhắc một chữ tới chuyện hồi chiều, chỉ thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cậu, nói cái này ngon lắm, bảo cậu ăn nhiều một chút.
Tất cả mọi thứ đều như bình thường.
Giản Du ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, tốc độ ăn cơm cũng dần chậm lại.
"Hôm nay tôi gặp được bà ấy." Cuối cùng vẫn là cậu chủ động khai ra.
Lục Thời Niên là người duy nhất biết được thân thế của cậu, cậu nghẹn đến mức khó chịu, người duy nhất có thể nói chuyện là hắn.
Cậu cũng chỉ muốn nói cho hắn nghe.
Lục Thời Niên: "Là ai?"
Giản Du nhìn chằm chằm đầu đũa mình, rầu rĩ nói: "Mẹ tôi."
Cái xưng hô này thực sự xa lạ, Giản Du nói cũng thấy khó, thiếu chút nữa thì cắn trúng đầu lưỡi mình, cả người không được tự nhiên, không thích ứng nổi.
Ánh mắt Lục Thời Niên như chợt lóe lên, ngữ điệu vẫn như thường: "Gặp ở siêu thị?"
Giản Du 'ừ' một tiếng.
Lục Thời Niên múc một bát canh đặt vào tầm tay cậu: "Vậy em còn định đi nữa không?"
Lông mi Giản Du run rẩy, nói: "Không đi."
Cái loại lâu ngày gặp lại này quá kinh khủng, gặp một lần là đủ rồi.
Lục Thời Niên lại hỏi: "Vậy em còn khóc nữa không?"
Lần này Giản Du mãi vẫn không lên tiếng.
Cậu cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, qua một lúc lâu, mới nói một cậu không liên quan: "Bà ấy đi với con trai, tôi đứng trước mặt bà ấy, vừa lúc nghe thấy bà nói với con rằng bà ấy thích nó, cho dù bộ dạng nó ra sao vẫn thích nó."
Vừa nói xong, cằm đã bị nắm lấy, buộc phải ngẩng đầu.
Ánh mắt Lục Thời Niên lướt trên mặt cậu băn khoăn một vòng, quả nhiên, hốc mắt còn chưa tiêu sưng đã lại đỏ lên, thấy bị phát hiện, còn nhíu mày muốn trốn tránh.
"Em trốn cái gì." Lục Thời Niên thản nhiên mở miệng: "Là tôi chứ đâu phải ai khác."
Giản Du mạnh miệng: "Tôi không khóc!"
Lục Thời Niên: "Ừm, giờ vẫn chưa khóc."
Giản Du mắng chửi một tiếng, cau mày không thèm nói nữa.
Lục Thời Niên nhếch khóe môi: "Có phải là ấm ức lắm không, bà ấy bao dung một đứa con khác như vậy, mà lại nhẫn tâm với em đến thế? Em chỉ là có thêm một đôi tai, bà ấy liền không cần em nữa."
Giản Du đến chết không thừa nhận: "Tôi không có ấm ức."
"Tốt nhất là không, bà ta không xứng."
Lục Thời Niên gằn từng câu từng chữ: "Bà ấy vứt bỏ em, em có thể hận, cũng có thể không hận, nhưng em không thể nhớ nhung bà ấy, không thể tha thứ cho bà ấy. Em phải nhớ rõ, trước nay đều là bà ấy có lỗi với em, người nên sợ hãi khi gặp lại không nên là em, phải là bà ấy."
Giản Du ngây ngẩn cả người, Lục Thời Niên thấy thế bèn thả lỏng giọng: "Con người một khi không mang thù, thì sẽ dễ phải chịu ủy khuất, nhưng bé Du, tôi không thích em phải chịu ấm ức, cho nên em phải tranh giành một chút, ghi thù một chút, không phải sợ cái gì hết, chỉ cần từng phút từng giây ghi nhớ, có tôi ở phía sau làm chỗ dựa cho em, rõ chưa?"
Giản Du không hoàn hồn, cũng không nói chuyện.
Lục Thời Niên nhếch miệng cười, nhẹ nhàng gãi cằm cậu: "Trả lời tôi."
Giản Du nhanh lẹ chớp chớp mắt, màu hồng trên hốc mắt rút đi, biểu cảm thả lòng mà lại hiện ra vài phần không được tự nhiên, hiếm khi nào nghe lời mà 'ừ' một tiếng: "Biết rồi."
"Biết là tốt rồi."
