Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 51: Trở về nhà
Hai người đi dạo một vòng mới trở về. Sau khi Hạ Băng đóng cửa, lúc này anh mới mở nguồn điện thoại. Không ngờ, hàng loạt tin nhắn liên tục nhảy trên thanh thông báo, khiến cho điện thoại bị đứng mất vài giây. Đến khi hoạt động bình thường được rồi thì anh mới mở từng tin nhắn mà đọc, nhưng mà nội dung...
Quỳnh Lam đang cùng chồng mình ăn trái cây trong nhà, giọng nói của Sở Hàn vang lên khiến cô đánh rơi mất miếng cam mọng nước.
"Sở Quỳnh Lam! Em lập tức lăn ra đây cho anh!"
Tiếng la không nhỏ, toàn bộ người của nhà chính Sở Gia đều nghe thấy. Quỳnh Lam nấp sau lưng ba mẹ mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Hàn.
Tại sao anh hai lại nhận tin sớm thế, ngoài ba mẹ và Lục Khiên ra cô đâu có tọc mạch với ai đâu?
"Con làm gì vậy?"
"Con làm gì vậy?"
Dạ Vũ nghiêm mặt, nhưng trong lòng cũng sốt ruột không kém. Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình tức giận đến mức đánh mất hình tượng như thế này, ắt hẳn phải bực bội lắm đây. Không biết có thể xoa dịu được không nữa....
"Sở Quỳnh Lam, có tin anh cầm chổi đánh em không?"
"Em có biết gì đầu."
Dù cho mọi người khuyên như thế nào thì Sở Hàn vẫn không thể nào bình tĩnh được. Anh đã cực kỳ tin tưởng con bé có thể giữ bí mật cho mình, nhưng đổi lại thì sao? Nó không chỉ nói cho ba mẹ mà còn đồn luôn cả dòng họ Sở gia, chỉ thiều điều mở mạng xã hội đăng lên hoặc thuê báo viết.
Bây giờ điện thoại anh toàn là tin nhắn chứng thực xem có phải anh thật sự có bạn gái hay không. Nó nhiều đến mức anh không thể lướt tìm tin nhắn từ tổng đài hoặc là ngân hàng.
"Tại em con vui quá nên mới làm như thể thôi. Con bé thương con thứ hai không ai thứ nhất cả, bình tĩnh vào trong nhà ngồi uống chút trà hạ nhiệt đi."
Sau khi được Duật Phong và Dạ Vũ nói mãi một hồi, Sở Hàn trừng mắt với cô em gái đang bĩu môi ở đằng kia rồi đi thẳng xuống bếp, uống cạn một ly nước lạnh để hạ hỏa.
Bốn người Sở gia không ai dám lên tiếng, còn người hầu cũng rón rén trốn đi mất. Thiếu gia đang tức giận như thế, có ngu họ mới đi nghe lén.
"Con đó, có bạn gái rồi cũng không nói cho ba mẹ biết. Nếu không phải nhờ Quỳnh Lam không giữ miệng thì chắc con giấu đến mấy năm sau nữa."
"Con muốn ổn định vài tháng nữa rồi hằng đưa cô ấy về đây. Giờ thì hay rồi, nhờ nó mà mọi người biết hết."
Hai vợ chồng rất muốn nói chính mình mới là người đồn đại cho những bà con cô bác kia, nhưng nghĩ lại, với tính cách của con trai chắc chắn nó sẽ tuyệt giao cả đời. Vì hạnh phúc gia đình lâu dài, cứ để cho Quỳnh Lam chịu ủy khuất một chút.
"Mẹ có thể hỏi con bé làm nghề gì không?"
"Là diễn viên ạ."
"Diễn viên à, vậy là gần giống với Lục Khiên rồi, dù thằng bé hoạt động ca hát nhiều hơn."
Sở Hàn thở dài, lên tiếng: "Cô ấy chỉ là một tân binh thôi, Lục Khiên không biết đâu nên mẹ đừng nghĩ đến việc nhờ cậu ta."
Bị vạch trần như thế, Dạ Vũ chỉ cười một tiếng cho qua. Con trai quả nhiên giống ba, không chỉ cái mặt mà tính cách cũng y hệt, đáng ghét như nhau!
Sau đó, Sở gia hỏi thêm vài câu nhưng Sở Hàn hoàn toàn không tiết lộ thêm thông tin gì nữa. Anh khẳng định bạn gái mình là người đàng hoàng, có học vấn, có ngoại hình, nhân cách phải nói là điểm mười trên mười, cuối cùng mọi người cũng từ bỏ, đành cố gắng chờ đợi thời cơ tìm kiếm con dâu.
Anh lấy một miếng lê nằm trên dĩa rồi rời đi, còn không quên đe dọa Quỳnh Lam. Nếu như lần sau chuyện này còn xảy ra, chắc chắn anh sẽ không để yên đâu. Mà tốt nhất cứ né xa con bé ra, không được nói bất kỳ điều gì với con bé nữa kẻo sự việc này lại lặp lại.
Quỳnh Lam đang cùng chồng mình ăn trái cây trong nhà, giọng nói của Sở Hàn vang lên khiến cô đánh rơi mất miếng cam mọng nước.
"Sở Quỳnh Lam! Em lập tức lăn ra đây cho anh!"
Tiếng la không nhỏ, toàn bộ người của nhà chính Sở Gia đều nghe thấy. Quỳnh Lam nấp sau lưng ba mẹ mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Hàn.
Tại sao anh hai lại nhận tin sớm thế, ngoài ba mẹ và Lục Khiên ra cô đâu có tọc mạch với ai đâu?
"Con làm gì vậy?"
"Con làm gì vậy?"
Dạ Vũ nghiêm mặt, nhưng trong lòng cũng sốt ruột không kém. Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình tức giận đến mức đánh mất hình tượng như thế này, ắt hẳn phải bực bội lắm đây. Không biết có thể xoa dịu được không nữa....
"Sở Quỳnh Lam, có tin anh cầm chổi đánh em không?"
"Em có biết gì đầu."
Dù cho mọi người khuyên như thế nào thì Sở Hàn vẫn không thể nào bình tĩnh được. Anh đã cực kỳ tin tưởng con bé có thể giữ bí mật cho mình, nhưng đổi lại thì sao? Nó không chỉ nói cho ba mẹ mà còn đồn luôn cả dòng họ Sở gia, chỉ thiều điều mở mạng xã hội đăng lên hoặc thuê báo viết.
Bây giờ điện thoại anh toàn là tin nhắn chứng thực xem có phải anh thật sự có bạn gái hay không. Nó nhiều đến mức anh không thể lướt tìm tin nhắn từ tổng đài hoặc là ngân hàng.
"Tại em con vui quá nên mới làm như thể thôi. Con bé thương con thứ hai không ai thứ nhất cả, bình tĩnh vào trong nhà ngồi uống chút trà hạ nhiệt đi."
Sau khi được Duật Phong và Dạ Vũ nói mãi một hồi, Sở Hàn trừng mắt với cô em gái đang bĩu môi ở đằng kia rồi đi thẳng xuống bếp, uống cạn một ly nước lạnh để hạ hỏa.
Bốn người Sở gia không ai dám lên tiếng, còn người hầu cũng rón rén trốn đi mất. Thiếu gia đang tức giận như thế, có ngu họ mới đi nghe lén.
"Con đó, có bạn gái rồi cũng không nói cho ba mẹ biết. Nếu không phải nhờ Quỳnh Lam không giữ miệng thì chắc con giấu đến mấy năm sau nữa."
"Con muốn ổn định vài tháng nữa rồi hằng đưa cô ấy về đây. Giờ thì hay rồi, nhờ nó mà mọi người biết hết."
Hai vợ chồng rất muốn nói chính mình mới là người đồn đại cho những bà con cô bác kia, nhưng nghĩ lại, với tính cách của con trai chắc chắn nó sẽ tuyệt giao cả đời. Vì hạnh phúc gia đình lâu dài, cứ để cho Quỳnh Lam chịu ủy khuất một chút.
"Mẹ có thể hỏi con bé làm nghề gì không?"
"Là diễn viên ạ."
"Diễn viên à, vậy là gần giống với Lục Khiên rồi, dù thằng bé hoạt động ca hát nhiều hơn."
Sở Hàn thở dài, lên tiếng: "Cô ấy chỉ là một tân binh thôi, Lục Khiên không biết đâu nên mẹ đừng nghĩ đến việc nhờ cậu ta."
Bị vạch trần như thế, Dạ Vũ chỉ cười một tiếng cho qua. Con trai quả nhiên giống ba, không chỉ cái mặt mà tính cách cũng y hệt, đáng ghét như nhau!
Sau đó, Sở gia hỏi thêm vài câu nhưng Sở Hàn hoàn toàn không tiết lộ thêm thông tin gì nữa. Anh khẳng định bạn gái mình là người đàng hoàng, có học vấn, có ngoại hình, nhân cách phải nói là điểm mười trên mười, cuối cùng mọi người cũng từ bỏ, đành cố gắng chờ đợi thời cơ tìm kiếm con dâu.
Anh lấy một miếng lê nằm trên dĩa rồi rời đi, còn không quên đe dọa Quỳnh Lam. Nếu như lần sau chuyện này còn xảy ra, chắc chắn anh sẽ không để yên đâu. Mà tốt nhất cứ né xa con bé ra, không được nói bất kỳ điều gì với con bé nữa kẻo sự việc này lại lặp lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương