Bạo Quân Vô Địch
Chương 30: Mị sát tà cổ
Một đám mây màu hồng xen lẫn sương mù đen xuất hiện, Diệp Phàm trực tiếp hít vào trong cơ thể, 'Đây cũng là vật đại bổ. Mặc dù có độc nhưng lợi nhiều hơn hại.
Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm không được tốt cho. lắm, hơi biến thành màu đen đỏ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Nhưng anh vẫn cố nhịn, giơ tay điểm vào mi tâm Đường Vĩ Hùng.
"Hả? Tôi bị sao vậy?" Đường Vĩ Hùng mở mắt ra, vẻ mặt bối rối.
Chuyện mấy tháng qua, ông ấy hoàn toàn không.
"Ông ơi, cuối cùng ông cũng khoẻ rồi! Hu hu hu..."
Đường Nhược Tuyết kêu lên, lao vào vòng tay của 'Đường Vĩ Hùng, vui mừng đến bật khóc.
Mấy tháng qua, ông nội bệnh tình nguy kịch, một mình cô ấy đau khổ gánh vác Tập đoàn Đường Thị.
Đám người Từ Khánh An vẫn để mắt tới cô ấy thời thời khắc khắc, mưu toan kéo cô ấy khỏi vị trí tổng giám đốc và chiếm lấy tập đoàn về tay mình.
Mặc dù cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, nhưng áp lực quá lớn.
Nhìn thấy ông nội bình phục, cô ấy không giấu được cảm xúc nữa.
Đường Vĩ Hùng vỗ nhẹ vào lưng cháu g; cách trìu mến.
“Bé con, đừng khóc, đừng khóc..."
Một lúc sau, Đường Nhược Tuyết mới ngừng khóc, kể lại những sự kiện gần đây cho ông nội nghe.
'Đường Vĩ Hùng nghe xong thì nhìn về phía Diệp Phàm.
"Thần y Diệp, cảm ơn cậu đã cứu tôi. Nhà họ. 'Đường ất sẽ có hậu báo. Tôi..."
Lời còn chưa dứt, Đường Vĩ Hùng đột nhiên ngả ra sau, lại ngất đi.
“Ông nội, ông nội, ông làm sao vậy? Ông đừng làm cháu sợ! Anh Diệp, ông nội tôi bị sao vậy?"
Đường Nhược Tuyết lo lẳng kêu.
Diệp Phàm mỉm cười.
"Ông không sao cả, chỉ là trong thời gian này tiêu hao quá nhiều, thân thế quá yếu, tôi sẽ kê cho ông ấy một đơn thuốc, uống ba ngày là có thể khỏi hắn.” Nói rồi anh viết một toa thuốc.
Cầu kỷ, dương vật hổ, dương vật hươu... Đều là đồ. đại bổ.
Không còn cách nào, Đường Vĩ Hùng bệnh lâu như vậy, sức khoẻ vốn đã yếu, hơn nữa găn đây liên tục giao lưu với mỹ nữ, thiếu hụt cực kỷ trầm trọng.
Nếu không phải có nền tắng bán bộ tông sư, ông ấy đã chết từ lâu rồi.
Viết đơn thuốc xong, Diệp Phàm vừa định đứng dậy thì cũng thấy hoa mắt, ngã ra sau.
Anh vẫn đánh giá thấp tác dụng phụ của Mị Sát Tà Cổ. Mạnh mẽ như vậy, tạm thời anh không thể chịu đựng được.
Trong cơ thể Diệp Phàm, U Minh Thần Long Quyết tự động vận chuyển, bắt đầu loại bỏ chất độc một cách nhanh chóng nên không có vấn đề gì lớn. Chí là phải mất một ít thời gian.
Nhưng Đường Nhược Tuyết không biết điều này.
"Anh Diệp, anh Diệp, anh bị sao vậy? Đừng làm tôi sợ!"
Cô nhanh chóng bước tới và kéo Diệp Phàm lên, liều mạng lắc lắc.
Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm càng ngày càng đỏ như cua luộc. Hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Đồng thời, có nhiều chỗ cũng nổi lên biến hoá. Khá đáng sợ.
Điều này khiến Đường Nhược Tuyết lại nhớ tới cảnh hai người chân thành đối mặt nhau trước đó.
Cô không khỏi đỏ mặt, quay sang ông Trần, lo lắng nói:
"Ông Trần, ông mau xem cho anh Diệp đi. Anh ấy là đại ân nhân của nhà họ Đường chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!"
Ông Trần vẻ mặt nghiêm túc, cau mày, lập tức. bước tới kiểm tra. Một lát sau, sảc mặt ông Trần càng ngày càng quái dị, còn có vẻ lúng túng
"Cô cả, anh Diệp bị trúng độc, cần được chữa trị ngay lập tức, nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gì? Nói cho tôi biết làm thế nào để cứu anh Diệp mau!" Đường Nhược Tuyết lo lắng không thôi.
Ông Trần cong môi.
"Muốn giải độc cho anh Diệp, cô cả cần phải hy sinh một chút, cùng lên giường..."
Đường Nhược Tuyết choáng váng.
"Ông Trần, không còn cách nào khác sao?"
Ông Trần lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm không được tốt cho. lắm, hơi biến thành màu đen đỏ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Nhưng anh vẫn cố nhịn, giơ tay điểm vào mi tâm Đường Vĩ Hùng.
"Hả? Tôi bị sao vậy?" Đường Vĩ Hùng mở mắt ra, vẻ mặt bối rối.
Chuyện mấy tháng qua, ông ấy hoàn toàn không.
"Ông ơi, cuối cùng ông cũng khoẻ rồi! Hu hu hu..."
Đường Nhược Tuyết kêu lên, lao vào vòng tay của 'Đường Vĩ Hùng, vui mừng đến bật khóc.
Mấy tháng qua, ông nội bệnh tình nguy kịch, một mình cô ấy đau khổ gánh vác Tập đoàn Đường Thị.
Đám người Từ Khánh An vẫn để mắt tới cô ấy thời thời khắc khắc, mưu toan kéo cô ấy khỏi vị trí tổng giám đốc và chiếm lấy tập đoàn về tay mình.
Mặc dù cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, nhưng áp lực quá lớn.
Nhìn thấy ông nội bình phục, cô ấy không giấu được cảm xúc nữa.
Đường Vĩ Hùng vỗ nhẹ vào lưng cháu g; cách trìu mến.
“Bé con, đừng khóc, đừng khóc..."
Một lúc sau, Đường Nhược Tuyết mới ngừng khóc, kể lại những sự kiện gần đây cho ông nội nghe.
'Đường Vĩ Hùng nghe xong thì nhìn về phía Diệp Phàm.
"Thần y Diệp, cảm ơn cậu đã cứu tôi. Nhà họ. 'Đường ất sẽ có hậu báo. Tôi..."
Lời còn chưa dứt, Đường Vĩ Hùng đột nhiên ngả ra sau, lại ngất đi.
“Ông nội, ông nội, ông làm sao vậy? Ông đừng làm cháu sợ! Anh Diệp, ông nội tôi bị sao vậy?"
Đường Nhược Tuyết lo lẳng kêu.
Diệp Phàm mỉm cười.
"Ông không sao cả, chỉ là trong thời gian này tiêu hao quá nhiều, thân thế quá yếu, tôi sẽ kê cho ông ấy một đơn thuốc, uống ba ngày là có thể khỏi hắn.” Nói rồi anh viết một toa thuốc.
Cầu kỷ, dương vật hổ, dương vật hươu... Đều là đồ. đại bổ.
Không còn cách nào, Đường Vĩ Hùng bệnh lâu như vậy, sức khoẻ vốn đã yếu, hơn nữa găn đây liên tục giao lưu với mỹ nữ, thiếu hụt cực kỷ trầm trọng.
Nếu không phải có nền tắng bán bộ tông sư, ông ấy đã chết từ lâu rồi.
Viết đơn thuốc xong, Diệp Phàm vừa định đứng dậy thì cũng thấy hoa mắt, ngã ra sau.
Anh vẫn đánh giá thấp tác dụng phụ của Mị Sát Tà Cổ. Mạnh mẽ như vậy, tạm thời anh không thể chịu đựng được.
Trong cơ thể Diệp Phàm, U Minh Thần Long Quyết tự động vận chuyển, bắt đầu loại bỏ chất độc một cách nhanh chóng nên không có vấn đề gì lớn. Chí là phải mất một ít thời gian.
Nhưng Đường Nhược Tuyết không biết điều này.
"Anh Diệp, anh Diệp, anh bị sao vậy? Đừng làm tôi sợ!"
Cô nhanh chóng bước tới và kéo Diệp Phàm lên, liều mạng lắc lắc.
Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm càng ngày càng đỏ như cua luộc. Hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Đồng thời, có nhiều chỗ cũng nổi lên biến hoá. Khá đáng sợ.
Điều này khiến Đường Nhược Tuyết lại nhớ tới cảnh hai người chân thành đối mặt nhau trước đó.
Cô không khỏi đỏ mặt, quay sang ông Trần, lo lắng nói:
"Ông Trần, ông mau xem cho anh Diệp đi. Anh ấy là đại ân nhân của nhà họ Đường chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!"
Ông Trần vẻ mặt nghiêm túc, cau mày, lập tức. bước tới kiểm tra. Một lát sau, sảc mặt ông Trần càng ngày càng quái dị, còn có vẻ lúng túng
"Cô cả, anh Diệp bị trúng độc, cần được chữa trị ngay lập tức, nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gì? Nói cho tôi biết làm thế nào để cứu anh Diệp mau!" Đường Nhược Tuyết lo lắng không thôi.
Ông Trần cong môi.
"Muốn giải độc cho anh Diệp, cô cả cần phải hy sinh một chút, cùng lên giường..."
Đường Nhược Tuyết choáng váng.
"Ông Trần, không còn cách nào khác sao?"
Ông Trần lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương