Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 109



Cái mõ được gõ liên tiếp hai cái, đã đến canh hai.

Vân Đóa nhẹ nhàng bước đi về phía gian tây, thấp giọng nói: "Phu nhân, Nhị gia nói người nghỉ ngơi ở thư phòng..."

Qua nửa ngày, trong màn trướng truyền ra âm thanh "Ừ".

Vân Đóa cho rằng Tân Hà ngủ say rồi, liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Sau khi hai người thành thân, đây là lần đầu tiên Tứ thúc "đêm không trở về"... Tân Hà ngây ngốc nghĩ. Trái tim nàng quá sợ hãi không yên, nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại, không thể ngủ được.

Ngọn nến trên giá cắm sắp cháy hết, bên ngoài im lặng như tờ, đã qua nửa đêm rồi.

Đã định là một đêm khó ngủ.

Khi giấy Cao Ly trên cửa sổ dần dần xuất hiện ánh sáng màu xám, Tân Hà thức dậy.

Tối qua, Tuệ Mẫn trực đêm ở bên ngoài phòng. Nàng nghe được động tĩnh của gian tây, liền vén rèm tiến vào, "Phu nhân, mới qua giờ Mão, người ngủ thêm một chút đi..."

Tân Hà không trả lời nàng, đi tủ bát tiên chọn áo bội tử lụa hoa có hoa vân trúc cúc chìm, hỏi: "Nhị gia đâu?"

"Hẳn là còn ở tiền viện, chưa nghe nói đã đi ra ngoài." Tuệ Mẫn nói chuyện, đi bưng nước nóng, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

"Hôm nay không cần băng bó nữa, cởi bỏ đi."

Tuệ Mẫn khuyên: "Phu nhân, nô tỳ vừa rồi khi thay thuốc cho người, thấy vết thương còn sưng đỏ rất nhiều, quấn thêm một ngày nữa đi?"

Tân Hà lắc đầu, trên đầu quấn băng gạc đi gặp Tứ thúc, giống cái gì đây?

Tuệ Mẫn thấy nàng bướng bỉnh, nên cởi bỏ.

Trong những nha đầu ở "Thu Thủy Cư", người biết chải đầu nhất chính là Tuệ Mẫn. Nàng hai ba động tác giúp Tân Hà vấn kiểu tóc Thập Tự Kế, đeo một đôi trâm mộc lan điểm xuyết ngọc.

Tân Hà ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vết thâm dưới mắt mình, nhíu mày. Nàng dùng son phấn để che giấu, dán một hoa điền hình trái tim màu đỏ nho nhỏ ở ấn đường. Điều này làm cho bộ dạng của nàng nhìn càng thêm dịu dàng.

Tân Hà cất bước đi về phía tiền viện, tim đập càng ngày càng nhanh. Vô cùng hoảng loạn. Gần như muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nàng không thể. Nàng nhất định phải giải thích rõ ràng với Tứ thúc—— Lỗi lầm của nàng, tâm ý của nàng.

Chuyện này, một khắc cũng không chờ được.

Tân Hà đi xuyên qua hành lang, tiến vào "Tùng Bách Đường".

Hổ Tử ở ngoài cửa canh giữ, thấy nàng đến đây, cuống quít hành lễ, "Phu nhân…. Sao người lại đến đây sớm như vậy?"

Tân Hà Lược hơi gật đầu, hỏi: "Tứ thúc đâu?"

"...... Chủ tử một đêm không ngủ, xử lý công vụ ở trong thư phòng."

Trái tim của Tân Hà có chút đau đớn. Hắn cũng một đêm không ngủ?

Hổ Tử vừa định thông báo, bị Tân Hà ngăn cản. Nàng xuyên qua chính đường, đi thẳng đến thư phòng.

"...... Tứ thúc." Nàng vén rèm cửa.

Trên bàn án của hắn chất đống một đống tấu chương thật dày, thấy nàng bước vào, thì buông bút lông trong tay xuống.

Cố Vọng Thư nhìn chằm chằm vào nàng, không nói gì.

"Tứ thúc." Chóp mũi Tân Hà cay cay. Dường như hắn cũng không dễ chịu, mới qua có một đêm, nhìn thế nào cũng thấy tinh thần sa sút, dưới cằm râu mọc lưa thưa.

"Nàng tới đây làm gì?" Giọng điệu rất lạnh lùng.

Tân Hà nhếch môi, giống như là nở nụ cười. Có lẽ biểu cảm này của nàng dùng không thành công... Sắc mặt Cố Vọng Thư càng nghiêm khắc.

"Thiếp có chuyện muốn nói với chàng." Nàng vô thức nuốt nước bọt.

"Nếu là về chuyện ngày hôm qua... Vậy thì bỏ đi, ta không muốn nghe." Cố Vọng Thư xoay người lại, thổi tắt ngọn nến.

Chân trời xa xa mặt trời xuất hiện giống như lòng đỏ lộ ra trong lòng trắng trứng, trong phòng dần dần sáng lên, không cần đến ánh nến.

Trong lòng Tân Hà chịu không được sự chua xót. Ngay cả nghe nàng nói chuyện Tứ thúc cũng không sẵn lòng? Lợi dụng hắn, nàng thực sự đã làm sai. Thế nhưng, sau này yêu hắn, cũng là thật. Người ta đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, nhưng buổi tối hắn không về ngủ... Nàng có thể làm gì? Nàng không muốn cãi nhau với hắn... Nếu hắn không đi gặp nàng, nàng sẽ đến gặp hắn.

Tân Hà đứng dựa vào vách tường, không kìm lòng được để nước mắt rơi xuống: "Chàng không muốn nghe, thiếp cũng phải nói... Mấy năm trước thiếp đối tốt với chàng, là nghĩ về sau này chàng có quyền thế rồi... Đến lúc Tân gia gặp nguy hiểm khó khăn, có thể giúp đỡ một phen."

"Sau đó thì không phải. Ở cạnh bên chàng thời gian càng lâu, thì càng yêu thương chàng hơn. Có lần ta đặc biệt đi dò hỏi vì sao tổ mẫu lại đối với chàng không tốt..."

"Ân oán của đời trước không nên áp đặt lên người chàng. Nhìn chàng chịu khổ và bị đối xử không công bằng..." Tân Hà nói không nổi nữa, nghỉ ngơi một hồi, lại mở miệng nói: "Khi đó, thiếp thật lòng vì chàng ra sức tranh dành tất cả. Thiếp muốn chàng sống thoải mái hơn... Giống như một thiếu niên bình thường."

Cố Vọng Thư ngồi trên ghế bành, không nói một lời.

Tân Hà thở dài một hơi, nói: "Triệu Uyên là một người rất tốt. Kiếp trước, Tân gia gặp nạn, tất cả mọi người đều trốn tránh còn không kịp... Chỉ có huynh ấy, chạy đôn chạy đáo bôn ba vì Tân gia..."

"Thật sự là không cần thiết. Vì để bảo vệ vây cánh, cách làm chính xác nhất của Triệu Uyên —— chính là hủy hôn ước với thiếp. Nhưng huynh ấy không làm..."

Cố Vọng Thư châm chọc nói: "Nhớ thật là rõ ràng. Hắn có tình có nghĩa như thế... Nếu kiếp này không có ta, nàng sẽ gả hắn, phải không?"

Câu đầu tiên sau một thời gian dài trầm mặc của hắn lại là lời như vậy, Tân Hà tức giận, "Chàng nói lời này là có ý gì? Thiếp đã gả cho chàng rồi, sẽ không tồn tại cái nếu đó."

Hiện tại nàng toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn, nghe được những lời như vậy đương nhiên là buồn phiền.

"Làm sao lại không tồn tại một kết quả như vậy? Nếu đã có kiếp trước, cũng sẽ có đời sau... Hắn nhớ bạn, trong trái tim của nàng có hắn. Sớm hay muộn cũng có khả năng ở bên nhau."

"...... Tứ thúc." Tân Hà không thể tin nổi: "Chàng nhất định phải hạ thấp thiếp như vậy sao?" Nước mắt làm mơ hồ đến cả biểu cảm của hắn cũng không thấy rõ.

Nàng cảm thấy đến thư phòng tìm hắn quả thực là một sai lầm. Có lẽ Tứ thúc nói đúng, không chỉ có hắn cần bình tĩnh lại, nàng cũng cần phải bình tĩnh.

Cố Vọng Thư nghe thấy nàng nói Triệu Uyên, dùng ngữ khí hoài niệm như vậy. Đố kỵ đến muốn điên rồi. Nói toàn những lời giận dữ. Làm sao có thể không tức giận? Người trân quý hắn để ở trong lòng, rất có khả năng thích người khác... Đoạn quá khứ giữa Triệu Uyên và nàng, hắn không thể chen vào. Cảm tình khi cùng chung hoạn nạn, thường là ký ức sâu sắc nhất.

Hắn thậm chí không trả lời, là chấp nhận cách nói của nàng? Hay là ngầm thừa nhận quan điểm của bản thân hắn... Tân Hà đột nhiên nản lòng.

"...... Thiếp luôn nghĩ rằng hai người yêu nhau sẽ cảm nhận được trái tim của nhau..." Nàng lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Thiếp chỉ nói bao nhiêu đó, đều nói hết rồi. Nếu chàng thật sự không thể tha thứ..."

Nước mắt Tân Hà càng rơi càng dữ dội.

"Nếu thật sự... Không thể tha thứ. Chúng ta hòa ly(*) đi? Hoặc là chàng bỏ thiếp là được." Đôi chân của nàng có hơi mềm.

(*)Hòa ly: một dạng ly hôn thời cổ đại.

Vết thương trên trán đau đớn vì cảm xúc dữ dội. Tân Hà cắn răng chịu đựng.

"Nàng muốn rời khỏi ta như vậy?!" Cố Vọng Thư trong cơn giận dữ, đem những tấu chương cùng mực trên bàn toàn bộ quét xuống đất. Áp bức nàng vào tường.

Mặt Tứ thúc không chút thay đổi, đối với nàng không còn thương tiếc, yêu thương... Ánh mắt nhìn nàng như thể muốn nuốt sống nàng.

Tân Hà bị dọa sợ, nàng khóc không thở nổi, nắm tay hắn: "Tứ thúc."

Cố Vọng Thư hất nàng ra, mu bàn tay của Tân Hà đụng vào vách tường. Nàng da mỏng thịt mềm, chỉ đụng một cái mu bàn tay lập tức đỏ lên.

Cố Vọng Thư cũng thấy, hắn nhắm mắt lại, "Cả đời này, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Không được phép đi đâu cả... Trừ khi ta chết!"

"Cho dù trong lòng nàng có ai, thích ai. Ta đều không quan tâm. Nó có liên quan gì đến ta? Không giữ được trái tim, thì ta giữ người!" Hắn nói rất chậm, từng chữ từng chữ đánh xuống, vừa  kiên quyết vừa lạnh giá.

Đây quả thực là một loại tra tấn, Tân Hà vừa sợ hãi vừa tủi thân, cả người run rẩy, liều lĩnh nói: "Cho dù chàng tin hay không tin, thiếp là thật lòng."

"Thiếp thật lòng thích chàng! Chỉ thích chàng! Kiếp sau thiếp vẫn thích chàng! Kiếp sau của kiếp sau cũng thích chàng!"

"Đời đời kiếp kiếp của thiếp đều phải thích chàng, chàng không tìm thiếp, vậy thiếp đi tìm chàng…. Nếu chàng không thích thiếp, thiếp sẽ bám lấy chàng để chàng thích thiếp."

Đôi mắt của Tân Hà khóc vừa sưng vừa đỏ, ầm ĩ đến mức này, cũng không cần thể diện nữa. Muốn ra sao thì ra.

Cố Vọng Thư thật sự bị kinh hãi, qua nửa ngày vẫn không kịp phản ứng. Chờ khi Tân Hà giãy dụa muốn rời đi, mới ôm nàng vào lòng.

Tiếng khóc của tiểu thê tử đã khàn rồi, Cố Vọng Thư thở dài một tiếng. Ôm nàng ngồi trên ghế bành, rót một chén trà cho nàng uống.

"Tứ thúc?" Tân Hà nghi ngờ nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn không tức giận nữa? Mới vừa rồi không kìm nén được cơn giận, nổi trận lôi đình...

Cố Vọng Thư cúi đầu hôn nước mắt của nàng.

Tân Hà cảm thấy ngứa ngáy, trốn vào lòng hắn.

"Tứ thúc, chàng thật sự không tức giận nữa?" Nàng không chắc chắn hỏi.

Cánh tay của Cố Vọng Thư ôm chặt, cảm thấy sự thấp thỏm của nàng, dịu dàng nói: "Biết nàng thành tâm rồi. Ta còn giận cái gì nữa." Tất cả những nỗi lòng và ý nghĩa của sự tồn tại của hắn đều xoay quanh nàng. Cho nên hắn mới có thể điên cuồng như vậy... Nghĩ rằng nàng không yêu hắn, nàng sẽ rời bỏ hắn. Huống chi, lời tỏ tình "không tầm thường" như vậy của tiểu thê tử, cũng hoàn toàn đã lấy lòng hắn.

Ngửi mùi đàn hương quen thuộc, Tân Hà ôm lấy cổ hắn, "Tứ thúc…. Kiếp trước kiếp này, thiếp chỉ yêu có một mình chàng."

Cố Vọng Thư "Ừ" một tiếng, tâm tình thoải mái xoa tóc mái nàng.

"Á!" Tân Hà đau đến khẽ kêu một tiếng.

Cố Vọng Thư ấn bả vai nàng, cố định nàng ở trên đùi mình, kiểm tra trán của nàng.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống.

"Tối hôm qua sau khi chàng rời đi, thiếp không cẩn thận làm rớt chén trà trên mặt đất... Mảnh sứ văng lên mặt..."

Cố Vọng Thư mím chặt môi, "Vì sao không có ai đến nói cho ta biết?"

Phát hiện hắn lại đang ở bên bờ vực của sự tức giận, Tân Hà ngửa đầu hôn lên cằm hắn, lấy lòng nói: "Là thiếp không cho các nàng ấy nói, lúc ấy chàng rời đi trong trạng thái như vậy... Thiếp không dám làm phiền chàng."

Cố Vọng Thư một tay xuyên qua chân nàng, một tay ôm lưng nàng, ôm nàng như ôm đứa bé, đứng dậy đi vào nội thất. Lấy ra thuốc trị thương ở trong Đa Bảo Các, trước tiên thay nàng vệ sinh vết thương, sau đó mới bôi thuốc mỡ.

"A, đau quá, đau quá..."

Thuốc mỡ này không bôi còn đỡ, vừa bôi lên liền nóng rát rất đau. Tân Hà khó chịu hít thở không khí.

Cố Vọng Thư bảo nàng ngồi trên giường La Hán, nói chuyện với nàng, "Loại thuốc mỡ này bôi lên sẽ đau, nhưng đối với việc làm kín miệng vết thương có hiệu quả kỳ diệu, chỉ hai, ba ngày là lành rồi…. Cũng sẽ không để lại sẹo."

Tân Hà gật đầu, tuy rằng vẫn đau, so với vừa rồi đã tốt hơn một chút.

Cũng may qua một hồi, cũng không đau nữa.

"Hà nhi." Hắn đột nhiên gọi nàng.

Tân Hà ngẩng đầu nhìn hắn.

"Lần sau bị thương, phải nói với ta đầu tiên." Âm thanh của Tứ thúc rất nhạt. Mỗi lần hắn như vậy, đều có cơn giận dữ ở bên trong.

Tân Hà "Ừ" một tiếng, nắm tay của hắn, trong lòng có một khoảng êm dịu.
Chương trước Chương tiếp