Bản Hầu Gia Sẽ Không Bị Vả Mặt
Chương 13: Sinh chuyện
Buổi sáng, trong Thính Phong Lâu có một bạch y nam tử ngồi ở nhã gian đang nhíu mày trầm tư, thần sắc sầu lo.
Lúc này cửa nhã gian đột nhiên bị đẩy ra, nam tử vừa đến mặc trường bào màu xanh đậm, tay cầm quạt xếp, đôi mắt đào hoa đầy vẻ lười biếng đúng là Úc Tử Tiêu.
- Biểu ca thật biết chọn thời điểm, tân hôn ngày thứ hai đã kêu ta ra ngoài không lẽ là muốn dính chút không khí vui mừng?
Tiêu Thừa Dục ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: - Nếu không phải có chuyện quan trọng, ta cũng không muốn kêu đệ ra đây
Úc Tử Tiêu không chút khách khí ngồi xuống đối diện thu lại nụ cười, gương mặt khó có khi trở nên đứng đắn: - Xảy ra chuyện gì?
Tiêu Thừa Dục thở dài, trầm giọng nói: - Vệ Cập Lý xảy ra chuyện
Vệ Cập Lý là quan viên triều đình, làm người chính trực ngay thẳng, luôn cùng Tuyên Vương Tiêu Thừa Dục quan hệ thân cận mà Tiêu Thừa Dục cũng thật thưởng thức tài hoa của hắn. Úc Tử Tiêu hiểu rõ, thì ra lần này là hắn xảy ra chuyện khó trách Tiêu Thừa Dục lại vội vã kêu mình ra đây
- Cách đây vài ngày Từ Châu gặp nạn châu chấu, trong thành tất cả đều náo loạn nên phụ hoàng phái hắn đi Từ Châu cứu tế, hôm qua lại truyền đến tin tức Vệ Cập Lý trên đường đi thuyền đến Từ Châu gặp biến cố đắm thuyền đã qua đời
Tiêu Thừa Dục đau lòng nói: - Người lúc trước ta phái đi theo hắn cũng không còn tin tức, trước mắt xem ra việc này đã được xác nhận. Chuyện phái đại thần đi cứu tế không phải sự kiện hiếm có gì, huống hồ Vệ Cập Lý luôn luôn cẩn thận nhưng lại không ngờ...
Úc Tử Tiêu nói: - Xem ra, việc này không hẳn là ngoài ý muốn
- Không sai, việc này rất kỳ quặc. Chỉ không biết rốt cuộc là người nào ngáng đường hơn nữa còn có mục đích gì _ Tiêu Thừa Dục phân tích: - Vệ Cập Lý tuy ngày thường tính tình thẳng thắn không cố kỵ, rất nhiều đại thần đều kín đáo phê bình hắn nhưng lại không đến mức sẽ muốn giết người. Ta nghi ngờ hắn đã biết được gì đó nên mới dẫn tới họa sát thân.
Úc Tử Tiêu nhướng mày: - Muốn ta điều tra giúp huynh?
Tiêu Thừa Dục gật đầu: - Hôm qua phụ hoàng hạ lệnh cho ta đến Đông Lĩnh bình loạn, hôm nay ta lập tức phải khởi hành
- Ta hiểu rồi _ Úc Tử Tiêu một ngụm uống cạn ly chung trà, lắc lắc cây quạt: - Việc này ta sẽ tra thử, động tĩnh trong kinh ta sẽ tự lưu ý, huynh cứ an tâm làm việc đi
Tiêu Thừa Dục không yên lòng nói: - Tử Tiêu, đệ ở kinh thành phải cẩn thận một chút, lần này chuyện của Vệ Cập Lý ta hoài nghi là bút tích của Thái Tử, người này từ trước đến nay ngụy biến đa đoan, ngươi ngàn lần không được lơ là
(Bộ truyện Bản Hầu gia sẽ không bị vả mặt được edit trực tiếp và sớm nhất trên wattpad minh_nguyet_gia hoặc __Kỳ Minh Nguyệt__, mọi bản khác đều là reup và chưa được cho phép của Editor)
Nói đến Thái tử, Úc Tử Tiêu trong mắt luôn nhuộm xuân ý thoáng chốc hiện lên một tia âm lãnh, hắn cười khẽ một tiếng: - Đối với hắn, ta có khi nào lơ là?
Tiêu thừa dục nghe vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, trong mắt mang theo một ít thương tiếc nhìn về phía Úc Tử Tiêu, tâm trạng phức tạp.
Mười mấy năm trước, ai chẳng biết Úc gia công tử còn nhỏ tuổi đã có tài hoa vô song bọc lộ mũi nhọn, dù ở trong học đường của hoàng gia cũng có thể đem một đám hoàng tử cùng thế gia con cháu ép đến ảm đạm thất sắc, nhận được ưu ái của Hoàng thượng. Nếu không phải năm đó đã xảy ra sự kiện kia, hắn cũng sẽ không...
Ở trong lòng nặng nề thở dài, việc này Úc Tử Tiêu tuy chưa bao giờ nhắc lại nhưng hắn cũng biết năm đó người này chịu đả kích lớn cỡ nào, nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nhắc tránh lại lấy dao đâm vào vết sẹo của biểu đệ mình
Tiêu Thừa Dục nâng mày rót thêm cho Úc Tử Tiêu ly trà, nói sang chuyện khác: - Vi huynh đây xin nói lời tạ lỗi với đệ, hôm qua ngươi vừa tân hôn, sáng nay liền đem tân phu nhân ném ở nhà chạy ra với ta, nếu để đệ muội biết được nhất định sẽ ở trong lòng oán vị biểu huynh là ta mất
Úc Tử Tiêu khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý nói: - Huynh đang nói móc ta à, Khương Nhu là nữ nhi của thái phó Thái tử, nàng gả đến Úc phủ ta chẳng lẽ là chuyện tốt?
Tiêu Thừa Dục cười: - Như thế nào? Đệ vẫn còn nghi ngờ?
- Tất nhiên _ Úc Tử Tiêu nói đến đây ánh mắt lộ ra khinh miệt: - Nha đầu kia thoạt nhìn thông minh trầm ổn, ai biết có ý đồ gì? Bất quá vẫn còn ổn chút, cũng không đáng để ta lo, chỉ là đặt ở trong nhà có chút vướng víu thôi
Lúc đón dâu hắn bất quá chỉ tùy ý thử một chút, nha đầu kia đã vô cùng rối loạn, chỉ bao nhiêu đó khiêu khích cũng chịu không nổi, nếu hắn thật sự muốn làm gì chẳng phải chỉ cần ép hỏi hai câu đã lòi ra
Bất quá từ chuyện hôm qua xem ra Khương Nhu này thật sự sẽ tính toán vì bản thân mình, chủ động đem việc này bẩm cáo với hắn hẳn là muốn lấy được sự tín nhiệm
Bất quá Khương Nhu đã sống ở Khương gia mười lăm năm, nói nàng nhanh như vậy đã phản chiến hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng
- Người đã tới sống trong phủ của đệ, tự nhiên là mặc ngươi xử trí _ Tiêu Thừa Dục chậm rãi nói: - Bất quá dù sao cũng là năm đó phụ thân đệ hướng phụ hoàng ta cầu hôn chỉ, tự nhiên sẽ có dụng ý của hắn, ngươi cũng không cần quá mức bài xích. Theo ta được biết Khương Nhu thân là thứ nữ ở Khương gia vốn đã không được coi trọng, hiện giờ gả cho đệ cũng chỉ có một lòng với ngươi mới có đường lui, nếu nàng thông minh tự nhiên sẽ không làm quân cờ cho Thái tử. Ngươi từ trước đến nay đều lấy niềm vui là nữ tử, sao lại không dùng nàng thay đệ làm việc
- Tuyên Vương ca ca, ngươi nói ít vài câu đi _ Úc Tử Tiêu từ trước đến nay không tin tiên đoán vận mệnh gì đó, những người đó đều là bịp bợm chốn giang hồ yêu thích cố lộng huyền hư, năm xưa đại sư kia bất quá chỉ thuận miệng phán một lời, vừa lúc gặp may mà thôi, hắn có thể tỉnh lại cùng Khương gia có quan hệ gì?
Cho nên hắn vừa nghe Tiêu Thừa Dục nhắc đến hôn chỉ này liền lộ vẻ mặt không kiên nhẫn: - Ta thích nữ tử tươi sáng lại hoạt bát huynh cũng không phải không biết, Khương Nhu này thật sự không hợp ý ta, không cần đề cập tới nàng
Tiêu Thừa Dục biết hắn luôn luôn có chủ ý của mình, đối với Úc Tử Tiêu hắn từ trước đến nay cũng không cách nào quản, cũng không nhiều lời nữa, Úc Tử Tiêu nói xong thấy hắn cũng không có phân phó chuyện khác liền đứng dậy cười vẫy vẫy quạt nhanh chóng rời đi: - Huynh đi đường cẩn thận một chút, ta đi trước
Lúc này cửa nhã gian đột nhiên bị đẩy ra, nam tử vừa đến mặc trường bào màu xanh đậm, tay cầm quạt xếp, đôi mắt đào hoa đầy vẻ lười biếng đúng là Úc Tử Tiêu.
- Biểu ca thật biết chọn thời điểm, tân hôn ngày thứ hai đã kêu ta ra ngoài không lẽ là muốn dính chút không khí vui mừng?
Tiêu Thừa Dục ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: - Nếu không phải có chuyện quan trọng, ta cũng không muốn kêu đệ ra đây
Úc Tử Tiêu không chút khách khí ngồi xuống đối diện thu lại nụ cười, gương mặt khó có khi trở nên đứng đắn: - Xảy ra chuyện gì?
Tiêu Thừa Dục thở dài, trầm giọng nói: - Vệ Cập Lý xảy ra chuyện
Vệ Cập Lý là quan viên triều đình, làm người chính trực ngay thẳng, luôn cùng Tuyên Vương Tiêu Thừa Dục quan hệ thân cận mà Tiêu Thừa Dục cũng thật thưởng thức tài hoa của hắn. Úc Tử Tiêu hiểu rõ, thì ra lần này là hắn xảy ra chuyện khó trách Tiêu Thừa Dục lại vội vã kêu mình ra đây
- Cách đây vài ngày Từ Châu gặp nạn châu chấu, trong thành tất cả đều náo loạn nên phụ hoàng phái hắn đi Từ Châu cứu tế, hôm qua lại truyền đến tin tức Vệ Cập Lý trên đường đi thuyền đến Từ Châu gặp biến cố đắm thuyền đã qua đời
Tiêu Thừa Dục đau lòng nói: - Người lúc trước ta phái đi theo hắn cũng không còn tin tức, trước mắt xem ra việc này đã được xác nhận. Chuyện phái đại thần đi cứu tế không phải sự kiện hiếm có gì, huống hồ Vệ Cập Lý luôn luôn cẩn thận nhưng lại không ngờ...
Úc Tử Tiêu nói: - Xem ra, việc này không hẳn là ngoài ý muốn
- Không sai, việc này rất kỳ quặc. Chỉ không biết rốt cuộc là người nào ngáng đường hơn nữa còn có mục đích gì _ Tiêu Thừa Dục phân tích: - Vệ Cập Lý tuy ngày thường tính tình thẳng thắn không cố kỵ, rất nhiều đại thần đều kín đáo phê bình hắn nhưng lại không đến mức sẽ muốn giết người. Ta nghi ngờ hắn đã biết được gì đó nên mới dẫn tới họa sát thân.
Úc Tử Tiêu nhướng mày: - Muốn ta điều tra giúp huynh?
Tiêu Thừa Dục gật đầu: - Hôm qua phụ hoàng hạ lệnh cho ta đến Đông Lĩnh bình loạn, hôm nay ta lập tức phải khởi hành
- Ta hiểu rồi _ Úc Tử Tiêu một ngụm uống cạn ly chung trà, lắc lắc cây quạt: - Việc này ta sẽ tra thử, động tĩnh trong kinh ta sẽ tự lưu ý, huynh cứ an tâm làm việc đi
Tiêu Thừa Dục không yên lòng nói: - Tử Tiêu, đệ ở kinh thành phải cẩn thận một chút, lần này chuyện của Vệ Cập Lý ta hoài nghi là bút tích của Thái Tử, người này từ trước đến nay ngụy biến đa đoan, ngươi ngàn lần không được lơ là
(Bộ truyện Bản Hầu gia sẽ không bị vả mặt được edit trực tiếp và sớm nhất trên wattpad minh_nguyet_gia hoặc __Kỳ Minh Nguyệt__, mọi bản khác đều là reup và chưa được cho phép của Editor)
Nói đến Thái tử, Úc Tử Tiêu trong mắt luôn nhuộm xuân ý thoáng chốc hiện lên một tia âm lãnh, hắn cười khẽ một tiếng: - Đối với hắn, ta có khi nào lơ là?
Tiêu thừa dục nghe vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, trong mắt mang theo một ít thương tiếc nhìn về phía Úc Tử Tiêu, tâm trạng phức tạp.
Mười mấy năm trước, ai chẳng biết Úc gia công tử còn nhỏ tuổi đã có tài hoa vô song bọc lộ mũi nhọn, dù ở trong học đường của hoàng gia cũng có thể đem một đám hoàng tử cùng thế gia con cháu ép đến ảm đạm thất sắc, nhận được ưu ái của Hoàng thượng. Nếu không phải năm đó đã xảy ra sự kiện kia, hắn cũng sẽ không...
Ở trong lòng nặng nề thở dài, việc này Úc Tử Tiêu tuy chưa bao giờ nhắc lại nhưng hắn cũng biết năm đó người này chịu đả kích lớn cỡ nào, nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nhắc tránh lại lấy dao đâm vào vết sẹo của biểu đệ mình
Tiêu Thừa Dục nâng mày rót thêm cho Úc Tử Tiêu ly trà, nói sang chuyện khác: - Vi huynh đây xin nói lời tạ lỗi với đệ, hôm qua ngươi vừa tân hôn, sáng nay liền đem tân phu nhân ném ở nhà chạy ra với ta, nếu để đệ muội biết được nhất định sẽ ở trong lòng oán vị biểu huynh là ta mất
Úc Tử Tiêu khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý nói: - Huynh đang nói móc ta à, Khương Nhu là nữ nhi của thái phó Thái tử, nàng gả đến Úc phủ ta chẳng lẽ là chuyện tốt?
Tiêu Thừa Dục cười: - Như thế nào? Đệ vẫn còn nghi ngờ?
- Tất nhiên _ Úc Tử Tiêu nói đến đây ánh mắt lộ ra khinh miệt: - Nha đầu kia thoạt nhìn thông minh trầm ổn, ai biết có ý đồ gì? Bất quá vẫn còn ổn chút, cũng không đáng để ta lo, chỉ là đặt ở trong nhà có chút vướng víu thôi
Lúc đón dâu hắn bất quá chỉ tùy ý thử một chút, nha đầu kia đã vô cùng rối loạn, chỉ bao nhiêu đó khiêu khích cũng chịu không nổi, nếu hắn thật sự muốn làm gì chẳng phải chỉ cần ép hỏi hai câu đã lòi ra
Bất quá từ chuyện hôm qua xem ra Khương Nhu này thật sự sẽ tính toán vì bản thân mình, chủ động đem việc này bẩm cáo với hắn hẳn là muốn lấy được sự tín nhiệm
Bất quá Khương Nhu đã sống ở Khương gia mười lăm năm, nói nàng nhanh như vậy đã phản chiến hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng
- Người đã tới sống trong phủ của đệ, tự nhiên là mặc ngươi xử trí _ Tiêu Thừa Dục chậm rãi nói: - Bất quá dù sao cũng là năm đó phụ thân đệ hướng phụ hoàng ta cầu hôn chỉ, tự nhiên sẽ có dụng ý của hắn, ngươi cũng không cần quá mức bài xích. Theo ta được biết Khương Nhu thân là thứ nữ ở Khương gia vốn đã không được coi trọng, hiện giờ gả cho đệ cũng chỉ có một lòng với ngươi mới có đường lui, nếu nàng thông minh tự nhiên sẽ không làm quân cờ cho Thái tử. Ngươi từ trước đến nay đều lấy niềm vui là nữ tử, sao lại không dùng nàng thay đệ làm việc
- Tuyên Vương ca ca, ngươi nói ít vài câu đi _ Úc Tử Tiêu từ trước đến nay không tin tiên đoán vận mệnh gì đó, những người đó đều là bịp bợm chốn giang hồ yêu thích cố lộng huyền hư, năm xưa đại sư kia bất quá chỉ thuận miệng phán một lời, vừa lúc gặp may mà thôi, hắn có thể tỉnh lại cùng Khương gia có quan hệ gì?
Cho nên hắn vừa nghe Tiêu Thừa Dục nhắc đến hôn chỉ này liền lộ vẻ mặt không kiên nhẫn: - Ta thích nữ tử tươi sáng lại hoạt bát huynh cũng không phải không biết, Khương Nhu này thật sự không hợp ý ta, không cần đề cập tới nàng
Tiêu Thừa Dục biết hắn luôn luôn có chủ ý của mình, đối với Úc Tử Tiêu hắn từ trước đến nay cũng không cách nào quản, cũng không nhiều lời nữa, Úc Tử Tiêu nói xong thấy hắn cũng không có phân phó chuyện khác liền đứng dậy cười vẫy vẫy quạt nhanh chóng rời đi: - Huynh đi đường cẩn thận một chút, ta đi trước
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương