Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 6: Quá yêu kiều! Quá lộng lẫy!
Tiết trời vào cuối tháng tám ở Châu Giang không còn sự nóng bức của cái hè mà đã xuất hiện gió thu. Chúng không se se lạnh như đầu tháng mười, chỉ mang lại cảm giác mát mẻ và dễ chịu.
Ngồi trong xe, tận hưởng cảm giác mát lạnh từ hệ thống điều hòa không khí, Hạ Băng mới thấy bản thân ngu ngốc như thế nào. Dù trở thành một diễn viên là điều cô hằng mong muốn, nhưng sự lạc lõng khiến cô vô cùng cô đơn. Có khi nào là cô lựa chọn sai không, vốn bản thân là một đứa nhà quê hèn mọn nên không thể hòa hợp với thành thị xa hoa?
“Hạ Băng.”
“Hả?”
“Tôi gọi cô mười bốn lần rồi đó, có phải cô có tâm sự không?”
Hạ Băng lắc đầu. Paul là một người lạ, cô không có lý gì để nói với anh ta, chưa kể điều đó lại còn tốn thời gian và phiền phức. Dù tiếp xúc chưa được nửa ngày, cô cảm nhận được Paul là người tốt, tuy nhiên hai người quá khác biệt.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
“Mua quần áo.”
“Tôi không có nhiều tiền như thế.”
“Tôi tặng cô.”
Anh không chê cô nghèo hèn gì cả, nhưng anh thật không thể nhìn cô mặc chiếc áo thun sờn rách đó được. Mỹ nhân phải đi cùng hàng hiệu, đó là chân lý không bao giờ thay đổi. Huống hồ, anh định hôm nay sẽ đưa cô thử vai và ký hợp đồng với công ty, nếu đạo diễn Trịnh Tuấn mà thấy dáng vẻ này chắc ông ta đuổi hai người ra ngoài luôn…
Sợ Hạ Băng nghĩ nhiều, anh bổ sung thêm: “Đêm qua tôi nói với cô rồi, tôi muốn cô phải giành được vai diễn cho bộ phim “Mật Ngọt”. Thông qua lần này, tôi sẽ xác nhận cô có năng lực không, từ đó quyết định tương lai cô. Đương nhiên, nếu cô khiến cho Trịnh Tuấn hài lòng, cô có thể ký hợp đồng với công ty tôi, phát triển tiền đồ để đổi đời.”
Chiêu mộ người tài không nằm trong công việc của anh, nhưng anh muốn cho cô gái một cơ hội. Rung động là lý do thứ nhất, nguyên nhân còn lại… xem như là anh thích lo chuyện bao đồng đi.
“Trịnh Tuấn rất khó tính.”
Tới câu này thì Hạ Băng đã hiểu ý của Paul. Cô không tổn thương vì câu nói này, dù sao trên đời này cũng không có ai ăn mặc xuề xòa đi gặp một người ở địa vị cao cả.
“Tôi… hiện tại không có quá nhiều tiền như thế.”
“Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô vay, nếu cô nhận được vai diễn thì tôi sẽ xóa nợ. Đương nhiên, tôi mong cô không làm tôi thất vọng.”
“Được. Nhưng mà… không có kịch bản ư?”
“Không. Trịnh Tuấn sẽ trực tiếp đưa cô một cảnh quay ngắn, cô có mười lăm phút để chuẩn bị.”
Đây là điểm khác biệt giữa ông ấy với những vị đạo diễn khác, giống như khi bạn đến kỳ thi thì bạn mới biết mức độ đề khó ra sao. Tuy nhiên, diễn viên nào được tham gia trong phim của ông ấy đều là những kẻ thực sự có tài, trở thành minh tinh hạng A chỉ là vấn đề thời gian.
Paul đưa Hạ Băng đến một khu mua sắm sầm uất ở trung tâm thành phố Châu Giang. Nơi đây là một trong những lĩnh vực được Sở gia đầu tư, do đó không lo không có trang phục đẹp.
“Đi thôi, để tôi làm hướng dẫn cho cô.”
Rất nhiều thương hiệu nổi tiếng trong trung tâm này, anh định mỗi nơi sẽ tặng cô hai món. Tuy nhiên, đến khi nhìn thấy Hạ Băng trong những chiếc đầm, chiếc váy xinh xắn kia, đột nhiên anh nảy lên suy nghĩ: quẹt thẻ mua hết!
Chỉ là thay một bộ cánh thôi mà cô gái như thăng bậc vậy, thử tưởng tượng xem, nếu như gương mặt của cô được trang điểm thì lộng lẫy như thế nào?
“Quả nhiên tôi không hợp với chúng.”
Thấy Paul cứ mãi nhìn mình, Hạ Băng cho rằng anh đang chê bai. Có lẽ khí chất sang trọng này không cứu vớt được sự quê mùa của cô.
“Không phải, vì cô… đẹp lắm.”
Cứ mỗi lần cô thử bộ nào là Paul sẽ tính tiền bộ đó, cứ thế đến bộ thứ mười sáu thì cô không dám đến cửa hàng nào nữa. Khi nãy cô không để ý, nhưng hình như giá của một bộ cũng lên đến mấy ngàn đô. Anh ta… hình như rất có tiền, cô sợ mình sẽ bị nói lợi dụng.
“Cô có chắc nhiêu đây là đủ chưa?”
“Rất nhiều.”
Số tiền còn lại của cô chỉ còn hai mươi lăm ngàn đô, chỉ nói đến tiền nhà thì vừa khít hai mươi lăm tháng. Cô chưa từng diễn xuất bao giờ, do đó xác suất thành công chỉ năm mươi phần trăm.
Đến khi Paul hài lòng với số quần áo mình mua cho Hạ Băng, anh đưa cô lên tầng cao nhất trang điểm. Dưới bàn tay của người thợ, Hạ Băng thật sự lột xác trở thành một tiểu thư quý phái.
“Xong rồi mỹ nhân.”
Sau khi xem xét kỹ càng, thợ tạo mẫu lên tiếng. Nhìn trong gương, Hạ Băng không tin bản thân đã trở nên xinh đẹp như thế, thậm chí cô còn cho rằng đây là một người khác chứ không phải chính mình. Quá yêu kiều! Quá lộng lẫy!
“Việc còn lại của cô là giành lấy vai diễn. Có một hậu thuẫn to đùng như tôi ở đây, tôi tự tin cô sẽ làm được.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Để không phụ lòng anh ta, để trở thành con người mà mình mong muốn và để… đổi đời.
Ngồi trong xe, tận hưởng cảm giác mát lạnh từ hệ thống điều hòa không khí, Hạ Băng mới thấy bản thân ngu ngốc như thế nào. Dù trở thành một diễn viên là điều cô hằng mong muốn, nhưng sự lạc lõng khiến cô vô cùng cô đơn. Có khi nào là cô lựa chọn sai không, vốn bản thân là một đứa nhà quê hèn mọn nên không thể hòa hợp với thành thị xa hoa?
“Hạ Băng.”
“Hả?”
“Tôi gọi cô mười bốn lần rồi đó, có phải cô có tâm sự không?”
Hạ Băng lắc đầu. Paul là một người lạ, cô không có lý gì để nói với anh ta, chưa kể điều đó lại còn tốn thời gian và phiền phức. Dù tiếp xúc chưa được nửa ngày, cô cảm nhận được Paul là người tốt, tuy nhiên hai người quá khác biệt.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
“Mua quần áo.”
“Tôi không có nhiều tiền như thế.”
“Tôi tặng cô.”
Anh không chê cô nghèo hèn gì cả, nhưng anh thật không thể nhìn cô mặc chiếc áo thun sờn rách đó được. Mỹ nhân phải đi cùng hàng hiệu, đó là chân lý không bao giờ thay đổi. Huống hồ, anh định hôm nay sẽ đưa cô thử vai và ký hợp đồng với công ty, nếu đạo diễn Trịnh Tuấn mà thấy dáng vẻ này chắc ông ta đuổi hai người ra ngoài luôn…
Sợ Hạ Băng nghĩ nhiều, anh bổ sung thêm: “Đêm qua tôi nói với cô rồi, tôi muốn cô phải giành được vai diễn cho bộ phim “Mật Ngọt”. Thông qua lần này, tôi sẽ xác nhận cô có năng lực không, từ đó quyết định tương lai cô. Đương nhiên, nếu cô khiến cho Trịnh Tuấn hài lòng, cô có thể ký hợp đồng với công ty tôi, phát triển tiền đồ để đổi đời.”
Chiêu mộ người tài không nằm trong công việc của anh, nhưng anh muốn cho cô gái một cơ hội. Rung động là lý do thứ nhất, nguyên nhân còn lại… xem như là anh thích lo chuyện bao đồng đi.
“Trịnh Tuấn rất khó tính.”
Tới câu này thì Hạ Băng đã hiểu ý của Paul. Cô không tổn thương vì câu nói này, dù sao trên đời này cũng không có ai ăn mặc xuề xòa đi gặp một người ở địa vị cao cả.
“Tôi… hiện tại không có quá nhiều tiền như thế.”
“Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô vay, nếu cô nhận được vai diễn thì tôi sẽ xóa nợ. Đương nhiên, tôi mong cô không làm tôi thất vọng.”
“Được. Nhưng mà… không có kịch bản ư?”
“Không. Trịnh Tuấn sẽ trực tiếp đưa cô một cảnh quay ngắn, cô có mười lăm phút để chuẩn bị.”
Đây là điểm khác biệt giữa ông ấy với những vị đạo diễn khác, giống như khi bạn đến kỳ thi thì bạn mới biết mức độ đề khó ra sao. Tuy nhiên, diễn viên nào được tham gia trong phim của ông ấy đều là những kẻ thực sự có tài, trở thành minh tinh hạng A chỉ là vấn đề thời gian.
Paul đưa Hạ Băng đến một khu mua sắm sầm uất ở trung tâm thành phố Châu Giang. Nơi đây là một trong những lĩnh vực được Sở gia đầu tư, do đó không lo không có trang phục đẹp.
“Đi thôi, để tôi làm hướng dẫn cho cô.”
Rất nhiều thương hiệu nổi tiếng trong trung tâm này, anh định mỗi nơi sẽ tặng cô hai món. Tuy nhiên, đến khi nhìn thấy Hạ Băng trong những chiếc đầm, chiếc váy xinh xắn kia, đột nhiên anh nảy lên suy nghĩ: quẹt thẻ mua hết!
Chỉ là thay một bộ cánh thôi mà cô gái như thăng bậc vậy, thử tưởng tượng xem, nếu như gương mặt của cô được trang điểm thì lộng lẫy như thế nào?
“Quả nhiên tôi không hợp với chúng.”
Thấy Paul cứ mãi nhìn mình, Hạ Băng cho rằng anh đang chê bai. Có lẽ khí chất sang trọng này không cứu vớt được sự quê mùa của cô.
“Không phải, vì cô… đẹp lắm.”
Cứ mỗi lần cô thử bộ nào là Paul sẽ tính tiền bộ đó, cứ thế đến bộ thứ mười sáu thì cô không dám đến cửa hàng nào nữa. Khi nãy cô không để ý, nhưng hình như giá của một bộ cũng lên đến mấy ngàn đô. Anh ta… hình như rất có tiền, cô sợ mình sẽ bị nói lợi dụng.
“Cô có chắc nhiêu đây là đủ chưa?”
“Rất nhiều.”
Số tiền còn lại của cô chỉ còn hai mươi lăm ngàn đô, chỉ nói đến tiền nhà thì vừa khít hai mươi lăm tháng. Cô chưa từng diễn xuất bao giờ, do đó xác suất thành công chỉ năm mươi phần trăm.
Đến khi Paul hài lòng với số quần áo mình mua cho Hạ Băng, anh đưa cô lên tầng cao nhất trang điểm. Dưới bàn tay của người thợ, Hạ Băng thật sự lột xác trở thành một tiểu thư quý phái.
“Xong rồi mỹ nhân.”
Sau khi xem xét kỹ càng, thợ tạo mẫu lên tiếng. Nhìn trong gương, Hạ Băng không tin bản thân đã trở nên xinh đẹp như thế, thậm chí cô còn cho rằng đây là một người khác chứ không phải chính mình. Quá yêu kiều! Quá lộng lẫy!
“Việc còn lại của cô là giành lấy vai diễn. Có một hậu thuẫn to đùng như tôi ở đây, tôi tự tin cô sẽ làm được.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Để không phụ lòng anh ta, để trở thành con người mà mình mong muốn và để… đổi đời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương