Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 15: Hàng xóm mới
Lúc này, tại công ty mẹ của tập đoàn Sở, Sở Hàn đi đi lại lại vô cùng hồi hộp. Trợ lý ở bên cạnh không dám lên tiếng báo cáo trước trạng thái của sếp mình, anh đứng yên nhìn vị thần.
“Này, cậu nói xem cô ấy có thích chúng không?”
“Sẽ rất thích ạ.”
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng anh cũng ngồi xuống cái ghế da đen ở bên cạnh, hiếm hoi mỉm cười. Không có người phụ nữ nào là không thích trang sức cả, huống hồ chắc chắn đó là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy sự lấp lánh đó nên càng khó cưỡng lại.
Vốn ngày hôm đó, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vài từ với Hạ Băng, anh định đường ai nấy đi không ai nợ ai. Nào ngờ cô gái đó chẳng khác gì một liều thuốc gây nghiện, dù bất cứ anh làm gì cũng không thể xóa bỏ hình dáng đó ra khỏi tâm trí. Bên cạnh đó, Huỳnh n muốn gây áp lực với anh nên liên tục thúc ép cha mẹ hai bên tổ chức hôn lễ, nhờ đó anh gây sức ép khiến cô ta khóc lóc rồi bay ra nước ngoài ngay trong đêm.
Anh không phải tuýp đàn ông dịu dàng với phái nữ trừ khi đó là người anh đặt trong lòng. Một là một, hai là hai, không bao giờ có chuyện anh nói trước đổi sau hay lật lọng.
Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng rung động với bất kỳ ai hoặc bị ai đó ảnh hưởng, cô gái đó là người đầu tiên. Biết là người ta cách mình tận mười hai tuổi, nhưng đây không phải là vấn đề. Điều quan trọng… làm sao anh có thể theo đuổi cô gái nhút nhát đó nhỉ?
“Không được, như thế không được.”
“Sao vậy ạ?”
Sở Hàn đột ngột lên tiếng khiến cho người trợ lý giật mình. Có chuyện gì vậy?
“Tôi phải tìm cách tiếp xúc với cô ấy mới được, nếu cứ gửi quà như thế thì chẳng khác gì kẻ bám đuôi cả.”
Tặng quà mãi cũng không được, phải có cách nào để rút ngắn khoảng cách. Hạ Băng là nghệ sĩ dưới trướng, anh không thể làm khoa trương, nếu không cô ấy sẽ bị ảnh hưởng.
“Thì sếp chuyển qua sống cạnh cô ấy đi.”
Sở Hàn lập tức phản đối. “Không được, nơi đó nhỏ đến mức không đủ không khí cho tôi thở. Cách khác!”
Với thái độ đó thì sếp không bao giờ tán đổ cô ấy được đâu! Dù rất muốn nhưng người trợ lý không thể thốt lên tiếng lòng của mình, nếu không chắc chắn anh sẽ lập tức khăn gối đi về quê cày ruộng.
“Không thì sếp tìm cách để cô ấy chuyển đến gần biệt thự của sếp đi.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi không biết.”
Cuối cùng, hai người bàn bạc một hồi vẫn không ra đâu vào đâu, thậm chí càng nói càng lạc chủ đề. Sở Hàn châm một điếu thuốc, nhìn khung cảnh thành phố đang dần dần chìm trong ánh hoàng hôn vàng rực kia. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh dặn dò trợ lý vài chuyện rồi rời khỏi phòng làm việc.
…
Hạ Băng đang đọc kịch bản, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Thông qua mắt mèo, cô thấy người đàn ông đưa cô đến bệnh viện vào ngày chủ nhật đang đứng bên ngoài. Không phải là bộ vest lịch lãm như lúc đó, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, trông cực kỳ đẹp trai.
Không chần chừ, cô lập tức mở cửa.
"Là anh?"
"Là cô?"
Hai người đồng thời lên tiếng, cuối cùng Sở Hàn vẫn giới thiệu bản thân trước.
"Xin chào, tôi tên là Sở Hàn. Tôi vừa chuyển đến căn hộ này, chỉ có phần quà nhỏ này nên mong cô không chê."
Hạ Băng nhận lấy hộp quà từ người đàn ông, dịu dàng cảm ơn. Cô không biết bên trong là gì, nhưng mà nó hơi nặng.
"Tôi là Hạ Băng."
"Tôi sắp xếp đồ đạc đã, khi khác có thời gian chúng ta sẽ trò chuyện nhé."
"Được thôi."
Sau đó anh trở về căn hộ của mình. Khi cánh cửa vừa khép lại, Sở Hàn lập tức trở mặt rồi bảo trợ lý của mình đang nhâm nhi trà ở phòng khách: "Cậu còn không sắp xếp hành lý cho tôi?"
"Em tưởng sếp chỉ ở lại vài ngày…"
"Ai nói với cậu vậy hả? Một nơi tuyệt vời rộng rãi như thế, có cho tôi ở cả đời tôi cũng ở nữa. Đừng có lười biếng nữa, mau mau sắp xếp đồ đạc đi."
"..." Nếu cậu nhớ không nhầm, cách đây một tiếng bốn mươi ba phút trước có người bảo nơi này không đủ không khí cho anh ta thở, rồi gì mà lòng tự tôn không cho phép. Đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng!
Thế là khung cảnh lập tức thay đổi. Vị chân dài đẹp trai kia vừa nhâm nhi trà nóng vừa vắt chéo chân xem phim hoạt hình ở phòng khách trong khi người trợ lý cặm cụi quét dọn ở phòng ngủ và nhà bếp. Sở Hàn mang rất nhiều quần áo đến đây, nhưng chỉ khi nào Hạ Băng ở nhà thì anh mới mặc đơn giản như bây giờ. Do đó, anh cần phải nắm toàn bộ lịch trình của cô để canh chừng, lỡ chẳng may cô bắt gặp anh đi xe xịn hoặc trang phục bắt mắt thì sẽ bắt đầu đề phòng.
"Xong rồi sếp."
Để phục vụ vị này tốt nhất, trợ lý đã bảo người hầu và vệ sĩ mang rất nhiều thứ từ biệt thự đến đây. Ngoại trừ diện tích không rộng mấy, toàn bộ nội thất đều là hàng đặt riêng. Đương nhiên đây là việc ngoài giờ, chắc chắn sếp trả thêm tiền nên anh mới làm, còn không trả cũng phải làm.
“Này, cậu nói xem cô ấy có thích chúng không?”
“Sẽ rất thích ạ.”
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng anh cũng ngồi xuống cái ghế da đen ở bên cạnh, hiếm hoi mỉm cười. Không có người phụ nữ nào là không thích trang sức cả, huống hồ chắc chắn đó là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy sự lấp lánh đó nên càng khó cưỡng lại.
Vốn ngày hôm đó, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vài từ với Hạ Băng, anh định đường ai nấy đi không ai nợ ai. Nào ngờ cô gái đó chẳng khác gì một liều thuốc gây nghiện, dù bất cứ anh làm gì cũng không thể xóa bỏ hình dáng đó ra khỏi tâm trí. Bên cạnh đó, Huỳnh n muốn gây áp lực với anh nên liên tục thúc ép cha mẹ hai bên tổ chức hôn lễ, nhờ đó anh gây sức ép khiến cô ta khóc lóc rồi bay ra nước ngoài ngay trong đêm.
Anh không phải tuýp đàn ông dịu dàng với phái nữ trừ khi đó là người anh đặt trong lòng. Một là một, hai là hai, không bao giờ có chuyện anh nói trước đổi sau hay lật lọng.
Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng rung động với bất kỳ ai hoặc bị ai đó ảnh hưởng, cô gái đó là người đầu tiên. Biết là người ta cách mình tận mười hai tuổi, nhưng đây không phải là vấn đề. Điều quan trọng… làm sao anh có thể theo đuổi cô gái nhút nhát đó nhỉ?
“Không được, như thế không được.”
“Sao vậy ạ?”
Sở Hàn đột ngột lên tiếng khiến cho người trợ lý giật mình. Có chuyện gì vậy?
“Tôi phải tìm cách tiếp xúc với cô ấy mới được, nếu cứ gửi quà như thế thì chẳng khác gì kẻ bám đuôi cả.”
Tặng quà mãi cũng không được, phải có cách nào để rút ngắn khoảng cách. Hạ Băng là nghệ sĩ dưới trướng, anh không thể làm khoa trương, nếu không cô ấy sẽ bị ảnh hưởng.
“Thì sếp chuyển qua sống cạnh cô ấy đi.”
Sở Hàn lập tức phản đối. “Không được, nơi đó nhỏ đến mức không đủ không khí cho tôi thở. Cách khác!”
Với thái độ đó thì sếp không bao giờ tán đổ cô ấy được đâu! Dù rất muốn nhưng người trợ lý không thể thốt lên tiếng lòng của mình, nếu không chắc chắn anh sẽ lập tức khăn gối đi về quê cày ruộng.
“Không thì sếp tìm cách để cô ấy chuyển đến gần biệt thự của sếp đi.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi không biết.”
Cuối cùng, hai người bàn bạc một hồi vẫn không ra đâu vào đâu, thậm chí càng nói càng lạc chủ đề. Sở Hàn châm một điếu thuốc, nhìn khung cảnh thành phố đang dần dần chìm trong ánh hoàng hôn vàng rực kia. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh dặn dò trợ lý vài chuyện rồi rời khỏi phòng làm việc.
…
Hạ Băng đang đọc kịch bản, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Thông qua mắt mèo, cô thấy người đàn ông đưa cô đến bệnh viện vào ngày chủ nhật đang đứng bên ngoài. Không phải là bộ vest lịch lãm như lúc đó, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, trông cực kỳ đẹp trai.
Không chần chừ, cô lập tức mở cửa.
"Là anh?"
"Là cô?"
Hai người đồng thời lên tiếng, cuối cùng Sở Hàn vẫn giới thiệu bản thân trước.
"Xin chào, tôi tên là Sở Hàn. Tôi vừa chuyển đến căn hộ này, chỉ có phần quà nhỏ này nên mong cô không chê."
Hạ Băng nhận lấy hộp quà từ người đàn ông, dịu dàng cảm ơn. Cô không biết bên trong là gì, nhưng mà nó hơi nặng.
"Tôi là Hạ Băng."
"Tôi sắp xếp đồ đạc đã, khi khác có thời gian chúng ta sẽ trò chuyện nhé."
"Được thôi."
Sau đó anh trở về căn hộ của mình. Khi cánh cửa vừa khép lại, Sở Hàn lập tức trở mặt rồi bảo trợ lý của mình đang nhâm nhi trà ở phòng khách: "Cậu còn không sắp xếp hành lý cho tôi?"
"Em tưởng sếp chỉ ở lại vài ngày…"
"Ai nói với cậu vậy hả? Một nơi tuyệt vời rộng rãi như thế, có cho tôi ở cả đời tôi cũng ở nữa. Đừng có lười biếng nữa, mau mau sắp xếp đồ đạc đi."
"..." Nếu cậu nhớ không nhầm, cách đây một tiếng bốn mươi ba phút trước có người bảo nơi này không đủ không khí cho anh ta thở, rồi gì mà lòng tự tôn không cho phép. Đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng!
Thế là khung cảnh lập tức thay đổi. Vị chân dài đẹp trai kia vừa nhâm nhi trà nóng vừa vắt chéo chân xem phim hoạt hình ở phòng khách trong khi người trợ lý cặm cụi quét dọn ở phòng ngủ và nhà bếp. Sở Hàn mang rất nhiều quần áo đến đây, nhưng chỉ khi nào Hạ Băng ở nhà thì anh mới mặc đơn giản như bây giờ. Do đó, anh cần phải nắm toàn bộ lịch trình của cô để canh chừng, lỡ chẳng may cô bắt gặp anh đi xe xịn hoặc trang phục bắt mắt thì sẽ bắt đầu đề phòng.
"Xong rồi sếp."
Để phục vụ vị này tốt nhất, trợ lý đã bảo người hầu và vệ sĩ mang rất nhiều thứ từ biệt thự đến đây. Ngoại trừ diện tích không rộng mấy, toàn bộ nội thất đều là hàng đặt riêng. Đương nhiên đây là việc ngoài giờ, chắc chắn sếp trả thêm tiền nên anh mới làm, còn không trả cũng phải làm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương