Bản Hầu Gia Sẽ Không Bị Vả Mặt
Chương 1: Số mệnh
(Bộ truyện này chưa thông qua sự cho phép của tác giả và không mang mục đích thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác, nếu có cảm phiền liên hệ trực tiếp với editor và ghi rõ nguồn gốc, xin cảm ơn)
__Kỳ Minh Nguyệt__
Trời giá rét, liên tiếp mấy ngày đều có tuyết rơi
Hôm nay rốt cuộc cũng ngừng, đã không còn thấy quang cảnh tuyết rơi dày đặc của những hôm trước, chỉ là tuyết đọng vẫn còn chưa tan, xung quanh chùa bị tuyết phủ trắng xóa ánh lên tường viện cũ kĩ cũng trở nên sáng rực hẳn
Tiểu hòa thượng ôm trong mình một cây chổi lớn không tương xứng với dáng người, bước chân vững vàng dẫm lên tuyết vang lên từng tiếng rào rạt, lưu lại một hàng dấu chân trên nền tuyết
Hắn đẩy cửa lớn ra, vô ý liền bị tuyết đọng trên của gỗ rơi vào đầu, lại theo cái trán trơn bóng trượt xuống mặt
- Ai nha! _ Tiểu hòa thượng than một tiếng, phủi tuyết trên đầu xuống, xoa xoa hàng lông mi dính đầy nước tuyết, trong một mảng trắng xóa mờ mịt, có vài bóng đen từ xa hướng bên này đi đến
Tiểu hòa thượng bất động thanh sắc tiếp tục quét sân, đợi bọn họ đến gần mới buông chổi, chắp tay trước ngực hơi hơi khom người: - Thí chủ!
Lúc hắn ngẩng đầu mới thấy rõ diện mạo của người vừa đến. Chủ nhân phía trước cùng hai hộ vệ theo sau, nam tử đi đầu mày kiếm mắt sáng, vai rộng người cao, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng tản ra uy nghiêm khiến người ta không thể khinh thường.
Tiểu hòa thượng nhìn nhân vật như này liền đoán được ý đồ của bọn họ khi đến đây, ôn hòa nói: - Sư phụ hai ngày nay mắc chứng phong hàn, hiện giờ còn chưa dậy, thí chủ nếu là...
- Thường Tịnh _ Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời đã nghe được có người gọi tên mình, quay đầu nhìn sư phụ hắn đứng dưới mái hiên, sắc mặt trắng bệch để lộ ra một tia bệnh trạng như hòa vào cùng màu sắc của tuyết trắng, bàn tay khô gầy ở trong không trung phẩy phẩy: - Mời người vào đây đi
Tiểu hòa thượng ngẩn người, nhìn đến sư phụ nhà mình xoay người vào phòng mới kịp phản ứng lại, nói với ba người vừa tới: - Thí chủ xin mời theo ta
Người nọ hơi gật đầu, hướng về phía hai người theo sau thấp giọng nói: - Các ngươi ở chỗ này đợi _ liền theo sau tiểu hòa thượng tiến vào trong chùa
Tuệ Đình đại sư ngồi trên đệm hương bồ, thấy người vào đến liền phất tay để tiểu hòa thượng lui ra ngoài
Đại sư thân hình gầy ốm, sắc mặt vì bệnh chưa khỏi mà có chút trắng, hắn thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, ít nhất cũng sẽ không giống như trong lời đồn đại là một vị đại sư tuổi tác đã cao có thể nhìn thấy rõ ràng thế sự, tuy vậy trên mặt lại thể hiện ra trạng thái già nua. Không đợi người đến nói chuyện, hắn đã mở lời trước: - Hầu gia, mời ngồi.
Úc Thiệu ở đối diện hắn ngồi xuống, khuôn mặt trầm ổn trước sau như một rốt cuộc hiện ra một tia lo lắng: - Đại sư, ta lần này đến là vì...
Tuệ Đình đại sư không ngước nhìn hắn, lẳng lặng vuốt ve lò sưởi trong tay: - Chính là vì bệnh tình của lệnh lang?
- Đúng vậy _ Úc Thiệu trong nháy mắt kinh ngạc, thầm nghĩ người này quả nhiên giống như lời đồn trong dân gian, giọng nói nhiều thêm vài phần gấp gáp: - Nhi tử nhà ta bệnh nặng, đã thỉnh rất nhiều người đến trị nhưng không cách nào khỏi, hiện đã hôn mê suốt năm ngày, tại hạ bất tài, không biết được nguyên nhân, khẩn cầu đại sư chỉ điểm
- Hầu gia lần này đến không hẳn chỉ vì bệnh tình của lệnh lang _ Tuệ Đình uống một ngụm trà nóng, trên mặt dần có chút sắc hồng, lúc này mới giương mắt nhìn hắn: - Lệnh lang vì sao lại trúng độc, Hầu gia hẳn là biết rõ ràng mới đúng
Úc Thiệu nghe vậy liền nắm chặt quyền, mày chau lại tựa hồ như đang chịu đựng một cái gì đó. Trong nháy mắt lại vô lực buông lỏng tay mình, nặng nề thở dài một tiếng: - Đến mức này, ta chỉ mong nhi tử hắn có thể bình an trưởng thành, nếu lần này đại sư có thể cứu khuyển tử một mạng, ta liền mang theo thê tử cùng con rời khỏi triều đình, quy ẩn núi rừng, từ nay về sau sẽ không màng đến thế sự
- Được cá quên nơm, Hầu gia có thể nghĩ đến thời thế, ý tưởng này tất nhiên cũng không tồi, đáng tiếc... _ ánh mắt của Tuệ Đình dần trở nên đen tối: - Lệnh lang mang trên mình số mệnh cực đoan, nếu không phú quý ắt sẽ đột tử, đã định trước sẽ không thể sinh sống như người bình thường
Úc Thiệu sửng sốt: - Cái gì!
- Hầu gia _ Tuệ Đình chậm rãi mở miệng: - Mệnh số đều là do trời định
Tuệ Đình môi mỏng mấp máy, lời nói ra lại có chút cảm giác hờ hững: - Hầu gia muốn mang thê tử cùng lệnh lang quy ẩn núi rừng, tất nhiên cũng có thể trải qua một đoạn thời gian yên ổn, tuy nhiên lệnh lang chung quy cũng sẽ quay về kinh thành nhiễu loạn phong vân, là thành hay bại, phải xem tạo hóa của bản thân hắn
Úc Thiệu cau mày, hắn ở triều đình nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết thế cục triều chính hung hiểm mười phần, lần này nhi tử độc nhất bị trúng độc đã khiến cho hắn càng trở nên cảnh giác, nếu không hôm nay hắn cũng sẽ không đến nơi này
Nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Phú quý hoặc đột tử, cơ hội chuyển mình ở đâu?
Tuệ Đình nhắm lại hai mắt, trên mặt huyết sắc rút đi một chút, qua hồi lâu mới mở miệng thì thầm bốn chữ: - Khương gia chi nữ
Úc Thiệu nhíu mày: - Khương gia...
Còn chưa kịp hỏi đã thấy Tuệ Đình nói xong câu đó liền đột nhiên ho đến kịch liệt, phảng phất như muốn đem tất cả sinh khí trong thân hình đơn bạc đều ho ra tới
- Đại sư
Úc Thiệu biến sắc, còn chưa kịp làm gì đã thấy Tuệ Đình chống hai tay lên mặt bàn, vẫy vẫy tay: - Trở về đi
Úc Thiệu tạm dừng một lát, do dự nói: - Bệnh của con ta...
- Không đến hai ngày hắn sẽ tỉnh lại _ Tuệ Đình tỏ ra mười phần thống khổ, nhíu chặt mi xoay người: - Trở về đi...
Úc Thiệu thấy thế cũng không cần phải nhiều lời nữa, đứng ở phía sau chấp hai tay bái một cái thật dài, lại xoay người rời đi
Tiểu hòa thượng thấy vị thí chủ khi nảy thần sắc ngưng trọng đi ra, sau khi thi lễ với người nọ liền bước vào phòng, hắn nhìn đến sư phụ sắc mặt trắng bệch ngồi ở chỗ kia
Sư phụ gần đây thân thể ngày càng trở nên gầy yếu, đã không còn nhiều lắm sức lực, chỉ ho nhẹ một tiếng đã khiến cho thân mình kịch liệt lung lay như sắp ngã
Tiểu hòa thượng vội vàng tiến lên đỡ, thay người lau đi vệt máu nơi khóe miệng. Tuệ Đình lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ cùng khoảng sân trắng xóa, trên mặt dần hiện lên ý cười, đáy mắt lại là một mảnh cô độc
- Đời này của ta tiết lộ thiên cơ quá nhiều, hiện giờ sợ là muốn cùng tuyết đều phải tan đi...
(Chào mọi người, đây là lần đầu ta edit truyện, hy vọng mọi người nếu thấy sai sót để lại bình luận cho ta biết, lịch đăng chương mới sẽ vào lúc 8 giờ tối các ngày, mong nhận được sự ủng hộ)
__Kỳ Minh Nguyệt__
__Kỳ Minh Nguyệt__
Trời giá rét, liên tiếp mấy ngày đều có tuyết rơi
Hôm nay rốt cuộc cũng ngừng, đã không còn thấy quang cảnh tuyết rơi dày đặc của những hôm trước, chỉ là tuyết đọng vẫn còn chưa tan, xung quanh chùa bị tuyết phủ trắng xóa ánh lên tường viện cũ kĩ cũng trở nên sáng rực hẳn
Tiểu hòa thượng ôm trong mình một cây chổi lớn không tương xứng với dáng người, bước chân vững vàng dẫm lên tuyết vang lên từng tiếng rào rạt, lưu lại một hàng dấu chân trên nền tuyết
Hắn đẩy cửa lớn ra, vô ý liền bị tuyết đọng trên của gỗ rơi vào đầu, lại theo cái trán trơn bóng trượt xuống mặt
- Ai nha! _ Tiểu hòa thượng than một tiếng, phủi tuyết trên đầu xuống, xoa xoa hàng lông mi dính đầy nước tuyết, trong một mảng trắng xóa mờ mịt, có vài bóng đen từ xa hướng bên này đi đến
Tiểu hòa thượng bất động thanh sắc tiếp tục quét sân, đợi bọn họ đến gần mới buông chổi, chắp tay trước ngực hơi hơi khom người: - Thí chủ!
Lúc hắn ngẩng đầu mới thấy rõ diện mạo của người vừa đến. Chủ nhân phía trước cùng hai hộ vệ theo sau, nam tử đi đầu mày kiếm mắt sáng, vai rộng người cao, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng tản ra uy nghiêm khiến người ta không thể khinh thường.
Tiểu hòa thượng nhìn nhân vật như này liền đoán được ý đồ của bọn họ khi đến đây, ôn hòa nói: - Sư phụ hai ngày nay mắc chứng phong hàn, hiện giờ còn chưa dậy, thí chủ nếu là...
- Thường Tịnh _ Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời đã nghe được có người gọi tên mình, quay đầu nhìn sư phụ hắn đứng dưới mái hiên, sắc mặt trắng bệch để lộ ra một tia bệnh trạng như hòa vào cùng màu sắc của tuyết trắng, bàn tay khô gầy ở trong không trung phẩy phẩy: - Mời người vào đây đi
Tiểu hòa thượng ngẩn người, nhìn đến sư phụ nhà mình xoay người vào phòng mới kịp phản ứng lại, nói với ba người vừa tới: - Thí chủ xin mời theo ta
Người nọ hơi gật đầu, hướng về phía hai người theo sau thấp giọng nói: - Các ngươi ở chỗ này đợi _ liền theo sau tiểu hòa thượng tiến vào trong chùa
Tuệ Đình đại sư ngồi trên đệm hương bồ, thấy người vào đến liền phất tay để tiểu hòa thượng lui ra ngoài
Đại sư thân hình gầy ốm, sắc mặt vì bệnh chưa khỏi mà có chút trắng, hắn thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, ít nhất cũng sẽ không giống như trong lời đồn đại là một vị đại sư tuổi tác đã cao có thể nhìn thấy rõ ràng thế sự, tuy vậy trên mặt lại thể hiện ra trạng thái già nua. Không đợi người đến nói chuyện, hắn đã mở lời trước: - Hầu gia, mời ngồi.
Úc Thiệu ở đối diện hắn ngồi xuống, khuôn mặt trầm ổn trước sau như một rốt cuộc hiện ra một tia lo lắng: - Đại sư, ta lần này đến là vì...
Tuệ Đình đại sư không ngước nhìn hắn, lẳng lặng vuốt ve lò sưởi trong tay: - Chính là vì bệnh tình của lệnh lang?
- Đúng vậy _ Úc Thiệu trong nháy mắt kinh ngạc, thầm nghĩ người này quả nhiên giống như lời đồn trong dân gian, giọng nói nhiều thêm vài phần gấp gáp: - Nhi tử nhà ta bệnh nặng, đã thỉnh rất nhiều người đến trị nhưng không cách nào khỏi, hiện đã hôn mê suốt năm ngày, tại hạ bất tài, không biết được nguyên nhân, khẩn cầu đại sư chỉ điểm
- Hầu gia lần này đến không hẳn chỉ vì bệnh tình của lệnh lang _ Tuệ Đình uống một ngụm trà nóng, trên mặt dần có chút sắc hồng, lúc này mới giương mắt nhìn hắn: - Lệnh lang vì sao lại trúng độc, Hầu gia hẳn là biết rõ ràng mới đúng
Úc Thiệu nghe vậy liền nắm chặt quyền, mày chau lại tựa hồ như đang chịu đựng một cái gì đó. Trong nháy mắt lại vô lực buông lỏng tay mình, nặng nề thở dài một tiếng: - Đến mức này, ta chỉ mong nhi tử hắn có thể bình an trưởng thành, nếu lần này đại sư có thể cứu khuyển tử một mạng, ta liền mang theo thê tử cùng con rời khỏi triều đình, quy ẩn núi rừng, từ nay về sau sẽ không màng đến thế sự
- Được cá quên nơm, Hầu gia có thể nghĩ đến thời thế, ý tưởng này tất nhiên cũng không tồi, đáng tiếc... _ ánh mắt của Tuệ Đình dần trở nên đen tối: - Lệnh lang mang trên mình số mệnh cực đoan, nếu không phú quý ắt sẽ đột tử, đã định trước sẽ không thể sinh sống như người bình thường
Úc Thiệu sửng sốt: - Cái gì!
- Hầu gia _ Tuệ Đình chậm rãi mở miệng: - Mệnh số đều là do trời định
Tuệ Đình môi mỏng mấp máy, lời nói ra lại có chút cảm giác hờ hững: - Hầu gia muốn mang thê tử cùng lệnh lang quy ẩn núi rừng, tất nhiên cũng có thể trải qua một đoạn thời gian yên ổn, tuy nhiên lệnh lang chung quy cũng sẽ quay về kinh thành nhiễu loạn phong vân, là thành hay bại, phải xem tạo hóa của bản thân hắn
Úc Thiệu cau mày, hắn ở triều đình nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết thế cục triều chính hung hiểm mười phần, lần này nhi tử độc nhất bị trúng độc đã khiến cho hắn càng trở nên cảnh giác, nếu không hôm nay hắn cũng sẽ không đến nơi này
Nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Phú quý hoặc đột tử, cơ hội chuyển mình ở đâu?
Tuệ Đình nhắm lại hai mắt, trên mặt huyết sắc rút đi một chút, qua hồi lâu mới mở miệng thì thầm bốn chữ: - Khương gia chi nữ
Úc Thiệu nhíu mày: - Khương gia...
Còn chưa kịp hỏi đã thấy Tuệ Đình nói xong câu đó liền đột nhiên ho đến kịch liệt, phảng phất như muốn đem tất cả sinh khí trong thân hình đơn bạc đều ho ra tới
- Đại sư
Úc Thiệu biến sắc, còn chưa kịp làm gì đã thấy Tuệ Đình chống hai tay lên mặt bàn, vẫy vẫy tay: - Trở về đi
Úc Thiệu tạm dừng một lát, do dự nói: - Bệnh của con ta...
- Không đến hai ngày hắn sẽ tỉnh lại _ Tuệ Đình tỏ ra mười phần thống khổ, nhíu chặt mi xoay người: - Trở về đi...
Úc Thiệu thấy thế cũng không cần phải nhiều lời nữa, đứng ở phía sau chấp hai tay bái một cái thật dài, lại xoay người rời đi
Tiểu hòa thượng thấy vị thí chủ khi nảy thần sắc ngưng trọng đi ra, sau khi thi lễ với người nọ liền bước vào phòng, hắn nhìn đến sư phụ sắc mặt trắng bệch ngồi ở chỗ kia
Sư phụ gần đây thân thể ngày càng trở nên gầy yếu, đã không còn nhiều lắm sức lực, chỉ ho nhẹ một tiếng đã khiến cho thân mình kịch liệt lung lay như sắp ngã
Tiểu hòa thượng vội vàng tiến lên đỡ, thay người lau đi vệt máu nơi khóe miệng. Tuệ Đình lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ cùng khoảng sân trắng xóa, trên mặt dần hiện lên ý cười, đáy mắt lại là một mảnh cô độc
- Đời này của ta tiết lộ thiên cơ quá nhiều, hiện giờ sợ là muốn cùng tuyết đều phải tan đi...
(Chào mọi người, đây là lần đầu ta edit truyện, hy vọng mọi người nếu thấy sai sót để lại bình luận cho ta biết, lịch đăng chương mới sẽ vào lúc 8 giờ tối các ngày, mong nhận được sự ủng hộ)
__Kỳ Minh Nguyệt__
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương