Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 32: Chỉ có mình em ấy



Trên đường đi học, Giản Du gặp Lưu Kiếm Xuyên và bạn cùng phòng cậu ta ở gần ký túc xá, kế tiếp lại bắt gặp Tạ Do Lạc ở trên đường đến tòa thực nghiệm.

Có điều chỉ là nhìn thấy từ xa.

Bên cạnh Tạ Do Lạc còn có mấy sinh viên và giảng viên, khi Giản Du nhìn thấy anh, anh đang tiến về phía bên này, tay cầm văn bản giơ lên cho giảng viên xem, có vẻ anh đang giới thiệu gì đó.

Tạ Do Lạc ngẩng đầu lên và nhìn thấy cậu.

Hai ánh mắt va chạm, Giản Du không khỏi sững sờ.

Thật ra thì trước đây cậu cũng đã gặp người này vài lên, nhưng bởi vì chỉ là nhìn thấy từ xa xa nên chỉ có thể nhìn được đại khái khuôn mặt, biết được là có một người như vậy, tên như vậy, là người trong lòng của cậu em họ Lục Thời Niên.

Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.

Đi tới gần, Giản Du nhìn anh, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác rất kỳ quái, khó có thể hình dung. Cậu cũng không thể nói được chính xác lý do, nhưng cảm giác tồn tại quá đỗi mạnh mẽ.

Vì sự dị thường này, cậu bối rối, bước chân cũng chậm lại.

Tạ Do Lạc cũng sửng sốt, nhưng so với Giản Du còn đang mờ mịt không hiểu gì, anh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, mấp máy môi như muốn nói gì đó với Giản Du.

Chỉ đơn thuần là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, giảng viên đi bên cạnh Tạ Do Lạc nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai giục anh đi nhanh chút.

Tạ Do Lạc lại nhìn Giản Du xuyên qua dòng người đi ngang qua, do dự một chút xong cuối cùng vẫn không nói gì, gật gật đầu với Giản Du xem như chào hỏi, sau đó rời đi cùng mọi người.

"Giản Du, cậu quen tiền bối Tạ à?" Đi một quãng đường, xác định những người kia không nghe thấy, Lưu Kiếm Xuyên mới mở miệng hỏi.

Cậu ta không phải kiểu người quá tò mò, nhưng thực sự tiền bối Lục và tiền bối Tạ đều là nhân vật phong vân ở trường, quen thân được với một người đã khiến cậu ta đủ kinh ngạc, mà nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ Giản Du còn quen cả hai người.

Giản Du lắc lắc đầu: "Không quen đâu."

Chỉ là biết tên, biết khuôn mặt, giao lưu nhiều nhất cũng chỉ có khoảnh khắc vừa xong, không thể tính là quen biết được.

Lưu Kiếm Xuyên: "Thế thì sao vừa rồi tớ thấy tiền bối cứ nhìn cậu quài nhỉ, mà tớ còn có cảm giác tiền bối muốn nói chuyện với cậu nữa."

Loại cảm giác kỳ quái kia cũng đã biến mất khi Tạ Do Lạc đi xa, Giản Du nhíu nhíu mày, bước chân nhanh hơn: "Không biết nữa, đi mau lên không thì muộn học."

Hiện tại cậu không rảnh bận tâm những thứ khác, đang có một sự việc đủ khiến cậu phiền lòng rồi, cho dù chuyện gì khác đi nữa cũng không quan trọng bằng.

Đó là về Lục Thời Niên.

Đã mấy ngày trôi qua rồi, cái gì cần đến cũng vẫn chưa đến, hắn vẫn chăm sóc cậu như thường, làm phiền cậu như thường, chuyện nên làm đều làm hết cho cậu, chỉ mỗi tội là sống chết không chịu mở miệng nói chủ đề kia.

Cứ như mở miệng nói một câu thì chết ý.

Thậm chí có vài lần, Giản Du cho rằng hắn muốn nói gì đó, lòng cậu khẩn trương đến mức trái tim sắp muốn nhảy lên tận họng, đầu óc đẻ ra một vạn kiểu hồi đáp trong nháy mắt.

Kết quả là cái tên đần kia bắt cậu chờ nửa ngày vẫn không chịu nói chuyện về mối quan hệ của hai người, khiến bao nhiêu lời muốn nói cậu muốn nói nghẹn hết ở ngực, phun không ra nuốt không xuống, cáu đến mức muốn cầm đao chém người.

Ngày thường thì cứ đụng tí là thở ra mấy câu nghe muốn sởn da gà, mà hiện tại toàn thân từ chân đến đầu đều hiểu được hết rồi mà cái mồm thì vẫn cứ khép chặt, Giản Du không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn đang đợi cái gì.

Rõ ràng hắn là người bắt đầu trước, vậy mà bây giờ cậu lại sốt ruột hơn cả hắn.

** má.

Lưu Kiếm Xuyên vốn đang muốn hỏi cậu làm sao, nhưng thấy Giản Du không biết đang nghĩ cái gì mà sắc mặt càng ngày càng thối, cậu ta lại không dám nói gì, tự giác im mồm cho đời thanh tĩnh.

Vì là môn học chung nên là sinh viên của đủ các khoa cùng nhau đến học, trong phòng học là dòng người chen chúc xô đẩy, mấy người Giản Du mãi mới ngồi xuống được một góc còn trống, xung quanh toàn lấy mấy nữ sinh hình như là cũng đi muộn như họ.

Môn tự chọn sẽ có vài người không nghiêm túc nghe, đặc biệt là các bạn học ngồi phía cuối lớp, giờ học mới bắt đầu được có mười phút mà đã có một loạt người lôi điện thoại ra mạnh ai nấy làm, hiếm lắm mới nghe được có người thấp giọng thảo luận một chút, tên của ai đó lại vang lên bên tai.

"Thấy web trường cập nhật bài thể lệ tuyển sinh mới chưa? Xài ảnh chụp tiền bối Lục lúc thuyết trình đấy, lượt xem vọt lên đầu rồi."

"Cơ mà trình độ kỹ thuật lạc hậu quá, năm bao nhiêu rồi mà vẫn chưa cho bình luận công khai dưới bài viết thể lệ vậy."

"Tiền bối Lục sắp tốt nghiệp rồi, trường mình làm vậy có hơi lừa tình không, rồi xong các em khóa mới vừa vào cái thì ôi thôi, tiền bối đi rồi, bị lừa rồi."

"Ha ha ha thế thì biết đâu đấy là lý do trường cố ý không cho bình luận công khai?"

Giản Du mở trang web trường ra, lướt lướt bài đăng thì thấy ba tấm ảnh chụp Lục Thời Niên phong thái đĩnh đạc lên thuyết trình ngày hôm đó.

Đúng là nhân mô cẩu dạng.

Cậu trợn trắng mắt, tắt điện thoại.

Đề tài nói chuyện của mấy cô gái xoay như chong chóng, cậu mới không để ý một tí, lúc quay lại thì bọn họ đã lăn sang chuyện Lục Thời Niên bốn năm đại học chưa từng nói chuyện yêu đương.

"Lên đại học chắc chắn sẽ tự do hơn, nam sinh có chút tư sắc cho dù có giữ mình lắm thì ai cũng phải đổi bạn gái đến mấy lần, so với đám đó thì tiền bối Lục đúng là một dòng suối trong vắt."

"Đúng là đàn ông càng đẹp thì càng tự luyến mà."

"Không phải đâu, mấy bà nghe tui, chính miệng tiền bối Lục nói là có người mình thích rồi."

"Ủa tưởng tiền bối Lục không yêu đương gì mà?"

"Ầy, là thích thôi, là thích kiểu đơn phương á, chưa có tỏ tình."

"Sao lại chưa tỏ tình? Chẳng lẽ người ảnh thích không thích ảnh? Quá trâu bò rồi, là người chị em nào đỉnh vậy trời, đẹp trai như vậy mà còn không gật đầu đồng ý?"



Lưu Kiếm Xuyên nhàn rỗi quá mức nên cũng ngồi hóng hớt, nghe chuyện đến tò mò, huých nhẹ vào khuỷu tay Giản Du: "Ấy, Giản Du, cậu với tiền bối Lục quan hệ tốt như vậy, chắc là biết nhiều hơn tụi này nhỉ? Tiến bối Lục thực sự thích ai rồi à?"

Giản Du mặt không biểu cảm 'ừ' một tiếng.

Lưu Kiếm Xuyên: "Úi giời, thế nên là tiền bối Lục chưa yêu đương thật ra là vì người ảnh thích không thích lại ảnh?"

Giản Du: "Không phải."

Lưu Kiếm Xuyên: "Thế thì tại sao?"

"Bởi vì tên đó không chịu mở miệng!" Giản Du nghiến răng nghiến lợi, giọng rất cục súc: "Chính anh ta không chịu tỏ tình thì còn trách được ai?"

Điện thoại cậu chợt rung một cái.

Giản Du một lần nữa cúi đầu mở điện thoại:

[Thập Niên]: Bé Du có đó không?

[asdfghjkl]: Nói.

[Thập Niên]: Tôi chợt nhớ có chuyện rất quan trọng quên nói cho em.

Giản Du đã miễn dịch hoàn toàn với thói lươn lẹo của hắn, không thèm ôm bất cứ mong chờ gì:

[asdfghjkl]: Nói.

[Thập Niên]: Em có biết buổi tối hôm đó vì sao tôi về sớm, rồi vì sao tôi lại muốn ngủ trong phòng em không?

Giản Du nhìn chằm chằm hai dòng tin nhắn này, nheo nheo mắt:

[asdfghjkl]: Vì sao?

[Thập Niên]: Chủ yếu vì lo em buổi tối ở nhà một mình thì sẽ sợ hãi, gặp ác mộng

[Thập Niên]: Em có biết tại sao không?

Tim Giản Du bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Được rồi, không thể phủ nhận, cậu cũng không phải là hoàn toàn không mong chờ gì.

Chỉ là cái này có hơi đột ngột quá không?

Cậu mím chặt môi, cau mày động não tự hỏi xem nếu Lục Thời Niên tỏ tình bây giờ thì cậu nên đáp thế nào.

Sau đó cậu liền thấy Lục Thời Niên tự hỏi tự trả lời:

[Thập Niên]: Bởi vì là hôm đấy cúp điện lúc nửa đêm, đèn ngủ của em không sáng, có phải em không phát hiện không?

[Thập Niên]: Tôi biết tin nên phóng về ngay lập tức, sợ em gặp ác mộng không có ai ở nhà lại sợ hãi, thấy tôi tri kỷ không?

Giản Du: "...."

Giản Du: "..........."

Cậu nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.

Kết quả lại phát hiện lửa giận càng lúc càng bùng lên không thể dập được, lửa hun lên hai mắt nóng bừng, ngón tay cậu lướt thật nhanh trên bàn phím:

[asdfghjkl]: Đồ đần!!!! Anh có phải là đang đợi cho vũ trụ nổ tung xong mới chịu tỏ tình với ông đây không hả?!!!

Tin nhắn này như có công dụng giải tỏa bộ máy đang quá tải, vừa gửi đi xong, đại não Giản Du nhanh chóng nhanh chóng hạ nhiệt độ.

Thái dương đột ngột nhảy dựng, động tác thu hồi tin nhắn nhanh như gió.

Nhưng mà trong hai giây cậu bấm thu hồi tin nhắn, Lục Thời Niên cũng gửi một tin nhắn, sau đó cũng thu hồi lại nhanh đến mức cậu chưa kịp đọc.

Một chữ cậu cũng chưa kịp thấy.

Nhưng có thể khẳng định là, Lục Thời Niên đã nhìn thấy tin nhắn của cậu.

Huyệt thái dương Giản Du co giật, không dám nhìn tin nhắn, vội vàng cất điện thoại vào ngăn bàn, gần như suy sụp mà che mắt lại.

Lưu Kiếm Xuyên thấy vậy, hỏi han: "Giản Du, cậu làm sao đấy? Nhức đầu à?"

Giản Du chầm chầm cúi đầu cho đến khi cả khuôn mặt vùi vào khuỷu tay, chỉ lộ ra vành tai đỏ ửng: "Tôi không sao, cậu cứ học đi, kệ tôi."

Cậu hẳn là xong đời rồi.

Trong văn phòng của tòa nhà thực nghiệm, Lục Thời Niên nhìn chằm chằm di động thật lâu.

Sau khi xác nhận là phía bên kia không gửi thêm tin nhắn nào nữa hắn mới cất đi, thiếu kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn: "Tự kiểm tra lại thông tin của mình thôi mà tốn nhiều thời gian thế? Tác phong nhanh nhẹn lên tí nào."

"Ầy bình tĩnh nào, số căn cước của tôi hơi phức tạp mà."

"Mà khoan, không phải vừa rồi cậu còn bảo tụi tôi từ từ làm, không vội sao?"

Lục Thời Niên: "Giờ tôi đang vội."



"Sao tự nhiên lại có chuyện gấp thế?"

Lục Thời Niên cong khóe mắt, tâm tình cực kỳ tốt: "Vội đi gặp người trong lòng."

(Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)

Giờ học tự chọn kết thúc, tiếp theo là tiết thể dục.

Giản Du ban nãy cứ không dám nhìn di động, hiện tại đang trên đường ra sân thể dục thì lại cau mày một phút kiểm tra điện thoại mười lần.

Tình hình thế nào rồi?

Tay bị chặt không gõ chữ được nữa hả?

Hay là cậu lại lo lắng không đâu, tên chó tồi tệ kia thực ra chưa nhìn thấy tin nhắn?

"Giản Du cậu thật sự không sao chứ? Hay là tớ xin nghỉ giúp cậu nha?"

"Không cần đâu.". ngôn tình tổng tài

Tập hợp lớp xong rồi giải tán, việc đầu tiên Giản Du làm là lôi điện thoại ra nhìn một cái, vẫn không có tin nhắn, cậu càng nghi hoặc:

Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy thật?

Hay là thử gửi gì đó cho hắn?

Không được.

Ý tưởng vừa mới ngoi lên đã rất nhanh bị bác bỏ, chưa chắc chắn hoàn toàn thì tuyệt đối không được mở miệng trước, nếu không thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.

Thời tiết nóng đến mức cậu buồn bực, xua tay từ chối lời mời chơi bóng rổ của Lưu Kiếm Xuyên, đi tới quầy bán quà vặt bên cạnh sân thể dục mua một chai nước, vừa vặn được nắp chai ra thì đụng phải một gương mặt quen quen.

Là quen mắt.

Nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Chắc là ngẫu nhiên gặp được ở trường thôi.

Giản Du không để tâm, đi tới khu dạy học, chọn con đường râm mát phía sau sân thể dục.

Không ngờ là vừa mới tới cửa thang máy, đã bị cái người quen mắt kia chặn đường.

"Giản Du phải không." Nam sinh đứng trước mặt Giản Du, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm mặt cậu đánh giá, bộ dáng lộ ra chút ngạo mạn mơ hồ.

Giản Du: "Cậu là ai?"

Nam sinh không trả lời câu hỏi của cậu, tự nhiên nói: "Tôi đã hỏi rồi, tiền bối Lục độc thân không yêu đường, hai người không phải người yêu."

Chai nước lạnh dán chặt vào lòng bàn tay cậu.

Giản Du nhớ ra, đây là cậu nam sinh ngày hôm đó quấn riết lấy Lục Thời Niên ở căng tin đòi phương thức liên hệ.

Cậu giật giật khóe mình: "Không phải người yêu thì sao?"

Nam sinh: "Cậu thích tiền bối Lục nên hôm đó mới cố tình xuất hiện để cắt ngang đúng không?"

Giản Du: "Cho nên là?"

Nam sinh: "Chuyện hôm đó tôi không so đo với cậu, nhưng mà nếu hai người không yêu đương thì tôi có quyền cạnh tranh công bằng với cậu, chúng ta so bản lĩnh, cậu cũng đừng có ý vào việc quen biết với tiền bối Lục từ trước mà chơi thủ đoạn sau lưng như lần trước!"

Mấy lời này rơi vào tai Giản Du nghe ấu trĩ đến khó tin.

Tuy nhiên thì tình hình hiện giờ đã biến chuyển, nếu là trước kia cậu nghe mấy lời này thì chắc sẽ lười chẳng thèm so đo với cậu ta, nhưng hiện tại thì không được, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Không phải người yêu thì làm sao?"

Giản Du nhíu mày: "Người anh ta thích là tôi, cậu định cạnh tranh công bằng với tôi kiểu gì?"

Cậu cười lạnh một tiếng, đi vòng qua người nam sinh được nửa đường thì quay đầu, vẻ mặt giận dữ, nhìn chằm chằm cậu ta: "Cái tên chả hiểu chui từ đâu ra như cậu mà cũng muốn tranh giành người với tôi?"

"Cậu!"

Nam sinh bị cậu chọc giận không hề nhẹ, người đã đi xa rồi mà vẫn nghẹn lời không đốp lại nổi, càng nghĩ càng thấy giận, cậu ta nóng nảy xoay người đi, lại vô tình đâm vào một đương sự khác mà họ vừa nhắc tới.

Lục Thời Niên dựa vào góc tường quang minh chính đại đứng nghe, bị phát hiện cũng chẳng thấy ngượng ngùng, ngược lại tâm trạng còn cực kì tốt cười cười với cậu ta.

Nam sinh lập tức há hốc mồm, lửa giận cũng bay sạch, miệng run run không biết nói gì.

Cuối cùng cậu ta nghĩ dù sao cũng đã bị phát hiện, dứt khoát bất chấp hết, hỏi thẳng: "Tiền bối Lục, chẳng lẽ anh thích cậu ta thật ư?"

Giọng Lục Thời Niên rất nhẹ nhàng: "Đúng, thật sự thích."

Nam sinh không cam lòng: "Nhưng mà em—"

"Không có nhưng nhị gì cả, cậu không nghe em ấy nói sao, không có cơ hội cạnh tranh công bằng đâu."

Lục Thời Niên đứng thẳng người, cười tủm tỉm: "Trong tim tôi đây, từ sớm đã chỉ có một mình em ấy rồi."
Chương trước Chương tiếp