Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 116



Cố Vọng Thư không nói gì. Chu Thiêm Tuyên có tất cả các thuộc tính của đế vương, và hắn không cho phép quyền lực có xu hướng tập trung một chỗ. Thời điểm quyền thế của Hạ Cần thịnh vượng nhất, hắn nâng đỡ mình, dụng ý chính là kiềm chế Hạ Cần, khống chế các cỗ lực lượng trong triều đình. Hạ Cần ngã xuống, mắt thấy mình đứng ở giữa quyền lực, hắn liền chuẩn bị thăng chức cho Triệu Chương Đức... Vẫn là cách cũ, phân hóa đối thủ. Để quyền lực càng phân tán càng tốt. Sau đó, tất cả các loại lực lượng chính trị đánh cờ với nhau. Hắn vẫn ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế.

Không thể không nói, thuật đế vương của Chu Thiêm Tuyên đã học được đến tinh túy.

Hổ Tử nói: "Nghiêm công công còn nhắc tới một chuyện, nói là phải chú ý chặt chẽ đến Triệu đại thiếu gia con trai của Triệu Chương Đức... Hình như Triệu Chương Đức được thánh thượng coi trọng lần này, có quan hệ với hắn." Hắn thử đem lời nói của Nghiêm Dũng nguyên văn nói lại với Cố Vọng Thư.

"Triệu Uyên?!"

Hổ Tử gật đầu đáp vâng.

Cố Vọng Thư nhấp một ngụm trà. Triệu Uyên có ký ức kiếp trước, hiểu được hướng phát triển của lịch sử, hắn sẽ hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ có hại...

Nghĩ như vậy, đây chính là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm! Mà còn không thân thiện với hắn. Tuy nhiên, hắn không sợ. Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn. Hắn Cố Vọng Thư chẳng lẽ còn đấu không lại một Triệu Uyên?

"Ngươi bảo Giang Thận đi Hàn Lâm Uyển hẹn Triệu Uyên, xem hắn khi nào có thời gian, ta muốn nói chuyện cùng hắn." Ngón trỏ tay phải của Cố Vọng Thư gõ nhẹ có tiết tấu trên mặt bàn. Đó là thói quen khi hắn suy xét về mọi thứ.

Hổ Tử đáp lại một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Trong chốc lát, lại trở về: "Chủ tử, Liễu Trình có chuyện bẩm báo với người."

"Để hắn vào."

Liễu Trình sau khi vào cửa, hành lễ trước, do dự một hồi mới mở miệng: "... Ám vệ phụ trách an toàn của phu nhân đến báo. Nói, nói..."

Sau lưng Liễu Trình đổ mồ hôi, rốt cuộc có nên nói hay không. Vốn là ám vệ này nên trực tiếp tiếp xúc với đại nhân, hắn khó nói, liền tìm lý do đẩy cho mình.

Cố Vọng Thư giương mắt nhìn hắn, "Nói chuyện đoàng hoàng."

"Buổi chiều, có một thiếu nữ mặc áo ngắn vải thô màu xanh đi vào "Thu Thủy Cư", phu nhân nói chuyện với nàng rất lâu, giống như là đang nhờ nàng chuyện gì đó. Cách quá xa, nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện nghe không được rõ ràng." Liễu Trình ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "Sau đó, ám vệ đuổi theo, phát hiện thiếu nữ kia tiến vào công bộ thượng thư Triệu phủ..."

Cố Vọng Thư rất lạnh nhạt: "Lại là Triệu phủ?"

Mồ hôi trên trán Liễu Trình chảy xuống, hắn không biết mình nên trả lời phải hay là không phải...

"Ngươi đi ra ngoài đi. Chuyện này dừng lại ở đây, không cần phải đi theo nữa." Cố Vọng Thư thản nhiên.

Liễu Trình như trút được gánh nặng chắp tay vái, hắn thật sự sợ đại nhân sẽ đột nhiên làm khó dễ. Đi theo đại nhân càng lâu, trong lòng lại càng kính sợ... Thủ đoạn của đại nhân hắn thấy quá nhiều. Càng tức giận, biểu cảm lại càng bình tĩnh. Bộ dạng hôm nay, trong lòng nhất định là cực kỳ tức giận.

Nhìn bóng lưng Liễu Trình đi xa, Cố Vọng Thư trầm tư rất lâu. Lý trí nói với hắn rằng hắn nên tin tưởng thê tử mình. Nhưng rất nhanh lại phủ nhận... Trong lòng hiện lên vài loại ý nghĩ trong đầu, bất kể là loại nào, hắn đều dám khẳng định tiểu thê tử còn có chuyện đang giấu mình.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cố Vọng Thư nôn nóng hẳn lên. Cảm giác tiểu thê tử thoát khỏi sự kiểm soát của mình hết sức khủng khiếp.

Buổi tối khi hắn trở về "Thu Thủy Cư", Tân Hà đang ngồi trên trường kỷ hoa nhài may vá. Trong rổ kim chỉ đã đặt một chiếc giày ống dài mặt đen ống xanh.

Thấy hắn trở về, Tân Hà cười đi nghênh đón, giúp hắn cởi dây buộc của áo khoác ngoài ra, đưa cho nha đầu bên cạnh.

Cố Vọng Thư hai tay ôm eo tiểu thê tử, ôm nàng lên. Xông vào mũi đều là hương thơm tươi mát.

"Nàng thật thơm." Hắn đánh giá nàng.

Tân Hà sờ hoa hải đường trên búi tóc, "Là cái này thơm đúng không? Thiếp thấy trong đình viện có rất nhiều hải đường bốn mùa nở rộ, nên chọn mấy đóa."

Búi tóc kiểu Tùy Vân Kế đơn giản, giữa những sợi tóc đen nhánh cắm vài đóa hoa hải đường màu hồng nhạt. Cứ mỗi động tác, hương thơm tỏa ra bốn phía. Rất đẹp.

Cố Vọng Thư cúi đầu hôn lên má nàng.

Nha đầu trong phòng đều lặng yên lui ra ngoài.

Tân Hà bị hôn đến ngứa ngáy, nhịn không được cười rộ lên "khanh khách". Nàng lấy lòng: "Tứ thúc, thiếp làm giày ống dài cho chàng, có muốn thử xem không?"

Cố Vọng Thư hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, để cho nàng ngồi xuống trường kỷ, một mình cầm giày ống dài đi thử, "Không lớn không nhỏ, vừa vặn."

"Vậy thì tốt rồi." Tân Hà cười tủm tỉm: "Thiếp còn sợ chàng mặc không vừa."

Cố Vọng Thư nhìn nàng hồi lâu, đứng dậy ôm nàng vào lòng, dịu dàng: "Hà nhi, có nàng thật tốt."

Tân Hà mặc cho hắn ôm, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc trên người Tứ thúc, cảm thấy vô cùng an tâm, thấp giọng hỏi hắn: "Chàng có đói không?"

Cố Vọng Thư không nói gì, một lát sau, trả lời một nẻo: "Hà nhi, ở nhà một mình có quen không?"

"...... Quen." Tân Hà không hiểu ý trong lời nói của hắn. Lúc hắn thượng triều, nàng đều ở nhà một mình, chuyện này có gì không quen.

"Nếu không có việc gì làm hoặc là nhàm chán, thì đến chỗ ngoại tổ mẫu đi dạo một chút..."

Tân Hà "Ừ" một tiếng. Lời này hắn thường xuyên nói, nàng đều nhớ kỹ.

"Hôm nay có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"

Âm thanh của Cố Vọng Thư rất thấp, tựa như lẩm bẩm một mình. Nàng không thể nghe thấy rõ nên hỏi: "Chàng vừa nói gì?" 

Cố Vọng Thư xoa xoa tóc mái nàng, lắc đầu nói không có việc gì. Xoay người đi gian ngoài bảo nha đầu dọn cơm.

Liễu dương lùa gió thổi hơi xuân(*). Thời tiết đầu tháng ba là thời điểm ấm áp và dễ chịu.

(*)Nguyên văn春面不寒杨柳风 tham khảo câu吹面不寒楊柳風trong bài thơ Tuyệt cú của Chí An.

Lúc Triệu Uyên từ viện Hàn Lâm đi ra, sắc trời hơi tối xuống. Có gã sai vặt tới nhấc rèm xe lên, hắn lên xe ngựa.

Trên đường lớn rất yên tĩnh, tiếng vó ngựa "cộc cộc" truyền đi rất xa.

Xe ngựa dừng lại ở ngõ Mạo Nhi.

Triệu Uyên vén rèm từ trong xe ngựa đi xuống, rồi tiến vào Triệu phủ.

Triệu Chương Đức ngồi trong chính phòng, nói chuyện cùng thê tử Chu thị.

"Nghi nhi là cháu gái của chị họ thiếp, người rất dịu dàng mỹ lệ, nhỏ hơn ba tuổi so với Uyên nhi chúng ta, đây chính là thời điểm tốt để cưới hỏi…. Thiếp thấy rất hài lòng." Chu thị lải nhải không ngớt.

Triệu Chương Đức uống một chén trà, cảm thấy hương vị không ngon lắm, thuận miệng nói: "Hôn sự của Uyên nhi nàng làm chủ là được rồi." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Trong nhà không có Bích Loa Xuân sao? Sao nàng lại pha cho ta trà ướp hoa nhài?"

"Có Bích Loa Xuân..." Chu thị thò đầu nhìn, ngượng ngùng nói: "Thiếp vẫn luôn lo lắng hôn sự của Uyên nhi, có thể đã làm lẫn lộn."

Triệu Chương Đức lắc đầu, đưa tay gọi nha đầu tới, kêu nàng ta pha lại một ấm trà mới mang tới.

"Về hôn sự của Uyên nhi, tốt nhất nàng vẫn nên thương lượng một chút với nó. Con cũng lớn rồi, cũng có ý kiến của riêng mình." Triệu Chương Đức nhớ tới mấy lần nói chuyện gần đây với con trai, cảm thấy hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Rất có chủ kiến. Đặc biệt là việc hắn kêu mình tặng cho hoàng Thượng một quyển [Trường Sinh], là sách về tu đạo. Hắn đã tức giận vào thời điểm đó, nhưng con trai hắn vẫn cứ kiên trì. Hắn cũng biết xưa nay hoàng thượng thích luyện đan, nên cắn răng mang đi tặng. Không ngờ tới hoàng thượng cực kỳ thích, còn nói là lão tổ gì đó viết, tìm kiếm lâu rồi, rốt cục đã có được. Cũng bởi vì việc này, hoàng thượng lại tín nhiệm hắn hơn rất nhiều...

Chu Thị nhíu mày lại: "Nó bao nhiêu tuổi cũng là con ruột của thiếp, phải phục tùng quản giáo."

Triệu Chương Đức không để ý tới thê tử, hắn làm quan gần hai mươi năm, không dám nói là người giống như lão hồ ly, nhưng cũng gần như thế. Là đại quan chính nhị phẩm của triều đình, công bộ thượng thư, sự nhạy cảm chính trị của hắn vẫn rất nhạy bén. Hoàng thượng liên tiếp triệu kiến, làm cho hắn hiểu được mình rất có thể sẽ lại thăng chức một lần nữa...

"Chàng đang nghĩ gì vậy? Không nói chuyện với thiếp." Chu thị oán giận nhìn thoáng qua phu quân của mình, còn chưa tính việc cả ngày thượng triều bận rộn, về nhà cũng không nói chuyện với nàng.

Triệu Chương Đức dở khóc dở cười, lại không thể thật sự mang suy nghĩ nói cho thê tử biết, nên mở miệng nói: "Sao lại không nói chuyện với nàng? Đang lắng nghe nàng nói đây."

"...... Tuổi mụ của Uyên nhi đã mười chín rồi, ngay cả thông phòng cũng không có... Chàng xem Lương nhi nhà đại ca, con đều có đủ cả trai lẫn gái rồi." Chu thị càng nói càng gấp: "Nếu được thật muốn Uyên nhi thành thân ngay ngày mai." Nói hết lời, nàng lại nhấn mạnh: "Thiếp thấy Nghi nhi rất tốt rồi... Tìm một thời gian, mau mau bảo Uyên nhi đi gặp nhau. "

Triệu Chương Đức còn chưa nói gì, Triệu Uyên đã đi vào chính sảnh, cắt ngang nói: "Con không đồng ý."

"Đứa nhỏ này..." Chu thị trừng mắt, "Tội bất hiếu lớn nhất là không có hậu duệ nối dõi, con là cháu đích trưởng của Triệu gia, chuyện này không thể thuận theo con được."

Triệu Uyên cũng không phản bác mẫu thân, hành lễ trước, nói: "Phụ thân, con trai có chút lời muốn nói với người, chúng ta ra chỗ yên tĩnh đi."

Chu thị tức giận: "... Ta là người ngoài phải không?"

Triệu Chương Đức vỗ về thê tử hai câu, bảo con trai đi theo đến thư phòng.

"Phụ thân, con trai muốn để người vào nội các." Triệu Uyên ngồi trên ghế bành.

Triệu Chương Đức vừa ngậm một ngụm trà, nghe vậy phun ra toàn bộ, hắn lấy khăn ra lau qua loa vài cái, răn dạy nói: "Nội các không phải ai muốn vào là có thể vào? Con quá ngây thơ rồi."

"Phụ thân tạm thời có ý nghĩ này là tốt rồi. Những thứ khác, yên lặng nhìn chuyện phát triển." Triệu Uyên lộ ra sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác.

"Ý con là sao?"

"Ý của con là —— Hoàng thượng sẽ chỉ đích danh cho người vào nội các." Đây là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, đời này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Không gì khác hơn chỉ là dưới sự trợ giúp tận lực của hắn, thời gian phụ thân vào nội các sẽ sớm hơn mà thôi.

Triệu Chương Đức lần đầu tiên nhìn thẳng vào con trai cả của mình, "Làm sao con biết hoàng thượng sẽ làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì quyển sách đó?"

"Phụ thân đang nói đùa à?" Triệu Uyên nở nụ cười, mặt nhìn nghiêng rất anh tuấn còn có một chút ngây thơ, nói: "Quyển sách kia chính là để cho người lộ mặt trước mặt hoàng thượng. Không có tác dụng khác. Sở dĩ hoàng thượng cho người vào nội các, đó là bởi vì người đủ tư chất." Hắn không nói ra chỉ là quyển "Trường Sinh" kia là do hắn bỏ ra một số tiền lớn mua về từ trong tay một nghệ nhân dân gian. Kiếp trước, Nghiêm Dũng dựa vào quyển sách này trở thành thân tín được hoàng thượng tín nhiệm nhất, ngay cả di chiếu cũng cho hắn bảo quản.
Chương trước Chương tiếp