Lục Thời Niên vừa lòng thu tay: "Đừng tin mấy lời quỷ quái của người kia, bà ta đã sớm rời khỏi cuộc đời em rồi, em lớn lên bình an, cuộc sống thuận lợi, tương lai tươi sáng, không cần phải lãng phí thời gian cho một người nhạt nhẽo chỉ còn lại mỗi cái danh xưng."
"Bé Du, không khiêm tốn mà nói thì, 'cho dù như thế nào cũng sẽ thích', hiện giờ câu này chỉ tôi mới có thể nói với em."
Giản Du cho rằng bản thân sẽ khổ sở tự bế thật lâu, hoặc ít nhất là mang cảm giác mất mát thật lâu, nhưng sự thật không hề như vậy.
Khúc mắc trong lòng cậu, hóa ra lại không hề khó buông bỏ như trong tưởng tượng.
Trận khóc thất thanh kia hệt như một nghi thức giải tỏa cảm xúc ứ đọng trong một khoảng thời gian dài, càng giống như một quả bóng bay tích quá nhiều khí xong đột ngột nổ tung, nổ xong là khóc, rồi xịt hơi, sau khi phát tiết xong, cảm giác nặng nề còn lại rất ít.
Thế nên hiện tại khi nhớ lại cậu cũng không thể hiểu nổi, còn cảm thấy hơi mất mặt.
Về phần nguyên nhân, không thể không thừa nhận rằng công lao của Lục Thời Niên không hề nhỏ.
Hắn giống như một con giun trong bụng cậu, sau khi thăm dò tất cả bảy tấc cảm xúc tiêu cực bên trong cậu thì đánh một đòn đau đớn vào đó, khiến cậu có muốn hậm hực thì cũng không tìm được lý do chính đáng.
Ký ức dù có khắc sâu thì cũng không nhất định là một thứ quan trọng, sau nhiều năm như vậy, đã vô tình tích góp được nhiều thứ quan trọng hơn so với cái tình thân bạc nhược ngày trước, chẳng việc gì phải hao tổn tinh thần chỉ vì một lần gặp mặt qua đường sau mười mấy năm.
Đến cái mức mà cảm giác dao động mà Trần Bạch Quỳnh mang đến, còn chẳng bằng Lục Thời Niên.
Cảm giác nghi thức đối với Trần Bạch Quỳnh qua đi, hiện tại đầu óc cậu chỉ quanh quẩn hai câu nói:
Tôi cần em.
Và tôi thích em.
Hai câu này đều là lời tới từ miệng một người, mà người này hiện tại đang ngồi trước mặt cậu, lau rửa bôi thuốc cho vết trầy da trên cánh tay cậu.
Ban đầu chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ càng nghĩ lại, lại càng cảm thấy trong lòng quái quái.
Cậu quái quái, Lục Thời Niên cũng quái quái thế nào ý.
Nhưng cụ thể là kỳ quái chỗ nào, Giản Du lại không thể nói chính xác.
Cậu nghĩ một hồi lâu cũng không ra kết quả, lại nhìn bộ dạng Lục Thời Niên nghiêm túc giúp cậu bôi thuốc, sau một hồi, trong đầu cậu bỗng hiện ra lần trước khi ở ký túc xá, Lục Thời Niên cúi đầu hôn lên miệng vết thương của cậu.
Cả người giật nảy một cái.
Lục Thời Niên dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn: "Làm sao vậy?"
Lỗ tai Giản Du nóng đến phát hoảng, bản thân cũng không biết mình hoảng cái gì, sờ sờ lỗ tai, tùy tiện ném ra lý do: "Lưu Kiếm Xuyên giới thiệu cho anh một cô gái, anh có muốn làm quen chút không?"
Kết quả vừa mới nói xong, mu bàn tay đã bị cắn một ngụm.
Lại còn cắn rất mạnh nữa chứ, đau đến mức phải hít sâu một hơi, mắt cậu trợn ngược lên: "Anh làm cái gì thế hả?"
Lục Thời Niên mặt không biểu cảm: "Tôi bị kích động."
Giản Du không thể tin nổi: "Anh kích động nên cắn tôi?"
Lục Thời Niên: "Đúng là không nên, tôi xin lỗi em, xin lỗi."
Giản Du lầm bầm: "Xin lỗi bằng miệng thì nói làm gì."
Lục Thời Niên nhướng mày: "Thế Giản ca muốn tôi xin lỗi bằng hành động như thế nào?"
Giản Du trầm mặc: "Vậy anh thi xong thì giúp tôi chuyển đồ."
Lục Thời Niên đoán: "Làm chuyển phát nhanh ấy hả?"
"Chuyển hành lý trong ký túc xá!"
Giản Du nhe nanh mắng hắn, dùng hung dữ che giấu ngượng ngùng: "Ông đây không muốn dọn ra ngoài ở rồi còn phải mặc quần áo của anh!"
Thù lao là 12 đồng một giờ, thời gian tùy cậu chọn lựa, công việc thật sự rất nhẹ nhàng, không gian cũng rộng rãi sạch sẽ, chỉ có một điểm không tốt lắm, ấy là hơi xa trường.
Tuy nhiên khoảng cách xa gần chưa bao giờ là trở ngại trên con đường kiếm tiền của Giản Du, cậu không chút do dự nhận lời, đi đi về về mấy hôm để thích ứng thì thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa quãng đường đi cũng không có phiền toái mấy, có tàu điện ngầm đi thẳng đến đó, không cần đổi tuyến giữa đường.
Hôm nay vẫn như thường lệ, vừa tan học là cậu đã xuất phát đi tới siêu thị, cũng vì vậy mà vô tình từ chối lời rủ rê đi ăn trưa chung của Lục Thời Niên.
"Tiểu Giản, thùng giấy ăn nhờ cậu bày ra nhé."
Một cô gái khác cũng phụ trách bày hàng gọi cậu: "Nhãn hàng này phải đặt ở kệ cao bên kia, người cậu cao, giúp tôi nhé."
Giản Du đáp một tiếng, đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện trên WeChat, đẩy xe hàng chất đầy giấy ăn đến trước kệ, sau đó lại bê cái thang gấp qua.
Cậu bận rộn làm việc, điện thoại trong túi thỉnh thoảng lại rung lên một cái, dùng đầu gối cũng đoán được tên nào đã lắm lời còn có tần suất dày đặc như vậy, cậu lười nhắn lại.
Vừa qua giờ ăn trưa, trong siêu thị không có nhiều người lắm, phải đến 5 giờ chiều mới bắt đầu đông đúc.
Giản Du đang bày hàng được một nửa, bỗng nghe thấy cách mấy kệ cậu đứng có tên nào đó đột nhiên gào lên một tiếng, hùng hùng hổ hổ: "Đấy là mẹ không muốn mua cho con thôi! Mẹ là mẹ con mà, rõ ràng lúc đến con thấy mẹ mang nhiều tiền, sao không mua cho con?!"
Là giọng nói của một thiếu niên và một người lớn, rõ ràng là giọng đang dậy thì, có chút khàn khàn, vốn dĩ đã không dễ nghe mà ngữ khí cũng rất tệ, càng nghe càng thấy không thoải mái.
"Nhẫn nhịn một chút, con nghe lời mẹ đi, không phải là mẹ tiếc tiền không muốn mua cho con, chủ yếu là mua cái kia về sẽ ảnh hưởng đến học tập, con xem xem ở lớp con có bạn nào học giỏi lại mua máy chơi game không? Mấy học sinh mua máy chơi game về, có mấy đứa được thành tích tốt?"
Người phụ nữ tận tình khuyên bảo, bị đứa con ương bướng quát tháo như vậy mà cũng không nổi giận, lại còn nuông chiều, đến từ chối cũng cố tìm cách dỗ dành.
Nghe thấy giọng của bà, Giản Du không khỏi ngẩn người ra.
Giọng nói này.
Giống hệt với giọng nói trong trí nhớ của cậu.
Ngữ điệu, âm sắc, ngoại trừ bị năm tháng bẻ gãy đến thảm thương, thì giống nhau như đúc.
Không đúng, cậu nhíu nhíu mày.
Không có khả năng đó.
Đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể gặp lại được?
Giản Du rũ mi mắt, khóe miệng nhếch lên một cách trào phúng, mình thật là không có tiền đồ, thế quái nào lại nhớ đến chứ.
Thằng nhóc nghe mẹ nói xong, chẳng những không bị thuyết phục, mà ngược lại còn giận dữ hơn nữa: "Mẹ có ý gì hả?! Có phải con thành tích không tốt nên mẹ ghét bỏ không? Suốt ngày lôi ra so sánh này nọ, nếu mẹ thích mấy con mọt sách kia đến thế thì sao không đi nhận chúng nó về mà nuôi đi!"
Người phụ nữ: "Sao lại như vậy được? Nhẫn nhịn một chút nào, mẹ chưa từng ghét bỏ con mà, dù con có ra sao thì mẹ cũng thích con nhất."
Thằng nhóc: "Thật không? Nếu khi con sinh ra bị thiếu tay thiếu chân, mẹ cũng thích hả?"
Người phụ nữ khẳng định: "Đương nhiên rồi, con là con của mẹ, mẹ không thích con thì thích ai? Con ngoan nào, nguôi giận, về sau đừng có nói mấy cái lời này nữa."
Thằng nhóc: "Vậy mà mẹ còn không chịu mua cho con máy chơi game?"
Bọn họ đi về hướng này, tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, âm sắc ngày càng rõ ràng.
Giản Du nghe giọng nói không ngừng chồng chéo lên ký ức, tay làm việc càng lúc càng nhanh chứng tỏ tâm trạng của cậu lúc này phiền nào đến mức nào.
Cuối cùng họ dừng lại ở cuối kệ Giản Du đang đức, người phụ nữ dưới sự kiên trì hùng hổ của thằng con, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Thôi được rồi, mua cho con, mẹ mua cho con."
Giản Du nhắm chặt mắt lại, bực bội quay đầu đi, tầm mắt lướt qua người phụ nữ kia bất chợt dừng lại—
Thì ra không chỉ có giọng nói giống nhau, mà cả khuôn mặt cũng giống y như đúc!
Thực sự là bà ấy.
Giản Du có cảm giác lồng ngực mình bị một cây chùy vô hình va mạnh vào một cái.
Đầu cậu ong ong một tiếng, dường như trong nháy mắt, cậu bị khuôn mặt này kéo vào đoạn ký ức kia, cái đêm trước khi cơn ác mộng kia bắt đầu.
Cậu bị lừa đi tắm rửa xong mặc quần áo vào, ở trong căn phòng, bà nửa ngồi xổm nửa quỳ trước mặt ôm lấy cậu, lặp đi lặp lại, một câu xin lỗi, lại thêm một câu nói không thể giữ cậu lại được.
Bà khóc nhiều đến mức ướt vai Giản Du, còn Giản Du lại không biết bà khóc cái gì, thậm chí còn thử ôm lấy an ủi bà.
Sau đó, cậu bị dắt ra phòng khách, tiền trao cháo múc, bị đưa đến tay Tiền Kiến Trung.
Bà đã già rồi, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn cậu chưa từng thấy, còn có cả nụ cười lấy lòng sủng nịnh ngập tràn khóe mắt, ngoại trừ những thứ này, vẻ ngoài của bà vẫn y như trong trí nhớ của cậu.
Thế nhưng bà chưa bao giờ cười với cậu như vậy, trong ánh mắt bà khi nhìn cậu luôn luôn buồn bã, luôn luôn phiền lòng, luôn luôn luyến tiếc nhưng không nỡ bỏ.
Thật sự quá nực cười mà, rõ ràng năm ấy cậu rời đi còn chưa đầy tám tuổi, cậu cứ cho rằng bản thân đã quên mọi thứ, mãi cho tới bây giờ mới phát hiện ra những ký ức đó đã bị thời gian mài giũa ngày một rõ ràng, ngay cả nốt ruồi trên khóe miệng bà, cậu cũng nhớ rõ.
Tại sao lại có thể gặp lại?
Căn nhà kia cách nơi này cả ngàn dặm, cớ sao lại có thể gặp được ở nơi này?
Cuộc tương phùng không dự báo trước khiến Giản Du trở tay không kịp.
Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, khắp người cậu đều trào dâng cảm giác kích động.
Lưng cậu cứng đờ, gắt gao siết túi giấy ăn trong tay, nhất thời không biết đặt ở chỗ nào mới thích hợp.
"Được, mẹ mua cho con, nhưng mà con phải đồng ý với mẹ, có máy chơi game xong không được phép cứ cắm đầu vào game, nhất định phải đặt học tập lên đầu, biết không?"
"Ui dời con biết mà! Suốt ngày chỉ biết thành tích thành tích, mày không thấy phiền hả."
"Cái thằng nhóc này."
Trần Bạch Quỳnh hết cách với thằng con trai này, bà thở dài, đi tới chỗ một nhân viên siêu thị cách đó không xa: "Chào cậu, cho tôi hỏi dụng cụ bếp ở khu nào nhỉ?"
Đối phương nhanh lẹ quay đầu đi, đè thấp vành mũ, che đến không rõ mặt, rồi mới chỉ cho bà đi về một hướng: "Bên kia."
Trần Bạch Quỳnh nói một câu cảm ơn, nhanh chóng lôi con mình rời đi.
Giản Du bị bọn họ bỏ lại, duy trì một tư thế mãi vẫn chưa cử động.
Cho đến khi dì thu ngân tới tìm cậu thay ca, cậu mới như hồi hồn, khàn giọng đáp một tiếng, cử động bắp chân tê dại, chậm rãi trèo thang xuống.
Chân đã chạm được mặt đất, nhưng lại có cảm giác như giẫm phải một đám mây, vậy nên cậu vô ý vấp ngã.
Khuỷu tay đau đớn, giúp cậu tỉnh táo lại không ít.
Ca chiều chỉ làm đến 6 giờ, khi đồng hồ điểm 6 giờ, Giản Du cởi áo khoác đồng phục của siêu thị ra, đúng giờ tan tầm.
"Tiểu Giản sao vậy, người con không thoải mái à? Hôm nay sắc mặt con trông tệ lắm."
"Không sao ạ."
"Xuống tinh thần thành cái dạng gì rồi mà bảo không sao, thanh niên mấy đứa chẳng bao giờ chịu bỏ cái sĩ diện, mặt mũi làm sao mà quan trọng được bằng sức khỏe, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Giản Du gật đầu cho có lệ, lúc rời đi thì cậu chợt nghĩ tới cái gì đó, xoay người đi vào mua một cái xúc xích giăm bông.
6 giờ là giờ cao điểm tàu điện ngầm, Giản Du đợi qua một chuyến rồi mới lên tàu.
Vừa tan tầm xong ai nấy đều mệt mỏi không muốn nói chuyện, trên tàu rất yên tĩnh.
Đầu óc Giản Du đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bất giác nhớ lại khi đó mình làm động tác áp vành mũ xuống che mặt, cảm giác chẳng khác gì thằng hề.
Đã mười mấy năm trôi qua rồi, cậu từ tám tuổi giờ đã hai mươi mốt, bà ấy có lẽ đã sớm quên mặt mình rồi.
Không chừng trong cảm nhận của bà, cậu đã chết từ sớm rồi.
Giản Du dựa vào vách tàu, sau đó ngẩng đầu lên, nhắm mắt thở dài một hơi.
Quay trở lại trường, cậu cầm cái xúc xích đi sải bước dài, tìm mèo con.
Đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Lưu Kiếm Xuyên, đột nhiên lại hỏi xin cậu phương thức liên lạc của Lục Thời Niên, Giản Du còn chưa kịp hỏi để làm gì, cậu ta đã khai trước luôn nguyên nhân.
[Em họ tớ học ở trường bên cạnh, nghe nói tớ quen tiền bối Lục thế là nó sống chết đòi kết bạn với người ta, nhưng mà tớ với tiền bối Lục không thân nhau, thế là tớ nghĩ đến cậu, Giản đại thần, giúp nhau tí được hong?]
Giản Du chỉ nhìn thoáng qua một cái, tắt điện thoại đi.
Từ xa đã nhìn thấy Lục Thời Niên cũng đang đứng ở đó, cậu đi chậm lại, sắc mặt cũng hòa hoãn một chút.
Vừa mới đi tới gần, cậu đã nghe thấy hắn hỏi người quản lý ký túc đứng ở gần đó: "Phía trước chỗ này có một con mèo trắng, rất nhỏ, bác có thấy nó không ạ?"
Giản Du ngẩn người, bước chân ngừng lại.
Không thấy mèo ư?
Người quản lý nheo nheo mắt: "Cháu chắc là nói con mèo mắt xanh phải không? Nó chết rồi."
Đồng tử Giản Du đột ngột co rụt lại.
"Chết rồi sao?!"
Lục Thời Niên nhíu mày: "Hôm qua vẫn còn khỏe lắm mà, sao hôm nay lại chết?"
"Thì mèo hoang mà, lúc thèm ăn thì không quản được, chắc là ăn phải cái gì không nên ăn thôi."
Người quản lý có vẻ thờ ơ, phàn nàn thêm mấy câu với Lục Thời Niên: "Dù sao thì con mèo đó cũng chẳng biết lấy lòng người ta, vừa hung dữ vừa không thích người, ban ngày lại trốn đi chẳng chịu ra, sinh viên chúng nó không thấy thì làm sao mà nuôi được?"
"Thật ra thì ở đó vốn có ba con mèo con, sau không biết vì cái gì mà mèo mẹ chỉ đem hai con mèo con đi, bỏ lại một đứa, không có mẹ mà vẫn sống được đến tận hôm nay cũng là giỏi rồi."
"Bác ơi!" Phía sau có sinh viên kêu ông: "Có việc gấp, bác mở cổng sau hộ cháu với!"
Người quản lý chậc một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi.
Lục Thời Niên quay đầu lại, nhìn thấy Giản Du đứng cách không xa hắn lắm, hắn khựng lại một giây, rất nhanh đã nở nụ cười, giọng điệu như thường: "Bé Du, em tới lúc nào vậy?"
Giản Du liền hỏi hắn: "Mèo đâu?"
Lục Thời Niên bất đắc dĩ hạ tay: "Chạy mất rồi, cũng không biết là có tự tìm được đường về hay không."
Hắn cho rằng Giản Du sẽ hỏi thêm hai cậu, hỏi nó chạy đi hồi nào, hoặc là nó có thể chạy đi đâu, hoặc đơn giản là tỏ vẻ tsundere đòi hắn đi tìm cùng.
Kết quả đều không phải.
Cậu chỉ không chút biểu cảm "ồ" một tiếng, bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, xoay người đi về.
Lục Thời Niên nheo nheo mắt, nhạy bén phát hiện ra có gì đó không ổn.
Nếu là Giản Du mà hắn biết, nhất định sẽ không có phản ứng này.
Cậu đã nghe thấy rồi.
Sự thật này khiến lòng Lục Thời Niên trầm xuống.
Hắn nhanh chân đuổi theo, kéo cậu xoay người lại, vừa mới há miệng định nói gì đó thì hắn chợt thấy trên mặt Giản Du toàn là nước mắt, lời nói tức thì nghẹn lại ở cổ họng, một chữ cũng không phát ra được.
Lông mi Giản Du bị nước mắt thấm ướt, cậu còn muốn giả bộ không quan tâm, cố chấp đè cơn nức nở xuống: "Chết thì chết đi, dù sao cũng hung dữ như thế, chẳng ai muốn nó hết."
Cậu quay phắt mặt đi, ngốc nghếch mở to hai mắt để cản nước mặt rơi xuống, giọng điệu giận dữ, cũng chẳng biết là đang nói ai: "Dù sao đến cả mẹ nó cũng không cần nó, chết đi cho đỡ khổ."
Lục Thời Niên lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, nhận ra nước mắt không ngừng tuôn rơi hắn không thể lau hết, phiền muộn 'chậc' một tiếng, dứt khoát kéo người vào ngực, để cho toàn bộ nước mắt rơi xuống đều dính vào vai hắn: "Bảo bối em đừng khóc nữa, lấy đâu ra nhiều nước mắt thế này hả?"
Giản Du nghẹn một chút, vốn dĩ có thể nhịn được nức nở, nhưng nghe Lục Thời Niên nói xong thì lại vỡ đê, tựa như con thú nhỏ cô đơn tuyệt vọng mà rên rỉ, tay run rẩy không kiềm chế nổi, lộ ra biểu cảm thẳng thắn nhất sau khi tâm tình sụp đổ.
Lục Thời Niên đau lòng muốn chết.
Hắn ôm chặt lấy cậu, cánh tay vỗ về lưng cậu an ủi, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng trầm trầm ổn định: "Ai bảo là không ai cần?"
"Bọn họ không cần, tôi cần."
"Lục Thời Niên tôi cần."
- Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua
Với tình trạng này thì không thể về ký túc được, Lục Thời Niên trực tiếp mang cậu về nhà.
Giản Du khóc mệt xong thì ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, cậu nằm trên giường lớn trong phòng Lục Thời Niên, tấm rèm đã kéo kín không chút khe hở, đèn đường không thể hắt vào, chỉ có một ngọn đèn hình đám mây phát ra ánh sáng dịu dàng ở đầu giường.
Đó là đèn mà Lục Thời Niên mua riêng cho cậu, lúc order còn quấn chặt lấy cậu hỏi cậu muốn màu hồng nhạt hay màu xanh, bị Giản Du cáu kỉnh đạp cho một cái, cuối cùng lại mua màu trắng.
Cậu ngồi dậy trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa thì quay qua, Lục Thời Niên dựa vào cửa an nhàn nhìn cậu: "Còn đang định gọi em, vừa đúng lúc em tỉnh rồi, ra ăn cơm đi."
Trình độ của Lục Thời Niên rất ổn định, một bàn đồ ăn đủ đầy sắc hương.
Giản Du xoa xoa đầu tóc vài cái, không nói tiếng nào kéo ghế ngồi xuống ăn cơm.
Lục Thời Niên ngồi xuống bên cạnh cậu, không nhắc một chữ tới chuyện hồi chiều, chỉ thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cậu, nói cái này ngon lắm, bảo cậu ăn nhiều một chút.
Tất cả mọi thứ đều như bình thường.
Giản Du ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, tốc độ ăn cơm cũng dần chậm lại.
"Hôm nay tôi gặp được bà ấy." Cuối cùng vẫn là cậu chủ động khai ra.
Lục Thời Niên là người duy nhất biết được thân thế của cậu, cậu nghẹn đến mức khó chịu, người duy nhất có thể nói chuyện là hắn.
Cậu cũng chỉ muốn nói cho hắn nghe.
Lục Thời Niên: "Là ai?"
Giản Du nhìn chằm chằm đầu đũa mình, rầu rĩ nói: "Mẹ tôi."
Cái xưng hô này thực sự xa lạ, Giản Du nói cũng thấy khó, thiếu chút nữa thì cắn trúng đầu lưỡi mình, cả người không được tự nhiên, không thích ứng nổi.
Ánh mắt Lục Thời Niên như chợt lóe lên, ngữ điệu vẫn như thường: "Gặp ở siêu thị?"
Giản Du 'ừ' một tiếng.
Lục Thời Niên múc một bát canh đặt vào tầm tay cậu: "Vậy em còn định đi nữa không?"
Lông mi Giản Du run rẩy, nói: "Không đi."
Cái loại lâu ngày gặp lại này quá kinh khủng, gặp một lần là đủ rồi.
Lục Thời Niên lại hỏi: "Vậy em còn khóc nữa không?"
Lần này Giản Du mãi vẫn không lên tiếng.
Cậu cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, qua một lúc lâu, mới nói một cậu không liên quan: "Bà ấy đi với con trai, tôi đứng trước mặt bà ấy, vừa lúc nghe thấy bà nói với con rằng bà ấy thích nó, cho dù bộ dạng nó ra sao vẫn thích nó."
Vừa nói xong, cằm đã bị nắm lấy, buộc phải ngẩng đầu.
Ánh mắt Lục Thời Niên lướt trên mặt cậu băn khoăn một vòng, quả nhiên, hốc mắt còn chưa tiêu sưng đã lại đỏ lên, thấy bị phát hiện, còn nhíu mày muốn trốn tránh.
"Em trốn cái gì." Lục Thời Niên thản nhiên mở miệng: "Là tôi chứ đâu phải ai khác."
Giản Du mạnh miệng: "Tôi không khóc!"
Lục Thời Niên: "Ừm, giờ vẫn chưa khóc."
Giản Du mắng chửi một tiếng, cau mày không thèm nói nữa.
Lục Thời Niên nhếch khóe môi: "Có phải là ấm ức lắm không, bà ấy bao dung một đứa con khác như vậy, mà lại nhẫn tâm với em đến thế? Em chỉ là có thêm một đôi tai, bà ấy liền không cần em nữa."
Giản Du đến chết không thừa nhận: "Tôi không có ấm ức."
"Tốt nhất là không, bà ta không xứng."
Lục Thời Niên gằn từng câu từng chữ: "Bà ấy vứt bỏ em, em có thể hận, cũng có thể không hận, nhưng em không thể nhớ nhung bà ấy, không thể tha thứ cho bà ấy. Em phải nhớ rõ, trước nay đều là bà ấy có lỗi với em, người nên sợ hãi khi gặp lại không nên là em, phải là bà ấy."
Giản Du ngây ngẩn cả người, Lục Thời Niên thấy thế bèn thả lỏng giọng: "Con người một khi không mang thù, thì sẽ dễ phải chịu ủy khuất, nhưng bé Du, tôi không thích em phải chịu ấm ức, cho nên em phải tranh giành một chút, ghi thù một chút, không phải sợ cái gì hết, chỉ cần từng phút từng giây ghi nhớ, có tôi ở phía sau làm chỗ dựa cho em, rõ chưa?"
Giản Du không hoàn hồn, cũng không nói chuyện.
Lục Thời Niên nhếch miệng cười, nhẹ nhàng gãi cằm cậu: "Trả lời tôi."
Giản Du nhanh lẹ chớp chớp mắt, màu hồng trên hốc mắt rút đi, biểu cảm thả lòng mà lại hiện ra vài phần không được tự nhiên, hiếm khi nào nghe lời mà 'ừ' một tiếng: "Biết rồi."
"Biết là tốt rồi."
Lục Thời Niên vừa lòng thu tay: "Đừng tin mấy lời quỷ quái của người kia, bà ta đã sớm rời khỏi cuộc đời em rồi, em lớn lên bình an, cuộc sống thuận lợi, tương lai tươi sáng, không cần phải lãng phí thời gian cho một người nhạt nhẽo chỉ còn lại mỗi cái danh xưng."
"Bé Du, không khiêm tốn mà nói thì, 'cho dù như thế nào cũng sẽ thích', hiện giờ câu này chỉ tôi mới có thể nói với em."
Giản Du cho rằng bản thân sẽ khổ sở tự bế thật lâu, hoặc ít nhất là mang cảm giác mất mát thật lâu, nhưng sự thật không hề như vậy.
Khúc mắc trong lòng cậu, hóa ra lại không hề khó buông bỏ như trong tưởng tượng.
Trận khóc thất thanh kia hệt như một nghi thức giải tỏa cảm xúc ứ đọng trong một khoảng thời gian dài, càng giống như một quả bóng bay tích quá nhiều khí xong đột ngột nổ tung, nổ xong là khóc, rồi xịt hơi, sau khi phát tiết xong, cảm giác nặng nề còn lại rất ít.
Thế nên hiện tại khi nhớ lại cậu cũng không thể hiểu nổi, còn cảm thấy hơi mất mặt.
Về phần nguyên nhân, không thể không thừa nhận rằng công lao của Lục Thời Niên không hề nhỏ.
Hắn giống như một con giun trong bụng cậu, sau khi thăm dò tất cả bảy tấc cảm xúc tiêu cực bên trong cậu thì đánh một đòn đau đớn vào đó, khiến cậu có muốn hậm hực thì cũng không tìm được lý do chính đáng.
Ký ức dù có khắc sâu thì cũng không nhất định là một thứ quan trọng, sau nhiều năm như vậy, đã vô tình tích góp được nhiều thứ quan trọng hơn so với cái tình thân bạc nhược ngày trước, chẳng việc gì phải hao tổn tinh thần chỉ vì một lần gặp mặt qua đường sau mười mấy năm.
Đến cái mức mà cảm giác dao động mà Trần Bạch Quỳnh mang đến, còn chẳng bằng Lục Thời Niên.
Cảm giác nghi thức đối với Trần Bạch Quỳnh qua đi, hiện tại đầu óc cậu chỉ quanh quẩn hai câu nói:
Tôi cần em.
Và tôi thích em.
Hai câu này đều là lời tới từ miệng một người, mà người này hiện tại đang ngồi trước mặt cậu, lau rửa bôi thuốc cho vết trầy da trên cánh tay cậu.
Ban đầu chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ càng nghĩ lại, lại càng cảm thấy trong lòng quái quái.
Cậu quái quái, Lục Thời Niên cũng quái quái thế nào ý.
Nhưng cụ thể là kỳ quái chỗ nào, Giản Du lại không thể nói chính xác.
Cậu nghĩ một hồi lâu cũng không ra kết quả, lại nhìn bộ dạng Lục Thời Niên nghiêm túc giúp cậu bôi thuốc, sau một hồi, trong đầu cậu bỗng hiện ra lần trước khi ở ký túc xá, Lục Thời Niên cúi đầu hôn lên miệng vết thương của cậu.
Cả người giật nảy một cái.
Lục Thời Niên dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn: "Làm sao vậy?"
Lỗ tai Giản Du nóng đến phát hoảng, bản thân cũng không biết mình hoảng cái gì, sờ sờ lỗ tai, tùy tiện ném ra lý do: "Lưu Kiếm Xuyên giới thiệu cho anh một cô gái, anh có muốn làm quen chút không?"
Kết quả vừa mới nói xong, mu bàn tay đã bị cắn một ngụm.
Lại còn cắn rất mạnh nữa chứ, đau đến mức phải hít sâu một hơi, mắt cậu trợn ngược lên: "Anh làm cái gì thế hả?"
Lục Thời Niên mặt không biểu cảm: "Tôi bị kích động."
Giản Du không thể tin nổi: "Anh kích động nên cắn tôi?"
Lục Thời Niên: "Đúng là không nên, tôi xin lỗi em, xin lỗi."
Giản Du lầm bầm: "Xin lỗi bằng miệng thì nói làm gì."
Lục Thời Niên nhướng mày: "Thế Giản ca muốn tôi xin lỗi bằng hành động như thế nào?"
Giản Du trầm mặc: "Vậy anh thi xong thì giúp tôi chuyển đồ."
Lục Thời Niên đoán: "Làm chuyển phát nhanh ấy hả?"
"Chuyển hành lý trong ký túc xá!"
Giản Du nhe nanh mắng hắn, dùng hung dữ che giấu ngượng ngùng: "Ông đây không muốn dọn ra ngoài ở rồi còn phải mặc quần áo của anh!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương