Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 100
Ô Huyền không hiếm thấy Lê Vị uống rượu, càng không nghĩ đến lý do dẫn đến quá khứ của hai người nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng. Quả thực nàng ta có để ý! Nàng ta vẫn có để ý việc Lê Vị giết chết cả hai người bọn họ. Nếu lúc trước có thể xuống tay tàn nhẫn, cần gì phải quay đầu lại mệt nhọc như thế này đây?
Tuy rằng trong lòng nàng ta có oán hận, nhưng khi nhìn đến thân thể Lê Vị mềm mại be bé một đoàn mà ghé người bên cạnh bình rượu, lại không thể khống chế được liền mềm lòng, muốn ôm lấy Lê Vị vào trong ngực mà che chở, muốn cho Lê Vị cảm giác an toàn sinh ra từ trong chiến loạn.
Lê Vị không chịu nổi cơn say, mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Ô Huyền ngẩn ngơ, lại có chút khó hiểu nhìn về phía Lê Vị, thật sự kinh ngạc khi nghe cô nói lời xin lỗi, nghĩ thầm: "Lại muốn làm cái gì nữa đây?"
Lê Vị nhẹ giọng nói: "Chị biết em yêu chị, nhưng chị trước kia không nghĩ tới việc em ở bên chị có thực là vui vẻ hay không, chỉ nghĩ..." Cô mở mắt ra, nhìn về phía Ô Huyền, ánh vào trong mắt chính là thân ảnh mang theo hoa quang lóa mắt quanh thân, ánh sáng kia so với Thái Dương còn muốn tươi đẹp lóa mắt hơn, cô xem đến thất thần. Cô thấy giữa trán Ô Huyền có một con Kim Ô toàn thân màu vàng lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đó, đó là thần hồn của Ô Huyền bên trong Thiên Nhãn. Trên đời này sẽ không có người nào so với Ô Huyền hấp dẫn và đẹp mắt hơn, cứ như vậy mà nhìn nàng liền cảm thấy thật tốt thật vui.
Cô ngây ngốc mà cười, nhưng cười lại có nước mắt rơi xuống, nhưng lại không rõ chính mình là khóc vì cái gì.
Vừa rồi Trương Tịch Nhan nói, thái độ Trương Kiều Nghiên đối với Ô Huyền làm cô bỗng nhiên hiểu rõ, so với yêu nhau, việc làm đối phương vui vẻ tự tại càng quan trọng hơn. Chính mình nghĩ đã chạm được đến ánh sáng nhưng lại rất có thể lại túm lấy Ô Huyền đến vị trí hắc ám của bản thân.
Như Trương Kiều Nghiên vậy, không phải thích là liền phải ở chung một chỗ chiếm hữu lấy, mà có thể tiêu sái làm bạn bè mà ở chung.
Theo như lời Trương Tịch Nhan nói, việc này phải theo tự nhiên vậy thôi.
Cô càng thích nhìn thấy bộ dáng vui sướng của Ô Huyền được sống tùy ý trương dương khoái hoạt. Nếu chính mình không tồn tại, Ô Huyền sẽ được bảo vệ chặt chẽ dưới sự bảo hộ của tộc đàn, sẽ không mạo hiểm mà liên tiếp đi vào trong không gian loạn lưu này, sẽ không bị thương đầy người như này.
Cô nhớ lại lời Liễu Vũ khi nói Trương Tịch Nhan là tiền nhiệm, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt, nếu được thì nên buông tha đối phương, để đối phương có thể cảm thấy vui vẻ một chút.
Lê Vị thất tha thất thiểu mà đứng dậy, theo động tác bước ra của cái chân béo nhỏ, dưới chân nổi lên từng vòng gợn sóng. Cô bay lên không trung đi hướng Vọng Quy Sơn về Vân Hải Ngọc Các.
Cô tự nhủ, tiêu sái một chút! Buông tha Ô Huyền, cũng là buông tha cho bản thân! Vì thế mỉm cười đầu cũng quay lại mà vẫy vẫy tay từ biệt Ô Huyền.
Tuy là đang cười nhưng nước mắt lại chảy ra mất kiểm soát, trong lòng giống như có hàng vạn mũi kim đâm nát, lại giống như có một con dao nhỏ cắt từng nhát, càng giống như có ai đó mở ngực cô ra xé nát trái tim, tựa như lọt vào tập kích gân mạch và xương cốt đều bị nghiền áp giảo toái cùng nhau.
Lê Vị trở lại Vân Hải Ngọc Các, nhìn thấy Trương Tịch Nhan, cảm giác khó chịu tích tụ trong người đột nhiên bùng phát, liền bổ nhào vào người Trương Tịch Nhan, ôm lấy chân của nàng gào khóc.
Trương Tịch Nhan đầy mặt kinh ngạc mà nhìn Lê Vị sẵn sàng da mặt dày đi ra ngoài lại khóc lóc chạy trở về, nhìn lại hướng không gian loạn lưu trên đỉnh đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Vu thần thụ vừa xuất hiện.
Vu thần thụ cảm giác được Lê Vị cầu cứu, tức tốc chạy tới, nhưng nhìn thấy lại là một màn này, liền trốn nhanh đi chỗ khác. Những việc dỗ con như thế này, vẫn là giao cho Đại Tế Tư đi.
Trương Tịch Nhan chỉ đành ôm Lê Vị trở lại trong phòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cho Lê Vị khóc thoải mái.
Lê Vị khóc đến nấc lên một tiếng, cuối cùng chịu không nổi cơn say liền ngủ mất.
Trương Tịch Nhan chờ Lê Vị ngủ thật say, mới lau khô rượu và nước mắt lấm lem đầy trên mặt và trên đầu của Lê Vị, lại thay một bộ quần áo sơ sinh thoải mái. Đem Lê Vị nhét vào trong ổ chăn mới rời khỏi phòng.
Mấy cái chuyện tình cảm này, có duyên hợp cũng có trắc trở, người khác cũng chỉ có thể đưa ra một ít ý tốt, chung quy vẫn còn phải tựa dựa vào bản thân của mình. Nàng cũng hết cách.
Việc Trương Tịch Nhan có thể làm là đem Lê Vị ra khỏi những cuộc chiến tranh với Thiên tộc, để Lê Vị và Ô Huyền không vì cuộc chiến giữa tộc đàn mà trở thành đối lập, có thể buông bỏ tất cả mà đuổi theo hạnh phúc của bản thân.
Nhưng thực hiển nhiên, ý tưởng cùng hiện thực rất chênh lệch, Lê Vị đã khóc lóc mà chạy trở về.
Trương Tịch Nhan cũng thật rất bất đắc dĩ, còn có điểm bất lực, cũng chỉ có thể để tự các nàng vậy.
Ô Huyền nhìn theo Lê Vị khóc lóc rời đi, yên lặng nhận lấy rượu Lê Vị đưa cho, xoay người trở lại sân nhà của Trương Kiều Nghiên, tiếp tục uống rượu.
Trương Kiều Nghiên đánh giá cặp mắt đầy vẻ không vui của Ô Huyền, cũng không biết nên khuyên cái gì chỉ đành bồi tiếp Ô Huyền uống rượu.
Sau Ô Huyền uống sạch toàn bộ rượu của Trương Kiều Nghiên lấy ra, đứng dậy, nói: "Đi đây, tôi nên trở về rồi."
Trương Kiều Nghiên cũng không giữ nàng ta ở lại. Nơi này là Cổ Đạo Tông, ở bên trong không gian loạn lưu nơi Âm Sát, không có Thiên Cương chi khí và Thái Dương tinh hỏa cần thiết cho việc tu luyện của Ô Huyền, Ô Huyền lại có thương tích trong người tốt nhất vẫn là nên trở về dưỡng thương cho thật tốt. Quá nữ mang Thiên Nhãn của Kim Ô tộc chạy ra ngoài, dưới tình huống xấu có thể diệt toàn bộ một thế hệ có thể sẽ dẫn phát toàn bộ Kim Ô tộc chạy tới để tìm.
Mặc dù Trương Kiều Nghiên tin tưởng Cổ Đạo Tông tàng kỹ tới đâu, nhưng cũng không muốn một tộc đàn như Kim Ô tộc chạy loạn ở địa giới Vu thần.
Bà an bài bảo thuyền Vu thần mộc, đích thân đưa Ô huyền ra khỏi chỗ không gian loạn lưu.
Trước khi chia tay, Trương Kiều Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy Ô Huyền biến về hình dáng đứa trẻ bảy tám tuổi, nói: "Nếu thật sự không bỏ xuống được, cũng đừng so đo nữa, chuyện của quá khứ đã qua rồi, thời điểm tuổi còn trẻ ai lại không có lúc não tàn làm việc ngốc nghếch đâu."
Ô Huyền không nói gì, biến về nguyên hình, phóng lên cao bay về nhóm Kim Ô đang tìm kiếm nàng ta.
Trương Kiều Nghiên biết hiện tại các giới đang rất loạn, Thiên tộc đang suy nghĩ tìm cách moi ra bằng được vị trí của Cổ Đạo Tông, nên cũng không dám ở lâu bên ngoài, lập tức trở lại Cổ Đạo Tông.
.......
Trương Tịch Nhan không thèm để ý tranh đấu ở ngoại giới, tiếp tục thủ bên cạnh Liễu Vũ bế quan, thỉnh thoảng sẽ đến xem Lê Vị đang ngủ say.
Rượu mà Lê Vị uống nồng độ cực cao ngoài ra trong rượu còn ẩn chứa chất dinh dưỡng không thua gì so với thần trân linh bảo, cô ấy tuổi lại quá nhỏ, trong thời gian ngắn khó có thể hấp thu hết được, phỏng chừng là phải ngủ ít gì cũng hơn 80 năm.
Nhưng rốt cuộc đây cũng không phải là bế quan thông thường, Trương Tịch Nhan cũng khó tránh khỏi lo sợ Lê Vị đột tử trong lúc này, nên cũng thường xuyên đến trông coi.
Nàng trông chừng Liễu Vũ cùng Lê Vị, nhưng vẫn chú ý tới nội vụ trong tông môn, nhưng cũng không thường nhúng tay vào. Những việc vụn vặt lớn bé trong tông môn đều do Trương Kế Bình xử lý, lại có Trương Kiều Nghiên quản lý hình phòng. Trương Kiều Nghiên có tiếng là thiết diện vô tư, đối với sự tình trên địa bàn Cổ Đạo Tông rõ như lòng bàn tay, có bà trấn trong tông môn tuy thỉnh thoảng vẫn có nháo ra ít việc làm xấu xa, nhưng đều là phong ba nho nhỏ, không xốc lên nổi sóng to gió lớn gì.
Tu hành của chính Trương Tịch Nhan cũng không bị tụt lại.
Nàng tu luyện Thiên Nhãn, nên con đường tu luyện cũng khác biệt với người thường, rất nhiều thời điểm cần phải đến chỗ không gian loạn lưu bên ngoài Thứ Nguyên Giới Cổ Đạo Tông, lấy Thiên Nhãn chi lực hấp thu những cái Thứ Nguyên Giới không có sinh mệnh để tăng tiến tu vi, thỉnh thoảng có thể gặp được Thứ Nguyên giới nhỏ có kết cấu ổn định sẽ đem những cái đó nhập vào trong viên đá để luyện chế giới tử thạch. Giới tử thạch khác biệt so với những pháp bảo trữ vật thông thường, đầu tiên mức độ kiên cố có thể chịu được áp lực so với một cái Thứ Nguyên Giới, nhưng lại nhỏ giống như một viên sỏi tầm thường, ngoài ra mặt ngoài cũng không có bất kỳ năng lượng nào dao động, năng lực ẩn nấp cực cao. Người có năng lực nắm cả một cái Thứ Nguyên Giới nhét vào trong một hòn đá ở các giới không có mấy người. Bởi vậy, giá bán của giới tử thạch rất cao. Trương Tịch Nhan luyện chế ra tới trên cơ bản đều dùng cho nội bộ ở Cổ Đạo Tông, Vu tộc và Âm Dương Đạo Tông tiêu thụ.
Trong quá trình nàng luyện chế giới tử thạch, có thế nắm giữ lực lượng không gian Thứ Nguyên giới càng thêm thuần thục. Thứ Nguyên Giới khác nhau không gian kết cấu cũng khác nhau dẫn đến quỷ tắc cũng khác nhau, cũng nhiều lần gặp phải những nguyên giới tràn ngập đủ loại nguy hiểm, giống như từng trái bom đang ở khắp nơi đang chuẩn bị nổ. Như thế nào để áp chế lực lượng sinh ra do Thứ Nguyên Giới nổ tung, làm thế nào để phong ấn từng Thứ Nguyên Giới khác nhau sẽ sử dụng từng phương pháp khác nhau.
Những ngày tháng yên bình trôi qua thật nhanh, xuân hạ thu đông đã đôi qua một lần lại một lần mau đến giống như máy chiếu, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ.
Trương Tịch Nhan xem như nhìn thấy toàn bộ quá trình Liễu Vũ trọng tố huyết nhục chi thân.
Ở Quỷ Vu hai tộc việc trọng tố huyết nhục chi thân là một quá trình bắt buộc, phương thức tu luyện cũng đủ loại, muôn hình vạn trạng, làm thế nào để đúc huyết nhục chi thân đều có. Thường thấy nhất chính là tu luyện cốt cách trước tiên, thường xuyên có thể nhìn thấy được một đoạn xương cốt, hay một cái xương đầu khô nhảy nhót nơi nơi. Một số thì tu luyện huyết nhục trước, nhưng cơ hồ chỉ là một cục thịt tròn tròn, thậm chí tròn cũng không hẳn tròn, thực giống như ai đó cắt xuống một miếng thịt thả ra bên ngoài để sinh trưởng.
Đối với Quỷ Vu hai tộc mà nói, không suy xét đến vật đó đẹp hay xấu. Thẩm mỹ của các tộc không giống nhau, ngoài ra chỉ cần tu luyện thành yêu là có thể hóa hình, muốn bản thân có bộ dáng như thế nào liền hóa thành như thế đó. Việc này làm cho bọn họ trong quá trình đắp nạn thân thể cũng cực kỳ tùy ý, từ trước tới nay như thế nào cho thật nhanh thật tiện lợi như thế nào có thể cường đại thì liền làm, chòi suy xét tính thực dụng.
Phương thức Liễu Vũ đắp nặn thân thể có thể tính là một cách khác biệt trong Quỷ Vu hai giới.
Trương Tịch Nhan thật sự cảm thấy, cô đây không phải gọi là đắp nặn thân thể mà là đang thêu hoa.
Sau khi Liễu Vũ hấp thu năng lượng của dược trong hồ, chuyển hóa thành kinh mạch huyết nhục mới, trong quá trình có thể nói là thêu hoa không sai từng kinh mạch từng sợi cơ bắp đều tinh chuẩn đúng vị trí không sai một li, một chút đều không được cứ như tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ mà khâu lên.
Trương Tịch Nhan nhìn đến không thể nói được cái gì, không bao giờ còn nghĩ Liễu Vũ tu luyện không nhẫn nại không yêu tu luyện.
Nàng thật vất vả chờ đến lúc Liễu Vũ đem xương cốt và kinh mạch đắp nặn xong, Liễu Vũ thế nhưng không tỉnh, không xuất quan, ngược lại giống như miếng bọt biển thiếu nước tiếp tục hấp thu chất dinh dưỡng, hơn nữa bên mặt ngoài thân thể hình thành một vòng giống như cái kén côn trùng. Những sợi tơ kia là từ thân thể Liễu Vũ mọc ra tới, sau khi đem cô bọc lại kín mít, liền cảm giác cũng không thể tiến nào dò xét.
Trương Tịch Nhan không thể xác định Liễu Vũ là đang muốn đánh sâu và cảnh giới hay là đang củng cố huyết nhục thân thể vừa mới đắp nặn xong, chỉ có thể xác định, Liễu Vũ đang cần hấp thu thêm quỷ linh tinh cũng dược liệu tăng trưởng huyết nhục.
Nàng mang quỷ linh tinh cũng những dược liệu đào được tử Quỷ giới toàn bộ đều quăng vào trong dược trì Liễu Vũ bế quan.
Liễu Vũ hấp thu cực chậm, qua từng ngày nhưng nhìn không ra biến hóa gì khác, Trương Tịch Nhan chỉ có thể nhẫn nại nóng lòng chờ đợi.
Lê Vị ngủ dậy ở trên giường thêm hai ngày mới lười biếng mà rời giường, chạy đến chỗ Liễu Vũ bế quan, nhìn thấy cái kén, liền trở về phòng ở của chính mình. Phương thức tu luyện muôn hình vạn trạng, các loại bế quan hay dưỡng thương lâu ngày hình thành kén hóa nhộng, hay bên ngoài hình thành linh tinh hoặc quỷ linh tinh, còn có hóa thành các loại năng lượng tinh thuần trong thiên địa. Lê Vị sớm đã nhìn quen không trách. Cô ấy ra khỏi chỗ Liễu Vũ đang bế quan, liền che giấu đi hành tung đến nơi ở của Trương Kiều Nghiên, phát hiện Ô Huyền sớm đã rời đi rồi, liền yên lặng mà trở lại Vân Hải Ngọc Các.
Cô phát hiện so với việc đem bản thân thành tiền nhiệm của Ô Huyền càng khó chịu hơn việc đi tìm Ô Huyền, cô muốn tu luyện cho thật tốt, nghĩ đến làm thế nào để có thể sớm ngày gặp lại Ô Huyền, nghĩ đến tình huống khi gặp lại Ô Huyền, định trước làm công tác ứng đối thật tốt, rồi lại tưởng tượng cảnh hai người ở bên nhau vui vẻ sinh hoạt, lại đột nhiên phát hiện hết thảy đều do bản thân tự tưởng tượng ra. Các nàng ở bên nhau cũng không còn vui vẻ, cũng không có như trong dự đoán gặp phải quấy nhiễu cùng khó khăn. Khó khăn lớn nhất giữa hai người các nàng là khi ở bên nhau không còn vui vẻ nữa.
Nhưng không ở bên nhau cũng không thể vui vẻ trong lòng còn rất khó chịu, còn có điểm đau nhói càng không có tin tức cũng không biết là muốn làm cái gì.
Lê Vị muốn giúp Vu tộc khuếch trương để đánh địch nhân, nhưng cô lại nhìn ra được, Trương Tịch Nhan càng nguyện ý để Vu tộc an cư một góc sống qua ngày thật an bình tốt đẹp.
Chiến tranh bản thân cũng thấy nhiều rồi, cũng rất mệt mỏi.
Tu luyện thì sao? Cô cũng không cần thiết tu luyện, theo từng ngày cô lớn lên, thân thể sẽ theo đó mà rắn chắc cũng sẽ cường đại lên.
Lê Vị đơn giản không thèm nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ uống rượu, uống say liền ngủ là xong.
Trương Tịch Nhan ra ngoài một chuyến, trở về lại phát hiện, Lê Vị lại ôm bình rượu say mèm mà ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Nàng thật muốn đem hết số rượu này của Lê Vị tịch thu! Nhưng không được, rượu này Lê Vị đều cất ở không gian Thứ Nguyên Giới trong cơ thể, nếu không phải là Lê Vị tự nguyện lấy ra thì không ai có thể tìm ra được.
Trương Tịch Nhan chỉ có thể ôm Lê Vị trở lại giường ngủ, để hủ hèm nhỏ này tiếp tục ngủ.
Một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy thất tình đã đủ thái quá, nhưng sau khi thất tình lại còn mượn rượu giải sầu lại càng kỳ quái hơn.
Trương Tịch Nhan cảm thấy như vậy cũng không phải là biện pháp hay, lại chạy đi tìm Vu thần thụ hỏi xem có canh giải rượu hay đồ vật linh tinh gì đó để giải rượu hay không nhưng không có.
Nàng đành trở lại Vân Hải Ngọc Các, bỗng nhiên cảm giác được trông mật thất Liễu Vũ bế quan có tiếng động truyền ra.
Nàng chạy đến mật thất liền thấy vụn kén vỡ ra rơi đầy đất, nước trong ao đã biến thành nước trong, mà Liễu Vũ không mang một sợi kén nào trên người đang đứng ở trong ao nhìn nàng.
Hô hấp cùng tim đập của Trương Tịch Nhan nháy mắt đọng lại. Nàng đột nhiên hiểu rõ Liễu Vũ vì cái gì sau khi trọng tố xong thân thể lại tiếp tục kết kén khóa lại thân thể.
Liễu Vũ trước khi bọc kén, đẹp thì rất đẹp giống như đồ sứ tinh mỹ nhưng lại thiếu đi cảm giác sức sống. Liễu Vũ giờ phút này, làn da bóng loáng đàn hồi, có thể cảm giác được máu chuyển động trong cơ thể của cô, trái tim bùng bùng nhảy lên, chỗ nào cũng lộ ra hơi thể sinh mệnh còn sống, quanh quẩn thân thể của cô còn có hơi thở tỏa nhiệt. Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng toàn bộ khí tràn hiện tại của Liễu Vũ làm cho Trương Tịch Nhan cảm giác không giống nhau, có một lại cảm giác thật tốt đẹp bao trùm toàn thân từ trong ra ngoài từ xương cốt ra tới làn da.
B.A
Tuy rằng trong lòng nàng ta có oán hận, nhưng khi nhìn đến thân thể Lê Vị mềm mại be bé một đoàn mà ghé người bên cạnh bình rượu, lại không thể khống chế được liền mềm lòng, muốn ôm lấy Lê Vị vào trong ngực mà che chở, muốn cho Lê Vị cảm giác an toàn sinh ra từ trong chiến loạn.
Lê Vị không chịu nổi cơn say, mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Ô Huyền ngẩn ngơ, lại có chút khó hiểu nhìn về phía Lê Vị, thật sự kinh ngạc khi nghe cô nói lời xin lỗi, nghĩ thầm: "Lại muốn làm cái gì nữa đây?"
Lê Vị nhẹ giọng nói: "Chị biết em yêu chị, nhưng chị trước kia không nghĩ tới việc em ở bên chị có thực là vui vẻ hay không, chỉ nghĩ..." Cô mở mắt ra, nhìn về phía Ô Huyền, ánh vào trong mắt chính là thân ảnh mang theo hoa quang lóa mắt quanh thân, ánh sáng kia so với Thái Dương còn muốn tươi đẹp lóa mắt hơn, cô xem đến thất thần. Cô thấy giữa trán Ô Huyền có một con Kim Ô toàn thân màu vàng lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đó, đó là thần hồn của Ô Huyền bên trong Thiên Nhãn. Trên đời này sẽ không có người nào so với Ô Huyền hấp dẫn và đẹp mắt hơn, cứ như vậy mà nhìn nàng liền cảm thấy thật tốt thật vui.
Cô ngây ngốc mà cười, nhưng cười lại có nước mắt rơi xuống, nhưng lại không rõ chính mình là khóc vì cái gì.
Vừa rồi Trương Tịch Nhan nói, thái độ Trương Kiều Nghiên đối với Ô Huyền làm cô bỗng nhiên hiểu rõ, so với yêu nhau, việc làm đối phương vui vẻ tự tại càng quan trọng hơn. Chính mình nghĩ đã chạm được đến ánh sáng nhưng lại rất có thể lại túm lấy Ô Huyền đến vị trí hắc ám của bản thân.
Như Trương Kiều Nghiên vậy, không phải thích là liền phải ở chung một chỗ chiếm hữu lấy, mà có thể tiêu sái làm bạn bè mà ở chung.
Theo như lời Trương Tịch Nhan nói, việc này phải theo tự nhiên vậy thôi.
Cô càng thích nhìn thấy bộ dáng vui sướng của Ô Huyền được sống tùy ý trương dương khoái hoạt. Nếu chính mình không tồn tại, Ô Huyền sẽ được bảo vệ chặt chẽ dưới sự bảo hộ của tộc đàn, sẽ không mạo hiểm mà liên tiếp đi vào trong không gian loạn lưu này, sẽ không bị thương đầy người như này.
Cô nhớ lại lời Liễu Vũ khi nói Trương Tịch Nhan là tiền nhiệm, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt, nếu được thì nên buông tha đối phương, để đối phương có thể cảm thấy vui vẻ một chút.
Lê Vị thất tha thất thiểu mà đứng dậy, theo động tác bước ra của cái chân béo nhỏ, dưới chân nổi lên từng vòng gợn sóng. Cô bay lên không trung đi hướng Vọng Quy Sơn về Vân Hải Ngọc Các.
Cô tự nhủ, tiêu sái một chút! Buông tha Ô Huyền, cũng là buông tha cho bản thân! Vì thế mỉm cười đầu cũng quay lại mà vẫy vẫy tay từ biệt Ô Huyền.
Tuy là đang cười nhưng nước mắt lại chảy ra mất kiểm soát, trong lòng giống như có hàng vạn mũi kim đâm nát, lại giống như có một con dao nhỏ cắt từng nhát, càng giống như có ai đó mở ngực cô ra xé nát trái tim, tựa như lọt vào tập kích gân mạch và xương cốt đều bị nghiền áp giảo toái cùng nhau.
Lê Vị trở lại Vân Hải Ngọc Các, nhìn thấy Trương Tịch Nhan, cảm giác khó chịu tích tụ trong người đột nhiên bùng phát, liền bổ nhào vào người Trương Tịch Nhan, ôm lấy chân của nàng gào khóc.
Trương Tịch Nhan đầy mặt kinh ngạc mà nhìn Lê Vị sẵn sàng da mặt dày đi ra ngoài lại khóc lóc chạy trở về, nhìn lại hướng không gian loạn lưu trên đỉnh đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Vu thần thụ vừa xuất hiện.
Vu thần thụ cảm giác được Lê Vị cầu cứu, tức tốc chạy tới, nhưng nhìn thấy lại là một màn này, liền trốn nhanh đi chỗ khác. Những việc dỗ con như thế này, vẫn là giao cho Đại Tế Tư đi.
Trương Tịch Nhan chỉ đành ôm Lê Vị trở lại trong phòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cho Lê Vị khóc thoải mái.
Lê Vị khóc đến nấc lên một tiếng, cuối cùng chịu không nổi cơn say liền ngủ mất.
Trương Tịch Nhan chờ Lê Vị ngủ thật say, mới lau khô rượu và nước mắt lấm lem đầy trên mặt và trên đầu của Lê Vị, lại thay một bộ quần áo sơ sinh thoải mái. Đem Lê Vị nhét vào trong ổ chăn mới rời khỏi phòng.
Mấy cái chuyện tình cảm này, có duyên hợp cũng có trắc trở, người khác cũng chỉ có thể đưa ra một ít ý tốt, chung quy vẫn còn phải tựa dựa vào bản thân của mình. Nàng cũng hết cách.
Việc Trương Tịch Nhan có thể làm là đem Lê Vị ra khỏi những cuộc chiến tranh với Thiên tộc, để Lê Vị và Ô Huyền không vì cuộc chiến giữa tộc đàn mà trở thành đối lập, có thể buông bỏ tất cả mà đuổi theo hạnh phúc của bản thân.
Nhưng thực hiển nhiên, ý tưởng cùng hiện thực rất chênh lệch, Lê Vị đã khóc lóc mà chạy trở về.
Trương Tịch Nhan cũng thật rất bất đắc dĩ, còn có điểm bất lực, cũng chỉ có thể để tự các nàng vậy.
Ô Huyền nhìn theo Lê Vị khóc lóc rời đi, yên lặng nhận lấy rượu Lê Vị đưa cho, xoay người trở lại sân nhà của Trương Kiều Nghiên, tiếp tục uống rượu.
Trương Kiều Nghiên đánh giá cặp mắt đầy vẻ không vui của Ô Huyền, cũng không biết nên khuyên cái gì chỉ đành bồi tiếp Ô Huyền uống rượu.
Sau Ô Huyền uống sạch toàn bộ rượu của Trương Kiều Nghiên lấy ra, đứng dậy, nói: "Đi đây, tôi nên trở về rồi."
Trương Kiều Nghiên cũng không giữ nàng ta ở lại. Nơi này là Cổ Đạo Tông, ở bên trong không gian loạn lưu nơi Âm Sát, không có Thiên Cương chi khí và Thái Dương tinh hỏa cần thiết cho việc tu luyện của Ô Huyền, Ô Huyền lại có thương tích trong người tốt nhất vẫn là nên trở về dưỡng thương cho thật tốt. Quá nữ mang Thiên Nhãn của Kim Ô tộc chạy ra ngoài, dưới tình huống xấu có thể diệt toàn bộ một thế hệ có thể sẽ dẫn phát toàn bộ Kim Ô tộc chạy tới để tìm.
Mặc dù Trương Kiều Nghiên tin tưởng Cổ Đạo Tông tàng kỹ tới đâu, nhưng cũng không muốn một tộc đàn như Kim Ô tộc chạy loạn ở địa giới Vu thần.
Bà an bài bảo thuyền Vu thần mộc, đích thân đưa Ô huyền ra khỏi chỗ không gian loạn lưu.
Trước khi chia tay, Trương Kiều Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy Ô Huyền biến về hình dáng đứa trẻ bảy tám tuổi, nói: "Nếu thật sự không bỏ xuống được, cũng đừng so đo nữa, chuyện của quá khứ đã qua rồi, thời điểm tuổi còn trẻ ai lại không có lúc não tàn làm việc ngốc nghếch đâu."
Ô Huyền không nói gì, biến về nguyên hình, phóng lên cao bay về nhóm Kim Ô đang tìm kiếm nàng ta.
Trương Kiều Nghiên biết hiện tại các giới đang rất loạn, Thiên tộc đang suy nghĩ tìm cách moi ra bằng được vị trí của Cổ Đạo Tông, nên cũng không dám ở lâu bên ngoài, lập tức trở lại Cổ Đạo Tông.
.......
Trương Tịch Nhan không thèm để ý tranh đấu ở ngoại giới, tiếp tục thủ bên cạnh Liễu Vũ bế quan, thỉnh thoảng sẽ đến xem Lê Vị đang ngủ say.
Rượu mà Lê Vị uống nồng độ cực cao ngoài ra trong rượu còn ẩn chứa chất dinh dưỡng không thua gì so với thần trân linh bảo, cô ấy tuổi lại quá nhỏ, trong thời gian ngắn khó có thể hấp thu hết được, phỏng chừng là phải ngủ ít gì cũng hơn 80 năm.
Nhưng rốt cuộc đây cũng không phải là bế quan thông thường, Trương Tịch Nhan cũng khó tránh khỏi lo sợ Lê Vị đột tử trong lúc này, nên cũng thường xuyên đến trông coi.
Nàng trông chừng Liễu Vũ cùng Lê Vị, nhưng vẫn chú ý tới nội vụ trong tông môn, nhưng cũng không thường nhúng tay vào. Những việc vụn vặt lớn bé trong tông môn đều do Trương Kế Bình xử lý, lại có Trương Kiều Nghiên quản lý hình phòng. Trương Kiều Nghiên có tiếng là thiết diện vô tư, đối với sự tình trên địa bàn Cổ Đạo Tông rõ như lòng bàn tay, có bà trấn trong tông môn tuy thỉnh thoảng vẫn có nháo ra ít việc làm xấu xa, nhưng đều là phong ba nho nhỏ, không xốc lên nổi sóng to gió lớn gì.
Tu hành của chính Trương Tịch Nhan cũng không bị tụt lại.
Nàng tu luyện Thiên Nhãn, nên con đường tu luyện cũng khác biệt với người thường, rất nhiều thời điểm cần phải đến chỗ không gian loạn lưu bên ngoài Thứ Nguyên Giới Cổ Đạo Tông, lấy Thiên Nhãn chi lực hấp thu những cái Thứ Nguyên Giới không có sinh mệnh để tăng tiến tu vi, thỉnh thoảng có thể gặp được Thứ Nguyên giới nhỏ có kết cấu ổn định sẽ đem những cái đó nhập vào trong viên đá để luyện chế giới tử thạch. Giới tử thạch khác biệt so với những pháp bảo trữ vật thông thường, đầu tiên mức độ kiên cố có thể chịu được áp lực so với một cái Thứ Nguyên Giới, nhưng lại nhỏ giống như một viên sỏi tầm thường, ngoài ra mặt ngoài cũng không có bất kỳ năng lượng nào dao động, năng lực ẩn nấp cực cao. Người có năng lực nắm cả một cái Thứ Nguyên Giới nhét vào trong một hòn đá ở các giới không có mấy người. Bởi vậy, giá bán của giới tử thạch rất cao. Trương Tịch Nhan luyện chế ra tới trên cơ bản đều dùng cho nội bộ ở Cổ Đạo Tông, Vu tộc và Âm Dương Đạo Tông tiêu thụ.
Trong quá trình nàng luyện chế giới tử thạch, có thế nắm giữ lực lượng không gian Thứ Nguyên giới càng thêm thuần thục. Thứ Nguyên Giới khác nhau không gian kết cấu cũng khác nhau dẫn đến quỷ tắc cũng khác nhau, cũng nhiều lần gặp phải những nguyên giới tràn ngập đủ loại nguy hiểm, giống như từng trái bom đang ở khắp nơi đang chuẩn bị nổ. Như thế nào để áp chế lực lượng sinh ra do Thứ Nguyên Giới nổ tung, làm thế nào để phong ấn từng Thứ Nguyên Giới khác nhau sẽ sử dụng từng phương pháp khác nhau.
Những ngày tháng yên bình trôi qua thật nhanh, xuân hạ thu đông đã đôi qua một lần lại một lần mau đến giống như máy chiếu, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ.
Trương Tịch Nhan xem như nhìn thấy toàn bộ quá trình Liễu Vũ trọng tố huyết nhục chi thân.
Ở Quỷ Vu hai tộc việc trọng tố huyết nhục chi thân là một quá trình bắt buộc, phương thức tu luyện cũng đủ loại, muôn hình vạn trạng, làm thế nào để đúc huyết nhục chi thân đều có. Thường thấy nhất chính là tu luyện cốt cách trước tiên, thường xuyên có thể nhìn thấy được một đoạn xương cốt, hay một cái xương đầu khô nhảy nhót nơi nơi. Một số thì tu luyện huyết nhục trước, nhưng cơ hồ chỉ là một cục thịt tròn tròn, thậm chí tròn cũng không hẳn tròn, thực giống như ai đó cắt xuống một miếng thịt thả ra bên ngoài để sinh trưởng.
Đối với Quỷ Vu hai tộc mà nói, không suy xét đến vật đó đẹp hay xấu. Thẩm mỹ của các tộc không giống nhau, ngoài ra chỉ cần tu luyện thành yêu là có thể hóa hình, muốn bản thân có bộ dáng như thế nào liền hóa thành như thế đó. Việc này làm cho bọn họ trong quá trình đắp nạn thân thể cũng cực kỳ tùy ý, từ trước tới nay như thế nào cho thật nhanh thật tiện lợi như thế nào có thể cường đại thì liền làm, chòi suy xét tính thực dụng.
Phương thức Liễu Vũ đắp nặn thân thể có thể tính là một cách khác biệt trong Quỷ Vu hai giới.
Trương Tịch Nhan thật sự cảm thấy, cô đây không phải gọi là đắp nặn thân thể mà là đang thêu hoa.
Sau khi Liễu Vũ hấp thu năng lượng của dược trong hồ, chuyển hóa thành kinh mạch huyết nhục mới, trong quá trình có thể nói là thêu hoa không sai từng kinh mạch từng sợi cơ bắp đều tinh chuẩn đúng vị trí không sai một li, một chút đều không được cứ như tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ mà khâu lên.
Trương Tịch Nhan nhìn đến không thể nói được cái gì, không bao giờ còn nghĩ Liễu Vũ tu luyện không nhẫn nại không yêu tu luyện.
Nàng thật vất vả chờ đến lúc Liễu Vũ đem xương cốt và kinh mạch đắp nặn xong, Liễu Vũ thế nhưng không tỉnh, không xuất quan, ngược lại giống như miếng bọt biển thiếu nước tiếp tục hấp thu chất dinh dưỡng, hơn nữa bên mặt ngoài thân thể hình thành một vòng giống như cái kén côn trùng. Những sợi tơ kia là từ thân thể Liễu Vũ mọc ra tới, sau khi đem cô bọc lại kín mít, liền cảm giác cũng không thể tiến nào dò xét.
Trương Tịch Nhan không thể xác định Liễu Vũ là đang muốn đánh sâu và cảnh giới hay là đang củng cố huyết nhục thân thể vừa mới đắp nặn xong, chỉ có thể xác định, Liễu Vũ đang cần hấp thu thêm quỷ linh tinh cũng dược liệu tăng trưởng huyết nhục.
Nàng mang quỷ linh tinh cũng những dược liệu đào được tử Quỷ giới toàn bộ đều quăng vào trong dược trì Liễu Vũ bế quan.
Liễu Vũ hấp thu cực chậm, qua từng ngày nhưng nhìn không ra biến hóa gì khác, Trương Tịch Nhan chỉ có thể nhẫn nại nóng lòng chờ đợi.
Lê Vị ngủ dậy ở trên giường thêm hai ngày mới lười biếng mà rời giường, chạy đến chỗ Liễu Vũ bế quan, nhìn thấy cái kén, liền trở về phòng ở của chính mình. Phương thức tu luyện muôn hình vạn trạng, các loại bế quan hay dưỡng thương lâu ngày hình thành kén hóa nhộng, hay bên ngoài hình thành linh tinh hoặc quỷ linh tinh, còn có hóa thành các loại năng lượng tinh thuần trong thiên địa. Lê Vị sớm đã nhìn quen không trách. Cô ấy ra khỏi chỗ Liễu Vũ đang bế quan, liền che giấu đi hành tung đến nơi ở của Trương Kiều Nghiên, phát hiện Ô Huyền sớm đã rời đi rồi, liền yên lặng mà trở lại Vân Hải Ngọc Các.
Cô phát hiện so với việc đem bản thân thành tiền nhiệm của Ô Huyền càng khó chịu hơn việc đi tìm Ô Huyền, cô muốn tu luyện cho thật tốt, nghĩ đến làm thế nào để có thể sớm ngày gặp lại Ô Huyền, nghĩ đến tình huống khi gặp lại Ô Huyền, định trước làm công tác ứng đối thật tốt, rồi lại tưởng tượng cảnh hai người ở bên nhau vui vẻ sinh hoạt, lại đột nhiên phát hiện hết thảy đều do bản thân tự tưởng tượng ra. Các nàng ở bên nhau cũng không còn vui vẻ, cũng không có như trong dự đoán gặp phải quấy nhiễu cùng khó khăn. Khó khăn lớn nhất giữa hai người các nàng là khi ở bên nhau không còn vui vẻ nữa.
Nhưng không ở bên nhau cũng không thể vui vẻ trong lòng còn rất khó chịu, còn có điểm đau nhói càng không có tin tức cũng không biết là muốn làm cái gì.
Lê Vị muốn giúp Vu tộc khuếch trương để đánh địch nhân, nhưng cô lại nhìn ra được, Trương Tịch Nhan càng nguyện ý để Vu tộc an cư một góc sống qua ngày thật an bình tốt đẹp.
Chiến tranh bản thân cũng thấy nhiều rồi, cũng rất mệt mỏi.
Tu luyện thì sao? Cô cũng không cần thiết tu luyện, theo từng ngày cô lớn lên, thân thể sẽ theo đó mà rắn chắc cũng sẽ cường đại lên.
Lê Vị đơn giản không thèm nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ uống rượu, uống say liền ngủ là xong.
Trương Tịch Nhan ra ngoài một chuyến, trở về lại phát hiện, Lê Vị lại ôm bình rượu say mèm mà ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Nàng thật muốn đem hết số rượu này của Lê Vị tịch thu! Nhưng không được, rượu này Lê Vị đều cất ở không gian Thứ Nguyên Giới trong cơ thể, nếu không phải là Lê Vị tự nguyện lấy ra thì không ai có thể tìm ra được.
Trương Tịch Nhan chỉ có thể ôm Lê Vị trở lại giường ngủ, để hủ hèm nhỏ này tiếp tục ngủ.
Một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy thất tình đã đủ thái quá, nhưng sau khi thất tình lại còn mượn rượu giải sầu lại càng kỳ quái hơn.
Trương Tịch Nhan cảm thấy như vậy cũng không phải là biện pháp hay, lại chạy đi tìm Vu thần thụ hỏi xem có canh giải rượu hay đồ vật linh tinh gì đó để giải rượu hay không nhưng không có.
Nàng đành trở lại Vân Hải Ngọc Các, bỗng nhiên cảm giác được trông mật thất Liễu Vũ bế quan có tiếng động truyền ra.
Nàng chạy đến mật thất liền thấy vụn kén vỡ ra rơi đầy đất, nước trong ao đã biến thành nước trong, mà Liễu Vũ không mang một sợi kén nào trên người đang đứng ở trong ao nhìn nàng.
Hô hấp cùng tim đập của Trương Tịch Nhan nháy mắt đọng lại. Nàng đột nhiên hiểu rõ Liễu Vũ vì cái gì sau khi trọng tố xong thân thể lại tiếp tục kết kén khóa lại thân thể.
Liễu Vũ trước khi bọc kén, đẹp thì rất đẹp giống như đồ sứ tinh mỹ nhưng lại thiếu đi cảm giác sức sống. Liễu Vũ giờ phút này, làn da bóng loáng đàn hồi, có thể cảm giác được máu chuyển động trong cơ thể của cô, trái tim bùng bùng nhảy lên, chỗ nào cũng lộ ra hơi thể sinh mệnh còn sống, quanh quẩn thân thể của cô còn có hơi thở tỏa nhiệt. Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng toàn bộ khí tràn hiện tại của Liễu Vũ làm cho Trương Tịch Nhan cảm giác không giống nhau, có một lại cảm giác thật tốt đẹp bao trùm toàn thân từ trong ra ngoài từ xương cốt ra tới làn da.
B.A
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương