Bạo Quân Vô Địch
Chương 96: Lễ nào có biến cố gì rồi?
Diệp Phàm nghe xong thì khẽ sờ mũi. Nếu như vậy, kẻ thù lớn nhất của anh rất có thể là một trong bốn phó chỉ huy. €ó điều, anh cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Sau khi xác định được phạm vi, anh chỉ cần làm đâu chắc đấy, từng bước phát triển lớn mạnh là được.
Vả lại, cũng sắp đến ngày 6 tháng 6 rồi.
Đến lúc đó, vùng đất kho báu trong tranh Cửu Long sẽ được mở ra, nói không chừng kẻ thù lớn kia của anh sẽ tự lộ đuôi cáo.
“Nhóc Diệp, còn có một chuyện tôi cần nói với cậu!” “Ô? lão Lâm ông cứ nói!”
“Là như vậy, tôi vừa mới báo cáo với bên trên muốn chiêu mộ cậu vào trong quân đội”, Lâm Nam Chính nghiêm túc nói.
“Vị bên trên kia đã đồng ý rồi, vả lại còn chuẩn bị phê chuẩn cho cậu làm tướng quân ba sao!”
Tướng quân ba sao, tương đương với cấp bậc chỉ huy trong quân đội. Chức vị này khá cao, toàn bộ Đại Hạ không quá mười người.
Chắc chắn được coi là người có quyền cao chức trọng.
Nhưng Diệp Phàm lại lắc đầu.
“Lão Lâm, điều này thì thôi đi, tôi đã nói trước đó rồi, tôi thích tự do, không muốn bị hạn chết”
Trước đây Lâm Nam Chính đã từng nói với anh, cũng bị Diệp Phàm từ chối.
Không ngờ tới bây giờ Lâm Nam Chính lại nhắc lại chuyện này, Diệp Phàm đương nhiên không đồng ý.
Lập trường của anh rất kiên định. Nếu bị hạn chế, có chức vị cao hơn anh cũng không làm.
“Ha ha, tôi biết thằng nhóc cậu sẽ nói như vậy mà”, Lâm Nam Chính cười lớn, đấm vào ngực Diệp Phàm.
“Nhóc Diệp, yên tâm đi, lần này chỉ cho cậu một danh hiệu mà thôi, không có bất kỳ yêu cầu gì khác, tuyệt đối không hạn chế gì với cậu!”
“Còn nữa, cậu dù gì cũng là thống soái của chiến đội Long Hồn, không có tước vị thì sao được? Thủ hạ của cậu đề là tướng quân hai sao đó”.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút.
Nếu có một danh hiệu chính thức trong quân đội cũng khá tốt, trong một vài trường hợp nói không chừng có thể dùng đến.
Có điều... Diệp Phàm nhìn năm ngôi sao vàng trên vai Lâm Nam Chính, nhếch môi. Chỉ phong cho anh làm tướng quân ba sao, thật keo kiệt.
Suy nghĩ sau giây lát, Diệp Phàm cảm thấy đồng ý cũng không phải là không được.
Ba sao thì ba sao, chăm sóc cho thể diện của lão Lâm một chút cũng được. Thế là, anh bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy thì tốt!”
Nhìn biểu cảm thì có vẻ hơi miễn cưỡng.
Diệp Phàm nhịn không được cong môi lên.
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là biểu cảm gì. Là danh hiệu tướng quân ba sao đó!
€ó bao nhiêu người tài giỏi tuyệt thế, phấn đấu trong quân đội cả một đời cũng không đạt được chức vụ cao như vậy.
Nhưng ở chỗ cậu lại có vẻ gắng gượng đến vậy. Nếu không phải tôi đánh không lại cậu, thật sự muốn cho cậu một trận.
Sau khi mọi người rời đi. Diệp Phàm quay trở về nhà.
Anh ngồi trên ghế, châm điếu thuốc và rít vài hơi. Sự mệt mỏi gần như biến mất.
Lúc này, anh lại nghĩ tới Hắc Vô Thường và Cuồng Chỉ Chiến Vương, vì vậy liền hỏi Bạch Vô Thường.
“Tiểu Bạch, Cưồng Chiến và Tiểu Hắc bên kia có tin tức gì không?” Bạch Vô Thương lắc đầu.
“Quân chủ, Hắc Ca bên kia chưa có tin tức, vừa rồi có liên hệ, anh ấy và Cuồng Chiến đại nhân đều tắt máy rồi!”
Diệp Phàm cau mày. Xử lý một tổ chức buôn bán ma túy khó đến vậy sao?
Theo lý mà nói, Chiến Cuồng là một vị mãnh tướng trong quân đội, thực lực. tương đương với tướng quân ba sao, không nên tốn nhiều thời gian như vậy chứ.
Lễ nào có biến cố gì rồi? Khi Diệp Phàm còn đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Là Lâm Nam Chính gọi đến.
“Alo, lão Lâm, mới rời đi không bao lâu sao lại gọi điện cho tôi rồi, nhớ tôi à?”, Diệp Phàm trêu chọc nói.
“Nhóc Diệp, xảy ra chuyện rồi!”
Lâm Nam Chính không có tâm trạng đùa với Diệp Phàm, ngữ khí rất nghiêm túc nói.
Sau khi xác định được phạm vi, anh chỉ cần làm đâu chắc đấy, từng bước phát triển lớn mạnh là được.
Vả lại, cũng sắp đến ngày 6 tháng 6 rồi.
Đến lúc đó, vùng đất kho báu trong tranh Cửu Long sẽ được mở ra, nói không chừng kẻ thù lớn kia của anh sẽ tự lộ đuôi cáo.
“Nhóc Diệp, còn có một chuyện tôi cần nói với cậu!” “Ô? lão Lâm ông cứ nói!”
“Là như vậy, tôi vừa mới báo cáo với bên trên muốn chiêu mộ cậu vào trong quân đội”, Lâm Nam Chính nghiêm túc nói.
“Vị bên trên kia đã đồng ý rồi, vả lại còn chuẩn bị phê chuẩn cho cậu làm tướng quân ba sao!”
Tướng quân ba sao, tương đương với cấp bậc chỉ huy trong quân đội. Chức vị này khá cao, toàn bộ Đại Hạ không quá mười người.
Chắc chắn được coi là người có quyền cao chức trọng.
Nhưng Diệp Phàm lại lắc đầu.
“Lão Lâm, điều này thì thôi đi, tôi đã nói trước đó rồi, tôi thích tự do, không muốn bị hạn chết”
Trước đây Lâm Nam Chính đã từng nói với anh, cũng bị Diệp Phàm từ chối.
Không ngờ tới bây giờ Lâm Nam Chính lại nhắc lại chuyện này, Diệp Phàm đương nhiên không đồng ý.
Lập trường của anh rất kiên định. Nếu bị hạn chế, có chức vị cao hơn anh cũng không làm.
“Ha ha, tôi biết thằng nhóc cậu sẽ nói như vậy mà”, Lâm Nam Chính cười lớn, đấm vào ngực Diệp Phàm.
“Nhóc Diệp, yên tâm đi, lần này chỉ cho cậu một danh hiệu mà thôi, không có bất kỳ yêu cầu gì khác, tuyệt đối không hạn chế gì với cậu!”
“Còn nữa, cậu dù gì cũng là thống soái của chiến đội Long Hồn, không có tước vị thì sao được? Thủ hạ của cậu đề là tướng quân hai sao đó”.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút.
Nếu có một danh hiệu chính thức trong quân đội cũng khá tốt, trong một vài trường hợp nói không chừng có thể dùng đến.
Có điều... Diệp Phàm nhìn năm ngôi sao vàng trên vai Lâm Nam Chính, nhếch môi. Chỉ phong cho anh làm tướng quân ba sao, thật keo kiệt.
Suy nghĩ sau giây lát, Diệp Phàm cảm thấy đồng ý cũng không phải là không được.
Ba sao thì ba sao, chăm sóc cho thể diện của lão Lâm một chút cũng được. Thế là, anh bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy thì tốt!”
Nhìn biểu cảm thì có vẻ hơi miễn cưỡng.
Diệp Phàm nhịn không được cong môi lên.
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là biểu cảm gì. Là danh hiệu tướng quân ba sao đó!
€ó bao nhiêu người tài giỏi tuyệt thế, phấn đấu trong quân đội cả một đời cũng không đạt được chức vụ cao như vậy.
Nhưng ở chỗ cậu lại có vẻ gắng gượng đến vậy. Nếu không phải tôi đánh không lại cậu, thật sự muốn cho cậu một trận.
Sau khi mọi người rời đi. Diệp Phàm quay trở về nhà.
Anh ngồi trên ghế, châm điếu thuốc và rít vài hơi. Sự mệt mỏi gần như biến mất.
Lúc này, anh lại nghĩ tới Hắc Vô Thường và Cuồng Chỉ Chiến Vương, vì vậy liền hỏi Bạch Vô Thường.
“Tiểu Bạch, Cưồng Chiến và Tiểu Hắc bên kia có tin tức gì không?” Bạch Vô Thương lắc đầu.
“Quân chủ, Hắc Ca bên kia chưa có tin tức, vừa rồi có liên hệ, anh ấy và Cuồng Chiến đại nhân đều tắt máy rồi!”
Diệp Phàm cau mày. Xử lý một tổ chức buôn bán ma túy khó đến vậy sao?
Theo lý mà nói, Chiến Cuồng là một vị mãnh tướng trong quân đội, thực lực. tương đương với tướng quân ba sao, không nên tốn nhiều thời gian như vậy chứ.
Lễ nào có biến cố gì rồi? Khi Diệp Phàm còn đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Là Lâm Nam Chính gọi đến.
“Alo, lão Lâm, mới rời đi không bao lâu sao lại gọi điện cho tôi rồi, nhớ tôi à?”, Diệp Phàm trêu chọc nói.
“Nhóc Diệp, xảy ra chuyện rồi!”
Lâm Nam Chính không có tâm trạng đùa với Diệp Phàm, ngữ khí rất nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương