Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 40: Anh đúng là thiên tài đấy!
"Cảm ơn anh vì bữa ăn."
Sau khi đặt đũa xuống, Hạ Băng lên tiếng cảm ơn. Cô định thu dọn bát đũa để rửa, không ngờ Sở Hàn lại ngăn cản. Anh bảo rằng việc này không cần cô làm, tự bản thân anh có thể rửa chúng.
Thuyết phục một lúc, Hạ Băng đành phải đồng ý. Nhìn anh xử lý đống bát đũa đó, trong lòng cô có cảm giác tội lỗi. Đã ăn ké thức ăn của người ta mà còn ngồi không nhìn người ta rửa bát, phải kiếm gì đó trả công lại mới được.
Mà biết làm gì bây giờ?
"Hôm nay em quay phim như thế nào?"
Sở Hàn lên tiếng, đánh tan đi suy nghĩ của Hạ Băng. Cô nhớ lại những chuyện của ngày hôm nay, trả lời: "Vai nữ chính được thay thế thành Ảnh Hậu Như Ý, còn người thủ vai nam phụ cũng xuất hiện, tên là Hoàng Quý. Chắc em là người mới duy nhất trong đoàn đó, nhưng thật may là bắt kịp mọi người nên không phạm lỗi."
Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô, trong một thoáng ánh mắt anh lạnh đi. Trực giác mách bảo anh rằng Hoàng Quý này có gì đó không ổn, vì lúc trước khi nói về Peter thì cô không có biểu hiện thích thú như thế.
"Vậy à. Ước gì anh có thể đến xem xem diễn viên quay phim như thế nào, nhưng không thể." Anh thở dài đáp lại.
Cho rằng người đàn ông đang tự trách bản thân, Hạ Băng vội vàng lên tiếng an ủi: "Cũng không có gì vui đâu, toàn quay rồi nghỉ dăm ba phút, sau đó lại quay tiếp, đến khi nào đủ tiến độ của ngày thì về thôi."
Sở Hàn sắp xếp bát đũa ngăn nếp trên kệ, sau đó đưa cô đến phòng khách. Sau khi bật tivi cho cô, nhân lúc cô không để ý mà vào trong nhà vệ sinh, gọi điện cho Tư Minh.
"Ngày mai, đúng ba giờ, tôi muốn đến đoàn phim "Mật Ngọt" thị sát. Cậu tranh thủ sắp xếp lại lịch trình cho tôi."
"Vâng ạ."
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, trở lại cùng Hạ Băng. Một người chăm chú xem phim trong khi người kia đang suy nghĩ đủ thứ chuyện về công việc lần tình yêu của mình.
Thị sát ư, phải tìm cách để Hạ Băng không nhận ra mình. Nếu mang kính và khẩu trang thì vẻ đẹp của anh sẽ bị che đi, còn sử dụng loại mặt nạ da người kia thì không được ổn cho lắm, vì kha khá người biết mặt của anh.
Thôi kệ đi, ngày mai rồi hằng tính.
Tư Minh tuân lệnh của sếp, sắp xếp lịch trình theo yêu cầu. Tuy nhiên, đến khi gần sát giờ, Sở Hàn nhận được tin tức từ chi nhánh công ty mà Paul đang phụ trách, anh đành phải bay sang nước A một chuyến. Nhìn thấy em họ mình đang vùi đầu với đống tài liệu lộn xộn trên bàn, sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Với tình hình chính trị nước A hiện giờ thì có lẽ còn lâu lắm nó mới có thể về nước, mà anh cũng không thể bỏ công ty mẹ để sang đây.
"Mọi chuyện thế nào rồi?
"Không ổn chút nào."
Trước khi qua đây, anh đẹp trai bao nhiêu thì bây giờ tàn tạ bấy nhiêu. Định bụng chỉ hai ba tuần, không ngờ trước tình hình này thì chắc nửa năm luôn quá, mỗi ngày anh phải cày như điên để ổn định chi nhánh, thời gian ăn uống còn không có nói gì đến liên lạc với Hạ Băng. Không biết cô ấy như thế nào rồi?
Sở Hàn kiểm tra thông tin, mọi chuyện quả thật còn nghiêm trọng những gì anh nghĩ. Vài ngày tới anh phải ở đây hỗ trợ Paul, nếu không có thể chi nhánh này sẽ sụp đổ.
Anh nhắn tin với Hạ Băng, bảo rằng mình phải đi công tác vài ngày, sau đó tổ chức cuộc họp. Toàn bộ cổ đông, người trong Hội đồng Quản trị đều có mặt, cuộc họp bắt đầu.
Hơn năm tiếng đồng hồ trôi qua, nó cũng đã kết thúc. Kế sách đã có, tuy nhiên nếu tình hình chính trị ở nước A không khả quan hơn thì cũng chẳng có ích gì. Nhớ mấy năm trước đây là một nơi lý tưởng để rót vốn đầu tư, chẳng ngờ được tương lai...
Paul mệt mỏi nằm dài trên bàn, cảm thấy có chút ganh tị với Sở Hàn. Có lẽ bây giờ anh đã nhận ra hai người đúng là khác biệt, anh sợ thất bại trong khi anh họ lại thẳng thừng chẳng quan tâm hậu quả. Kế sách đó là biện pháp duy nhất, tuy nhiên anh không dám thực hiện vì nó quá rủi ro, không nghĩ đến anh họ lại thuyết phục mấy người kia đồng ý.
"Anh đúng là thiên tài đấy."
"Anh cần cậu mau mau về Thanh Giang hỗ trợ anh, ở đây mãi thì ai quản lý Viperlin? Dạo gần đây mẹ cậu cứ kiếm tôi đề hỏi cậu có bạn gái chưa ra mắt với bác ấy, nên nhanh đi."
"Anh cứ nói có là được mà, em về rồi em dẫn cô ấy ra mắt."
Sở Hàn nhíu mày trước gương mặt vui vẻ của Paul. Đến khi nó biết sự thật thì chắc sẽ ghé thằng anh họ này lắm nhỉ? Mà đến khi nó qua nước A rồi anh mới biết mối quan hệ của nó với Hạ Băng, nên xem như không phải lỗi của anh.
"Sự thật là cậu đâu có bạn gái. Hơn nữa, nếu bác mà biết tôi đang nói dối thì kể lể với mẹ tôi nữa, mệt lắm. Tôi đau đầu với công ty đủ rồi, không muốn thêm vụ xem mắt hay gì nữa." Hơn hết, tôi có bạn gái rồi.
Paul cười ha hả, sau đó vỗ vai Sở Hàn an ủi. Đúng là có người đồng cảnh ngộ mới biết nó vui như thế nào.
Sau khi đặt đũa xuống, Hạ Băng lên tiếng cảm ơn. Cô định thu dọn bát đũa để rửa, không ngờ Sở Hàn lại ngăn cản. Anh bảo rằng việc này không cần cô làm, tự bản thân anh có thể rửa chúng.
Thuyết phục một lúc, Hạ Băng đành phải đồng ý. Nhìn anh xử lý đống bát đũa đó, trong lòng cô có cảm giác tội lỗi. Đã ăn ké thức ăn của người ta mà còn ngồi không nhìn người ta rửa bát, phải kiếm gì đó trả công lại mới được.
Mà biết làm gì bây giờ?
"Hôm nay em quay phim như thế nào?"
Sở Hàn lên tiếng, đánh tan đi suy nghĩ của Hạ Băng. Cô nhớ lại những chuyện của ngày hôm nay, trả lời: "Vai nữ chính được thay thế thành Ảnh Hậu Như Ý, còn người thủ vai nam phụ cũng xuất hiện, tên là Hoàng Quý. Chắc em là người mới duy nhất trong đoàn đó, nhưng thật may là bắt kịp mọi người nên không phạm lỗi."
Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô, trong một thoáng ánh mắt anh lạnh đi. Trực giác mách bảo anh rằng Hoàng Quý này có gì đó không ổn, vì lúc trước khi nói về Peter thì cô không có biểu hiện thích thú như thế.
"Vậy à. Ước gì anh có thể đến xem xem diễn viên quay phim như thế nào, nhưng không thể." Anh thở dài đáp lại.
Cho rằng người đàn ông đang tự trách bản thân, Hạ Băng vội vàng lên tiếng an ủi: "Cũng không có gì vui đâu, toàn quay rồi nghỉ dăm ba phút, sau đó lại quay tiếp, đến khi nào đủ tiến độ của ngày thì về thôi."
Sở Hàn sắp xếp bát đũa ngăn nếp trên kệ, sau đó đưa cô đến phòng khách. Sau khi bật tivi cho cô, nhân lúc cô không để ý mà vào trong nhà vệ sinh, gọi điện cho Tư Minh.
"Ngày mai, đúng ba giờ, tôi muốn đến đoàn phim "Mật Ngọt" thị sát. Cậu tranh thủ sắp xếp lại lịch trình cho tôi."
"Vâng ạ."
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, trở lại cùng Hạ Băng. Một người chăm chú xem phim trong khi người kia đang suy nghĩ đủ thứ chuyện về công việc lần tình yêu của mình.
Thị sát ư, phải tìm cách để Hạ Băng không nhận ra mình. Nếu mang kính và khẩu trang thì vẻ đẹp của anh sẽ bị che đi, còn sử dụng loại mặt nạ da người kia thì không được ổn cho lắm, vì kha khá người biết mặt của anh.
Thôi kệ đi, ngày mai rồi hằng tính.
Tư Minh tuân lệnh của sếp, sắp xếp lịch trình theo yêu cầu. Tuy nhiên, đến khi gần sát giờ, Sở Hàn nhận được tin tức từ chi nhánh công ty mà Paul đang phụ trách, anh đành phải bay sang nước A một chuyến. Nhìn thấy em họ mình đang vùi đầu với đống tài liệu lộn xộn trên bàn, sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Với tình hình chính trị nước A hiện giờ thì có lẽ còn lâu lắm nó mới có thể về nước, mà anh cũng không thể bỏ công ty mẹ để sang đây.
"Mọi chuyện thế nào rồi?
"Không ổn chút nào."
Trước khi qua đây, anh đẹp trai bao nhiêu thì bây giờ tàn tạ bấy nhiêu. Định bụng chỉ hai ba tuần, không ngờ trước tình hình này thì chắc nửa năm luôn quá, mỗi ngày anh phải cày như điên để ổn định chi nhánh, thời gian ăn uống còn không có nói gì đến liên lạc với Hạ Băng. Không biết cô ấy như thế nào rồi?
Sở Hàn kiểm tra thông tin, mọi chuyện quả thật còn nghiêm trọng những gì anh nghĩ. Vài ngày tới anh phải ở đây hỗ trợ Paul, nếu không có thể chi nhánh này sẽ sụp đổ.
Anh nhắn tin với Hạ Băng, bảo rằng mình phải đi công tác vài ngày, sau đó tổ chức cuộc họp. Toàn bộ cổ đông, người trong Hội đồng Quản trị đều có mặt, cuộc họp bắt đầu.
Hơn năm tiếng đồng hồ trôi qua, nó cũng đã kết thúc. Kế sách đã có, tuy nhiên nếu tình hình chính trị ở nước A không khả quan hơn thì cũng chẳng có ích gì. Nhớ mấy năm trước đây là một nơi lý tưởng để rót vốn đầu tư, chẳng ngờ được tương lai...
Paul mệt mỏi nằm dài trên bàn, cảm thấy có chút ganh tị với Sở Hàn. Có lẽ bây giờ anh đã nhận ra hai người đúng là khác biệt, anh sợ thất bại trong khi anh họ lại thẳng thừng chẳng quan tâm hậu quả. Kế sách đó là biện pháp duy nhất, tuy nhiên anh không dám thực hiện vì nó quá rủi ro, không nghĩ đến anh họ lại thuyết phục mấy người kia đồng ý.
"Anh đúng là thiên tài đấy."
"Anh cần cậu mau mau về Thanh Giang hỗ trợ anh, ở đây mãi thì ai quản lý Viperlin? Dạo gần đây mẹ cậu cứ kiếm tôi đề hỏi cậu có bạn gái chưa ra mắt với bác ấy, nên nhanh đi."
"Anh cứ nói có là được mà, em về rồi em dẫn cô ấy ra mắt."
Sở Hàn nhíu mày trước gương mặt vui vẻ của Paul. Đến khi nó biết sự thật thì chắc sẽ ghé thằng anh họ này lắm nhỉ? Mà đến khi nó qua nước A rồi anh mới biết mối quan hệ của nó với Hạ Băng, nên xem như không phải lỗi của anh.
"Sự thật là cậu đâu có bạn gái. Hơn nữa, nếu bác mà biết tôi đang nói dối thì kể lể với mẹ tôi nữa, mệt lắm. Tôi đau đầu với công ty đủ rồi, không muốn thêm vụ xem mắt hay gì nữa." Hơn hết, tôi có bạn gái rồi.
Paul cười ha hả, sau đó vỗ vai Sở Hàn an ủi. Đúng là có người đồng cảnh ngộ mới biết nó vui như thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương