Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay
Chương 57
Tân Hà vừa đế ‘Đức Huệ Uyển’ đã thấy tiếng cười đùa vui vẻ từ chính phòng vọng lại. Nàng nghi hoặc nhìn về phía Thải Phong, hỏi: “Có ai đến thăm mẫu thân sao?”
“….Là Triệu phu nhân Chu thị trong hẻm chúng ta.” Thái Phong đáp lại.
Tân Hà đáp một tiếng, lập tức đi về phía trước.
Từ sau khi Triệu Uyên đậu tú tài cũng không đến học đường trong phủ học nữa. Hiện giờ hắn đang ở Quốc Tử Giám, chuẩn bị cho kỳ thi Hương sang năm.
Tới trước cửa có tiểu nha đầu vén rèm lên cho nàng bước vào.
Mẫu thân và Triệu phu nhân đang ngồi trên tháp gần cửa sổ cười nói vui vẻ, trên bàn còn bày đủ hạt dưa và hoa quả.
“Thỉnh an mẫu thân, thỉnh an Triệu bá mẫu.” Tân Hà lần lượt thỉnh an Tần thị và Chu thị.
“Đứa bé ngoan, mau qua đây, bá mẫu xem nào.” Chu thị cười, kéo Tân Hà đến cạnh mình, cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mắt. Hôm nay nàng mặc một kiện bối tử xanh lá mạ, váy hoa màu trắng ngà, đeo đai lưng xanh thẫm, tay trái đeo vòng ngọc bích, phẩm chất cực tốt. Mi mục nhu thuận, dịu dàng đoan trang.
Đứa trẻ này được Tần thị nuôi dưỡng vô cùng tốt, hơi cúi đầu, không nói gì nhiều. Cần cổ trắng nõn, dung mạo như thuận, dịu hiền.
“…. Nhìn xem, so với ngươi lúc trẻ thì còn đẹp hơn…..” Chu thị vô cùng hài lòng.
Tần thị mím môi cười, nàng cũng vô cùng hài lòng với nữ nhi của mình.
“Ta nghe nói, khăn tay mà mẫu thân con dùng cũng là do con thêu hả?”
Tân Hà hơi ngạc nhiên, không nghĩ nàng sẽ hỏi như vậy, chỉ biết gật đầu đáp: “Vâng….chỉ là thêu vẫn còn hơi vụng về.”
“Thế này vẫn còn kêu là vụng về?” Chu thị nói, rút chiếc khăn tay ‘Điệp luyến hoa’ trong tay Tần thị ra: “Thêu rất tỉ mỉ, màu sắc thanh nhã, quan trọng là thêu được hai mặt, con bướm này linh động như thật.”
“Ta thấy giống như hàng thêu Tô Châu…..rất khó học được, có thể thấy con rất hạ quyết tâm. Nếu như vậy mà còn nói là vụng về, vậy mấy vị nữ công trong nhà chúng ta chẳng phải là không thể nhìn được hay sao.”
Tân Hà được nàng khen như vậy thì đỏ mặt. Nhớ lại Chu thị không có thân nữ nhi, những người vừa nhắc đến ban nãy hẳn là nữ hài tử thứ xuất.
“Để ngươi khen lên tận mây xanh, làm nàng kiêu ngạo đấy….” Tần thị bật cười, khoát tay bảo nữ nhi ra ngoài, nàng có mấy chuyện muốn nói với Chu thị.
Tân Hà bất đắc dĩ lui ra ngoài, cũng không hiểu vì sao. Cứ như thế bị mẫu thân gọi thì đến, phất tay thì đi, đúng là thân sinh không nghi ngờ.
Xung quanh buồn chán, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, nàng cũng không muốn về ‘Liên uyển’ ngay, bèn dẫn Vân Linh Vân Đoá đến hậu hoa viên.
Tân phủ trồng rất nhiều loại hồng quý, đương lúc mùa hoa nở rộ, nào đỏ nào hồng rồi lại vàng đua nhau khoe sắc thắm, đẹp không tả xiết.
“Thỉnh an tỷ tỷ.” Tân Minh Dương dẫn gã sai vặt đang đi đến học đường, đên đây đúng lúc gặp được Tân Hà, lập tức hành lễ.
Tân Hà gật đầu, nàng khá quý tiểu đệ nhỏ hơn một tuổi này, thấy hắn đầu đầy mồ hôi thì lên tiếng răn dạy tên sai vặt đi phía sau: “Trời nóng như vậy cũng không biết mang dù cho Tam thiếu gia sao?”
Gã sai vặt vừa định mở miệng thì Tân Minh Dương lại ngắt lời hắn: “Là ta bảo hắn không mang dù, phụ thân nói phơi nắng sẽ càng khoẻ mạnh.”
Tân Hà xoa đầu hắn: “Đi về đi.”
Tân Minh Dương đáp một tiếng rồi xoay người rời đi. Gần đây hắn học ở học đường trong phủ, muốn tham gia đồng thí của năm nay. Mẫu thân nói, chỉ cần cố gắng, hắn cũng sẽ có tiền đồ như Minh Tuyên ca.
“Gần đây Nhị thẩm có còn đến chỗ tổ mẫu chép kinh Phật không?” Tân Hà tuỳ tiện hỏi một câu.
Vân Đoá nghĩ một lúc rồi đáp: “Nghe Tú Mai nói, cứ ba ngày lại ở đó một ngày.”
Tân Hà nghe được nhưng cũng giống như nghe được, nói chung là không nói chuyện.
Một lúc sau, đã đến hoa viên rồi. Hoa nhài quanh đình bát giác nở rất đẹp, vừa trắng lại vừa thơm. Nàng phát ngốc một hồi, đột nhiên nhớ tới tình cảnh năm ấy nàng sống lại đã hái rất nhiều hoa nhài đem tặng Tứ thúc.
“Hái một chút hoa nhài, đem về cắ m vào bình.” Tân Hà nhìn hồi lâu rồi cất tiếng.
Nàng bỗng nhiên xúc động: tháng tháng năm năm hoa vẫn vậy, năm năm tháng tháng người đổi thay.
Vân Linh nhận lệnh, cùng Vân Đoá chọn mấy cành có nụ đẹp rồi hái.
Sáng ngày hôm sau, tiếng ve kêu inh ỏi, Tân Hà rất sợ nóng, ôm chăn mỏng mà bực bội……
“Tiểu thư, dậy đi thôi, đã sắp qua giờ thìn rồi.” Vân Linh đứng một bên, nhỏ giọng nói.
“Gấp cái gì, vừa không phải đến ‘Phương Phỉ các’ vừa không phải đi thỉnh an mẫu thân.” Tân Hà trở mình một cái.
Lâm Tĩnh đã rời khỏi Tân phủ từ hai năm trước, nàng thấy những thủ nghệ mình nên dạy đều đã dạy rồi, đồ đệ cũng đã nhận hết chân truyền từ nàng rồi bèn bái phỏng Tần thị rồi rời đi.
Khi đi cũng không báo cho Tân Hà một tiếng. Quả thực là một nữ nhân phóng khoáng tiêu sái.
Vân Đoá ho khan, cầm bối tử hoa văn thạch lựu đi qua: “Nếu còn muộn thêm nữa, sợ là Tứ gia cũng đã đến rồi.” Ngày này mỗi năm hắn đều đến đây với tiểu thư, hoặc là ra ngoài du ngoạn, hoặc là ở trong phủ ăn cơm, dù sao thì cũng ở cạnh cả một ngày trời.
Phu thê Tân Đức Trạch cũng biết chuyện Cố Vọng Thư đến mừng sinh thần với nữ nhi cũng không cấm cản. Tân Đức Trạch thấy hắn vừa được thăng làm Đại học sĩ của Văn Uyên các, thường xuyên được Hoàng thượng yết kiến, tiền đồ vô lượng, vả lại hắn cũng tình nguyện giao hảo với Tân gia, đúng là cầu còn không được….. Tần thị thì không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ hai thúc chất bọn họ thân thiết từ nhỏ, cũng không tính toán quá nhiều.
Tân Hà nghe Vân Đoá nói vậy mới ngồi dậy trên giường. Tuỳ tiện để hai đại nha đầu mặc y phục cho nàng. Gần đây Tứ thúc vẫn luôn bận rộn, đến cả tháng cũng không qua thăm nàng rồi.
Tóc của Tân Hà thuộc dạng mượt, mỏng lại hơi xoăn. Vân Đoá vẫn luôn khéo tay, nhân lúc Vân Linh đi vắt khăn ấm, lấy hương chi đã búi cho nàng kiểu vãn kế, cài thêm một chiếc trâm ngọc hồ điệp. Tóc mái nhất tề rủ xuống trên mày liễu như ánh trăng non, mắt hạnh trong suốt ngọt ngào, mái tóc hơi bồng lên ở thái dương được cuộn tròn một cách tinh nghịch, càng khiến nàng có chút trẻ con.
Vân Linh đi lấy đồ trở về, nhìn đến phát run…. Tiểu thư thực sự trưởng thành rồi, trở thành một tiểu giai nhân thanh tú rồi. Không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút phiền muộn, nàng vẫn luôn coi tiểu thư như muội muội ruột mà nuôi nấng, giờ đây lại có cảm giác như Ngô gia có nữ nhi trưởng thành rồi…..
*Ngô gia có con gái lớn: xuất hiện trong bài “Trường Hận Ca’ của Bạch Cư Dị.
Tân Hà sửa soạn chỉnh tề xong, đang ngồi ăn sáng thì Thu Cúc đi từ ngoài vào, cúi người hành lễ: “Đại tiểu thư, Tứ gia đến rồi, đã đi gặp Đại phu nhân trước, bây giờ đang ở phòng khách. Đại phu nhân bảo nô tỳ đến báo người một tiếng.”
Từ sau khi Cố Vọng Thư rời đi, ‘Thanh Đình cư’ bị bỏ trống, đám nha đầu bả tử cũng bị phân chia lần nữa. Tần thị thấy Thu Quế Thu Cúc rất được việc nên để lại ‘Đức Huệ Uyển’ làm nhị đẳng nha đầu.
Tân Hà đang uống cháo sữa, nghe nàng nói vậy lập tức buông bát xuống, chạy thẳng ra ngoài.
“Tiểu thư, người chậm thôi.” Vân Đoá hoảng hốt, vừa mới ăn được một nửa mà đã chạy thế, chốc nữa sẽ lại đau dạ dày.
Tiểu cô nương đâu còn để mấy lời này vào tai, cả người nàng bừng sáng, như hoa sen sau mưa, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Nàng chạy thẳng đến phòng khác, dọc đường nha đầu bà tử đều cúi người hành lễ, thì thầm, trông Đại tiểu thư sốt ruột như vậy, chẳng nhẽ là xảy ra chuyện gì.
Tân Hà không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, hân hoan tung tăng, lòng như nở hoa…. Đều không phải. Chỉ đơn giản là nàng muốn gặp hắn thôi.
Thực ra Cố Vọng Thư cũng thường đến thăm nàng, chỉ là gần đây quá bận rộn cho nên ít gặp hơn. Nghe phụ thân nói, hắn lại thăng quan, rất được Hoàng thượng xem trọng. Nàng nghe mấy thứ này đều rất vui mừng, vui mừng hơn bất cứ ai. Bất cả như thế nào, đây là Tứ thúc của nàng, từ nhỏ hắn đã chịu khổ như vậy, rất đáng để có được hạnh phúc.
Trong phòng khác, Cố Vọng Thư đang ngồi uống trà, Hổ Tử thì đứng ở một bên.
Tân Hà liếc mắt đã nhìn thấy hắn, chạy vọt vào trong phòng, bổ nhào vào lòng hắn: “Tứ thúc.” Giọng điệu mừng rỡ khôn xiết.
Thân thể người nọ cứng đờ, một lát sau mới bình tĩnh lại, vỗ sau lưng nàng, hiếm khi răn dạy: “Chạy nhanh thế làm gì, ngã thì phải làm sao?”
Tân Hà rời khỏi lồ ng ngực của hắn, cũng không thấy có gì là không ổn. Tình cảm giữa nàng và Tứ thúc vẫn luôn tốt, năm trước du xuân đi leo núi, trên đường đi, Tứ thúc vẫn luôn cõng nàng.
“Không đâu, đường đi trong phủ ta đã đi cả trăm ngàn lần, quen lắm rồi.” Nàng cười hì hì, giương mắt quan sát hắn. Tứ thúc mặc trực chuế màu xanh, hình như lại cao lên rồi, nét ngây thơ trẻ con đã được rũ bỏ, khoác lên mình bộ dáng thiếu niên, hẳn là có quan hệ với trốn quan trường, mi gian trầm ổn, ánh mắt thâm thuý, nhìn không ra hỉ nộ. Chỉ là, có một điểm vẫn không thay đổi chính là dung mạo.
Tứ thúc của nàng vẫn như trước --- mạch sinh nhân như ngọc, công tử thế vô song(*).
*Mạch sinh nhân như ngọc, công tử thế vô song: nguyên bản là “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc”, xuất hiện trong tình thi của một nữ tử cổ đại. Ý chỉ đến người quân tử khiêm tốn, ôn hoà.
Trong khi nàng đang đánh giá Cố Vọng Thư thì hắn cũng đang nhìn nàng. Một tháng không gặp, vóc dáng của nàng hơi gầy đi, có phần yểu điệu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, mắt hạnh long lanh ánh nước, như chú mèo nhỏ đang nhìn hắn. Vừa nhu thuận lại đáng thương.
Trong lòng thanh niên mềm nhũn, đứa bé này trưởng thành rồi, sao lại dịu dàng, thanh tú đến vậy….
Cố Vọng Thư vẫy tay bảo Hổ Tử dâng lễ vật mừng sinh nhật hắn đã chuẩn bị lên đây, thuận tay đưa cho nàng: “Mở ra xem, có thích hay không?”
Tân Hà cười híp mắt: “Là đồ Tứ thúc tặng, ta đều thích.” Nàng vừa nói vừa đưa tay mở hộp quà ra, bên trong là vòng tay bằng san hô, màu đỏ tươi như huyết sắc, mối nối còn được liên kết bằng dải vàng mỏng, bên trên còn khắc một đoá hoa sen, rất tinh tế.
Nàng rất thích, lập tức mang vào tay phải của mình.
Cố Vọng Thư xoa trán nàng, muốn xoay người bế nàng lên lại cố gắng nhịn xuống. Tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, cũng đến lúc phải tránh hỏi hiềm nghi.
“Tứ thúc, hôm nay người không phải đi nha môn sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
“Ta hưu mộc.” Thực ra hắn đặc biệt xin nghỉ vì Tiểu cô nương đây.
Tân Hà nhìn Tứ thúc một cái, nghĩ một lúc: “Ta muốn ra ngoài đi dạo, có được hay không?”
Cố Vọng Thư không nói chuyện, Tân gia quản giáo nữ nhi rất nghiêm khắc, không dễ gì cho ra khỏi cửa.
Tân Hà thấy hắn im lặng bèn kéo tay hắn làm nũng. Bây giờ, tổ mẫu đã mặc kệ mọi việc, phụ thân thì chỉ cần Tứ thúc nói gì đều nghe nấy, mẫu thân lại rất yên tâm với Tứ thúc….nếu hắn có thể đưa mình ra ngoài, đương nhiên là tốt nhất, trở về cũng không bị trách cứ.
“Bên ngoài nóng như vậy, ra ngoài làm gì?” Thanh niên thở dài, hắn không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Tiểu cô nương.
“Từ trước đến nay ta chưa được tới thăm chỗ ở của Tứ thúc nên muốn đi xem.”
Bảy năm rồi, Tân Hà thực sự muốn đi xem Diệp phủ, đi xem nơi mà Tứ thúc ở. Muốn hắn đưa nàng ra ngoài cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Đúng lúc này, Vân Linh Vân Đoá cũng chạy tới.
Thanh niên ngừng một chút, không biết nghĩ cái gì, mãi sau mới trả lời: “…..Được.”
“Vẫn là Tứ thúc thương với Hà nhi.”
Vân Đoá, Vân Linh vừa bước vào đã thấy bộ dạng siểm nịnh của chủ tử nhà mình, hai người liếc nhìn nhau, lặng lẽ quay đầu, thực sự không dám nhìn thẳng.
Hổ Tử nhìn thấy Vân Linh thì ánh mắt hơi sáng lên.
Cả đoàn người ra khỏi Tân phủ, lên xe ngựa, đi thẳng về hướng phủ Trấn quốc tướng quân.
Tân Hà ngồi trong xe cùng Tứ thúc, nàng rất ít khi ra ngoài, hiếu kỳ mà vén rèm bên hông xe lên xem. Đường bọn họ đi là quan đạo, bằng phẳng vô cùng, người đi đường cũng đông đúc. Có người nặng gánh đi bộ, có người cưỡi lừa cưỡi ngựa…. dạng người nào cũng có.
“….Là Triệu phu nhân Chu thị trong hẻm chúng ta.” Thái Phong đáp lại.
Tân Hà đáp một tiếng, lập tức đi về phía trước.
Từ sau khi Triệu Uyên đậu tú tài cũng không đến học đường trong phủ học nữa. Hiện giờ hắn đang ở Quốc Tử Giám, chuẩn bị cho kỳ thi Hương sang năm.
Tới trước cửa có tiểu nha đầu vén rèm lên cho nàng bước vào.
Mẫu thân và Triệu phu nhân đang ngồi trên tháp gần cửa sổ cười nói vui vẻ, trên bàn còn bày đủ hạt dưa và hoa quả.
“Thỉnh an mẫu thân, thỉnh an Triệu bá mẫu.” Tân Hà lần lượt thỉnh an Tần thị và Chu thị.
“Đứa bé ngoan, mau qua đây, bá mẫu xem nào.” Chu thị cười, kéo Tân Hà đến cạnh mình, cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mắt. Hôm nay nàng mặc một kiện bối tử xanh lá mạ, váy hoa màu trắng ngà, đeo đai lưng xanh thẫm, tay trái đeo vòng ngọc bích, phẩm chất cực tốt. Mi mục nhu thuận, dịu dàng đoan trang.
Đứa trẻ này được Tần thị nuôi dưỡng vô cùng tốt, hơi cúi đầu, không nói gì nhiều. Cần cổ trắng nõn, dung mạo như thuận, dịu hiền.
“…. Nhìn xem, so với ngươi lúc trẻ thì còn đẹp hơn…..” Chu thị vô cùng hài lòng.
Tần thị mím môi cười, nàng cũng vô cùng hài lòng với nữ nhi của mình.
“Ta nghe nói, khăn tay mà mẫu thân con dùng cũng là do con thêu hả?”
Tân Hà hơi ngạc nhiên, không nghĩ nàng sẽ hỏi như vậy, chỉ biết gật đầu đáp: “Vâng….chỉ là thêu vẫn còn hơi vụng về.”
“Thế này vẫn còn kêu là vụng về?” Chu thị nói, rút chiếc khăn tay ‘Điệp luyến hoa’ trong tay Tần thị ra: “Thêu rất tỉ mỉ, màu sắc thanh nhã, quan trọng là thêu được hai mặt, con bướm này linh động như thật.”
“Ta thấy giống như hàng thêu Tô Châu…..rất khó học được, có thể thấy con rất hạ quyết tâm. Nếu như vậy mà còn nói là vụng về, vậy mấy vị nữ công trong nhà chúng ta chẳng phải là không thể nhìn được hay sao.”
Tân Hà được nàng khen như vậy thì đỏ mặt. Nhớ lại Chu thị không có thân nữ nhi, những người vừa nhắc đến ban nãy hẳn là nữ hài tử thứ xuất.
“Để ngươi khen lên tận mây xanh, làm nàng kiêu ngạo đấy….” Tần thị bật cười, khoát tay bảo nữ nhi ra ngoài, nàng có mấy chuyện muốn nói với Chu thị.
Tân Hà bất đắc dĩ lui ra ngoài, cũng không hiểu vì sao. Cứ như thế bị mẫu thân gọi thì đến, phất tay thì đi, đúng là thân sinh không nghi ngờ.
Xung quanh buồn chán, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, nàng cũng không muốn về ‘Liên uyển’ ngay, bèn dẫn Vân Linh Vân Đoá đến hậu hoa viên.
Tân phủ trồng rất nhiều loại hồng quý, đương lúc mùa hoa nở rộ, nào đỏ nào hồng rồi lại vàng đua nhau khoe sắc thắm, đẹp không tả xiết.
“Thỉnh an tỷ tỷ.” Tân Minh Dương dẫn gã sai vặt đang đi đến học đường, đên đây đúng lúc gặp được Tân Hà, lập tức hành lễ.
Tân Hà gật đầu, nàng khá quý tiểu đệ nhỏ hơn một tuổi này, thấy hắn đầu đầy mồ hôi thì lên tiếng răn dạy tên sai vặt đi phía sau: “Trời nóng như vậy cũng không biết mang dù cho Tam thiếu gia sao?”
Gã sai vặt vừa định mở miệng thì Tân Minh Dương lại ngắt lời hắn: “Là ta bảo hắn không mang dù, phụ thân nói phơi nắng sẽ càng khoẻ mạnh.”
Tân Hà xoa đầu hắn: “Đi về đi.”
Tân Minh Dương đáp một tiếng rồi xoay người rời đi. Gần đây hắn học ở học đường trong phủ, muốn tham gia đồng thí của năm nay. Mẫu thân nói, chỉ cần cố gắng, hắn cũng sẽ có tiền đồ như Minh Tuyên ca.
“Gần đây Nhị thẩm có còn đến chỗ tổ mẫu chép kinh Phật không?” Tân Hà tuỳ tiện hỏi một câu.
Vân Đoá nghĩ một lúc rồi đáp: “Nghe Tú Mai nói, cứ ba ngày lại ở đó một ngày.”
Tân Hà nghe được nhưng cũng giống như nghe được, nói chung là không nói chuyện.
Một lúc sau, đã đến hoa viên rồi. Hoa nhài quanh đình bát giác nở rất đẹp, vừa trắng lại vừa thơm. Nàng phát ngốc một hồi, đột nhiên nhớ tới tình cảnh năm ấy nàng sống lại đã hái rất nhiều hoa nhài đem tặng Tứ thúc.
“Hái một chút hoa nhài, đem về cắ m vào bình.” Tân Hà nhìn hồi lâu rồi cất tiếng.
Nàng bỗng nhiên xúc động: tháng tháng năm năm hoa vẫn vậy, năm năm tháng tháng người đổi thay.
Vân Linh nhận lệnh, cùng Vân Đoá chọn mấy cành có nụ đẹp rồi hái.
Sáng ngày hôm sau, tiếng ve kêu inh ỏi, Tân Hà rất sợ nóng, ôm chăn mỏng mà bực bội……
“Tiểu thư, dậy đi thôi, đã sắp qua giờ thìn rồi.” Vân Linh đứng một bên, nhỏ giọng nói.
“Gấp cái gì, vừa không phải đến ‘Phương Phỉ các’ vừa không phải đi thỉnh an mẫu thân.” Tân Hà trở mình một cái.
Lâm Tĩnh đã rời khỏi Tân phủ từ hai năm trước, nàng thấy những thủ nghệ mình nên dạy đều đã dạy rồi, đồ đệ cũng đã nhận hết chân truyền từ nàng rồi bèn bái phỏng Tần thị rồi rời đi.
Khi đi cũng không báo cho Tân Hà một tiếng. Quả thực là một nữ nhân phóng khoáng tiêu sái.
Vân Đoá ho khan, cầm bối tử hoa văn thạch lựu đi qua: “Nếu còn muộn thêm nữa, sợ là Tứ gia cũng đã đến rồi.” Ngày này mỗi năm hắn đều đến đây với tiểu thư, hoặc là ra ngoài du ngoạn, hoặc là ở trong phủ ăn cơm, dù sao thì cũng ở cạnh cả một ngày trời.
Phu thê Tân Đức Trạch cũng biết chuyện Cố Vọng Thư đến mừng sinh thần với nữ nhi cũng không cấm cản. Tân Đức Trạch thấy hắn vừa được thăng làm Đại học sĩ của Văn Uyên các, thường xuyên được Hoàng thượng yết kiến, tiền đồ vô lượng, vả lại hắn cũng tình nguyện giao hảo với Tân gia, đúng là cầu còn không được….. Tần thị thì không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ hai thúc chất bọn họ thân thiết từ nhỏ, cũng không tính toán quá nhiều.
Tân Hà nghe Vân Đoá nói vậy mới ngồi dậy trên giường. Tuỳ tiện để hai đại nha đầu mặc y phục cho nàng. Gần đây Tứ thúc vẫn luôn bận rộn, đến cả tháng cũng không qua thăm nàng rồi.
Tóc của Tân Hà thuộc dạng mượt, mỏng lại hơi xoăn. Vân Đoá vẫn luôn khéo tay, nhân lúc Vân Linh đi vắt khăn ấm, lấy hương chi đã búi cho nàng kiểu vãn kế, cài thêm một chiếc trâm ngọc hồ điệp. Tóc mái nhất tề rủ xuống trên mày liễu như ánh trăng non, mắt hạnh trong suốt ngọt ngào, mái tóc hơi bồng lên ở thái dương được cuộn tròn một cách tinh nghịch, càng khiến nàng có chút trẻ con.
Vân Linh đi lấy đồ trở về, nhìn đến phát run…. Tiểu thư thực sự trưởng thành rồi, trở thành một tiểu giai nhân thanh tú rồi. Không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút phiền muộn, nàng vẫn luôn coi tiểu thư như muội muội ruột mà nuôi nấng, giờ đây lại có cảm giác như Ngô gia có nữ nhi trưởng thành rồi…..
*Ngô gia có con gái lớn: xuất hiện trong bài “Trường Hận Ca’ của Bạch Cư Dị.
Tân Hà sửa soạn chỉnh tề xong, đang ngồi ăn sáng thì Thu Cúc đi từ ngoài vào, cúi người hành lễ: “Đại tiểu thư, Tứ gia đến rồi, đã đi gặp Đại phu nhân trước, bây giờ đang ở phòng khách. Đại phu nhân bảo nô tỳ đến báo người một tiếng.”
Từ sau khi Cố Vọng Thư rời đi, ‘Thanh Đình cư’ bị bỏ trống, đám nha đầu bả tử cũng bị phân chia lần nữa. Tần thị thấy Thu Quế Thu Cúc rất được việc nên để lại ‘Đức Huệ Uyển’ làm nhị đẳng nha đầu.
Tân Hà đang uống cháo sữa, nghe nàng nói vậy lập tức buông bát xuống, chạy thẳng ra ngoài.
“Tiểu thư, người chậm thôi.” Vân Đoá hoảng hốt, vừa mới ăn được một nửa mà đã chạy thế, chốc nữa sẽ lại đau dạ dày.
Tiểu cô nương đâu còn để mấy lời này vào tai, cả người nàng bừng sáng, như hoa sen sau mưa, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Nàng chạy thẳng đến phòng khác, dọc đường nha đầu bà tử đều cúi người hành lễ, thì thầm, trông Đại tiểu thư sốt ruột như vậy, chẳng nhẽ là xảy ra chuyện gì.
Tân Hà không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, hân hoan tung tăng, lòng như nở hoa…. Đều không phải. Chỉ đơn giản là nàng muốn gặp hắn thôi.
Thực ra Cố Vọng Thư cũng thường đến thăm nàng, chỉ là gần đây quá bận rộn cho nên ít gặp hơn. Nghe phụ thân nói, hắn lại thăng quan, rất được Hoàng thượng xem trọng. Nàng nghe mấy thứ này đều rất vui mừng, vui mừng hơn bất cứ ai. Bất cả như thế nào, đây là Tứ thúc của nàng, từ nhỏ hắn đã chịu khổ như vậy, rất đáng để có được hạnh phúc.
Trong phòng khác, Cố Vọng Thư đang ngồi uống trà, Hổ Tử thì đứng ở một bên.
Tân Hà liếc mắt đã nhìn thấy hắn, chạy vọt vào trong phòng, bổ nhào vào lòng hắn: “Tứ thúc.” Giọng điệu mừng rỡ khôn xiết.
Thân thể người nọ cứng đờ, một lát sau mới bình tĩnh lại, vỗ sau lưng nàng, hiếm khi răn dạy: “Chạy nhanh thế làm gì, ngã thì phải làm sao?”
Tân Hà rời khỏi lồ ng ngực của hắn, cũng không thấy có gì là không ổn. Tình cảm giữa nàng và Tứ thúc vẫn luôn tốt, năm trước du xuân đi leo núi, trên đường đi, Tứ thúc vẫn luôn cõng nàng.
“Không đâu, đường đi trong phủ ta đã đi cả trăm ngàn lần, quen lắm rồi.” Nàng cười hì hì, giương mắt quan sát hắn. Tứ thúc mặc trực chuế màu xanh, hình như lại cao lên rồi, nét ngây thơ trẻ con đã được rũ bỏ, khoác lên mình bộ dáng thiếu niên, hẳn là có quan hệ với trốn quan trường, mi gian trầm ổn, ánh mắt thâm thuý, nhìn không ra hỉ nộ. Chỉ là, có một điểm vẫn không thay đổi chính là dung mạo.
Tứ thúc của nàng vẫn như trước --- mạch sinh nhân như ngọc, công tử thế vô song(*).
*Mạch sinh nhân như ngọc, công tử thế vô song: nguyên bản là “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc”, xuất hiện trong tình thi của một nữ tử cổ đại. Ý chỉ đến người quân tử khiêm tốn, ôn hoà.
Trong khi nàng đang đánh giá Cố Vọng Thư thì hắn cũng đang nhìn nàng. Một tháng không gặp, vóc dáng của nàng hơi gầy đi, có phần yểu điệu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, mắt hạnh long lanh ánh nước, như chú mèo nhỏ đang nhìn hắn. Vừa nhu thuận lại đáng thương.
Trong lòng thanh niên mềm nhũn, đứa bé này trưởng thành rồi, sao lại dịu dàng, thanh tú đến vậy….
Cố Vọng Thư vẫy tay bảo Hổ Tử dâng lễ vật mừng sinh nhật hắn đã chuẩn bị lên đây, thuận tay đưa cho nàng: “Mở ra xem, có thích hay không?”
Tân Hà cười híp mắt: “Là đồ Tứ thúc tặng, ta đều thích.” Nàng vừa nói vừa đưa tay mở hộp quà ra, bên trong là vòng tay bằng san hô, màu đỏ tươi như huyết sắc, mối nối còn được liên kết bằng dải vàng mỏng, bên trên còn khắc một đoá hoa sen, rất tinh tế.
Nàng rất thích, lập tức mang vào tay phải của mình.
Cố Vọng Thư xoa trán nàng, muốn xoay người bế nàng lên lại cố gắng nhịn xuống. Tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, cũng đến lúc phải tránh hỏi hiềm nghi.
“Tứ thúc, hôm nay người không phải đi nha môn sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
“Ta hưu mộc.” Thực ra hắn đặc biệt xin nghỉ vì Tiểu cô nương đây.
Tân Hà nhìn Tứ thúc một cái, nghĩ một lúc: “Ta muốn ra ngoài đi dạo, có được hay không?”
Cố Vọng Thư không nói chuyện, Tân gia quản giáo nữ nhi rất nghiêm khắc, không dễ gì cho ra khỏi cửa.
Tân Hà thấy hắn im lặng bèn kéo tay hắn làm nũng. Bây giờ, tổ mẫu đã mặc kệ mọi việc, phụ thân thì chỉ cần Tứ thúc nói gì đều nghe nấy, mẫu thân lại rất yên tâm với Tứ thúc….nếu hắn có thể đưa mình ra ngoài, đương nhiên là tốt nhất, trở về cũng không bị trách cứ.
“Bên ngoài nóng như vậy, ra ngoài làm gì?” Thanh niên thở dài, hắn không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Tiểu cô nương.
“Từ trước đến nay ta chưa được tới thăm chỗ ở của Tứ thúc nên muốn đi xem.”
Bảy năm rồi, Tân Hà thực sự muốn đi xem Diệp phủ, đi xem nơi mà Tứ thúc ở. Muốn hắn đưa nàng ra ngoài cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Đúng lúc này, Vân Linh Vân Đoá cũng chạy tới.
Thanh niên ngừng một chút, không biết nghĩ cái gì, mãi sau mới trả lời: “…..Được.”
“Vẫn là Tứ thúc thương với Hà nhi.”
Vân Đoá, Vân Linh vừa bước vào đã thấy bộ dạng siểm nịnh của chủ tử nhà mình, hai người liếc nhìn nhau, lặng lẽ quay đầu, thực sự không dám nhìn thẳng.
Hổ Tử nhìn thấy Vân Linh thì ánh mắt hơi sáng lên.
Cả đoàn người ra khỏi Tân phủ, lên xe ngựa, đi thẳng về hướng phủ Trấn quốc tướng quân.
Tân Hà ngồi trong xe cùng Tứ thúc, nàng rất ít khi ra ngoài, hiếu kỳ mà vén rèm bên hông xe lên xem. Đường bọn họ đi là quan đạo, bằng phẳng vô cùng, người đi đường cũng đông đúc. Có người nặng gánh đi bộ, có người cưỡi lừa cưỡi ngựa…. dạng người nào cũng có.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương