Bất Ái
Chương 1
Đêm hôm đó, Chu Thế Tước đã uống rất nhiều rượu, đầu đau nhức muốn nổ tung, ý thức mơ hồ, vậy mà anh lại luôn miệng gọi tên một người phụ nữ - Võ Phương Hạ - người yêu cũ thời còn đi học của anh.
Có lẽ, anh thật sự rất yêu cô ấy.
“Cạch!”
Trong không gian lắng đọng, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, một người hầu nữ bước vào phòng, trên tay cầm theo ly nước ấm.
“Ông chủ, quản gia kêu tôi đem nước vào cho anh.”
Chu Thế Tước nằm bất động, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nhọc của anh.
Lư Mễ Nhu không còn cách nào khác, cô chỉ đành đỡ anh dậy, giúp anh uống nước, sau cùng là giúp anh đắp chăn.
Nhưng ngay lúc đó, anh đột nhiên lại mở mắt ra nhìn cô, đồng thời cất giọng trầm thấp: “Võ Phương Hạ?”
Anh nhìn nhằm cô thành Võ Phương Hạ, vươn tay siết chặt lấy cổ tay nhỏ xíu của Mễ Nhu, ánh mắt rực lửa, yêu hận đan xen.
Mễ Nhu sợ hãi, cô nhỏ giọng: “Tôi không phải Võ Phương Hạ, tôi là Lư...”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết lời thì anh đã bật dậy, đè cô xuống giường, đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi cô, siết chặt lấy hai cổ tay cô, không cho phép cô phản kháng.
“Ưm... ông... ông chủ.” Mễ Nhu ra sức vùng vẫy nhưng lại không có tác dụng, thậm chí còn khiến cho anh thêm cao hứng, cắn chặt lấy bờ môi cô không buông.
Cô kinh sợ, đôi mắt ửng đỏ nhìn anh, bờ môi mím lại đầy uất ức, giọng run run: “Anh... anh muốn làm gì?”
Chu Thế Tước không nói lời nào mà chỉ nhìn cô chăm chăm, có chút đáng sợ.
Sau đó, anh bỗng xé toạc chiếc váy hầu nữ của cô, cắn vào xương quay xanh quyến rũ, để lại dấu vết trên cổ cô còn phả khí nóng vào tai cô, giọng rùng rợn: “Cô đừng hòng chạy trốn, đêm nay tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin tôi.”
“Ông chủ, anh say rồi, anh không thể làm vậy với tôi được.” Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, không kiềm được sự kinh sợ ở trong lòng, nước mắt cứ vậy tuôn trào.
Chu Thế Tước nhếch môi, anh liếm sạch những giọt nước mắt mặn chát bên khoé mắt cô, bàn tay thô kệch nâng đùi cô lên, cắn vào chiếc đùi trắng nõn của cô.
Mễ Nhu hoảng hốt, hai tay cô siết chặt vào ga giường: “Đừng, ông chủ, đừng làm vậy... tôi xin anh đấy!”
Anh cười lạnh, lột sạch đồ trên người cô quăng xuống sàn, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, cúi người xuống liếm mút đầu ngực cô, bàn tay thô ráp không ngừng nắn bóp, còn nói những lời mờ ám: “Không những vừa tay lại còn mềm, thật khiến người ta không thể nhịn được.”
Mễ Nhu cắn chặt môi, cô thậm chí còn không dám nhìn anh, sợ hãi run rẩy, thỉnh thoảng cổ họng lại vang lên tiếng nức nở.
“Đừng... ông chủ, tôi... tôi cảm thấy lạ quá.”
Anh sờ vào chỗ nhạy cảm của cô, mân mê không ngừng: “Chỗ này của cô đã ướt hết rồi mà còn giả vờ, có phải là cô muốn tôi mau cho vào bên trong không hả?”
Cô điên cuồn lắc đầu, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh như đang van xin anh dừng lại.
Nhưng Chu Thế Tước sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, anh cởi từng cúc áo sơ mi, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô biểu cảm, để lộ ra cơ thể rắn chắc, quyến rũ.
“Leng keng!”
Bên tai vâng lên tiếng tháo dây thắt lưng, gương mặt Mễ Nhu tái nhợt, cô lùi về sau, nhanh chóng bỏ chạy.
Chu Thế Tước cười lạnh, anh nắm lấy cổ chân cô kéo về phía mình, cằm lấy thứ đang c.ương cứng kia thúc vào trong người cô.
“Ư... không... được.” Cô rùng mình, cảm giác đau đớn dần truyền đến, hơi thở trở nên hỗn loạn, không kiềm được tiếng rên rỉ vang lên từ cuống họng.
“Đau...” Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, mặc cho móng tay đâm vào da thịt.
Chu Thế Tước thở hắt ra, thân dưới điên cuồng ra vào, một giây cũng không thể dừng lại, sướng đến mức rùng mình.
“Hự! Thả lỏng một chút! Khít quá rồi!” Anh nghiến răng, cúi người xuống hôn lên bờ môi cô, cắn vào đầu lưỡi cô, đan chặt lấy bàn tay cô.
“Ưm... đau...” Trước mắt cô như có một làn sương mỏng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được biểu cảm sung sướng của anh lúc này.
“Cái lỗ của cô thích thật đấy! Lần đầu tiên tôi cảm thấy hưng phấn đến vậy.” Anh không nhịn được mà cắn vào bầu ngực cô, bên dưới cứ rút ra rồi lại đâm vào, điên loạn đến mức muốn đâm rách huyệt đạo của cô.
Mễ Nhu cắn lấy bờ môi mình đến mức chảy máu, đau đớn nhắm chặt hai mắt, cơ thể run rẩy sợ sệt, sắc mặt tái nhợt.
“Ông chủ, tôi sắp không chịu được rồi, đau quá, anh có thể... nhẹ chút không?” Giọng cô vụn vặt, hèn mọn cầu xin.
Giọng anh lạnh lẽo mang theo hơi thở nóng hổi: “Không thể!”
Có lẽ, anh thật sự rất yêu cô ấy.
“Cạch!”
Trong không gian lắng đọng, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, một người hầu nữ bước vào phòng, trên tay cầm theo ly nước ấm.
“Ông chủ, quản gia kêu tôi đem nước vào cho anh.”
Chu Thế Tước nằm bất động, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nhọc của anh.
Lư Mễ Nhu không còn cách nào khác, cô chỉ đành đỡ anh dậy, giúp anh uống nước, sau cùng là giúp anh đắp chăn.
Nhưng ngay lúc đó, anh đột nhiên lại mở mắt ra nhìn cô, đồng thời cất giọng trầm thấp: “Võ Phương Hạ?”
Anh nhìn nhằm cô thành Võ Phương Hạ, vươn tay siết chặt lấy cổ tay nhỏ xíu của Mễ Nhu, ánh mắt rực lửa, yêu hận đan xen.
Mễ Nhu sợ hãi, cô nhỏ giọng: “Tôi không phải Võ Phương Hạ, tôi là Lư...”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết lời thì anh đã bật dậy, đè cô xuống giường, đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi cô, siết chặt lấy hai cổ tay cô, không cho phép cô phản kháng.
“Ưm... ông... ông chủ.” Mễ Nhu ra sức vùng vẫy nhưng lại không có tác dụng, thậm chí còn khiến cho anh thêm cao hứng, cắn chặt lấy bờ môi cô không buông.
Cô kinh sợ, đôi mắt ửng đỏ nhìn anh, bờ môi mím lại đầy uất ức, giọng run run: “Anh... anh muốn làm gì?”
Chu Thế Tước không nói lời nào mà chỉ nhìn cô chăm chăm, có chút đáng sợ.
Sau đó, anh bỗng xé toạc chiếc váy hầu nữ của cô, cắn vào xương quay xanh quyến rũ, để lại dấu vết trên cổ cô còn phả khí nóng vào tai cô, giọng rùng rợn: “Cô đừng hòng chạy trốn, đêm nay tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin tôi.”
“Ông chủ, anh say rồi, anh không thể làm vậy với tôi được.” Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, không kiềm được sự kinh sợ ở trong lòng, nước mắt cứ vậy tuôn trào.
Chu Thế Tước nhếch môi, anh liếm sạch những giọt nước mắt mặn chát bên khoé mắt cô, bàn tay thô kệch nâng đùi cô lên, cắn vào chiếc đùi trắng nõn của cô.
Mễ Nhu hoảng hốt, hai tay cô siết chặt vào ga giường: “Đừng, ông chủ, đừng làm vậy... tôi xin anh đấy!”
Anh cười lạnh, lột sạch đồ trên người cô quăng xuống sàn, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, cúi người xuống liếm mút đầu ngực cô, bàn tay thô ráp không ngừng nắn bóp, còn nói những lời mờ ám: “Không những vừa tay lại còn mềm, thật khiến người ta không thể nhịn được.”
Mễ Nhu cắn chặt môi, cô thậm chí còn không dám nhìn anh, sợ hãi run rẩy, thỉnh thoảng cổ họng lại vang lên tiếng nức nở.
“Đừng... ông chủ, tôi... tôi cảm thấy lạ quá.”
Anh sờ vào chỗ nhạy cảm của cô, mân mê không ngừng: “Chỗ này của cô đã ướt hết rồi mà còn giả vờ, có phải là cô muốn tôi mau cho vào bên trong không hả?”
Cô điên cuồn lắc đầu, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh như đang van xin anh dừng lại.
Nhưng Chu Thế Tước sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, anh cởi từng cúc áo sơ mi, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô biểu cảm, để lộ ra cơ thể rắn chắc, quyến rũ.
“Leng keng!”
Bên tai vâng lên tiếng tháo dây thắt lưng, gương mặt Mễ Nhu tái nhợt, cô lùi về sau, nhanh chóng bỏ chạy.
Chu Thế Tước cười lạnh, anh nắm lấy cổ chân cô kéo về phía mình, cằm lấy thứ đang c.ương cứng kia thúc vào trong người cô.
“Ư... không... được.” Cô rùng mình, cảm giác đau đớn dần truyền đến, hơi thở trở nên hỗn loạn, không kiềm được tiếng rên rỉ vang lên từ cuống họng.
“Đau...” Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, mặc cho móng tay đâm vào da thịt.
Chu Thế Tước thở hắt ra, thân dưới điên cuồng ra vào, một giây cũng không thể dừng lại, sướng đến mức rùng mình.
“Hự! Thả lỏng một chút! Khít quá rồi!” Anh nghiến răng, cúi người xuống hôn lên bờ môi cô, cắn vào đầu lưỡi cô, đan chặt lấy bàn tay cô.
“Ưm... đau...” Trước mắt cô như có một làn sương mỏng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được biểu cảm sung sướng của anh lúc này.
“Cái lỗ của cô thích thật đấy! Lần đầu tiên tôi cảm thấy hưng phấn đến vậy.” Anh không nhịn được mà cắn vào bầu ngực cô, bên dưới cứ rút ra rồi lại đâm vào, điên loạn đến mức muốn đâm rách huyệt đạo của cô.
Mễ Nhu cắn lấy bờ môi mình đến mức chảy máu, đau đớn nhắm chặt hai mắt, cơ thể run rẩy sợ sệt, sắc mặt tái nhợt.
“Ông chủ, tôi sắp không chịu được rồi, đau quá, anh có thể... nhẹ chút không?” Giọng cô vụn vặt, hèn mọn cầu xin.
Giọng anh lạnh lẽo mang theo hơi thở nóng hổi: “Không thể!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương