Bất Ái

Chương 27



Chu Thế Tước bước đến, anh liếc nhìn cô một cái, cứ ngỡ như anh sẽ không để tâm đến việc cô bị bắt nạt, nhưng không ngờ anh lại lớn giọng mắng: “Các người rảnh quá không có việc gì làm sao? Nếu còn để tôi bắt gặp các người hùa nhau ức hiếp cô ấy một lần nữa thì… các người tự biết hậu quả của mình rồi chứ?”

Nhã Thư run rẩy, cô ta không ngờ anh lại ra mặt nói giúp cho Mễ Nhu: “Ông chủ, chúng tôi không có làm gì cô ấy cả.”

Chu Thế Tước nhìn cô ta một cách vô cảm, giọng nói rùng rợn vô cùng: “Có thật sự là cô không làm gì không?”

“Tôi…” Nhã Thư đưa mắt nhìn cô ta, trong lòng tràn ngập lửa hận, vậy nên mới cảm thấy cô đang rất đắc ý, đang cong môi nhạo báng cô ta. Cô ta gằn giọng, khó khăn nói ra từng chữ: “Tôi chỉ là trượt tay mà thôi.”

“Trượt tay sao?” Anh hừ lạnh, sau đó quay sang ra lệnh cho một nữ hầu lúc nãy đã hùa theo cô ta nói xấu Mễ Nhu: “Cô! Xách một xô nước đến đây cho tôi!”

“Tôi… Tôi sao?” Tay chân nữ hầu đó run cầm cập, vô cùng sợ hãi.

“Sao hả? Tai cô có vấn đề à?” Anh bực bội nói.

“Không, không có.” Nữ hầu đó lắc đầu, vội vàng xoay người đi.

Nhưng Chu Thế Tước lại nhớ ra gì đó, anh bổ sung thêm: “À, tốt nhất là lấy nước ở dưới cống, nước ở đó… vô cùng sạch.”

Mễ Nhu nghe thấy những lời này của anh liền vô thức rùng mình. Cô không biết rốt cuộc thì anh làm vậy là có mục đích gì, cô cũng không quan tâm là anh có phải đang giúp cô trừng trị Nhã Thư hay không, cô chỉ cảm thấy, không cần phải làm đến mức như vậy.

“Ông chủ…”. Truyện Xuyên Nhanh

Nhưng cô chỉ vừa mở miệng thì anh đã chặn miệng cô lại bằng một lời nói cọc cằn: “Câm miệng! Ở đây không có việc của cô.”

Chỉ một chốc sau, người hầu nữ kia đã mang nước đến, nước trong xô đen như mực còn bốc mùi vô cùng khó chịu.

Anh lạnh giọng: “Làm đi!”

Nữ hầu kia đương nhiên hiểu anh đang muốn nói gì, cô ta run rẩy nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của anh, chỉ đành nhắm mắt tạt thứ nước bẩn đó lên người Nhã Thư.

Nhã Thư tái xanh mặt, trong đôi mắt hằn lên chỉ máu.



Chu Thế Tước nhếch môi một cách hài lòng, anh hỏi: “Như vậy có được xem là lỡ tay không?”

Nhã Thư nghiến quay hàm, siết chặt hai tay, run rẩy không nói lời nào nhưng trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.

Chu Thế Tước cảm thấy cô ta chướng mắt, cũng không muốn ở lại thêm, lạnh nhạt thốt ra một câu: “Dơ bẩn!” Sau đó thì quay phắt người bỏ đi nhưng đồng thời anh cũng ra lệnh cho cô: “Lư Mễ Nhu, đi theo tôi!”

Mễ Nhu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang bốc cháy phừng phực kia của Nhã Thư, cô cúi đầu, lẳng lặng đi theo anh.

Chu Thế Tước trở về phòng, Mễ Nhu cũng đi đi tò tò theo anh vào trong phòng.

Đột nhiên, anh lại quăng cho cô một chiếc khăn, trên đó còn có lưu lại mùi hương của anh.

Mễ Nhu ngơ ra một lúc, cứ ngốc ngốc nghếch nghếch mà nhìn anh.

Chu Thế Tước bực bội ngồi xuống sofa, anh quát: “Cô không biết tự mình lau à, còn phải đợi tôi chỉ cho?”

Cô rụt rè cúi thấp đầu, từ nãy đến giờ vẫn không nói câu nào, điều này khiến cho Chu Thế Tước lại vô lí tức giận, anh cau mày: “Cô bị câm à? Có miệng để làm gì, chỉ để ăn thôi à? Người ta mắng cũng không biết chửi lại?”

Mễ Nhu mím môi, vẫn không nói tiếng nào.

Chu Thế Tước bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nói chuyện!”

"Ông chủ muốn tôi nói gì? Không phải ông chủ cũng giống như họ sao? Cũng cảm thấy tôi mặt dày, giả tạo, không biết xấu hổ? Cô nhỏ giọng, hai tay nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay.

Chu Thế Tước nghiến răng: “Chuyện này giống nhau sao?”

Cô lại hỏi ngược lại anh: “Không giống sao?”

Chu Thế Tước hừ lạnh, anh nâng ly nước lên định uống nhưng lại không vui đặt xuống: “Cho dù là vậy thì cô cũng nên đánh trả chứ, cứ đứng im chịu trận như vậy à? Lần đầu tiên tôi thấy có người ngốc như cô!”



Mễ Nhu khẽ cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận nhưng lại không hề đáng sợ, thậm chí còn có chút đáng yêu: “Ông chủ, anh đang quan tâm tôi sao?”

"Gì hả? Anh nheo mắt nhìn cô, giọng điệu như không thể tin nổi là cô lại dám hỏi anh như vậy.

Nhưng sau đó cô lại sợ sệt cúi đầu, không dám lặp lại lời ban nãy: “Không, không có gì. Tôi chỉ là không hiểu, tại sao tự dưng ông chủ lại giúp tôi mà thôi.”

Chu Thế Tước phì cười, anh lấy một điếu thuốc ra và châm lửa, chỉ trong chốc lát, không gian đã tràn ngập mùi có khói thuốc.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Bây giờ cô chính là người của tôi, trừ phi tôi chán, nếu không, chỉ có tôi mới được phép bắt nạt cô mà thôi.”

Sau đó anh đột nhiên đứng dậy, bước đến chỗ của cô, dùng bàn tay đang kẹp điếu thuốc chạm vào gương mặt cô: “Sau này cô chỉ cần hầu hạ tôi thôi, những việc khác cô không cần phải làm, có hiểu không?”

“Nếu vậy thì tôi có được tăng lương không?” Cô nhỏ giọng, có đôi phần sợ sệt.

Anh nói: “Đương nhiên là có rồi, chỉ cần cô làm tốt, khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi sẽ không để cô chịu thiệt.”

“Trong đó… bao gồm cả việc… làm tình sao?” Giọng cô run run, không có cách nào khống chế được sự sợ hãi của bản thân.

Chu Thế Tước hơi khựng lại, sắc mặt chỉ trong một giây đã thay đổi hoàn toàn, lạnh như băng.

“Sao hả? Không đồng ý?”

Mễ Nhu im lặng không trả lời. Thật ra, cô cũng rất muốn giúp anh thoát khỏi những ám ảnh của bản thân, nhưng mà cô lại cảm thấy, bản thân cô dường như đang bị anh kéo vào trong thế giới của mình, anh muốn giam giữ cô ở nơi đó, để cô bầu bạn với anh, khiến cho anh không còn phải cô độc một mình ở nơi không có ánh sáng ấy. Cảm giác ấy giống như một con ma cô đơn muốn kéo người sống đi xuống địa ngục cùng nó, để nó không phải một thân một mình đi xuống nơi hoàng tuyền lạnh lẽo.

Nhưng mà… làm gì có ai muốn làm bạn cùng ma quỷ? Nếu không phải bị dẫn dụ thì cũng là bị ép buộc mà ra. Cũng giống như cô của hiện tại, trong lòng cô như có một thứ gì đó đang thôi thúc, đẩy cô về phía của anh, khiến cô dễ dàng bị anh khống chế, không tự điều khiển được bản thân mình.

“Ông chủ, từ đây về sau tôi sẽ ở bên cạnh anh, anh sẽ không còn thấy cô đơn nữa đâu.”

Chu Thế Tước có phần sững sờ trước câu nói của cô, trái tim anh như bị hẫng mất một nhịp, không cách bào lí giải được cảm giác này là gì.

“Là tự cô nói đấy, đừng có mà hối hận.”
Chương trước Chương tiếp