Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 24: Chuyền Máu Cho Long Long



Bạn gái của Luân Thanh nghe đến đây, mà tỏ vẻ vô cùng lo lắng, cô nói với anh rằng: "Được rồi anh đừng quá bi quan như vậy, em nhất định sẽ đến đó giúp anh mà, em sẽ không để anh phải hối hận cả đời này đâu, và anh đang ở đâu chứ, hãy gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ đến sớm nhất có thề..."

Nghe những lời nói từ cô, anh cảm thấy thật vui, cảm giác lòng nhẹ nhõn anh đáp: "Được rồi anh cảm ơn em rất nhiều, và giờ anh sẽ gửi địa chỉ liền, em nhớ đến sớm nhé..."

Cô gái bên điện thoại mỉm cười, mà trả lời ừ. Sau đó bọn họ cũng đã tắt máy. Lúc này anh cũng đã gửi địa chỉ qua cho cô, trong khi cô nhìn địa chỉ kia, mà vội vàng rời khỏi chỗ làm việc, cô nói với các nhân viên của mình rằng:

"Tôi có việc bận nên phải xử lý vài ngày, vậy nên hãy thay tôi quản lý công ty này..."

Thể là cô đã ra chiếc xe của mình, mà ngồi vào đó bảo với tài xế hãy chở mình đến bệnh viện xxx, ở cách đây cũng đi tầm vài tiếng...

Trong khi Luân Thanh thì ngồi bên cạnh của Long Long, tay nắm chặt lấy tay của cậu, mà lên tiếng nói rằng: "Cậu cứ yên tâm đi, rồi cậu sẽ bình phục lại nhanh thôi, bởi vì sắp có người truyền máu cho cậu rồi, lúc đó cậu sẽ ồn..."

Cứ như vậy thời gian cũng đã dần trôi qua, sau vài tiếng bạn gái của Luân Thanh cũng đã đến nơi, cô liền nhắn tin với anh rằng: "Hiện tại cậu ấy đang nằm ở phòng nào vậy?"

Anh vội vàng đi xuống để dắt cô lên phòng mà Long Long đang nằm, xuống dưới nơi cậu đã ôm chầm lấy cô vào lòng, mà nức nở đáp: "Anh thực sự cảm ơn em rất nhiều, nếu như không có em thì, anh không biết phải làm gì cả..."

Cô dùng tay vỗ vào lưng anh đáp: "Anh bình tĩnh đi, mọi chuyện đã ổn rồi, bây giờ em nhất định sẽ cứu được cậu ta thôi, và lau đi những giọt nước mắt kia, bởi nó không xứng đáng làm anh buồn đâu..."

Cậu nghe lời của cô mà lau đi những giọt nước mắt, trong khi đó cũng đã đưa cô đến, mà đi gọi bác sĩ để truyền máu cho hai người....

Cô nhìn chăm chăm người đàn ông này, mà cảm thấy có chút quen, nhưng rồi của mặc kệ anh ta là ai, mà đáp:

"Anh là may mắn, khi có một người bạn thân thiết như người yêu của tôi, không thì không biết số phận của anh như thế nào rồi, và vì anh ấy tôi sẽ cứu anh, tôi cũng sẽ coi như anh là bạn của mình..."



Dứt lời tiến bước chân đã chạy dồn dập vào, trong sự nôn nóng. Luân Thanh thì nói với bác sĩ: "Bác sĩ đây chính là bạn gái của tôi, Cô ấy có cùng nhóm máu với người này, vậy nên bác sĩ hãy mau truyền máu, để ấy cứu cậu ấy đi..."

Bác sĩ mỉm cười đáp: "Được rồi chúng tôi sẽ truyền máu để cứu cậu ấy..."

Nhưng rồi sắc mặt đã trở nên căng thẳng bảo: "Chúng tôi chỉ có thể đảm bảo rằng, sau khi truyền máu thì cậu ấy sẽ không chết, nhưng mà còn cậu ấy có tỉnh lại hay không, thì vẫn còn phải chờ vào, lý trí của cậu ấy nữa, xem thử nó kiên cường đến đâu, thế là sẽ là một ngày, ba ngày, hay thậm chí là nhiều ngày, và có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại..

Nghe những lời bác sĩ nói, mặc dù cậu có lo lắng, nhưng đáp lại rằng: "Không sao ạ chỉ cần có cơ hội, là được rồi và cho dù có cố gắng hết sức, mà cậu ấy có tỉnh lại hay không, thì như thế vẫn khiến tôi nhẹ nhõm lòng, bởi vì tôi đã cố gắng hết sức để cứu cậu ấy, để trả giá cho những sai lầm của mình.....

Bác sĩ bấy giờ đặt tay lên vai cậu, mà nói: "Được rồi chúng tôi sẽ thực hành chuyện này, và nếu cậu ấy không tỉnh lại, thì cậu cũng đừng buồn nhé, và tôi rất cảm kích tình bạn mà cậu đã dành cho cậu ấy, còn giờ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..."

Nói rồi bọn họ đã chuẩn bị tất cả đồ đạc, và bảo bạn gái của Luân Thanh nằm xuống dưới giường, để bắt đầu ca truyền máu từ cô qua người Long Long...

Mọi thứ đã sẵn sàng và bắt đầu, cứ như vậy thời gian trôi qua một lát lâu, ca truyền máu cũng đã xong, họ cũng đã rút ống tim ra khỏi người của hai người, bác sĩ lên tiếng: "Bây giờ cần phải có thời gian, để chờ đợi xem thử cậu ấy có tỉnh lại hay không..."

Bạn gái Luân Thanh nằm trên giường, với vẻ mệt mỏi đáp: "Phải bác sĩ nói đúng đó, còn giờ anh cũng phải nên nghỉ ngơi đi, để còn có sức khỏe mà chăm sóc cậu ấy nữa..."

Luân Thanh mỉm cười trả lời, nụ cười hạnh phúc trên môi: "Phải Em nói đúng Ngọc Như, anh sẽ bắt đầu nghỉ ngơi, để có sức khỏe để chăm lo cậu ấy, cho tới khi cậu ấy tỉnh lại..."

Nói rồi anh đã ngồi trên chiếc ghế, chỗ cũ Long Long để chờ đợi cậu tỉnh lại, và thậm chí nghỉ ngơi, thế là anh đã chìm trong sự mệt mỏi, mà ngã gục xuống người cậu lúc nào cũng chẳng hay, ánh mắt lờ mờ chìm trong màn đêm, bởi cơn buồn ngủ....

Còn Ngọc Như thì đột nhiên cảm thấy ghen, khi người yêu của mình, lại quan tâm một người khác như thể, nhưng rồi cô cũng mặc kệ cho qua, bởi hai người là bạn....
Chương trước Chương tiếp