Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 18: Đồ không có lòng tự trọng!
Một phút sau, Peter cắn răng gọi điện lại. Kết quả quá dễ đoán, khi điện thoại vừa hiển thị tên người gọi thì Sở Hàn đã lập tức từ chối. Cậu dám ngắt máy tôi, tôi không trả lời cho cậu biết sợ!
[Anh họ à, em vừa nạp tiền điện thoại để gọi cho anh đó, ít nhất anh cũng nên bắt máy đi chứ!]
[Anh họ à, sao đột nhiên anh lại muốn tìm Lâm Oanh?]
[Anh họ à, rõ ràng anh biết em và cô ấy chia tay năm tháng rồi. Bảo em liên lạc với cô ấy chẳng khác nào nhảy vào hố lửa vậy, mất sĩ diện lắm!]
[Anh họ à…]
Hàng loạt tin nhắn với mô típ "anh họ à" lặp lại, nội dung chủ yếu là Peter từ chối không muốn gặp lại người yêu cũ. Càng đọc càng thấy Peter khai rõ lý do vì sao hai người lại chia tay luôn mới ghê. Chắc là thằng nhóc này có hành động bồng bột nào đó khiến cho Lâm Oanh khó chịu cương quyết chia tay, bây giờ liên lạc lại với cô ấy như đang sỉ vả lòng tự trọng của nó.
Cuối cùng, đến cuộc gọi thứ ba mươi bảy thì Sở Hàn mới bắt máy. Rút kinh nghiệm, lần này Peter im lặng đợi anh ấy nói trước.
"Anh cho cậu ba ngày để hoàn thành."
"Em cầu xin anh đừng ép em vào đường cùng mà, em vẫn còn trẻ em muốn tung cánh."
Tuy nhiên, dù cho Peter năn nỉ như thế nào đi nữa cũng không lay chuyển được Sở Hàn. Dưới quyền uy của vị thần này, cuối cùng anh nuốt nước mắt vào trong mà đồng ý. Không sao, sỉ diện chỉ là một cái bánh thôi mà, mất thì làm lại cái khác.
…
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ ba mươi, Peter lái xe đến thành phố Hải Thanh để tìm Lâm Oanh. Hiện tại cô ấy không dẫn dắt bất cứ nghệ sĩ nào cả, do đó chắc chắn cô ấy đang nghỉ dưỡng ở đây, quê nhà của mình.
Hỏi vì sao một Ảnh Đế lại hẹn hò với một quản lý ư, vậy phải nói đến tính cách đào hoa của anh rồi. Làm gì có người đàn ông nào không xiêu lòng trước mỹ nhân, huống hồ nhan sắc của Lâm Oanh ăn đứt kha khá mỹ nhân hạng A. Sau một thời gian cưa cẩm, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Anh có quản lý riêng của mình, cô ấy cũng có nghệ sĩ dưới trướng, chỉ khi nào có thời gian rảnh hai người mới gặp nhau trò chuyện, còn không chỉ là những câu chào xã giao.
Hẹn hò được hai năm, không ngờ anh lại vướng phải rắc rối. Như mọi khi, trong lúc quay cảnh hôn với bạn diễn, không biết cố ý hay vô tình mà người đó lại tự tiện thêm thắt nhiều cảnh thân mật không cần thiết, từ đó dấy lên tin đồn hẹn hò, thậm chí hình ảnh chào hỏi của anh và người đó ở quán bar và câu lạc bộ được tung lên mạng khiến cho mọi người càng chắc chắn. Ngặt nỗi lúc đó Paul đang ở nước ngoài xử lý công việc, Sở Hàn đầu tắt mặt tối với tập đoàn vì khủng hoảng, tên giám đốc của Viperlin lại ra lệnh cho quản lý của anh không được phản đối nếu không sẽ đuổi việc anh ta. Vì Lâm Oanh không thấy bên nào phản bác nên quyết định chia tay anh với lý do: thế giới chúng ta quá khác biệt. Đến khi Paul trở về nước thì mọi chuyện mới rõ ràng, tuy nhiên nó đã quá muộn rồi.
Peter lái xe đến một căn hộ phổ thông ở trung tâm. Chỉ mong rằng sau tất cả, Lâm Oanh không đổi chỗ ở, chứ nếu không anh lại cất công chạy đi chỗ khác tìm cô ấy nữa.
Sau khi tìm đến số nhà quen thuộc, Peter hít một hơi dài rồi nhấn chuông. Ngay lập tức cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy người bên ngoài thì chủ căn hộ không được vui mấy. Anh ta đến đây làm gì thế?
"Em… không định mời anh vào trong nhà à?"
Lúc này trông anh chẳng khác gì một thằng nhóc ngáo ngơ cả, gương mặt cứng đờ trong khi giọng nói lắp ba lắp bắp vì ngượng nghịu. Peter, mày phải cố lên, vì một tương lai rộng mở được Sở Hàn ban tặng!
Lâm Oanh nép sang một bên, nhường đường cho Peter bước vào trong. Kiểm tra xung quanh không thấy ai khả nghi, cô mới dám khóa cửa lại.
Dù có thêm một người trong căn hộ nhưng Lâm Oanh vẫn tự nhiên sấy tóc. Một cái áo thun đen in họa tiết Doraemon cùng quần jogger đen, đơn giản nhưng cũng không kém phần năng động, trẻ trung.
Không phải là lần đầu tiên thấy Lâm Oanh trong bộ dạng này, nhưng không hiểu sao lúc này trái tim anh lại đập loạn xạ lên cả. Đồ không có lòng tự trọng!
[Anh họ à, em vừa nạp tiền điện thoại để gọi cho anh đó, ít nhất anh cũng nên bắt máy đi chứ!]
[Anh họ à, sao đột nhiên anh lại muốn tìm Lâm Oanh?]
[Anh họ à, rõ ràng anh biết em và cô ấy chia tay năm tháng rồi. Bảo em liên lạc với cô ấy chẳng khác nào nhảy vào hố lửa vậy, mất sĩ diện lắm!]
[Anh họ à…]
Hàng loạt tin nhắn với mô típ "anh họ à" lặp lại, nội dung chủ yếu là Peter từ chối không muốn gặp lại người yêu cũ. Càng đọc càng thấy Peter khai rõ lý do vì sao hai người lại chia tay luôn mới ghê. Chắc là thằng nhóc này có hành động bồng bột nào đó khiến cho Lâm Oanh khó chịu cương quyết chia tay, bây giờ liên lạc lại với cô ấy như đang sỉ vả lòng tự trọng của nó.
Cuối cùng, đến cuộc gọi thứ ba mươi bảy thì Sở Hàn mới bắt máy. Rút kinh nghiệm, lần này Peter im lặng đợi anh ấy nói trước.
"Anh cho cậu ba ngày để hoàn thành."
"Em cầu xin anh đừng ép em vào đường cùng mà, em vẫn còn trẻ em muốn tung cánh."
Tuy nhiên, dù cho Peter năn nỉ như thế nào đi nữa cũng không lay chuyển được Sở Hàn. Dưới quyền uy của vị thần này, cuối cùng anh nuốt nước mắt vào trong mà đồng ý. Không sao, sỉ diện chỉ là một cái bánh thôi mà, mất thì làm lại cái khác.
…
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ ba mươi, Peter lái xe đến thành phố Hải Thanh để tìm Lâm Oanh. Hiện tại cô ấy không dẫn dắt bất cứ nghệ sĩ nào cả, do đó chắc chắn cô ấy đang nghỉ dưỡng ở đây, quê nhà của mình.
Hỏi vì sao một Ảnh Đế lại hẹn hò với một quản lý ư, vậy phải nói đến tính cách đào hoa của anh rồi. Làm gì có người đàn ông nào không xiêu lòng trước mỹ nhân, huống hồ nhan sắc của Lâm Oanh ăn đứt kha khá mỹ nhân hạng A. Sau một thời gian cưa cẩm, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Anh có quản lý riêng của mình, cô ấy cũng có nghệ sĩ dưới trướng, chỉ khi nào có thời gian rảnh hai người mới gặp nhau trò chuyện, còn không chỉ là những câu chào xã giao.
Hẹn hò được hai năm, không ngờ anh lại vướng phải rắc rối. Như mọi khi, trong lúc quay cảnh hôn với bạn diễn, không biết cố ý hay vô tình mà người đó lại tự tiện thêm thắt nhiều cảnh thân mật không cần thiết, từ đó dấy lên tin đồn hẹn hò, thậm chí hình ảnh chào hỏi của anh và người đó ở quán bar và câu lạc bộ được tung lên mạng khiến cho mọi người càng chắc chắn. Ngặt nỗi lúc đó Paul đang ở nước ngoài xử lý công việc, Sở Hàn đầu tắt mặt tối với tập đoàn vì khủng hoảng, tên giám đốc của Viperlin lại ra lệnh cho quản lý của anh không được phản đối nếu không sẽ đuổi việc anh ta. Vì Lâm Oanh không thấy bên nào phản bác nên quyết định chia tay anh với lý do: thế giới chúng ta quá khác biệt. Đến khi Paul trở về nước thì mọi chuyện mới rõ ràng, tuy nhiên nó đã quá muộn rồi.
Peter lái xe đến một căn hộ phổ thông ở trung tâm. Chỉ mong rằng sau tất cả, Lâm Oanh không đổi chỗ ở, chứ nếu không anh lại cất công chạy đi chỗ khác tìm cô ấy nữa.
Sau khi tìm đến số nhà quen thuộc, Peter hít một hơi dài rồi nhấn chuông. Ngay lập tức cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy người bên ngoài thì chủ căn hộ không được vui mấy. Anh ta đến đây làm gì thế?
"Em… không định mời anh vào trong nhà à?"
Lúc này trông anh chẳng khác gì một thằng nhóc ngáo ngơ cả, gương mặt cứng đờ trong khi giọng nói lắp ba lắp bắp vì ngượng nghịu. Peter, mày phải cố lên, vì một tương lai rộng mở được Sở Hàn ban tặng!
Lâm Oanh nép sang một bên, nhường đường cho Peter bước vào trong. Kiểm tra xung quanh không thấy ai khả nghi, cô mới dám khóa cửa lại.
Dù có thêm một người trong căn hộ nhưng Lâm Oanh vẫn tự nhiên sấy tóc. Một cái áo thun đen in họa tiết Doraemon cùng quần jogger đen, đơn giản nhưng cũng không kém phần năng động, trẻ trung.
Không phải là lần đầu tiên thấy Lâm Oanh trong bộ dạng này, nhưng không hiểu sao lúc này trái tim anh lại đập loạn xạ lên cả. Đồ không có lòng tự trọng!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương