Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 19



Liễu Thụ đối Liễu Vũ nói câu: “Việc này, ta sẽ đòi lại cho ngươi một cái công đạo.” Liền rời đi.

Lấy đạo hạnh của Liễu Vũ, đừng nói làm nội môn đệ tử, nếu cô biết rõ nằm lòng tông môn quy củ, có ý định muốn làm thủ sơn, đều không tới phiên những người khác tới đoạt. Lão tổ tông nhà hắn có thể an bài vị trí người thủ sơn. Trương Thuý Thuý dùng một cái tư cách khảo thí nội môn đệ tử liền đổi đi nhiều côn trùng của Liễu Vũ như vậy, một khối toái linh ngọc đều không đưa, khi dễ người đến quá mức.

Liễu Thụ lập tức đi ra cửa, tìm ngoại môn trưởng lão bẫm báo việc này, nếu ngoại môn trưởng lão thiên vị thủ đồ của hắn, thì Liễu Thụ sẽ đem việc này bẫm báo đến chỗ Trạch Lâm lão tổ. Dù sao, Liễu Vũ là do Trạch Lâm lão tổ an bài lại đây, nói như thế nào cũng coi là người của Trạch Lâm lão tổ, bọn họ ở Liễu gia thôn bị khi dễ, đây là khi dễ Liễu gia thôn bọn họ không có người sao?

Liễu Thụ tức giận đến muốn chết.

Nửa đường thì gặp được Liễu Nhứ mời đến mấy người hình phòng đệ tử, trong dó có một người là hình phòng chấp sự, chức vụ cùng Trương Thuý Phong giống nhau, đều là quản Vọng Quy Sơn một mảnh núi. Người này họ Liễu, tên gọi Liễu Hải, luận bối phận Liễu Thụ nên gọi hắn tiếng thúc thúc. Liễu Thụ thấy không có người ngoài nên hành lễ kêu một tiếng: “Hải thúc.”

Liễu Hải hỏi hắn: “Ngươi đây là đi đâu? Tiểu Nhứ nói ngươi bị Trương Thuý Thuý cùng Trương Thuý Phong liên thủ gây phiền toái?”

Liễu Thụ đem sự tình ngọn nguồn nói cho Liễu Hải.

Liễu Hải nói: “Chuyện ở ngoại môn các ngươi, chúng ta không tiện nhúng tay, nhưng nếu như có ngoại môn chấp sự lợi dụng chức vụ ức hiếp ngoại môn đệ tử, hình phòng sẽ đến dẫn người về tra rõ.” Hắn đốn hạ nói: “Ngươi hiện tại làm việc tại ngoại môn, hiện tại sự tình còn có thể cứu vãn, liền trước từ các ngươi tự hành xử lý. Việc này nếu đã nháo đến chỗ của ta cùng Thuý Phong sư đệ, chúng ta không thể không quan tâm.”

Liễu Thụ cảm tạ Liễu Hải cùng nhóm hình phòng đệ tử, tiếp tục hướng trên núi đi.

Ngoại môn trưởng lão cùng các chấp sự đang ở Vọng Quy Sơn.

Trên đỉnh Liễu Hồi nơi có nhiều loại liễu rủ, trời đất đầy băng tuyết, băng bọc lên cành liễu rủ, cảnh càng thêm đẹp.

Liễu Thụ không có tâm trạng thưởng thức, lập tức lên núi, đi vào cổng trước của đỉnh núi Liễu Hồi.

Hắn là ngoại môn đại chưởng phòng, trên eo có đeo ngọc bài, liền được người gác cửa cho đi vào, Liễu Thụ luôn chờ ở đó đến nửa đêm, mới thấy ngoại môn trưởng lão người khoác đầy tuyết trở về.

Ngoại môn trưởng lão thân thể cao lớn khôi võ, bên trong mặc đạo bào nguyệt bạch, trên cổ áo thêu gia huy, bên ngoài lại khoác một kiện áo lông thú, nhìn có vẻ phá lệ xa hoa. Hắn nhìn thấy Liễu Thụ có chút kinh ngạc, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?” Ngồi tới nửa đêm chưa chịu xuống núi.

Liễu Thụ hành lễ, đem chuyện phát sinh hôm nay nói cho ngoại môn trưởng lão Trương Hách. Luận bối phận, Trương Thuý Thuý kêu ngoại môn trưởng lão một tiếng thúc tổ, ngoài ra còn được thu làm đệ tử, nhưng ngoại môn trưởng lão là hành sự rất công bằng, Liễu Thụ liền không có gì băn khoăn.

Ngoại môn trưởng lão trưởng lão nghe vậy “Ân?” Một tiếng nói: “Ta để Lục Tam nhi đi, sao lại biến thành Thuý Thuý?” Trương Thuý Thuý cùng Liễu Thụ kết oán sâu đậm, nàng đi, dùng đầu gối cũng biết được là đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đang chuẩn bị phái người đi kêu Trương Thuý Thuý, ngoài cửa lại tới hai người, phía sau còn có hai đội người của hình phòng. Hai người này cùng quần áo của ngoại môn trưởng lão tương tự, nhưng trên đai lưng có thêm một cái Thái Cực đồ án, trên ngọc bài đeo eo có khắc chức vụ là Cổ Đạo Tông hình phòng chấp sự.

Cổ Đạo Tông có mấy chục ngọn núi lớn nhỏ, ở mỗi ngọn núi đều có hình phòng riêng. Chưởng phòng hình phòng đứng đầu ở các phong, nhưng ở trên còn có một cái “Cổ Đạo Tông hình phòng.” Chưởng quản hình phòng ở các ngọn núi cùng với việc sở hữu hình pháp ở tông môn.

Hai người mặt vô biểu tình mà tiến vào, nói: “Đại trưởng lão mời chưởng phòng Vọng Quy Sơn ngoại môn trưởng lão Trương Hách, Vọng Quy Sơn ngoại môn chấp sự đệ tử Trương Thuý Thuý, đại chưởng phòng ngoại môn tạp dịch Vọng Quy Sơn Liễu gia thôn Liễu Thụ, mang lên số cổ trùng cùng sổ sách hôm nay thu mua của Liễu Vũ ở Liễu gia thôn đến Trương gia thôn gặp ngài.”

Mồ hôi lạnh của ngoại môn trưởng lão Trương Hách cùng nhau tuông xuống. Hắn nghĩ Liễu Thụ nháo đến hình phòng thọc tới đại trưởng lão nơi đó, hung hăng mà trừng mắt nhìn Liễu Thụ nói: “Ta vừa trở về liền nghe được môn hạ đệ tử làm sai, đang muốn xử trí, thỉnh cầu chờ một lát, để ta xử lí xong việc này rồi tuỳ hai vị đi.”

Liễu Thụ ngốc! Như thế nào lại kinh động đến hình phòng đại trưởng lão. Đại trưởng lão Trương Kiều Nghiên thân là bà nội ba của lão tổ. Nguyên một cái Cổ Đạo Tông rộng lớn, từ lão tổ cho đến nhóm cổ người tổ tông không một ai dám trêu tới bà.

Một người chấp sự hình phòng nói: “Việc này sợ là ngoại môn xử lí không được, Trương Hách trưởng lão, mời.” Trong lúc nói chuyện, Trương Thuý Thuý đã được một chấp sự hình phòng khác mang lại đây.

Trương Thuý Thuý bị chấp sự hình phòng mang theo người nắm từ ổ chăn ra tới. Nàng nhìn thấy sư phụ cũng là thúc tổ của mình, uỷ khuất mà kêu lên: “Sư phụ....” Lại hô lên: “Bọn họ vô lễ.”

Ngoại môn trưởng lão Trương Hách lại hung hăng mà trừng mắt nhìn Trương Thuý Thuý, sau đó dẫn người hình phòng, Trương Thuý Thuý đi đến nhà kho. Cổ trùng vừa mới thu mua, không có ngoại môn trưởng lão ở đây nên tạm thời nhốt trong cổ lu ở nhà kho.

Người hình phòng trước tìm sổ sách cùng danh sách hôm nay, đối chiếu lại với số cổ trùng hôm nay thu mua, xác định không có lầm, nhưng là lại ghi không đúng. Rất nhiều loại có thể bình cổ ưu lại bình trung đẳng, loại cổ trung đẳng bình thành loại kém, giá cả kém hơn một nửa. Khó trách cổ yêu kia lại làm loạn, nói Cổ Đạo Tông nơi lừa gạt, không muốn ở, muốn rời khỏi. Lúc đó cô không cắn chết bọn họ, đã là miệng hạ lưu tình.

Cổ yêu ăn chính là cổ. Liễu Vũ hiện chỉ có thân phận là một ngoại môn đệ tử, tông môn không nuôi cô, cô chỉ có thể ăn chính độc trùng mình dưỡng. Cô đem chính đồ ăn của mình tiết kiệm được bán ra để lấy tiền, lại bị ngoại môn hố.

Hôm nay mới vừa vào đêm, đại trưởng lão còn đang giảng bài cho đám hài tử của bổn gia, đột nhiên bay ra ngoài thôn, không bao lâu liền nâng một cái cổ đỉnh trở lại. Bên trong đỉnh chứa chính là Liễu Vũ đại cổ yêu vốn là nên ở Liễu gia thôn cách vách.

Bà lập tức cho bọn nhỏ tan học, đem Liễu Vũ đưa đến nội đường thẩm vấn một hồi. Cuối cùng cũng hỏi ra được sự tình phát sinh ở Liễu gia thôn.

Đại cổ yêu càng nói càng nóng, sau lại nhảy dựng lên làm loạn, đối với đại trưởng lão bá lạp bá lạp mà mắng một hồi.

Đại trưởng lão là người nơi nào chịu cơn giận không đâu, lập tức ném Liễu Vũ trở lại cổ đỉnh, phong cái nắp kín mít, ngăn cách tiếng mắng. Tiếng mắng không truyền ra được, đại cổ yêu vẫn luôn ở trong cổ đỉnh đông chạm tây đâm, cổ đỉnh đều bị đụng vào đến bay lên, nếu không phải cổ đỉnh của đại trưởng lão rắn chắc, chỉ sợ đã sớm bị cô đâm vỡ. Cô một bộ cổ trùng bạo.. động tư thế, đó thật sự là tức giận không nhẹ.

Người hình phòng thu thập cổ trùng thu mua từ Liễu Vũ, sổ danh, danh sách. Mang theo Trương Hách, Trương Thuý Thuý cùng Liễu Thụ xuống núi, đi về phía Trương gia thôn.



Khi bọn họ tiến vào Trương gia đại trạch, nơi cư trú của đại trưởng lão, thình lình nhìn thấy lão tổ cũng tới, đang ngồi ở nội đường uống trà, một đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cổ đỉnh ở trên bàn không ngừng run loạn, thỉnh thoảng lấy ánh mắt quét về phía đại trưởng lão.

Trương Kiều Nghiên xem như không nhìn thấy động tác nhỏ của Trương Tịch Nhan. Liễu Vũ mắng xong còn nhảy nhót, quán đến nàng!

Hình phòng chấp sự phái đi ba người đệ tử chia ra đối ứng với ba người là ngoại môn trưởng lão Trương Hách, ngoại môn chấp sự Trương Thuý Thuý, đại chưởng phòng ngoại môn tạp dịch Liễu gia thôn Liễu Thụ, ba người cùng nhau ra rồi cùng nhau trở về báo cáo kết quả công tác, đồ vật mang về cũng trình lên tới trước mặt Trương Kiều Nghiên.

Trương Kiều Nghiên mở ra cái nắp của cổ đỉnh lập tức bên trong bay ra một đoàn cánh hoa lửa tươi đẹp, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà hướng bà bọc cuốn qua. Tốc độ kia nhanh như tia chớp, ngoài ra thế tới còn hung ác, thể hiện ý định lấy đi mạng người.

Ngoại môn trưởng lão Trương Hách sợ tới mức quỳ xuống. Đây thật là đem cổ yêu chọc đến điên.

Trương Kiều Nghiên trấn lại thế công của Liễu Vũ đỉnh một phen vớt vào trong tay, tiếp tục nhốt lại ở cổ đỉnh.

Khi Liễu Vũ nhào qua, mắt thấy đã cắn được Trương Kiều Nghiên, bỗng nhiên thấy hoa mắt, theo sát đó đầu “duang” một tiếng. Toàn bộ cơ thể như là đánh vào trên vật gì đó rất kiêng cố, đầu óc choáng váng mà ghé vào trên mặt đất...

Cô qua vài giây mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện chính mình lại bị bàn tay lớn thu vào cổ đỉnh. Tư thế kia, rất giống cảnh Pháp Hải thu Bạch Tố Trinh.

Liễu Vũ tức giận đến cảm giác hai mắt chính mình đều bị thiêu đỏ, nghĩ xé nát bọn họ. Cô ra không được, vì thế một lần nữa đâm cổ đỉnh, đâm vỡ liền đi ra ngoài!

“Liễu Vũ!” Bỗng nhiên có người kêu cô một tiếng, thanh âm có chút quen thuộc. Thanh âm cô quen tai thật nhiều đi! Mặc kệ, cô tiếp tục đâm!

“Liễu Vũ!” Theo sát lại là một tiếng kêu lớn hơn khi nãy, lần này trực tiếp ở trong đầu nổ tung, giống như một chậu nước đá tưới xuống đem ngọn lửa trong cô dập tắt hơn phân nửa. Liễu Vũ dừng lại việc đâm đỉnh, từ cổ đỉnh thăm dò nhìn về phương hướng truyền đến thanh âm, phát hiện là do Trương Tịch Nhan kêu cô.

Lúc trước cô vừa cướp toàn bộ trang trại thức ăn chăn nuôi của Trương đại lão bán lấy tiền, lúc này trong lúc trốn chạy bị bắt được, lập tức héo.

Liễu Vũ không tiếp tục đâm đỉnh, nằm ở đó muốn nói có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Trương Tịch Nhan nói: “Đừng đâm nữa, việc này nhất định cho em một cái công đạo.” Nàng nói xong quay đầu đối Trương Kiều Nghiên nói: “Bà nội ba, đem em ấy thả ra đi.”

Trương Kiều Nghiên ê răng. Liễu Vũ đâm đỉnh đâm đến như điên như khùng, Trương Tịch Nhan hô hai tiếng, liền biến thành thật ngoan thật manh.

Hiện giờ đương sự hai bên trình diện, dù sao cũng để cho bọn họ đối chất.

Trương Kiều Nghiên đem Liễu Vũ thả ra, hướng về ghế dựa bên cạnh một lóng tay nói: “Biến về hình người, ngồi vào kia đi.”

Liễu Vũ còn nghĩ lại làm bà, nhưng còn Trương đại lão ở chổ này. Cô so với Trương Kiều Nghiên còn chưa chắc thắng được, lại thêm một Trương Tịch Nhan, tỷ muội sinh đôi này cùng nhau lên, cô thua là cái chắc. Ai, không địch nổi nha, vừa rồi Trương Tịch Nhan kêu chính là “bà nội ba?”

Liễu Vũ đem Trương Kiều Nghiên cùng Trương Tịch Nhan nhìn lại xem, thấy thế nào cũng giống song sinh.

Trương Kiều Nghiên nói: “Nhìn cái gì vậy, mau ngồi xuống.”

Liễu Vũ trong lòng chửi tục một câu, biến thành hình người, càng không ngồi ở cái ghế dựa mà Trương Kiều Nghiên chỉ, cô ngồi đối diện! Cô sau khi đi qua ngồi xuống, mới phát hiện mình ngồi xuống bên cạnh Trương Tịch Nhan, cùng vị trí Trương Tịch Nhan cách một khoảng bằng lối đi nhỏ, duỗi tay là có thể đưa ly trà, dưa trái cây gì đó. Trương Tịch Nhan quay đầu về phía cô, tầm mắt từ mặt quét thẳng xuống tới chân của cô, rất giống một con nữ sắc lang.

Liễu Vũ theo tầm mắt Trương Tịch Nhan cúi đầu nhìn về phía mình, tâm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mặc qua lễ phục dạ hội sao?” Không dám dỗi, vì thế bày ra một bộ vờ cao lãnh, đầy mặt đông lạnh mà ngồi ở kia.

Ngoại môn trưởng lão quỳ xuống đất hành lễ: “Bái kiến Kiều Nghiên lão tổ tông, bái kiến lão tổ.”

Trương Kiều Nghiên nói: “Trương Thuý Thuý, Liễu Vũ nói ngươi lừa đồ vật của cô ấy, việc này có hay không?”'

Trương Thuý Thuý nói: “Hồi Kiều Nghiên lão tổ, tuyệt không có việc này. Khi chúng ta thu mua cổ trùng cùng định giá, cô ấy không có bất luận dị nghị cái gì, khi định khế ước cô ấy cái gì cũng không nói. Chúng ta định xong giá, định xong khê ước, cô ấy đột nhiên nói muốn tiền mặt, cố ý làm khó dễ. Khế ước tông môn định ra, há là nói sửa liền có thể sửa, vì vậy chúng ta không để ý đến cô ấy vô cớ gây rối.”

Trương Tịch Nhan lấy qua danh sách thu mua cùng quyển trục khế ước của Trương Thuý Thuý lật nhanh, xem xong ánh mắt nhìn về phía Trương Thuý Thuý, không đúng rồi. Nàng hỏi: “Cổ đều ở chỗ này?” Nàng một hơi liền báo ra tên mười mấy con cổ vương, hỏi: “Vì sao không thấy trên danh sách có ghi?”

Trương Thuý Thuý sửng sốt nói: “Chỉ thấy một con thuý thanh rết cổ vương, để Liễu Vũ bán cho người thủ thôn ở Liễu gia thôn, còn lại... đều không có thấy.”

Liễu Vũ chột dạ mà cắn cắn môi, nói: “Khi tôi tỉnh dậy đói bụng, ăn rồi!”

Trương Tịch Nhan thoáng nhìn động tác cắn môi của Liễu Vũ, lại xem cô như vậy ăn mặc gợi cảm, thiết nghĩ lấy kiện quần áo đem cô bọc lên. Nàng thu hồi tầm mắt, đem sổ sách đưa cho Trương Kiều Nghiên, nói: “Định giá kém ba phần.”

Trương Kiều Nghiên nói Trương Tịch Nhan: “Đây là việc của hình phòng, con không có quyền lên tiếng.” Bà lập tức để người hình phòng dựa theo giá tông môn thu mua một lần nữa định lại phẩm cấp của cổ trùng và định giá thu mua, một lần nữa tính giá.

Mấy người hình phòng cùng nhau tính giá, còn để ngoại môn trưởng lão Trương Hách cùng đệ tử Trương Thuý Thuý cùng đi theo tính, cuối cùng tính ra kết quả là Trương Thuý Thuý đưa giá thu mua cùng kết quả bọn họ quả nhiên kém ba phần. Đến nổi sau lại trích phần trăm ngoại môn đệ tử cấp cao cùng cho tư cách khảo thí nội môn đệ tử lại càng có vấn đề. Liễu Vũ một lần bán ra nhiều như vậy cổ trùng cho tông môn, có tương ứng điểm cống hiến. Cô dùng điểm cống hiến đổi thành thăng làm ngoại môn đệ tử cấp cao cùng tư cách khảo thí nội môn đệ tử còn có thừa. Trương Thuý Thuý dùng cho cô một lần đổi toàn bộ.

Trương Thuý Thuý kiên trì, nói: “Việc này trước đó Liễu Vũ cũng không có dị nghị gì.”



Trương Kiều Nghiên hỏi: “Khế ước kia là cô ấy ký kết sao? Cô ấy không ký kết khế ước chính là không đồng ý, nhưng ngươi thật ra lại đem toàn bộ cổ trùng thu đi rồi.” Bà đối với người trong hình phòng nói: “Số cổ trùng này toàn bộ trả về cho Liễu Vũ, giao dịch làn này trở thành phê thải.”

Bà tuyên bố, Trương Thuý Thuý cậy thế ức hiếp ngoại môn đệ tử cấp thấp, dẫn đến việc cổ yêu bạo tẩu quyết liệt trốn đi, hai tội đều phạt, phế bỏ hết tu vi trở thành ngoại môn tạp dịch đệ tử.

Trương Hách và Liễu thụ nghe vậy, cùng nhau nhìn về phía Liễu Vũ. Đại cổ yêu này thế nhưng muốn trốn đi? Cô muốn chạy trốn chỉ có hai con đường, một cái hướng trên núi đi, một hướng bên ngoài đi, mà Trương gia thôn là con đường nhất định phải đi qua, cô đây là chạy trốn trên đường đụng phải đại trưởng lão?

Trương Hách nghĩ lại mà sợ. May mắn đại cổ yêu này lựa chọn chính là trốn chứ không phải lựa chọn làm khó dễ, một khi kích khởi hung tính, ngoại môn đệ tử thu mua cổ trùng sợ là sống không được, không nói. Liễu gia thôn có thể chịu liên luỵ hay không đều khó nói, kia thật là đúc thành đại hoạ.

Trương Hách không cần chờ Trương Kiều Nghiên định phạt, chủ động tự nhận lỗi xin từ chức trưởng lão ngoại môn.

Ngoại môn trưởng lão tuy là quản lí ngoại môn đệ tử có tu vi thấp, nhưng cấp bậc cao, ngoài ra lại quản Vọng Quy Sơn là nơi lão tổ cư trú, bởi vậy từ trước đến nay nhận hay đuổi ngoại môn trưởng lão đều do lão tổ Trương Tịch Nhan định đoạt.

Trương Tịch Nhan lập tức cho phép hắn xin từ chức, còn để hắn trở về đóng cửa ăn năn.

Liễu Thụ tu vi thấp, trông không được cổ yêu về tình có thể tha thứ. Hắn tại sự kiện này chưa từng có chỗ sai, chỉ là bởi vì hắn là đương sự duy nhất nên để hắn đến chứng kiến, nhưng dưới tình huống có vật chứng cũng không cần hắn làm chuyện gì.

Cuối cùng chính là Liễu Vũ. Cổ yêu trốn đi, tính chất so với chấp sự đệ tử khinh người muốn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trương Kiều Nghiên cho cô hai lựa chọn hỏi: “Ngươi là muốn bị nhốt lại phạt cấm đoán, hay là mang trên người bùa truy tung chịu hình phòng giám sát trở lại Liễu gia thôn?” Bà thấy Trương Tịch Nhan dường như muốn nói, nên giành trước một câu đổ qua, nói: “Đương nhiên, Trương gia thôn chúng ta không chào đón ngươi.” Trương Tịch Nhan tưởng đem phiền toái tinh này ném cho bà, tưởng cái gì đây!

Liễu Vũ nói: “Bùa truy tung đi.” Cô răng tốt, gặm đến hư! Nhốt lại liền miễn, quỷ mới biết sẽ bị đưa đến nơi nào, nếu mà đưa đến chỗ cái đỉnh vừa rồi cắn không hỏng đâm không vỡ, cái đó mới gọi là thảm. Cô bỗng nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Ta là người bị hại, vì cái gì muốn phạt ta?”

Trương Kiều Nghiên nói: “Ngươi cầm quyển trục đến hình phòng cáo trạng Trương Thuý Thuý đoạt đồ vật của ngươi đều có thể mời đến hình phòng vì ngươi lấy lại công đạo, việc ngươi bán cổ trùng bị khi dễ, ta đã trả lại cho ngươi công đạo, đến chuyện ngươi trốn đi, đây là một việc khác, tông môn quy củ, phản bội.. Trốn là tội gì? ngươi biết không?”

Liễu Vũ nghe liền biết tội này rất lớn, lập tức nói: “Không biết, ta thân mình không tốt, kí ức không tốt, hay thất thần, Trạch Lâm lão tổ nói ta hồn phách bị thương, ta nhìn tông môn quy củ thật lâu, một cái cũng chưa nhớ rõ.”

Trương Kiều Nghiên nói: “Người không biết không có tội, từ nhẹ xử phạt, tông môn quy củ không nhớ được không vấn đề!” Bà lại phân phó cho chấp sự đệ tử bên cạnh cho cô một phần tông môn quy củ, đưa đến chỗ ở của Liễu Vũ, lại bày ra trận pháp đem cô nhốt ở trong phòng, khi nào học thuộc khi đó sẽ thả ra.

Ta đột! Lão yêu bà này không phải giống nhau quá mức.

Liễu Vũ tức giận đến đứng lên định vén tay áo đánh lộn, nhưng cô mặc chính là lễ phục, không tay áo, vén cái không, hơn nữa nhìn thấy ở kia một cặp song sinh, cô một đánh hai, đánh không lại, liền túng.

Trương Kiều Nghiên hỏi cô: “Như thế nào, định vén tay áo động thủ?”

Liễu Vũ cười nói: “Ta chỉ là ngứa cánh tay, định gãy gãy.”

Trương Kiều Nghiên nói: “Vậy là tốt rồi.” Bà lấy ra một cái vòng tay đưa cho Liễu Vũ nói: “Mang lên đi.”

Liễu Vũ tâm nói: “Này không phải là biến tướng của điện tử xiềng chân sao.” Cô nắm chặt ở trong tay lén lúc thả ra tiểu cánh hoa gặm thử, gặm không động. Cô mở ra thì thấy, tiểu cánh hoa đi gặm điện tử xiềng chân... vòng tay đã không còn, vòng tay một chút ảnh hưởng cũng không có.

Trương Kiều Nghiên hừ cười một tiếng, cong lại bắn ra, vòng tay kia liền nằm trên tay Liễu Vũ.

Liễu Vũ lập tức bắt tay biến thành tiểu cánh hoa, vòng tay kia lại chạy tới trên một cánh tay khác của cô. Cô cơ thể biến về hình dạng sâu, vòng tay kia cũng theo thu nhỏ lại, tròng lên trên cái trán của nàng, cái này giống Khẩn Cô Chú của Tôn hầu tử nha.

Liễu Vũ đổi tới đổi lui, nhưng vô luận là biến như thế nào, vòng này đều gắt gao mà tròng trên người cô.

Cô bộc phát tức giận, không hề báo trước mà đột nhiên hướng Trương Kiều Nghiên nhào qua.

Trương Tịch Nhan đứng dậy, một phen vớt trụ Liễu Vũ, bắt ở trong tay, đối Trương Kiều Nghiên nói: “Bà nội ba, con đi trước.” Nàng như một trận gió ra khỏi Trương gia thôn.

Nàng ra thôn liền cởi bỏ vòng tay cho Liễu Vũ, nói: “Không có người dẫn đường, có cho em đi, em cũng vô pháp ra khỏi được Cổ Đạo Tông.” Nàng thu hồi vòng tay, hỏi: “Em đem cổ trùng bán hết, vậy ăn cái gì?”

Liễu Vũ hoang mang mà nhìn nàng. Trương Tịch Nhan đối cô thái độ như nào cũng thấy quái. Định liêu cô? Vượt chủng tộc sao! Khẩu vị không như vậy nặng đi! Có ý đồ khác? Cái ý đồ gì đây? Cô không thể nghĩ được, vô giải.

Liễu Vũ cảm tạ Trương Tịch Nhan, chạy lấy người. Cô đi ra ngoài được một đoạn, mới đột nhiên nhớ tới, cổ trùng hình phòng trả lại cho cô còn ở nơi đó của Trương Kiều Nghiên.

Trương Kiều Nghiên không dễ đối phó lắm. Một chuyện không phiền hai chủ, Liễu Vũ lại nhờ Trương Tịch Nhan giúp cô đi đem cổ trùng về, thuận tiện thăm dò phản ứng của đại lão đối việc cô cướp sạch trang trại của nàng.

Đại lão phản ứng chính là không nói hai lời, thế cô đi đem tất cả cổ trùng đều thả về trong sơn động.

B.A
Chương trước Chương tiếp