Bão Tố Hóa Bình Yên

Chương 4: Đây là chị dâu à?



Hơn nữa tiếng sau, người của Paul đã đến. Câu đầu tiên họ hỏi không phải anh có bị thương không mà là…

"Đây là chị dâu à?"

Nhìn cô gái ngủ thiếp bên cạnh cửa sổ, hơi thở đều đặn cùng gương mặt khả ái kia, mọi người lập tức vây quanh Paul. Đây là lần đầu tiên họ thấy anh ấy chở một cô gái, huống hồ lại còn là một mỹ nữ. Không được rồi, rốt cuộc trong kỳ nghỉ vừa rồi anh ấy giấu giếm bao nhiêu chuyện thế?

"Không phải, tôi là tài xế của cô ấy."

Hình như anh nói đâu có sai. Vì Hạ Băng cho rằng anh là một lái xe nên mới đến hỏi anh, cũng từ đó mà anh ném luôn kỳ nghỉ phép của mình để trở lại Châu Giang. Tưởng mọi chuyện sẽ an ổn, nào ngờ giữa đường xe lại hư bánh nên mới gọi điện cho mọi người. Nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài thì ảnh hưởng rất lớn.

Rất rõ ràng, những người kia làm gì để ý đến lời nói của Paul, trong lòng bọn họ đã khẳng định chắc nịch rằng cô gái này là bạn gái của cấp trên.

Paul bế Hạ Băng sang xe khác, bảo một trong những thuộc hạ của mình lái xe, còn anh ngồi phía sau với cô. Cũng may là khi nãy cô đã nói địa chỉ, do đó anh không cần phải đánh thức cô.

Nhìn cô gái vẫn đang ngủ say, trái tim anh càng thêm rạo rực. Mẹ kiếp, mày có bình tĩnh lại không thì bảo, liêm sỉ đâu rồi?

Nhân lúc người ngồi trước không để ý, anh cúi đầu xuống. Ngay khi cách đôi môi hồng của Hạ Băng chừng năm centimet thì đột nhiên anh dừng lại, đổi nụ hôn sang gò má phải. Một chính nhân quân tử không nên lợi dụng cô ấy đang ngủ mà làm bậy!

Hơn hai tiếng sau, cả đoàn xe cũng đến thành phố Thanh Giang. Được mệnh danh là một trong những địa điểm hào nhoáng, hiện đại và nhộn nhịp nhất nước, việc có người xuất hiện trên đường vào lúc này cũng không lạ lắm. Hơn nữa, tiếng gầm rú của động cơ xe mô tô từ những cây cầu hoặc trên núi cũng trở nên quá quen thuộc.



Paul không đưa cô đến căn hộ mà là nhà riêng của mình. Bây giờ đã gần năm giờ sáng, anh không thể nào đánh thức bà chủ căn hộ rồi lấy chìa khóa cho cô ấy được.

Đương nhiên với yêu cầu này của Paul thì mọi người càng khẳng định Hạ Băng là bạn gái của anh. Làm gì có ai đưa một cô gái xa lạ về nhà mình trước mặt bao nhiêu người như thế, chỉ có thể là người yêu!

Nơi ở của Paul không phải là một căn biệt thự nguy nga, nhưng gọi là nhà cấp bốn cũng không phải vì diện tích rất rộng. Bao phủ xung quanh là cây xanh và những vườn hoa đầy đủ màu sắc, thậm chí đến cả hoa hồng cổ Juliet cũng có nốt.

Anh đưa cô vào phòng mình, còn bản thân đi đến phòng làm việc để nghỉ ngơi. May mắn hôm nay là thứ sáu, tức anh còn hai ngày để nghỉ ngơi. Thức cả đêm rồi, do đó rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ.



Khi Paul còn chưa chợp mắt bao lâu thì Hạ Băng đã tỉnh giấc. Giờ giấc sinh hoạt của cô cố định, năm giờ ba mươi dậy làm việc đến tận mười giờ rồi đi ngủ. Nhớ có một lần cô làm việc mệt lịm đến mức ngủ say như chết, đến khi hai bác đập phá phòng rồi la mắng um sùm cô mới có thể mở đôi mắt nặng trĩu và cái đầu đau như búa bổ của mình. Từ đó, cô không bao giờ kỳ kèo thời gian.

Nhìn căn phòng sang trọng và rộng rãi trước mặt, Hạ Băng còn tưởng mình nằm mơ. Rõ ràng là đêm qua cô còn ngồi trên taxi, sao bây giờ thoắt cái lại ở chỗ này rồi?

Điều đầu tiên Hạ Băng làm là kiểm tra quần áo mình, tốt lắm còn trên người. Tiếp theo là đồ đạc bên trong túi xách cũ kỹ kia, thật mừng là vẫn đầy đủ.

Không nghĩ nhiều, cô lấy giấy bút viết một vài lời rồi đặt trên giường cùng với vài tờ tiền, sau đó cô mang túi xách rời khỏi phòng. Hạ Băng men theo cầu thang đi xuống dưới, nhẹ nhàng mở cửa rồi ra ngoài.

Bên trong hiện đại thì ban ngoài lại mát mẻ và tươi tắn cực kỳ. Nhờ vào những ánh đèn dọc theo lối đi, cô có thể nhìn rõ sự xinh đẹp của nơi này. Nếu như ở làng chỉ có cây và cây thì ở đây, kiến trúc được phối vô cùng hài hòa với thiên nhiên, hoàn toàn không gây cảm giác bức bối.



“Không biết căn nhà này của ai nữa, nhưng mà đẹp thật đấy.”

Đến cánh cổng to đùng kia, Hạ Băng sững người. Cô có biết chìa khóa ở đâu đâu mà mở cổng?

Cuối cùng cô quyết định trèo cây để ra ngoài. Từ một cái cây gần đó, cô phóng qua độ cao hơn ba mét rưỡi của bức tường rồi nhảy vọt xuống đất.

“Ui đau đau đau…”

Đầu gối theo quán tính gập xuống, đập mạnh vào nền đất khiến cho nó sưng vù lên. Nhìn đầu gối đang chảy máu của mình, Hạ Băng khóc không ra nước mắt. Biết vậy ngoan ngoãn ở trong đó được rồi, sao lại ngu ngốc nhảy như thế chứ?

May mắn cho cô, nhà của Paul ở khu vực sầm uất nên bây giờ, lác đác vài chiếc taxi đã hoạt động. Cô đón một chiếc, sau đó đưa địa chỉ cho người ta chạy đến đó.

“Cái gì cơ, mười đô?”

Hạ Băng không tin được một cước ở nơi đây lại đắt đỏ như thế, rõ ràng chỉ chạy có mười phút thôi mà…

“Cô bé à, bây giờ tiền xăng tăng giá, cô bé cũng phải nghĩ cho những người sống chung với thời tiết như chúng tôi chứ.”

Người tài xế là một bác tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, giọng nói dõng dạc. Khi nhìn thấy ông ấy cầm tờ tiền rời đi, cô cảm thấy đau lòng cực kỳ. Chưa gì hết mà cô đã tốn hai mươi đô rồi, sau này không biết bao nhiêu nữa đây?
Chương trước Chương tiếp