Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay
Chương 63
Không lâu sau, Vân Đóa liền cầm thuốc Lưu đại phu kê trở về.
Tần thị tự mình mang theo nha đầu, đi đến phòng bếp nhỏ của "Liên Uyển" nấu thuốc cho con gái.
Tân Hà ôm cổ Cố Vọng Thư, ngủ không quá an ổn. Bụng nàng đau dữ dội, rầm rì lẩm bẩm cực kỳ tủi thân.
Người thanh niên cao lớn ôm nàng đi tới đi lui trong phòng, cố gắng giảm bớt chút đau đớn của nàng.
Rõ ràng, nó không có tác dụng gì cả.
Tân Đức Trạch nhìn con gái không thân thiết với mình, liền có chút xấu hổ, không còn lời nào để nói: "Tứ đệ tuổi cũng không còn nhỏ, có tính toán lập gia đình không?"
"......"
"Nếu nhìn trúng cô nương nhà nào, cứ việc nói, ta kêu Đại tẩu đệ đích thân đến cửa cầu hôn cho đệ." Tân Đức Trạch có chút hào khí vạn trượng.
"......"
"Đệ bây giờ đã công thành danh toại, không cần sợ, có rất nhiều cô nương tốt sẵn lòng đi theo đệ."
"......" Cố Vọng Thư nhìn thoáng qua tiểu cô nương trong ngực, cười nói: "Không cần Đại ca phí tâm... Chuyện của đệ, bản thân đệ sẽ tự mình lo."
Tân Đức Trạch rốt cục đã muộn màng phát hiện người ta dường như không tiếp nhận lòng tốt của hắn, trong lòng hắn có chút không được tự nhiên, cũng không nói lời nào.
Vì vậy, bầu không khí một lần nữa rơi vào tình huống khó xử.
Tần thị bưng thuốc đã nấu xong tiến vào, thì nhìn thấy tình cảnh phu quân và Tứ đệ không ai nói với nhau lời nào.
"Tứ đệ, đến đây, đưa Hà nhi cho tẩu. Đứa trẻ từ khi còn nhỏ đã không thích uống thuốc nên phải mất rất nhiều thời gian và gặp nhiều trắc trở khi mỗi lần uống thuốc."
Tần thị nói chuyện, nhìn Vân Đóa, Vân Linh, ý bảo các nàng chuẩn bị tốt để chăm sóc chủ tử của mình.
Cố Vọng Thư nhìn động tác của Đại tẩu, giống như là muốn cưỡng ép Hà nhi... Hắn đôi mày cau chặt, mở miệng nói: "Tứ tẩu, để ta đút cho nàng."
Tần thị cả kinh, "Tứ đệ..."
"Đưa cho ta đi." Cố Vọng Thư ôm tiểu cô nương ngồi trên ghế bành, vươn tay ra.
Tần thị nhìn Tân Đức Trạch một cái, chần chờ rồi đưa cho hắn cái chén.
"Hà nhi ngoan, phải uống thuốc." Cố Vọng Thư dịu dàng nói chuyện với tiểu cô nương trong ngực.
"Không... Đắng lắm..."
"Nhưng mà, bụng đau rất khó chịu phải không?"
"Ừm." Giọng mũi nồng đậm của tiểu cô nương đều là sự bực bội.
"Vậy nàng uống thuốc này đi, bụng sẽ không đau nữa."
"...... Thật sao?" Tiểu cô nương một mình suy nghĩ rất lâu, nói chuyện rất chậm chạp.
Cố Vọng Thư cam đoan nói: "Tin tưởng Tứ thúc."
Tiểu cô nương mở mắt ra, mơ màng nhìn tứ thúc.
"Ngoan, uống đi..."
Cố Vọng Thư lại thổi nguội thuốc một chút, dỗ dành nàng uống một hơi, chưa xong lại đặt một quả mứt táo vào miệng nàng.
Tân Hà còn chưa cảm thấy vị đắng, đã ngọt đến cổ họng. Nàng hoảng hốt một hồi, một lần nữa tựa vào Tứ thúc ngủ say.
Phu thê Tân thị ngạc nhiên nhìn con gái của mình, ánh mắt đều trợn tròn, thuận lợi như vậy sao? Thực sự uống thuốc rồi?
Cố Vọng Thư chờ tiểu cô nương trong ngực cuối cùng cũng ngủ say, mới giao nàng cho Tần thị.
"Đại ca, Đại tẩu. Ta cần phải trở về, ngày mai còn phải lên triều sáng..."
Tân Đức Trạch gật đầu, tự mình tiễn hắn đến ngoài cửa phủ. Sau một ngày bận rộn, hắn cũng đứng không vững nữa. Sai gã sai vặt đi "Đức Huệ Uyển" nói một tiếng, tối nay hắn nghỉ ở thư phòng.
Đèn đuốc của Tân phủ dần dần tắt đi, mọi người mệt mỏi một ngày từ từ tiến vào giấc mộng, chỉ có "Lê Hương Cư" là vẫn còn truyền ra tiếng lẩm bẩm.
Lý Họa Bình ở gian tây kể khổ cùng Xuân Hồng.
"Buổi chiều, ta đi ra ngoài tản bộ, thế nhưng đụng phải tiểu tiện nhân Vương Diệu Bạch kia. Nàng ta ỷ vào gần đây Đại lão gia sủng ái nàng ta, mà dám cười nhạo ta..."
"Nói cái gì ta một chữ bẻ đôi cũng không biết... Nàng ta có bản lĩnh gì, không phải chỉ thông hiểu chút thi thư sao? Cũng không cần đi thi trạng nguyên, cần học vấn như vậy để làm gì?"
Xuân Hồng quả thực không biết phải nói gì, Lý di nương này... Nàng lắc đầu, nói: "Có thi trạng nguyên hay không có gì quan trọng, quan trọng là Đại lão gia thích nàng ta thông hiểu thi thư."
"Sau này, di nương bớt đi trêu chọc nàng ta. Vương Diệu Bạch thật sự quá thông minh, di nương người không phải là đối thủ của nàng ta."
Nghe nàng nói như vậy, Lý Họa Bình không vui, "Này, ngươi có ý gì? Sao lại trợ giúp cho khí thế, chí khí của người khác, mà tự làm giảm uy phong của mình... Ta tìm ngươi tới để thương lượng đối sách."
"Không phải để cho ngươi đến chế giễu."
Xuân Hồng thở dài, nói: "Tại sao nô tỳ muốn chế giễu người... Người mới là chủ tử của nô tỳ... Vương Diệu Bạch ở trước mặt nô tỳ cái gì cũng không phải."
"Di nương, người suy nghĩ thật kỹ, lời nô tỳ nói có đạo lý hay không? Mỗi lần người tính kế Vương Diệu Bạch, thành công không?"
Lý Họa Bình không lên tiếng, kỳ thật nàng ta biết lời nói của Xuân Hồng đều là ý tốt. Nàng ta chỉ không cam lòng mà thôi.
"Di nương, người phải nghĩ đến ưu thế của mình?"
Lý Họa Bình "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta có ưu thế gì?"
Xuân Hồng quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ưu thế của Vương di nương là —— có thể cùng Đại lão gia đối thơ đánh đàn, hồng tụ thiêm hương. Nhưng lợi thế của người —— là sắc đẹp."
"Người tỉ mỉ ngẫm lại, Đại lão gia thích người nhất là cái gì?"
"Cái gì?" Lý Họa Bình có chút ngẩn ngơ.
"Thích tư thái mỹ nhân gió thổi liền ngã của người… Di nương làm theo lời nô tỳ nói đi, từ ngày mai sẽ cố gắng trang điểm ăn mặc..."
"Sử dụng tốt dung mạo của người phụ nữ, có thể thắng được tất cả."
Xuân Hồng nói xong câu cuối cùng, cúi người hành lễ rồi rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tần thị còn chưa rời giường, Tân Đức Trạch đã từ thư phòng chạy tới, hôm nay phu thê Tuyên nhi cần phải tới kính trà, không qua loa được.
Vừa qua giờ Mão, Tân Minh Tuyên dẫn tân nương Trương Tĩnh Điệp bước vào chính đường, hai người quỳ xuống dâng trà, phu thê Tân Đức Trạch uống một ngụm tượng trưng rồi đưa bao lì xì. Tân Đức Trạch lại nói vài lời phu thê chung sống hòa thuận, tôn trọng nhau, rồi mới đứng dậy đi lên triều.
Trương Tĩnh Điệp rất xinh đẹp, mặc bội tử màu đỏ thẫm thêu mây, đứng cùng một chỗ với Tân Minh Tuyên, rất xứng đôi. Tần thị càng nhìn càng thích, đem vòng tay bạch ngọc trên cổ tay mình cởi xuống thưởng cho nàng.
"Muội muội con hôm qua tham ăn đồ lạnh nên đi đau bụng, hôm nay không tới, ngày khác gặp vậy." Tần thị nói chuyện, để cho hai người đi bái lạy Tôn di nương trước, rồi sau đó cùng nhau trở về dùng bữa sáng.
"Hà nhi không có việc gì chứ..." Tân Minh Tuyên lo lắng hỏi một câu.
"Không có việc gì, đã để cho Lưu đại phu xem qua, dưỡng bệnh vài ngày là được rồi."
Trương Tĩnh Điệp trước khi vào cửa, đã biết Tân phủ có một vị tiểu thư đích xuất, là con ruột của Tần thị, cực kỳ được sủng ái. Mẫu thân cũng đã dạy nàng, nói cần phải đối xử tốt với vị đích tiểu thư này... Cuộc sống của nàng mới tốt được.
Nghĩ đến đây, nàng cung kính mở miệng: "Sau khi con dâu ăn bữa sáng, sẽ đi thăm muội muội."
"Được." Tần thị cười đồng ý.
Tần thị tự mình mang theo nha đầu, đi đến phòng bếp nhỏ của "Liên Uyển" nấu thuốc cho con gái.
Tân Hà ôm cổ Cố Vọng Thư, ngủ không quá an ổn. Bụng nàng đau dữ dội, rầm rì lẩm bẩm cực kỳ tủi thân.
Người thanh niên cao lớn ôm nàng đi tới đi lui trong phòng, cố gắng giảm bớt chút đau đớn của nàng.
Rõ ràng, nó không có tác dụng gì cả.
Tân Đức Trạch nhìn con gái không thân thiết với mình, liền có chút xấu hổ, không còn lời nào để nói: "Tứ đệ tuổi cũng không còn nhỏ, có tính toán lập gia đình không?"
"......"
"Nếu nhìn trúng cô nương nhà nào, cứ việc nói, ta kêu Đại tẩu đệ đích thân đến cửa cầu hôn cho đệ." Tân Đức Trạch có chút hào khí vạn trượng.
"......"
"Đệ bây giờ đã công thành danh toại, không cần sợ, có rất nhiều cô nương tốt sẵn lòng đi theo đệ."
"......" Cố Vọng Thư nhìn thoáng qua tiểu cô nương trong ngực, cười nói: "Không cần Đại ca phí tâm... Chuyện của đệ, bản thân đệ sẽ tự mình lo."
Tân Đức Trạch rốt cục đã muộn màng phát hiện người ta dường như không tiếp nhận lòng tốt của hắn, trong lòng hắn có chút không được tự nhiên, cũng không nói lời nào.
Vì vậy, bầu không khí một lần nữa rơi vào tình huống khó xử.
Tần thị bưng thuốc đã nấu xong tiến vào, thì nhìn thấy tình cảnh phu quân và Tứ đệ không ai nói với nhau lời nào.
"Tứ đệ, đến đây, đưa Hà nhi cho tẩu. Đứa trẻ từ khi còn nhỏ đã không thích uống thuốc nên phải mất rất nhiều thời gian và gặp nhiều trắc trở khi mỗi lần uống thuốc."
Tần thị nói chuyện, nhìn Vân Đóa, Vân Linh, ý bảo các nàng chuẩn bị tốt để chăm sóc chủ tử của mình.
Cố Vọng Thư nhìn động tác của Đại tẩu, giống như là muốn cưỡng ép Hà nhi... Hắn đôi mày cau chặt, mở miệng nói: "Tứ tẩu, để ta đút cho nàng."
Tần thị cả kinh, "Tứ đệ..."
"Đưa cho ta đi." Cố Vọng Thư ôm tiểu cô nương ngồi trên ghế bành, vươn tay ra.
Tần thị nhìn Tân Đức Trạch một cái, chần chờ rồi đưa cho hắn cái chén.
"Hà nhi ngoan, phải uống thuốc." Cố Vọng Thư dịu dàng nói chuyện với tiểu cô nương trong ngực.
"Không... Đắng lắm..."
"Nhưng mà, bụng đau rất khó chịu phải không?"
"Ừm." Giọng mũi nồng đậm của tiểu cô nương đều là sự bực bội.
"Vậy nàng uống thuốc này đi, bụng sẽ không đau nữa."
"...... Thật sao?" Tiểu cô nương một mình suy nghĩ rất lâu, nói chuyện rất chậm chạp.
Cố Vọng Thư cam đoan nói: "Tin tưởng Tứ thúc."
Tiểu cô nương mở mắt ra, mơ màng nhìn tứ thúc.
"Ngoan, uống đi..."
Cố Vọng Thư lại thổi nguội thuốc một chút, dỗ dành nàng uống một hơi, chưa xong lại đặt một quả mứt táo vào miệng nàng.
Tân Hà còn chưa cảm thấy vị đắng, đã ngọt đến cổ họng. Nàng hoảng hốt một hồi, một lần nữa tựa vào Tứ thúc ngủ say.
Phu thê Tân thị ngạc nhiên nhìn con gái của mình, ánh mắt đều trợn tròn, thuận lợi như vậy sao? Thực sự uống thuốc rồi?
Cố Vọng Thư chờ tiểu cô nương trong ngực cuối cùng cũng ngủ say, mới giao nàng cho Tần thị.
"Đại ca, Đại tẩu. Ta cần phải trở về, ngày mai còn phải lên triều sáng..."
Tân Đức Trạch gật đầu, tự mình tiễn hắn đến ngoài cửa phủ. Sau một ngày bận rộn, hắn cũng đứng không vững nữa. Sai gã sai vặt đi "Đức Huệ Uyển" nói một tiếng, tối nay hắn nghỉ ở thư phòng.
Đèn đuốc của Tân phủ dần dần tắt đi, mọi người mệt mỏi một ngày từ từ tiến vào giấc mộng, chỉ có "Lê Hương Cư" là vẫn còn truyền ra tiếng lẩm bẩm.
Lý Họa Bình ở gian tây kể khổ cùng Xuân Hồng.
"Buổi chiều, ta đi ra ngoài tản bộ, thế nhưng đụng phải tiểu tiện nhân Vương Diệu Bạch kia. Nàng ta ỷ vào gần đây Đại lão gia sủng ái nàng ta, mà dám cười nhạo ta..."
"Nói cái gì ta một chữ bẻ đôi cũng không biết... Nàng ta có bản lĩnh gì, không phải chỉ thông hiểu chút thi thư sao? Cũng không cần đi thi trạng nguyên, cần học vấn như vậy để làm gì?"
Xuân Hồng quả thực không biết phải nói gì, Lý di nương này... Nàng lắc đầu, nói: "Có thi trạng nguyên hay không có gì quan trọng, quan trọng là Đại lão gia thích nàng ta thông hiểu thi thư."
"Sau này, di nương bớt đi trêu chọc nàng ta. Vương Diệu Bạch thật sự quá thông minh, di nương người không phải là đối thủ của nàng ta."
Nghe nàng nói như vậy, Lý Họa Bình không vui, "Này, ngươi có ý gì? Sao lại trợ giúp cho khí thế, chí khí của người khác, mà tự làm giảm uy phong của mình... Ta tìm ngươi tới để thương lượng đối sách."
"Không phải để cho ngươi đến chế giễu."
Xuân Hồng thở dài, nói: "Tại sao nô tỳ muốn chế giễu người... Người mới là chủ tử của nô tỳ... Vương Diệu Bạch ở trước mặt nô tỳ cái gì cũng không phải."
"Di nương, người suy nghĩ thật kỹ, lời nô tỳ nói có đạo lý hay không? Mỗi lần người tính kế Vương Diệu Bạch, thành công không?"
Lý Họa Bình không lên tiếng, kỳ thật nàng ta biết lời nói của Xuân Hồng đều là ý tốt. Nàng ta chỉ không cam lòng mà thôi.
"Di nương, người phải nghĩ đến ưu thế của mình?"
Lý Họa Bình "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta có ưu thế gì?"
Xuân Hồng quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ưu thế của Vương di nương là —— có thể cùng Đại lão gia đối thơ đánh đàn, hồng tụ thiêm hương. Nhưng lợi thế của người —— là sắc đẹp."
"Người tỉ mỉ ngẫm lại, Đại lão gia thích người nhất là cái gì?"
"Cái gì?" Lý Họa Bình có chút ngẩn ngơ.
"Thích tư thái mỹ nhân gió thổi liền ngã của người… Di nương làm theo lời nô tỳ nói đi, từ ngày mai sẽ cố gắng trang điểm ăn mặc..."
"Sử dụng tốt dung mạo của người phụ nữ, có thể thắng được tất cả."
Xuân Hồng nói xong câu cuối cùng, cúi người hành lễ rồi rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tần thị còn chưa rời giường, Tân Đức Trạch đã từ thư phòng chạy tới, hôm nay phu thê Tuyên nhi cần phải tới kính trà, không qua loa được.
Vừa qua giờ Mão, Tân Minh Tuyên dẫn tân nương Trương Tĩnh Điệp bước vào chính đường, hai người quỳ xuống dâng trà, phu thê Tân Đức Trạch uống một ngụm tượng trưng rồi đưa bao lì xì. Tân Đức Trạch lại nói vài lời phu thê chung sống hòa thuận, tôn trọng nhau, rồi mới đứng dậy đi lên triều.
Trương Tĩnh Điệp rất xinh đẹp, mặc bội tử màu đỏ thẫm thêu mây, đứng cùng một chỗ với Tân Minh Tuyên, rất xứng đôi. Tần thị càng nhìn càng thích, đem vòng tay bạch ngọc trên cổ tay mình cởi xuống thưởng cho nàng.
"Muội muội con hôm qua tham ăn đồ lạnh nên đi đau bụng, hôm nay không tới, ngày khác gặp vậy." Tần thị nói chuyện, để cho hai người đi bái lạy Tôn di nương trước, rồi sau đó cùng nhau trở về dùng bữa sáng.
"Hà nhi không có việc gì chứ..." Tân Minh Tuyên lo lắng hỏi một câu.
"Không có việc gì, đã để cho Lưu đại phu xem qua, dưỡng bệnh vài ngày là được rồi."
Trương Tĩnh Điệp trước khi vào cửa, đã biết Tân phủ có một vị tiểu thư đích xuất, là con ruột của Tần thị, cực kỳ được sủng ái. Mẫu thân cũng đã dạy nàng, nói cần phải đối xử tốt với vị đích tiểu thư này... Cuộc sống của nàng mới tốt được.
Nghĩ đến đây, nàng cung kính mở miệng: "Sau khi con dâu ăn bữa sáng, sẽ đi thăm muội muội."
"Được." Tần thị cười đồng ý.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương