Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 37: Nghi ngờ
"Xin chào, anh là Hoàng Quý, người thủ vai Thành An. Rất vui được gặp em!"
Nếu hỏi Hạ Băng ngày nào là tuyệt vời nhất trong cuộc đời, chắc chẳn cô sẽ trả lời là ngày hôm nay. Có trời mới biết tâm trạng của cô lúc này hưng phần và hạnh phúc như thể nào đâu, cùng một lúc được gặp cả hai diễn viên hạng A. Hơn nữa, hai người đều là thần tượng của cô, "tài liệu" đáng tin cậy nhất để nâng cao thực lực bản thân.
"Rất vui được gặp anh, em tên là Hạ Băng."
Nhìn hai người bắt tay nhau, trong lòng Peter cảm giác có gì đó không ổn. Ngoại trừ những cảnh quay trong phim, tên này chưa từng tiếp xúc gần với phái nữ, cũng chưa từng vướng phải tin đồn hẹn hò, số câu nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây là lần đầu tiên anh ta bắt tay với một diễn viên nữ.
Đừng nói với anh là Hoàng Quý vừa mắt Hạ Băng...
Sau đó Peter nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này. Gu thẩm mỹ của tên này cũng phải tầm cỡ Như Ý trở lên chứ làm gì có chuyện ưng ý một diễn viên chân ướt chân ráo bước vào nghề như Hạ Băng. Mà cho dù có phải thì vị thần kia cũng không để yên đâu, đời nào anh họ để yên cho anh ta động đến bạn gái mình.
So với Peter, Hoàng Quý tỉ mỉ và ân cần hơn rất nhiều. Anh không chỉ hướng dẫn Hạ Băng tận tình mà thỉnh thoảng còn hài hước kể chuyện. Cán cân của cô nghiêng về bên nào, không cần nghĩ cũng biết.
"Bây giờ sẽ đến cảnh quay đầu tiên của em và anh, em có hồi hộp không?"
Hạ Băng lập tức gật đầu. Cô đã quen với việc diễn cùng Peter, hoàn toàn có thể theo kịp nhịp điệu của anh ta, hoặc cũng có thể vì cảnh quay của hai người không gần gũi hay thân mật.
Hoàng Quý lại khác. Nhân vật của anh đồng hành cùng cô xuyên suốt bộ phim, còn có cả những cảnh ôm, hôn, nói một cách dễ hiểu thì ở đâu có cô thì ở đó có anh. Lỡ chẳng may cô không theo kịp anh, không phải khiến mọi người thất vọng ư?
Hoàng Quý cười kh, làm một động tác cổ vũ. "Anh tin em sẽ làm được."
"Vâng ạ."
Đạo diễn Trịnh Tuấn hô "bắt đầu", hai người vào thể sẵn sàng.
Mọi người đã về, trong lớp chẳng còn ai ngoại trừ Diệp Lam. Dưới tia nắng hoàng hôn vàng nhạt đang rọi vào, cô chuyên tâm giải bài tập mặc kệ màn đêm đang dần buông xuống. Vị trí ngồi của Diệp Lam ở cạnh cửa sổ, vì thế cô có thể nhìn rõ từng học sinh rời khỏi trường.
Lúc này, Thành An bước vào, ánh mắt không vui nhìn nữ sinh chăm chỉ ở đằng kia. Nắng vàng hắt lên người cậu, in bóng xuống sàn nhà gạch men kia, khiến cậu bỗng trở nên sống động như vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích nào đó vậy.
"Cậu chưa về à?"
"Chưa, tớ muốn giải xong bài toán này đã, nghĩ mãi vẫn chẳng ra cách làm."
Diệp Lam thở dài, cô mặc kệ đống bài tập kia mà nằm dài lên bàn. Giáo viên không biết ra đề khó như thế cũng không cải thiện được IQ của học sinh à, chẳng có công thức nào áp dụng được cả.
Thành An liếc sơ qua, sau đó cầm bút viết vài dòng lên trang giấy trắng. "Đây, của cậu."
Nhìn từng dòng chữ ngay ngắn, ánh mắt Diệp Lam hiện rõ sự ngưỡng mộ và vui vẻ. Đúng là học sinh giỏi nhất nhì trường, chỉ cần nhìn là đã giải được, đâu phải hạng xoàng như cô đâu chứ.
"Cảm ơn cậu."
Đột nhiên Thành An cúi đầu, sóng mũi chỉ cách gương mặt Diệp Lam khoảng chừng mười cen ti met. Bị dí sát như thế, gương mặt nữ sinh đỏ ửng, ánh mắt ngại ngùng tránh đi. Cậu ta đang làm gì thế?
"Về thôi."
Thành An để lại một câu, sau đó bước ra khỏi lớp. Diệp Lam cảm thấy dường như bên gò má vẫn còn cảm giác ấm ấm từ cậu. Cô nhanh chóng thu dọn tập sách trên bàn rồi đuổi theo, hai người cùng sánh đôi rời khỏi trường.
"Cắt. Cả hai diễn tốt lắm."
Giọng của đạo diễn Trịnh Tuấn vang lên, Hạ Băng và Hoàng Quý lập tức trở lại trạng thái bình thường. Anh lập tức giơ ngón cái với cô, giọng nói toàn ca từ khen ngợi: "Thực lực của em kinh khủng lắm đấy."
"Em cảm ơn ạ."
Cô cúi đầu cảm ơn. Nhớ lại cảnh quay ban nãy, lúc anh ấy dí sát mặt cô, thật sự là lúc đó cô xấu hổ chứ không phải nhập tâm theo nhân vật. Vẻ mặt của Hoàng Quý thể hiện chuẩn xác biểu hiện của nhân vật Thành An lúc đó, vừa nghiêm túc lại đầy sự quan tâm dành cho nhân vật Diệp Lam.
Má ơi, thần tượng của con cứ như thế thì làm sao mà con chịu nổi cơ chứ?
Nếu hỏi Hạ Băng ngày nào là tuyệt vời nhất trong cuộc đời, chắc chẳn cô sẽ trả lời là ngày hôm nay. Có trời mới biết tâm trạng của cô lúc này hưng phần và hạnh phúc như thể nào đâu, cùng một lúc được gặp cả hai diễn viên hạng A. Hơn nữa, hai người đều là thần tượng của cô, "tài liệu" đáng tin cậy nhất để nâng cao thực lực bản thân.
"Rất vui được gặp anh, em tên là Hạ Băng."
Nhìn hai người bắt tay nhau, trong lòng Peter cảm giác có gì đó không ổn. Ngoại trừ những cảnh quay trong phim, tên này chưa từng tiếp xúc gần với phái nữ, cũng chưa từng vướng phải tin đồn hẹn hò, số câu nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây là lần đầu tiên anh ta bắt tay với một diễn viên nữ.
Đừng nói với anh là Hoàng Quý vừa mắt Hạ Băng...
Sau đó Peter nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này. Gu thẩm mỹ của tên này cũng phải tầm cỡ Như Ý trở lên chứ làm gì có chuyện ưng ý một diễn viên chân ướt chân ráo bước vào nghề như Hạ Băng. Mà cho dù có phải thì vị thần kia cũng không để yên đâu, đời nào anh họ để yên cho anh ta động đến bạn gái mình.
So với Peter, Hoàng Quý tỉ mỉ và ân cần hơn rất nhiều. Anh không chỉ hướng dẫn Hạ Băng tận tình mà thỉnh thoảng còn hài hước kể chuyện. Cán cân của cô nghiêng về bên nào, không cần nghĩ cũng biết.
"Bây giờ sẽ đến cảnh quay đầu tiên của em và anh, em có hồi hộp không?"
Hạ Băng lập tức gật đầu. Cô đã quen với việc diễn cùng Peter, hoàn toàn có thể theo kịp nhịp điệu của anh ta, hoặc cũng có thể vì cảnh quay của hai người không gần gũi hay thân mật.
Hoàng Quý lại khác. Nhân vật của anh đồng hành cùng cô xuyên suốt bộ phim, còn có cả những cảnh ôm, hôn, nói một cách dễ hiểu thì ở đâu có cô thì ở đó có anh. Lỡ chẳng may cô không theo kịp anh, không phải khiến mọi người thất vọng ư?
Hoàng Quý cười kh, làm một động tác cổ vũ. "Anh tin em sẽ làm được."
"Vâng ạ."
Đạo diễn Trịnh Tuấn hô "bắt đầu", hai người vào thể sẵn sàng.
Mọi người đã về, trong lớp chẳng còn ai ngoại trừ Diệp Lam. Dưới tia nắng hoàng hôn vàng nhạt đang rọi vào, cô chuyên tâm giải bài tập mặc kệ màn đêm đang dần buông xuống. Vị trí ngồi của Diệp Lam ở cạnh cửa sổ, vì thế cô có thể nhìn rõ từng học sinh rời khỏi trường.
Lúc này, Thành An bước vào, ánh mắt không vui nhìn nữ sinh chăm chỉ ở đằng kia. Nắng vàng hắt lên người cậu, in bóng xuống sàn nhà gạch men kia, khiến cậu bỗng trở nên sống động như vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích nào đó vậy.
"Cậu chưa về à?"
"Chưa, tớ muốn giải xong bài toán này đã, nghĩ mãi vẫn chẳng ra cách làm."
Diệp Lam thở dài, cô mặc kệ đống bài tập kia mà nằm dài lên bàn. Giáo viên không biết ra đề khó như thế cũng không cải thiện được IQ của học sinh à, chẳng có công thức nào áp dụng được cả.
Thành An liếc sơ qua, sau đó cầm bút viết vài dòng lên trang giấy trắng. "Đây, của cậu."
Nhìn từng dòng chữ ngay ngắn, ánh mắt Diệp Lam hiện rõ sự ngưỡng mộ và vui vẻ. Đúng là học sinh giỏi nhất nhì trường, chỉ cần nhìn là đã giải được, đâu phải hạng xoàng như cô đâu chứ.
"Cảm ơn cậu."
Đột nhiên Thành An cúi đầu, sóng mũi chỉ cách gương mặt Diệp Lam khoảng chừng mười cen ti met. Bị dí sát như thế, gương mặt nữ sinh đỏ ửng, ánh mắt ngại ngùng tránh đi. Cậu ta đang làm gì thế?
"Về thôi."
Thành An để lại một câu, sau đó bước ra khỏi lớp. Diệp Lam cảm thấy dường như bên gò má vẫn còn cảm giác ấm ấm từ cậu. Cô nhanh chóng thu dọn tập sách trên bàn rồi đuổi theo, hai người cùng sánh đôi rời khỏi trường.
"Cắt. Cả hai diễn tốt lắm."
Giọng của đạo diễn Trịnh Tuấn vang lên, Hạ Băng và Hoàng Quý lập tức trở lại trạng thái bình thường. Anh lập tức giơ ngón cái với cô, giọng nói toàn ca từ khen ngợi: "Thực lực của em kinh khủng lắm đấy."
"Em cảm ơn ạ."
Cô cúi đầu cảm ơn. Nhớ lại cảnh quay ban nãy, lúc anh ấy dí sát mặt cô, thật sự là lúc đó cô xấu hổ chứ không phải nhập tâm theo nhân vật. Vẻ mặt của Hoàng Quý thể hiện chuẩn xác biểu hiện của nhân vật Thành An lúc đó, vừa nghiêm túc lại đầy sự quan tâm dành cho nhân vật Diệp Lam.
Má ơi, thần tượng của con cứ như thế thì làm sao mà con chịu nổi cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương