Bản Hầu Gia Sẽ Không Bị Vả Mặt

Chương 20: Ám chỉ của Thái Tử



Convert: wikidich thanh phong

Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__

- Trưởng tỷ?

Khương Ngưng nhìn thấy nàng quay đầu lại, lộ ra tươi cười thân thiết ôn hòa trên mặt, đi tới lôi kéo nàng nói: - Về sau ngày tháng ta quay trở về nhà cũng ít, nghĩ tới nghĩ lui nên tới thắp hương cho tổ tiên mới đúng.

Nàng liền tiến tới quỳ xuống, hướng tổ tiên lạy ba cái, thoạt nhìn có chút thất thần.

Nàng đứng dậy nhìn Khương Nhu, do dự nói: - Vừa rồi lời nói của các thẩm thẩm muội đừng để trong lòng

- Muội không có việc gì _ Khương Nhu lộ vẻ mặt cười khổ: - Bọn họ cũng không có nói sai

Khương Ngưng nghe nàng nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ bất an: - Úc Tử Tiêu...đối xử với muội thật sự không tốt sao?

- Bất kể có tốt hay không, muội đã gả qua Úc phủ thì cũng chỉ có thể phó mặc số phận _ biểu tình của Khương Nhu có chút cô đơn

Khương Ngưng nghe nàng nói, lại nghĩ đến lời Thái Tử nói cùng nàng hôm nay, rối rắm một lát liền mở miệng: - Hắn đối xử với muội như vậy là vì nghi ngờ muội sao?

Khương Nhu im lặng không nói

Lúc nảy nàng còn đang chìm trong suy nghĩ hiện giờ Khương Ngưng có phải vẫn chưa biết gì hay không, lập trường của nàng ta lại là như thế nào, vừa nảy thử nói vài câu, Khương Ngưng chủ động đến hỏi thăm nàng hẳn là do mưu kế của Thái Tử, cũng đã biết được chuyện lá thư kia.

Nàng chưa hề cho Thái Tử bất kì câu trả lời nào, nhưng xem ra là Thái Tử đề phòng lá thư kia chưa bị nàng phát hiện, lại theo nàng vào Úc phủ bị Úc Tử Tiêu thấy được dẫn đến hắn ta hiện tại hoài nghi nàng.

Chính vì vậy nhân ngày lại mặt hôm nay có cơ hội gặp nhau, Thái Tử nhất định sẽ tìm cách để ám chỉ với nàng, nếu như bị Úc Tử Tiêu ghét bỏ không bằng hãy làm việc cho hắn, sau này cũng chừa tốt một đường ra.

Khương Ngưng thân là Thái Tử phi, lại là nữ nhi của Thái phó Thái Tử, nàng ta sẽ đứng về phía Thái Tử cũng không có gì là lạ.

Khương Ngưng thấy Khương Nhu không nói lời nào liền chứng thực phỏng đoán trong lòng mình là đúng, có chút sốt ruột nên mở miệng hỏi nàng: - Là như vậy thật sao?

Khương Nhu gật gật đầu, khe khẽ thở dài: - Đêm động phòng đó, hắn vừa vào cửa liền đối với muội mọi thứ đều ghét bỏ, muội cũng không biết là vì cái gì, chỉ là mơ hồ cảm giác được rằng hắn tựa hồ đối với người Khương gia...có chút thành kiến.

- Vậy hắn có chỗ nào khác thường không?



Lời này dường như đã nói trúng chỗ đau lòng của Khương Nhu, nàng khó xử nói: - Muội cùng Hầu gia sau khi thành thân liền rất ít khi gặp mặt, hắn nếu không phải lăn lộn ở bên ngoài thì chính là ngốc ở hậu viện.

Nói đến đây, Khương Nhu giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói với Khương Ngưng: - Nói đến việc khác thường nhưng thật ra muội có gặp qua một lần.

Khương Ngưng vội hỏi: - Chuyện gì?

- Buổi tối hôm trước muội có nhìn thấy Hầu gia vào thư phòng nhỏ ở hậu viện rất lâu đều không ra ngoài, nên muội liền muốn đi đưa chút đồ ăn cho hắn. Nhưng muội gõ cửa một lúc lâu cũng không nghe thấy hồi âm gì, muội nghĩ Hầu gia ngủ rồi nên thử đẩy cửa đi vào, trong phòng lại một bóng người cũng không thấy, duy chỉ có đèn là còn sáng thôi.

Khương Nhu nói đến đây tựa hồ có chút sầu lo: - Nhưng muội khẳng định tận mắt thấy Hầu gia ngài ấy đi vào nhưng vẫn chưa từng thấy hắn ra ngoài tới...

Khương Ngưng kinh ngạc: - Chuyện này có thật sao?

Khương Nhu gật gật đầu, nhỏ giọng nói: - Muội nghe nói trên chiến trường chém giết quá nhiều sẽ dẫn đến âm khí, năm đó lão Hầu gia chinh chiến bốn phương, tất nhiên cũng sẽ trảm vô số người. Có phải hay không bởi vì vậy nên dẫn đến Úc gia đồ vật không sạch sẽ, nếu không như thế nào lại xảy ra chuyện quái dị như vậy...

Khương Ngưng thấy bộ dạng nàng suy nghĩ ngày càng nghiêm trọng, lại nghĩ đến thứ muội này của mình từ nhỏ vẫn luôn sống ở trạch viện, kiến thức không được nhiều lắm, tính cách lại luôn trầm mặc ít lời, gặp loại sự tình này tất nhiên muốn suy nghĩ miên man, liền an ủi nói: - Có lẽ là muội hoa mắt thôi, không cần quá mức cố kỵ

Ngừng một chút lại nói tiếp: - Sau này có việc gì lo lắng không cần phải giấu trong lòng, muội có thể vào cung tìm ta, ta một mình một người ở trong cung cũng thường xuyên tịch mịch. Nếu muội đến hai tỷ muội ta có thể trò chuyện cùng nhau.

Khương Nhu thấp giọng đáp: - Muội đã hiểu

Lúc này, tiền đường cho người đến truyền lời muốn bắt đầu gia yến, Khương Ngưng liền dừng không nói nữa, cùng Khương Nhu đi đến sảnh chính.

Yến hội đãi vài bàn, hai đôi tân nhân bọn họ tự nhiên cũng cùng với các chủ tử trong phủ ngồi cùng nhau, chú thím đều lần lượt ngồi xuống từng người một, trông cũng thật náo nhiệt.

Khương Nhu lúc này mới thấy rõ diện mạo của Thái Tử, dung mạo cũng không quá xuất chúng nhưng thoạt nhìn rất nho nhã lễ độ. Tuy thân phận Thái Tử tôn quý, trên người tản ra khí chất của hoàng gia lại không tự làm cao, ngược lại trong yến tiệc đối với Khương Ngưng săn sóc mọi bề.

Nếu như không phải nàng lúc trước đối với hắn có điểm hiểu biết, chỉ sợ cũng sẽ cho rằng đây là một người hòa nhã, thành thật.

Nàng cơ hồ không cùng người Khương gia ngồi chung một bàn ăn cơm qua, một bữa cơm ăn uống bình thường cũng ngồi đến mức mười phần dày vò, lại nghĩ đến bao hạnh nhân rang sáng nay Úc Tử Tiêu mang trong ngực, lúc đó chỉ nghĩ là hắn tham ăn, xem ra hiện tại là hắn đã sớm dự đoán được tình cảnh hiện tại.

Lên xe ngựa rời khỏi Khương gia, Khương Nhu liến lấy ra nửa bao hạnh nhân sáng nay đem cất, hỏi Úc Tử Tiêu có muốn ăn không

Úc Tử Tiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nói thẳng: - Như thế nào? Vừa rồi ở Khương gia ăn không no?



Khương Nhu do dự gật gật đầu

Úc Tử Tiêu cười nói: - Ăn chưa no thì đi tửu lâu ăn thôi, nào có chuyện cầm nửa bao hạnh nhân xem như đồ quý.

Khương Nhu lúc này mới ý thức được hành động của mình vừa rồi trong mắt Úc Tử Tiêu quả thật là keo kiệt.

Úc Tử Tiêu vẫy vẫy cây quạt, hướng bên ngoài lên tiếng: - Đi Nghênh Xuân Lâu

Hắn quay đầu lại thấy Khương Nhu lại muốn đem nửa bao hạnh nhân gói lại, bất giác buồn cười: - Thứ này có gì quý như vậy? Ngươi lại giống như chưa từng ăn qua. Chẳng lẽ Khương gia keo kiệt như vậy, đến hạnh nhân cũng không cho ngươi nổi?

Khương Nhu lắc lắc đầu: - Đây quả thật là lần đầu ta ăn cái này.

Úc Tử Tiêu nghe xong ánh mắt có chút kỳ quái, nửa tin nửa ngờ nói: - Ở ven đường tùy ý là có thể mua được, ngươi lại nói ngươi chưa từng ăn qua?

- Ta rất hiếm khi ra cửa

- Ta ở trong kinh thành thường xuyên nhìn thấy các tiểu cô nương ra ngoài kết bạn, ngươi tuổi còn nhỏ cứ ngốc ở trong nhà làm gì? _ Úc Tử Tiêu giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, gõ quạt một cái: - Có phải hay không tại Khương Ngạn lão nhân đó luôn bắt ngươi phải ở trong nhà đọc sách?

Khương Nhu lắc đầu, thần sắc có chút ảm đạm: - Phụ thân chưa từng quản ta, là mẫu thân không cho phép ta ra khỏi cửa.

Úc Tử Tiêu vừa nghe liền phản ứng lại hai từ mẫu thân nàng nói hẳn là để chỉ Khương phu nhân, lại nghĩ đến thân thế của Khương Nhu cũng liền hiểu được, mở miệng nói: - Sống ở Úc phủ, ngươi muốn đi ra ngoài liền đi thôi, không ngại ta là được.

Hắn nói xong cũng vừa lúc xe ngựa dừng lại, xa phu ở bên ngoài hô: - Hầu gia, đã đến Nghênh Xuân Lâu.

Úc Tử Tiêu xuống xe, quạt xếp trong tay dao động, hôm nay hắn mặc một thân huyền sắc trường bào, bên hông treo một khối mặc ngọc thượng hạng, nhanh chóng hướng Nghênh Xuân Lâu tiến vào, rất có phong thái bừa bãi phong lưu.

Khương Nhu đi theo phía sau hắn, cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt hướng trên người mình nhìn tới, xung quanh còn có thanh âm bàn tán khe khẽ, Úc Tử Tiêu lại đối với tất cả ngoảnh mặt làm ngơ, thảnh thơi phe phẩy cây quạt liền vào cửa.

Hai người vừa đi vào liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón, hướng Úc Tử Tiêu hỏi: - Nha, là Hầu gia đến, vẫn là vị trí cũ ạ?

Úc Tử Tiêu rộng rãi ném cho hắn một thỏi vàng: - Như cũ, kêu Ân Nương ra đi, ta muốn nghe nàng đàn một khúc.

Convert: wikidich thanh phong

Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Chương trước Chương tiếp