Bất Ái
Chương 4
Như thường lệ, Mễ Nhu vẫn luôn vào phòng của anh trải chăn đệm, chuẩn bị nước tắm trước khi anh trở về, còn chu đáo sử dụng máy khuếch tán tinh dầu khuếch tán tinh dầu cỏ hương lau, nó có mùi hương mộc mạc và dễ chịu, không những có tác dụng giảm lo lắng, mệt mỏi, cân bằng tinh thần mà còn xua đuổi côn trùng như muỗi và kiến.
Vậy nên cô đã luôn sử dụng mùi hương này để giúp anh giải toả căng thẳng mỗi khi anh từ bên ngoài mệt mỏi trở về.
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đây là công việc mà cô phải làm nhưng bên trong đó còn có dụng tâm và tấm lòng của cô, quan tâm anh từ những điều nhỏ nhặt nhất. Có lẽ với anh, cô như một nàng tiên ốc vậy, chưa từng xuất hiện trước mặt anh mà chỉ âm thầm làm những việc mình muốn làm, lén lút chăm sóc anh, quan tâm anh. Hoặc cũng có thể, anh cảm thấy đây là một điều hiển nhiên và cũng chẳng để tâm đến người làm những việc này là ai.
Mễ Nhu thở dài, cô xoay người chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên cánh cửa lại mở toang, người đàn ông kia chậm rãi bước vào.
Chu Thế Tước vừa nhìn thấy cô liền cau màu, trên người mang theo khí tức bức người, khiến người ta không rét mà run.
Mễ Nhu sợ hãi lùi về phía sau, thậm chí còn không dám nâng mắt nhìn anh.
Chu Thế Tước cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt chứa đựng sự phẫn nộ và ghét bỏ: “Cô vào phòng tôi làm gì?”
Cô bị giọng nói rùng rợn của anh làm cho hoảng loạn nhưng đồng thời cô cũng sợ sẽ bị anh hiểu lầm, vậy nên cô muốn nhanh chóng giải thích: “Ông chủ, tôi...”
Anh lạnh giọng: “Còn không mau cút ra ngoài! Sau này không có sự cho phép của tôi, cô tuyệt đối không được bước chân vào phòng của tôi có nghe rõ chưa hả?”
Mễ Nhu không biết là mình đã làm sai ở đâu, cô rũ mắt, hai tay siết chặt vào nhau, kiềm nén sự run rẩy và nỗi sợ hãi.
Xem như là cô nhìn ra rồi, ông chủ thật sự rất ghét cô. Là vì gương mặt này hay là vì đêm hôm đó? Anh cảm thấy hối hận và bực tức vì đã làm chuyện như vậy với một người hầu thấp kém sao?
Trái tim cô quặn thắt, cảm giác bị người mình thích ghét bỏ thật sự là một cảm giác rất khó chịu, cứ như là có hàng trăm chiếc gai nhọn đâm vào tim cô vậy.
“Sao hả? Còn định đứng đó đến khi nào? Cút!”
Chu Thế Tước không kiềm chế được cơn giận khi anh nhìn thấy cô, anh lớn giọng làm cho Mễ Nhu giật mình.
“Tôi, tôi đi ngay đây.” Cô cúi thấp đầu che giấu sự yếu đuối của bản thân, hốt hoảng rời khỏi như đang muốn chạy trốn.
Sau khi cô rời đi Chu Thế Tước hừ lạnh, nhanh chóng đóng cửa cứ như là tránh tà mặc dù cô chẳng làm gì anh cả, thật sự là vô lí đến cùng cực.
...
Lư Mễ Nhu vội vã chạy xuống lầu, cô trốn ở một góc tường, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, cô không muốn bản thân trở nên thê thảm như vậy.
Nếu có thể, cô thật sự muốn quay ngược về quá khứ, trở về lúc chưa xảy ra chuyện đêm đó, như vậy thì ít ra cô vẫn có thể đơn phương thích anh, vẫn có thể dùng thứ tình cảm mơ mộng đó biến thế giới của cô thành màu hồng, khiến trái tim cô được lấp đầy và không còn cảm thấy trống vắng nữa.
Bởi vì... thế giới của cô vốn dĩ không được tươi đẹp cho lắm.
Nói thật thì... cô là một người rất ích kỉ, cô luôn khiến cho cuộc sống của mình trở nên nhẹ nhàng hơn bằng những điều không có thật, cũng giống như việc cô tự ý thích anh, tự ý mơ mộng về những chuyện tình lãng mạn giữa anh và cô mà không được anh cho phép. Nếu chuyện này mà để cho người khác biết được thì chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng cô là một kẻ điên, chỉ là cóc ghẻ mà cũng muốn trèo cao.
Nhưng thật ra, cô vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc trèo cao, cũng chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận anh hay gì cả, bởi vì cô căn bản không dám.
Cô chỉ đang tạo ra cho một câu chuyện đẹp của riêng mình, và cô cảm thấy thấy thoả mãn với nó mặc dù đó chỉ là một loại tình cảm mơ hồ, một loại tình cảm như chưa từng tồn tại. Cũng giống như những đứa trẻ tin vào truyện cổ tích, bọn chúng cho rằng cuộc sống này thật sự rất dễ dàng, thật sự có phép màu và những điều kì diệu, chỉ cần trao đi thì sẽ được đền đáp một cách xứng đáng. Mà Lư Mễ Nhu cô chính là muốn có một cuộc sống như trong truyện cổ tích, đương nhiên, mộng mơ cũng chỉ là mộng mơ, nhưng cô đơn giản cũng chỉ muốn trốn trong cái vỏ ốc của mình, trốn trong một thế giới chỉ có hạnh phúc và những điều tốt đẹp chứ không phải là nỗi bất hạnh và sự khốn khổ. Tuy cô hiểu rõ cô chỉ đang tự lừa dối bản thân, nhưng ít ra khi nghĩ như vậy, cô sẽ không cảm thấy đau, sẽ không cảm thấy mỏi mệt đến mức muốn gục ngã.
Thế nhưng chỉ trong một đêm, cái vỏ ốc mà cô cố gắng gầy dựng đã bị đập cho vỡ vụn, cô vẫn phải đối mặt với thực tại, phải sống trong sự lo lắng và sợ hãi của chính mình.
Một người nhút nhát như cô, sợ nhất chính là phải đối diện với màn đêm vừa tối lại vừa lạnh, nếu không cố gắng trấn an bản thân rằng không sao đâu, nếu không dùng vỏ bọc hạnh phúc để vượt qua bóng tối, cô cũng không biết mình phải sống thế nào với cuộc sống nghiệt ngã này nữa.
Thi thoảng, cô thường nghĩ, rốt thì mình liều mạng như vậy là để làm gì chứ? Rời xa ba mẹ, đi đến một thành phố xa lạ không một chốn nương tựa, trong túi chỉ có vài đồng ít ỏi, phải tự mình bươn chải, tự mình mưu sinh. Tất cả không phải là vì cô muốn có một cuộc sống tốt hơn sao, không phải là vì muốn để cho ba mẹ không bị người khác khinh thường? Vậy thì tại sao cô lại không được phép ảo tưởng một chút, tại sao cuộc sống của cô lại không thể dễ dàng hơn một chút? Không lẽ phải như cô bé bán diêm, bị thói đời mục nát chôn thây giữa trời tuyết giá rét thì mới có được sự đồng cảm từ người khác sao?
Thật ra cô cũng không yêu cầu anh phải nảy sinh bất cứ thứ cảm xúc gì với cô, cô cũng không mong anh cho cô sự dịu dàng và ấm áp, nhưng mà... anh có thể đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó, đừng xem cô là cô ấy mà ghét bỏ không? Anh thật sự... khiến cô cảm thấy rất đau, cho dù có cô tự lừa dối bản thân cô vẫn không thể nào trốn tránh được cảm giác quặn thắt ấy.
Ai đó có thể nói cho cô biết cô nên làm thế nào không? Làm thế nào mới có thể từ bỏ một người? Bởi vì... cô đã không còn can đảm thích anh nữa rồi.
Vậy nên cô đã luôn sử dụng mùi hương này để giúp anh giải toả căng thẳng mỗi khi anh từ bên ngoài mệt mỏi trở về.
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đây là công việc mà cô phải làm nhưng bên trong đó còn có dụng tâm và tấm lòng của cô, quan tâm anh từ những điều nhỏ nhặt nhất. Có lẽ với anh, cô như một nàng tiên ốc vậy, chưa từng xuất hiện trước mặt anh mà chỉ âm thầm làm những việc mình muốn làm, lén lút chăm sóc anh, quan tâm anh. Hoặc cũng có thể, anh cảm thấy đây là một điều hiển nhiên và cũng chẳng để tâm đến người làm những việc này là ai.
Mễ Nhu thở dài, cô xoay người chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên cánh cửa lại mở toang, người đàn ông kia chậm rãi bước vào.
Chu Thế Tước vừa nhìn thấy cô liền cau màu, trên người mang theo khí tức bức người, khiến người ta không rét mà run.
Mễ Nhu sợ hãi lùi về phía sau, thậm chí còn không dám nâng mắt nhìn anh.
Chu Thế Tước cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt chứa đựng sự phẫn nộ và ghét bỏ: “Cô vào phòng tôi làm gì?”
Cô bị giọng nói rùng rợn của anh làm cho hoảng loạn nhưng đồng thời cô cũng sợ sẽ bị anh hiểu lầm, vậy nên cô muốn nhanh chóng giải thích: “Ông chủ, tôi...”
Anh lạnh giọng: “Còn không mau cút ra ngoài! Sau này không có sự cho phép của tôi, cô tuyệt đối không được bước chân vào phòng của tôi có nghe rõ chưa hả?”
Mễ Nhu không biết là mình đã làm sai ở đâu, cô rũ mắt, hai tay siết chặt vào nhau, kiềm nén sự run rẩy và nỗi sợ hãi.
Xem như là cô nhìn ra rồi, ông chủ thật sự rất ghét cô. Là vì gương mặt này hay là vì đêm hôm đó? Anh cảm thấy hối hận và bực tức vì đã làm chuyện như vậy với một người hầu thấp kém sao?
Trái tim cô quặn thắt, cảm giác bị người mình thích ghét bỏ thật sự là một cảm giác rất khó chịu, cứ như là có hàng trăm chiếc gai nhọn đâm vào tim cô vậy.
“Sao hả? Còn định đứng đó đến khi nào? Cút!”
Chu Thế Tước không kiềm chế được cơn giận khi anh nhìn thấy cô, anh lớn giọng làm cho Mễ Nhu giật mình.
“Tôi, tôi đi ngay đây.” Cô cúi thấp đầu che giấu sự yếu đuối của bản thân, hốt hoảng rời khỏi như đang muốn chạy trốn.
Sau khi cô rời đi Chu Thế Tước hừ lạnh, nhanh chóng đóng cửa cứ như là tránh tà mặc dù cô chẳng làm gì anh cả, thật sự là vô lí đến cùng cực.
...
Lư Mễ Nhu vội vã chạy xuống lầu, cô trốn ở một góc tường, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, cô không muốn bản thân trở nên thê thảm như vậy.
Nếu có thể, cô thật sự muốn quay ngược về quá khứ, trở về lúc chưa xảy ra chuyện đêm đó, như vậy thì ít ra cô vẫn có thể đơn phương thích anh, vẫn có thể dùng thứ tình cảm mơ mộng đó biến thế giới của cô thành màu hồng, khiến trái tim cô được lấp đầy và không còn cảm thấy trống vắng nữa.
Bởi vì... thế giới của cô vốn dĩ không được tươi đẹp cho lắm.
Nói thật thì... cô là một người rất ích kỉ, cô luôn khiến cho cuộc sống của mình trở nên nhẹ nhàng hơn bằng những điều không có thật, cũng giống như việc cô tự ý thích anh, tự ý mơ mộng về những chuyện tình lãng mạn giữa anh và cô mà không được anh cho phép. Nếu chuyện này mà để cho người khác biết được thì chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng cô là một kẻ điên, chỉ là cóc ghẻ mà cũng muốn trèo cao.
Nhưng thật ra, cô vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc trèo cao, cũng chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận anh hay gì cả, bởi vì cô căn bản không dám.
Cô chỉ đang tạo ra cho một câu chuyện đẹp của riêng mình, và cô cảm thấy thấy thoả mãn với nó mặc dù đó chỉ là một loại tình cảm mơ hồ, một loại tình cảm như chưa từng tồn tại. Cũng giống như những đứa trẻ tin vào truyện cổ tích, bọn chúng cho rằng cuộc sống này thật sự rất dễ dàng, thật sự có phép màu và những điều kì diệu, chỉ cần trao đi thì sẽ được đền đáp một cách xứng đáng. Mà Lư Mễ Nhu cô chính là muốn có một cuộc sống như trong truyện cổ tích, đương nhiên, mộng mơ cũng chỉ là mộng mơ, nhưng cô đơn giản cũng chỉ muốn trốn trong cái vỏ ốc của mình, trốn trong một thế giới chỉ có hạnh phúc và những điều tốt đẹp chứ không phải là nỗi bất hạnh và sự khốn khổ. Tuy cô hiểu rõ cô chỉ đang tự lừa dối bản thân, nhưng ít ra khi nghĩ như vậy, cô sẽ không cảm thấy đau, sẽ không cảm thấy mỏi mệt đến mức muốn gục ngã.
Thế nhưng chỉ trong một đêm, cái vỏ ốc mà cô cố gắng gầy dựng đã bị đập cho vỡ vụn, cô vẫn phải đối mặt với thực tại, phải sống trong sự lo lắng và sợ hãi của chính mình.
Một người nhút nhát như cô, sợ nhất chính là phải đối diện với màn đêm vừa tối lại vừa lạnh, nếu không cố gắng trấn an bản thân rằng không sao đâu, nếu không dùng vỏ bọc hạnh phúc để vượt qua bóng tối, cô cũng không biết mình phải sống thế nào với cuộc sống nghiệt ngã này nữa.
Thi thoảng, cô thường nghĩ, rốt thì mình liều mạng như vậy là để làm gì chứ? Rời xa ba mẹ, đi đến một thành phố xa lạ không một chốn nương tựa, trong túi chỉ có vài đồng ít ỏi, phải tự mình bươn chải, tự mình mưu sinh. Tất cả không phải là vì cô muốn có một cuộc sống tốt hơn sao, không phải là vì muốn để cho ba mẹ không bị người khác khinh thường? Vậy thì tại sao cô lại không được phép ảo tưởng một chút, tại sao cuộc sống của cô lại không thể dễ dàng hơn một chút? Không lẽ phải như cô bé bán diêm, bị thói đời mục nát chôn thây giữa trời tuyết giá rét thì mới có được sự đồng cảm từ người khác sao?
Thật ra cô cũng không yêu cầu anh phải nảy sinh bất cứ thứ cảm xúc gì với cô, cô cũng không mong anh cho cô sự dịu dàng và ấm áp, nhưng mà... anh có thể đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó, đừng xem cô là cô ấy mà ghét bỏ không? Anh thật sự... khiến cô cảm thấy rất đau, cho dù có cô tự lừa dối bản thân cô vẫn không thể nào trốn tránh được cảm giác quặn thắt ấy.
Ai đó có thể nói cho cô biết cô nên làm thế nào không? Làm thế nào mới có thể từ bỏ một người? Bởi vì... cô đã không còn can đảm thích anh nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương