Bất Ái
Chương 30
Trong bữa cơm tối, Hàn Gia Linh luôn tỏ ra dịu dàng và quan tâm đến anh, cô ấy liên tục gắp thức ăn cho anh còn nói chuyện vô cùng thân thiết và vui vẻ. Khi nhìn vào người ta cứ tưởng đâu đây là một bữa cơm gia đình đầm ấm nhưng thực chất lại vô cùng khó nuốt.
Từ đầu đến cuối Chu Thế Tước vẫn luôn im lặng và nhẫn nhịn cô ấy, hai tay siết chặt lại khiến gân xanh chằng chịt nổi lên, vô cùng đáng sợ.
“Sao anh không ăn vậy? Có phải là do mấy món này dở quá không?”
Nói xong Hàn Gia Linh lại liếc mắt nhìn sang Mễ Nhu, bởi vì từ ngày hôm nay cô phải hầu hạ anh 24/24 nên ngay cả bàn ăn này cũng là do chính tay cô nấu.
Nghe thấy vậy, Mễ Nhu liền nhanh chóng cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Thế nhưng anh lại nói: “Vậy à? Nhưng tôi lại cảm thấy rất vừa miệng. Tôi chỉ không muốn ăn những thứ mà cô gắp mà thôi.”
Hàn Gia Linh cười nhạt, không hề tức giận, mà cho dù có tức giận đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không để lộ ra bên ngoài.
“Em biết anh chỉ đang nói đùa, em sẽ không giận đâu.” Sau đó cô ấy quay sang nói với Mễ Nhu: “Cô có thể múc cho tôi một bát canh được không?”
Mễ Nhu nhanh chóng lấy bát thành thạo múc cho cô ấy một bát canh nóng hổi còn nghi ngút khói và đưa cho cô ấy bằng hai tay.
Hàn Gia Linh nhận lấy bát canh nhưng lại cố tình buông tay ra, khiến canh nóng đổ lên tay của Mễ Nhu.
Vậy mà Mễ Nhu còn chưa kêu than tiếng nào thì cô ấy đã hét toáng lên: “Á! Nóng quá!”
“Tiểu thư, tôi… tôi… tôi không cố ý…” Trong đôi mắt của Mễ Nhu có đôi phần hoảng loạn, cô vội giấu bàn tay bị sưng đỏ của mình, lấy khăn lau giúp cô ấy.
Lúc này, Hàn Gia Linh đưa mắt về phía Chu Thế Tước, tuy anh vẫn điềm nhiên như không nhưng cơ thể lại căng thẳng, ánh mắt lo lắng nhìn cô chăm chăm. Từ những chi tiết này, cô ấy liền biết những lời mà Nhã Thư nói với cô ấy đều là thật.
Đột nhiên, cô ấy mỉm cười thân thiện, chính là một nụ cười giấu đao, cô ấy nói: “Tôi không sao, cô không cần phải hốt hoảng như vậy đâu.”
Mễ Nhu cảm thấy ánh mắt mà Hàn Gia Linh nhìn mình có gì đó không đúng nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào, chỉ có cảm giác vô cùng rùng rợn và lạnh lẽo.
Mễ Nhu nhanh chóng lùi về sau, tuy tay bị bỏng rất đau nhưng cô vẫn cứ mặc kệ, còn bị Hàn Gia Linh sai bảo phải lấy cái này, làm cái kia.
“Cô có thể lấy giúp tôi đôi đũa mới không? Đũa của tôi bị rơi rồi.”
“Tôi muốn thêm một bát cơm.”
“Nhiều quá rồi, cô lấy ít lại đi!”
“Này! Lấy giúp tôi một ly nước!”
“Tôi muốn…”
“Đủ rồi đấy!” Chu Thế Tước không nhịn thêm để nữa, anh trầm giọng.
“Anh sao vậy? Em chỉ là sai bảo người gầu làm chút việc mà anh đã không vui rồi?”
“Cô ấy là người hầu của tôi chứ không phải là của cô, cô nghĩ mình là chủ của nơi này à?”
“Có gì khác biệt sao? Sớm muộn gì em cũng sẽ thay anh cai quản mọi việc ở ngôi biệt thự này, bao gồm cả người hầu. Em chỉ muốn bọn họ thích ứng một chút thôi.” Cô ấy nhún vai, thản nhiên nói ra những lời như vậy mà không chút ngượng ngùng.
Chu Thế Tước cười lạnh, anh chậm rãi đứng dậy, gương mặt âm u như có hàng vạn ma quỷ vây quanh: “Tôi nói cho cô biết, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Hàn Gia Linh ngông cuồng đáp trả: “Em cũng nói cho anh biết, em nhất định phải trở thành vợ anh.”
Tranh giành và đấu đá chính là một thú vui của người giàu, cái gì dễ có được thì đâu còn thú vị nữa không phải sao? Mà ở anh, cô ấy không những phải xâu xé những người phụ nữ ở xung quanh anh mà còn phải chinh phục trái tim anh, cảm giác này chỉ có hai từ để diễn tả, chính là “kích thích”.
Chu Thế Tước không muốn tiếp tục phí lời với cô ấy, anh hạ giọng: “Tề quản gia, tiễn khách!”
“Ha! Anh chứ chờ đó, em sẽ còn trở lại.” Nói xong, cô ấy xoay người, hiên ngang bước ra khỏi cửa, vừa mạnh mẽ lại vừa ngang ngược. Nếu như cô ấy biết tiết chế tâm tính của mình lại một chút, biết đầu đã trở thành nữ chính trong tiểu thuyết thể loại nữ cường rồi. Thật đáng tiếc thay!
Từ đầu đến cuối Chu Thế Tước vẫn luôn im lặng và nhẫn nhịn cô ấy, hai tay siết chặt lại khiến gân xanh chằng chịt nổi lên, vô cùng đáng sợ.
“Sao anh không ăn vậy? Có phải là do mấy món này dở quá không?”
Nói xong Hàn Gia Linh lại liếc mắt nhìn sang Mễ Nhu, bởi vì từ ngày hôm nay cô phải hầu hạ anh 24/24 nên ngay cả bàn ăn này cũng là do chính tay cô nấu.
Nghe thấy vậy, Mễ Nhu liền nhanh chóng cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Thế nhưng anh lại nói: “Vậy à? Nhưng tôi lại cảm thấy rất vừa miệng. Tôi chỉ không muốn ăn những thứ mà cô gắp mà thôi.”
Hàn Gia Linh cười nhạt, không hề tức giận, mà cho dù có tức giận đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không để lộ ra bên ngoài.
“Em biết anh chỉ đang nói đùa, em sẽ không giận đâu.” Sau đó cô ấy quay sang nói với Mễ Nhu: “Cô có thể múc cho tôi một bát canh được không?”
Mễ Nhu nhanh chóng lấy bát thành thạo múc cho cô ấy một bát canh nóng hổi còn nghi ngút khói và đưa cho cô ấy bằng hai tay.
Hàn Gia Linh nhận lấy bát canh nhưng lại cố tình buông tay ra, khiến canh nóng đổ lên tay của Mễ Nhu.
Vậy mà Mễ Nhu còn chưa kêu than tiếng nào thì cô ấy đã hét toáng lên: “Á! Nóng quá!”
“Tiểu thư, tôi… tôi… tôi không cố ý…” Trong đôi mắt của Mễ Nhu có đôi phần hoảng loạn, cô vội giấu bàn tay bị sưng đỏ của mình, lấy khăn lau giúp cô ấy.
Lúc này, Hàn Gia Linh đưa mắt về phía Chu Thế Tước, tuy anh vẫn điềm nhiên như không nhưng cơ thể lại căng thẳng, ánh mắt lo lắng nhìn cô chăm chăm. Từ những chi tiết này, cô ấy liền biết những lời mà Nhã Thư nói với cô ấy đều là thật.
Đột nhiên, cô ấy mỉm cười thân thiện, chính là một nụ cười giấu đao, cô ấy nói: “Tôi không sao, cô không cần phải hốt hoảng như vậy đâu.”
Mễ Nhu cảm thấy ánh mắt mà Hàn Gia Linh nhìn mình có gì đó không đúng nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào, chỉ có cảm giác vô cùng rùng rợn và lạnh lẽo.
Mễ Nhu nhanh chóng lùi về sau, tuy tay bị bỏng rất đau nhưng cô vẫn cứ mặc kệ, còn bị Hàn Gia Linh sai bảo phải lấy cái này, làm cái kia.
“Cô có thể lấy giúp tôi đôi đũa mới không? Đũa của tôi bị rơi rồi.”
“Tôi muốn thêm một bát cơm.”
“Nhiều quá rồi, cô lấy ít lại đi!”
“Này! Lấy giúp tôi một ly nước!”
“Tôi muốn…”
“Đủ rồi đấy!” Chu Thế Tước không nhịn thêm để nữa, anh trầm giọng.
“Anh sao vậy? Em chỉ là sai bảo người gầu làm chút việc mà anh đã không vui rồi?”
“Cô ấy là người hầu của tôi chứ không phải là của cô, cô nghĩ mình là chủ của nơi này à?”
“Có gì khác biệt sao? Sớm muộn gì em cũng sẽ thay anh cai quản mọi việc ở ngôi biệt thự này, bao gồm cả người hầu. Em chỉ muốn bọn họ thích ứng một chút thôi.” Cô ấy nhún vai, thản nhiên nói ra những lời như vậy mà không chút ngượng ngùng.
Chu Thế Tước cười lạnh, anh chậm rãi đứng dậy, gương mặt âm u như có hàng vạn ma quỷ vây quanh: “Tôi nói cho cô biết, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Hàn Gia Linh ngông cuồng đáp trả: “Em cũng nói cho anh biết, em nhất định phải trở thành vợ anh.”
Tranh giành và đấu đá chính là một thú vui của người giàu, cái gì dễ có được thì đâu còn thú vị nữa không phải sao? Mà ở anh, cô ấy không những phải xâu xé những người phụ nữ ở xung quanh anh mà còn phải chinh phục trái tim anh, cảm giác này chỉ có hai từ để diễn tả, chính là “kích thích”.
Chu Thế Tước không muốn tiếp tục phí lời với cô ấy, anh hạ giọng: “Tề quản gia, tiễn khách!”
“Ha! Anh chứ chờ đó, em sẽ còn trở lại.” Nói xong, cô ấy xoay người, hiên ngang bước ra khỏi cửa, vừa mạnh mẽ lại vừa ngang ngược. Nếu như cô ấy biết tiết chế tâm tính của mình lại một chút, biết đầu đã trở thành nữ chính trong tiểu thuyết thể loại nữ cường rồi. Thật đáng tiếc thay!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương