Bất Ái
Chương 35
Từ sau tối hôm đó, đồ ăn của người hầu đã được tăng lên, chia đều cho mỗi người một phần, vậy nên không còn việc người ăn ít, người ăn nhiều hay không đủ phần nữa. Đồng thời quản gia cũng đã tuyển thêm đầu bếp hàng đầu thành phố đến làm ở biệt thự, một ngày ba bữa đều do ông ấy nấu, Mễ Nhu không cần phải vào bếp nữa, không những vậy Chu Thế Tước còn đặc cách cho cô có thể ngồi chung bàn cùng anh ăn cơm.
Cũng vì chuyện này mà bọn Nhã Thư lại càng căm ghét cô hơn, họ ganh tị vì cô được ông chủ ưu ái, mỗi ngày còn được ăn sơn hào mỹ vị, được ngủ trong phòng riêng, còn làm ít việc hơn bọn họ nữa.
Nhưng Mễ Nhu thì lại khác, cô cảm thấy lo sợ vì điều này, cô không hiểu tại sao Chu Thế Tước đột nhiên lại đối tốt với cô như vậy, giống như là bao nuôi chứ không giống với một người hầu bình thường. Hoặc nói cách khác, chính là tình nhân.
Vậy nên Mễ Nhu đã nói với quản gia rằng cô không muốn nhận những ưu ái này, cũng không muốn trở nên khác biệt trong mắt người khác, khiến người khác hiểu lầm.
Thế nhưng quản gia lại lắc đầu: “Đây là ý của thiếu gia, tôi không có quyền can thiệp. Hơn nữa cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, đã rất lâu rồi thiếu gia không quan tâm cô gái nào đến vậy. Chỉ là… tôi mong cô đừng đi quá giới hạn, cũng đừng ôm hi vọng quá nhiều, biết đâu đây chỉ là nổi hứng nhất thơi thì sao. Nói chung, tạm thời cô cứ thuận theo ý thiếu gia đi, đừng chọc cậu ấy nổi giận.”
“Nhưng mà… tôi… tôi…”
“Nếu cô còn có ý kiến gì thì nên tự mình đi nói với thiếu gia thì hơn, tôi còn bận chút việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong Tề quản gia liền rời đi, Nhã Thư thấy vậy thì bước đến nói lời châm chọc.
“Cô ở đây giả vờ giả vịt gì chứ? Muốn cho ai xem hả? Cô tưởng cô được ông chủ che chở thì có thể lên mặt với bọn này à? Cứ chờ đó đi, cô không vui vẻ được bao lâu nữa đâu.”
Mễ Nhu siết chặt hai tay, đôi mắt u buồn rũ xuống. Nếu như anh thật sự chỉ đang có hứng thú với cô, muốn trêu đùa cô thì sớm thôi cô sẽ một lần nữa bị đẩy xuống vực sâu, sau đó sẽ bị bọn họ chà đạp một cách không thương tiếc, vậy thì có khác nào với việc chưa từng được cứu khỏi đáy vực chứ.
Rốt cuộc thì… anh đang nghĩ gì trong đầu vậy? Lúc thì lạnh lẽo xa cách, lúc thì gần gũi ấm áp, anh khiến cho cô không biết đâu là thật đâu là mơ, cứ như một con ngốc bị anh xoay như chong chóng, không tìm được phương hướng.
…
Tối hôm đó anh về trễ, Mễ Nhu đang ở trong phòng chuẩn bị nước tắm cho anh, còn cố tình rải thêm cánh hoa hồng do chính tay cô hái vào bồn tắm để cho anh thư giản.
Đúng lúc đó, anh trở về, thấy phòng tắm không đóng cửa nên bước vào, anh đứng dựa vào cánh cửa, không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn cô.
Đến khi Mễ Nhu đứng dậy định ra ngoài thì nhìn thấy anh, làm cô giật mình xém nữa thì đã ngã vào bồn tắm.
“Ông… ông chủ, anh về khi nào vậy?” Mễ Nhu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, giọng lắp bắp.
Anh điềm đạm trở lời: “Về về thôi. Sao vậy? Doạ sợ cô rồi à?”
“Không… không có, chỉ hơi giật mình một tí.” Cô nhỏ giọng.
Chu Thế Tước bước vào trong, thản nhiên cởi áo sơ mi ra, để lộ bờ vai rộng và bắp tay rắn chắc mà nhiều người mơ ước.
Mễ Nhu đỏ mặt, cô vội vàng quay đi: “Vậy anh tắm đi, tôi ra ngoài trước.”
“Khoan đã! Chưa gì đã muốn chạy rồi, cô không định hầu hạ tôi tắm à?” Chu Thế Tước xoay người lại nhìn cô, khoé môi cong lên đầy đắc ý, trông rất lưu manh.
Mễ Nhu mím chặt môi, cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh: “Hay là… Hay là… tôi gọi người khác vào giúp anh có được không?”
Anh tiến lên hai bước, áp sát cô: “Cô muốn gọi ai? Hửm?”
“Tôi… tôi…”
“Nhanh nào! Nếu cô còn chần chừ thì nước sẽ nguội đấy!”
Mễ Nhu vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy anh đang trần truồng nằm trong bồn tắm, cảnh tượng này thật sự quá khiêu gợi rồi.
“Còn không mau qua đây!” Giọng anh như đang mời gọi, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Cũng vì chuyện này mà bọn Nhã Thư lại càng căm ghét cô hơn, họ ganh tị vì cô được ông chủ ưu ái, mỗi ngày còn được ăn sơn hào mỹ vị, được ngủ trong phòng riêng, còn làm ít việc hơn bọn họ nữa.
Nhưng Mễ Nhu thì lại khác, cô cảm thấy lo sợ vì điều này, cô không hiểu tại sao Chu Thế Tước đột nhiên lại đối tốt với cô như vậy, giống như là bao nuôi chứ không giống với một người hầu bình thường. Hoặc nói cách khác, chính là tình nhân.
Vậy nên Mễ Nhu đã nói với quản gia rằng cô không muốn nhận những ưu ái này, cũng không muốn trở nên khác biệt trong mắt người khác, khiến người khác hiểu lầm.
Thế nhưng quản gia lại lắc đầu: “Đây là ý của thiếu gia, tôi không có quyền can thiệp. Hơn nữa cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, đã rất lâu rồi thiếu gia không quan tâm cô gái nào đến vậy. Chỉ là… tôi mong cô đừng đi quá giới hạn, cũng đừng ôm hi vọng quá nhiều, biết đâu đây chỉ là nổi hứng nhất thơi thì sao. Nói chung, tạm thời cô cứ thuận theo ý thiếu gia đi, đừng chọc cậu ấy nổi giận.”
“Nhưng mà… tôi… tôi…”
“Nếu cô còn có ý kiến gì thì nên tự mình đi nói với thiếu gia thì hơn, tôi còn bận chút việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong Tề quản gia liền rời đi, Nhã Thư thấy vậy thì bước đến nói lời châm chọc.
“Cô ở đây giả vờ giả vịt gì chứ? Muốn cho ai xem hả? Cô tưởng cô được ông chủ che chở thì có thể lên mặt với bọn này à? Cứ chờ đó đi, cô không vui vẻ được bao lâu nữa đâu.”
Mễ Nhu siết chặt hai tay, đôi mắt u buồn rũ xuống. Nếu như anh thật sự chỉ đang có hứng thú với cô, muốn trêu đùa cô thì sớm thôi cô sẽ một lần nữa bị đẩy xuống vực sâu, sau đó sẽ bị bọn họ chà đạp một cách không thương tiếc, vậy thì có khác nào với việc chưa từng được cứu khỏi đáy vực chứ.
Rốt cuộc thì… anh đang nghĩ gì trong đầu vậy? Lúc thì lạnh lẽo xa cách, lúc thì gần gũi ấm áp, anh khiến cho cô không biết đâu là thật đâu là mơ, cứ như một con ngốc bị anh xoay như chong chóng, không tìm được phương hướng.
…
Tối hôm đó anh về trễ, Mễ Nhu đang ở trong phòng chuẩn bị nước tắm cho anh, còn cố tình rải thêm cánh hoa hồng do chính tay cô hái vào bồn tắm để cho anh thư giản.
Đúng lúc đó, anh trở về, thấy phòng tắm không đóng cửa nên bước vào, anh đứng dựa vào cánh cửa, không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn cô.
Đến khi Mễ Nhu đứng dậy định ra ngoài thì nhìn thấy anh, làm cô giật mình xém nữa thì đã ngã vào bồn tắm.
“Ông… ông chủ, anh về khi nào vậy?” Mễ Nhu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, giọng lắp bắp.
Anh điềm đạm trở lời: “Về về thôi. Sao vậy? Doạ sợ cô rồi à?”
“Không… không có, chỉ hơi giật mình một tí.” Cô nhỏ giọng.
Chu Thế Tước bước vào trong, thản nhiên cởi áo sơ mi ra, để lộ bờ vai rộng và bắp tay rắn chắc mà nhiều người mơ ước.
Mễ Nhu đỏ mặt, cô vội vàng quay đi: “Vậy anh tắm đi, tôi ra ngoài trước.”
“Khoan đã! Chưa gì đã muốn chạy rồi, cô không định hầu hạ tôi tắm à?” Chu Thế Tước xoay người lại nhìn cô, khoé môi cong lên đầy đắc ý, trông rất lưu manh.
Mễ Nhu mím chặt môi, cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh: “Hay là… Hay là… tôi gọi người khác vào giúp anh có được không?”
Anh tiến lên hai bước, áp sát cô: “Cô muốn gọi ai? Hửm?”
“Tôi… tôi…”
“Nhanh nào! Nếu cô còn chần chừ thì nước sẽ nguội đấy!”
Mễ Nhu vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy anh đang trần truồng nằm trong bồn tắm, cảnh tượng này thật sự quá khiêu gợi rồi.
“Còn không mau qua đây!” Giọng anh như đang mời gọi, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương