Bản Hầu Gia Sẽ Không Bị Vả Mặt

Chương 16: Phát sốt



__Kỳ Minh Nguyệt__

Nàng mới vừa lui ra ngoài Niệm Đông liền vui vẻ tiến đến bên cạnh Khương Nhu, khó chịu nói: - Tiểu thư người nên cho nàng nếm thử chút đau khổ mới được

- Thôi _ Khương Nhu nhợt nhạt cười: - Cho nàng chút ghi nhớ là được, rốt cuộc ngày sau các nàng còn phải ở trong phủ hầu hạ, đợi sau này từ từ lập uy _ Hơn nữa Úc Tử Tiêu đối với nàng vốn dĩ không quá thích, nếu nàng ngày đầu vừa đến đã ra tay xử phạt hạ nhân chỉ sợ sẽ khiến hắn càng thêm chán ghét

Nghĩ đến Úc Tử Tiêu, Khương Nhu ở trong phòng quét một vòng nhìn qua hỏi: - Hầu gia không để lại vòng tay sao?

- Sau khi người ngất xỉu hôm nay Hầu gia đã trực tiếp cầm vòng tay đi rồi, nô tỳ cũng không dám nói... _ Niệm Đông dường như đột nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt trở nên rất khó coi: - Hầu gia... Hầu gia người sẽ không phải đem vòng tay đưa cho nữ tử thanh lâu đi, tiểu thư, vòng này chính là...

Khương Nhu lắc đầu, thần sắc ngưng trọng lên

Người nọ hẳn sẽ không đến mức hoang đường như vậy, chỉ là hắn sẽ làm như thế nào nàng thật ra cũng không hề chắc chắn. Niệm Đông vừa rồi nói như vậy Khương Nhu cũng ẩn ẩn lo lắng trong lòng.

- Chuẩn bị nước ấm, ta muốn đi tắm _ Khương Nhu áp xuống lo lắng trong lòng, ngón tay lẳng lặng vỗ trên bàn: - Hắn đã đi Xuân Hầu Các nói vậy thì ngày hôm nay hẳn sẽ không quay về

Trước kia thường nghe người khác nói Úc tiểu Hầu gia ăn chơi đàng điếm trắng đêm không về là chuyện thường xuyên, cũng không biết khi nào hắn mới trở lại, ngày mai còn phải quay về lại mặt, đến lúc đó...

Khương Nhu đêm qua nhiễm phong hàn, sau khi tắm xong cả người mệt mỏi, nghĩ được một lát liền ngủ mất.

Úc Tử Tiêu ngược lại không giống nàng nghĩ đi cả đêm không về. Mới vừa chập tối hắn đã quay trở lại phủ, vẻ mặt mang theo ý xuân như thường ngày lui tới, tay cầm quạt xếp đi nhanh đến chủ viện.

Còn chưa đi tới cửa đã nghe loáng thoáng tiếng khóc nức nở, Úc Tử Tiêu ngừng bước chân, theo phương hướng của thanh âm đi qua xem liền thấy dưới tán cây bên đường có một thân ảnh.

Ha, Úc Tử Tiêu vừa thu lại quạt gõ gõ vào lòng bàn tay: - Ai ở đây?

Dưới tàn cây đi ra một người đúng là Ánh Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lê hoa đoái vũ, nàng vừa thấy là Úc Tử Tiêu đến liền run rẩy hành lễ, sau đó lại bắt đầu lau nước mắt

Úc Tử Tiêu 'Ai' một tiếng, dùng cán quạt nâng cằm nàng: - Làm sao lại khóc đến như vậy?

Ánh Nhi rưng rưng nước mắt, trông thật sự đáng thương: - Hôm nay nô tỳ làm sai việc, bị phu nhân trách cứ...Là nô tỳ không tốt



Úc Tử Tiêu cười: - Ngươi đã biết bản thân không đúng sao lại còn trốn ở nơi này khóc trộm?

- Nô tỳ chỉ là, chỉ là... _ môi đỏ của Ánh Nhi run lên, muốn nói lại thôi, vẻ mặt toàn bộ đều là ủy khuất. Thần thái của nàng hiện giờ nếu để người khác nhìn thấy có lẽ sẽ khiến người ta tâm sinh trìu mến.

Úc Tử Tiêu đương nhiên biết làm như thế nào mới là đúng lý hợp tình, hắn vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Ánh Nhi, vẻ mặt đau lòng nói: - Tiểu đáng thương, khẳng định là phu nhân trách móc ngươi nặng nề rồi

Ánh Nhi nhẹ nhàng nức nở một tiếng, đôi mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ cảm thấy bầu không khí lúc này đã vừa vặn muốn hướng lồng ngực người trước mặt dựa vào thì Úc Tử Tiêu lại lui về phía sau một bước, bung quạt trên tay phẩy hai cái, hướng nàng cười nói: - Được rồi, bản Hầu sẽ thay ngươi làm chủ, lui xuống đi

Ánh Nhi thần sắc mất tự nhiên lui hai bước, nhỏ giọng nói: - Nô tỳ cáo lui

Úc Tử Tiêu nhìn nàng xoay người đi khỏi liền thu lại nụ cười trên mặt, hướng bên trong phòng đi đến

Khương Nhu giấc ngủ luôn thật nông, cảm giác có người nhìn chăm chăm mình liền mơ mơ hồ hồ mở to mắt.

Người nọ vẫn còn nhìn nàng, trong miệng còn không kiên nhẫn nói: - Khương Nhu, đứng dậy, ngươi đến bên ngoài ngủ

Nàng quay đầu, thấy Úc Tử Tiêu đứng ở mép giường

Khương Nhu bị đánh thức cũng không nổi lên tính tình nóng nảy, nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại đã mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn Úc Tử Tiêu lẩm bẩm nói: - Làm sao vậy?

Úc Tử Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt: - Ta nói đây là giường ta, ngươi ra bên ngoài ngủ

Khương Nhu không nói một lời nhìn hắn một lát, đứng dậy đi xuống giường, thẳng tắp mà hướng ra ghế quý phi ở gian ngoài đi đến

Nàng vừa rồi còn đang ngủ, trên người chỉ mặc một lớp áo trong hơi mỏng càng khiến thân hình trở nên đơn bạc, một đầu tóc dài búi lên cao bây giờ xõa tung xuống dưới, cả người thoạt nhìn nhu hòa vô hại

Úc Tử Tiêu ở phía sau nhìn nàng, xem nàng nửa tỉnh nửa mơ mà đi ra ngoài bỗng cảm thấy người này so với ban ngày thoạt nhìn đáng yêu hơn rất nhiều, hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, ma xui quỷ khiến liền đi theo nàng, đứng phía sau giường ghế không chút để ý nhìn thoáng qua.

Liếc mắt một cái nhìn đến Khương Nhu nằm cuộn tròn ở trên ghế, cánh tay cùng cổ chân đều lộ ra bên ngoài vừa trắng nõn lại vừa yếu ớt.



- Khương Nhu _ Úc Tử Tiêu nhìn nàng, không nghĩ ngợi đã nói: - Ngươi không lạnh à?

Khương Nhu trầm giọng nói: - Lạnh _ Bất quá cũng không có thêm động tác nào khác

Đây là đang ngủ hay đang thức Úc Tử Tiêu nhìn không ra, liền cúi người xuống muốn nhìn mặt Khương Nhu thật rõ, kết quả mới vừa cong lưng xuống đầu tóc hắn liền quét qua mặt Khương Nhu, nàng nhíu nhíu mày đem đầu rúc vào khuỷu tay, hoàn toàn chặn đi tầm mắt hắn.

Úc Tử Tiêu đột nhiên có chút phiền lòng, quản nàng làm gì? Nàng cùng hắn cũng không quan hệ? Hắn hừ lạnh một tiếng, quay lại trên giường chính mình ngủ một giấc

Vốn là giường của hắn, một đêm này ngủ thập phần an ổn

Ngày thứ hai Úc Tử Tiêu còn chưa tỉnh dậy đã nghe gian ngoài truyền đến tiếng sột soạt còn có tiếng người thì thầm, hắn tức thì có chút nóng nảy, từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài nhìn.

Phán Tình ngồi xổm ở ghế trước, vừa thấy hắn đi đến liền cúi đầu nói: - Hầu gia

- Đang làm cái gì? _ Úc Tử Tiêu ngáp một cái, vẻ mặt âm trầm

- Hồi Hầu gia, phu nhân có chút nóng, nô tỳ vừa gọi người chạy đi thỉnh lang trung _ Phán Tình do dự một lát lại nói: - Hầu gia, gần đây thời tiết chuyển lạnh, tuy rằng ban ngày có chút nóng bức nhưng ban đêm cũng ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh

Úc Tử Tiêu nghe vậy nhăn nhăn mày, đi qua dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán Khương Nhu xem xét

Tay hắn lạnh lẽo, đụng Khương Nhu một cái nàng liền run theo một chút, dựa vào bản năng hướng phía sau rụt người lại.

Xác thật có chút sốt rồi, Úc Tử Tiêu khó có khi chột dạ, thu hồi tay lại, mắt lạnh nhìn Phán Tình trách cứ nói: - Một khi đã như vậy như thế nào còn không đem nàng đỡ vào đi?

Phán Tình rũ mắt thấp giọng nói: - Hồi Hầu gia bọn nô tỳ sợ quấy rầy đến ngài đang ngủ

Úc Tử Tiêu tức khắc cảm thấy có chút khó xuống đài được, sờ sờ mũi nhìn sắc mặt Khương Nhu ửng hồng nằm ở đó tâm tình càng thêm bực bội, nói một câu: - Phiền phức _ liền tự mình hạ thân đem người bế ngang trở về giường trong.

__Kỳ Minh Nguyệt__

Úc Tử Tiêu mỏ hỗn nhưng tâm hiền, được cái hơi báo vợ thôi
Chương trước Chương tiếp