Bé Mèo Omega Có Ý Xấu Gì Đâu

Chương 3



Câu chuyện rơi vào ngõ cụt, Chu Hành Tuấn không làm gì hết, anh chỉ lạnh lùng đáp: “Ai em cũng làm thế này ư?”

Dứt lời, Chu Hành Tuấn kéo cửa xe bước vào. Anh tính đến bệnh viện kiểm tra thử, không hiểu sao não ra tín hiệu từ chối nhưng cơ thể lại rất thành thật muốn dán vào.

Tô Minh Hi nghe xong giận điếng người.

Vất vả lắm cậu mới lấy can đảm chủ động một lần để rồi bị vả vào mặt?

Tô Minh Hi đột nhiên ngẫm lại kết hôn với Chu Hành Tuấn cũng tốt, có thể trả thù ở cự li gần, nhưng cậu cũng lo sợ một ngày mình sẽ bị anh ta làm cho tức chết trước.

Tô Minh Hi vào nhà, chột dạ nhìn anh trai mặt không cảm xúc ngồi trên sofa.

Cậu lề mề thay giày, bắt đầu nũng nịu: “Anh hai vừa thông minh vừa mạnh mẽ của bé về rồi hả? Sao anh về sớm thế?”

Tô Minh Hành lành lạnh đáp: “Không về sớm chắc mòn đít cũng không biết em trai cưng có Alpha rồi.”

Tô Minh Hi đi tới ngồi xổm xuống, giống như khi còn bé ôm lấy tay anh trai, bắt đầu nhõng nhẽo: “Anh hai à, bé hai ba xuân xanh rồi, đến tuổi tìm Alpha.”

Tô Minh Hành rũ mắt nhìn đứa em mình cưng chiều từ nhỏ, chẳng biết phải làm sao: “Vấn đề không phải chuyện tìm Alpha, vấn đề ở chỗ em lấy chồng chớp nhoáng đấy. Em gặp thằng Chu Hành Tuấn kia được mấy lần? Em có biết vì sao nó đề nghị liên hôn không?”

“Ứ ừ, lấy nhau xong tìm hiểu nhau cũng được mà? Anh hai à, xin anh đó, em không phải con nít.”

Tô Minh Hành thở dài: “Tùy mày, anh không quản nổi.”

Tô Minh Hi nịnh nọt dâng trà: “Em bị giục lấy chồng phiền phát điên đó, anh biết không? Ra ngoài ai cũng hỏi bao giờ cưới, mẹ dẫn em đi xem mắt miết, còn mắng em nữa.”

Thật ra thì, Tô Minh Hi cũng hơi nóng vội nên mới kết hôn với Chu Hành Tuấn.

Trừ chuyện bị dẫm đuôi và Chu Hành Tuấn trả thù lao cực hậu hĩnh, cậu bị người nhà giục nhiều nên phát điên, coi như nộp bài tập cho có.

Ít nhất Chu Hành Tuấn cũng đẹp trai, trai đẹp ngắm bổ mắt.

Không ngờ tính cách anh ta đáng ghét như vậy, cậu lén ghi vào sổ để trả thù dần rồi.

Ngoài cửa có tiếng gõ, Tô Minh Hi ra mở cửa, Chu Hành Tuấn lại tới.

Chu Hành Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống, anh không hiểu vì sao mình lại muốn thân thiết với Tô Minh Hi như vậy, nghi ngờ tỉ lệ xứng đôi giữa họ sẽ cực khủng.

Anh dù mờ mịt nhưng vẫn đủ tỉnh táo nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của cậu: “Hôm nay em về ở với tôi đi.”

Tô Minh Hi chưa kịp nói gì, anh bổ sung: “Tân hôn, ở riêng không tốt.”

Tô Minh Hi vẫn đang giận dỗi: “Biết rồi.”

Tâm lý Tô Minh Hi lại sụp đổ, cậu biết họ đang tiến triển rất nhanh, nhưng ai ngờ lại nhanh tới vậy.

Cậu vẫn đang giận, Chu Hành Tuấn hỏi tiếp: “Cần tôi giúp gì không? Tài xế cũng có thể giúp.”

“Em lấy vài món trước, mai về dọn tiếp.” Tô Minh Hi dùng ánh mắt phán xét.

Chu Hành Tuấn đồng ý, cậu nói tiếp: “Anh đứng ngoài được không? Em sắp xong rồi.”

Chu Hành Tuấn nhíu mày: “Chúng ta là bạn đời trên danh nghĩa, thế nhưng tôi chưa từng vào nhà em.”

Tô Minh Hi cười giả nai: “Nhà em hơi bừa ấy mà, mai em về dọn đồ tiếp, anh sẽ về cùng em chứ?”

Trên ghế sofa còn ông anh trai lù lù đấy thây, cậu không muốn nhìn gương mặt giận giữ của Chu Hành Tuấn.

Chu Hành Tuấn hơi nhướn mày: “Được thôi.”

Tô Minh Hi giữ nụ cười phải phép, nhanh chân về phòng mình nhét đồ cần thiết cho một đêm vào ba lô, nhịn đau bỏ bớt đồ linh tinh, vội vàng đi xuống.



Tô Minh Hành nhìn Tô Minh Hi lượn qua lượn lại coi như không biết gì tiếp tục thưởng trà, không khỏi thở dài. Mình già rồi, không thể tụt hậu được.

Chu Hành Tuấn nhìn Tô Minh Hi thở hổn hển, gương mặt ửng hồng vì hoạt động liên tục.

Tô Minh Hi bình tĩnh nhịp thở: “Được rồi, về nhà anh thôi.”

Chu Hành Tuấn sửa lại: “Cũng là nhà của em.”

“Chúng mình về nhà nhé?” Tô Minh Hi nói.

Chu Hành Tuấn gật đầu: “Nhà chúng ta bên khu Thiên Tây, cũng gần đây thôi.”

Nhà họ Tô ở khu Hoa Đình, giống khu Thiên Tây đều là tấc đất tấc vàng tại trung tâm thành phố, khoảng cách không quá xa.

Hai người ngồi trên xe, giống như lần trước Chu Hành Tuấn đưa Tô Minh Hi về nhà, chỉ khác khi ấy ở chỗ giờ họ đã thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Khoảng cách giữa hai nhà không xa nên chẳng mấy chốc đã về đến khu dân cư, lúc đi ngang qua chốt bảo vệ thì Chu Hành Tuấn lên tiếng: “Đợi lát nữa đi đăng kí cho em, em có thể tùy ý ra vào.”

Tô Minh Hi nhẹ giọng đáp lại, hai người lại im chẳng nói gì.

Xe tiến vào garage, hai người cùng bước xuống.

Garage xây cạnh một biệt thự hai tầng, Tô Minh Hi cúi đầu đi theo Chu Hành Tuấn, đột nhiên đụng phải lưng anh, che mũi lầm bầm: “Em không sao.”

Chu Hành Tuấn thở dài nhường chỗ cho cậu, để cậu nhìn động tác của mình trên ô mã khóa.

Chu Hành Tuấn cài đặt mã khóa, Tô Minh Hi hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Chu Hành Tuấn nhìn cậu: “Đặt mã mới, mật khẩu là ngày hôm nay.”

Anh bổ sung thêm: “Đây là nhà chúng ta, tôi nghĩ hẳn nên chọn một con số ý nghĩa làm mật khẩu.”

Tô Minh Hi nắm chặt góc áo.

Oh no no no…

Anh ta đang chơi bài vụt một gậy rồi cho một trái táo với cậu…

Cậu là người thù dai, anh trai cưng chiều cậu đến mấy cũng phải thừa nhận lòng dạ cậu hơi hẹp hòi.

Nhà Chu Hành Tuấn là biệt thự phức hợp hai tầng, lạnh lẽo y như chủ nhân của nó vậy.

Chẳng thiếu thứ gì nhưng vẫn trống trải, lạnh lẽo không có hơi thở sinh hoạt.

Tô Minh Hi đi theo anh vào tiền sảnh, đổi sang dép lê anh đưa cho, sóng vai đi vào phòng khách.

Chu Hành Tuấn dẫn cậu lên lầu hai, xuyên qua hành lang tới cánh cửa phía cuối con đường.

“Đây là phòng ngủ.”

Tô Minh Hi bắt đầu thấy sai sai: “Không có phòng cho khách ạ?”

Chu Hành Tuấn đáp: “Không có, lúc tôi mua căn hộ đã đầy đủ nội thất rồi, không tính tới chuyện mình tiếp khách.”

Chu Hành Tuấn không phải người sẽ mời bạn bè về chơi, có nghĩa là…

Chu Hành Tuấn mở miệng: “Đêm nay chúng ta ngủ chung.”

Má nó chứ!

Chu Hành Tuấn muốn sản xuất người thừa kế với cậu à?!



Chu Hành Tuấn giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Tô Minh Hi: “Tôi sẽ không làm mấy chuyện dơ bẩn đồi bại ấy đâu, kẻ bị dục vọng chi phối sẽ không thể thành công.”

Chu Hành Tuấn đang chửi xéo cậu lúc đòi hôn đúng không?

“Em biết rồi.” Tô Minh Hi xấu hổ cười cười, sự chán ghét lại tăng thêm chút ít.

“Phòng làm việc ở cách vách, tôi có việc cần làm, nếu em có vấn đề có thể sang tìm tôi.”

Tô Minh Hi gật đầu: “Vâng.”

Chu Hành Tuấn nâng tay lên xem giờ: “Tôi đặt bàn ở nhà hàng xoay rồi, tối nay chúng ta ra ngoài dùng bữa, giờ là 6h, nửa tiếng sau chúng ta sẽ đi.”

Tô Minh Hi gật đầu, nghi ngờ mình có vấn đề thật, cầu mong anh giai chủ nhiệm mau cút đi.

Chu Hành Tuấn về phòng làm việc, Tô Minh Hi ngồi lại phòng ngủ, hít một hơi, cố ngó lơ cái giường kingsize kia đi.

Tô Minh Hi học ngành mỹ thuật, không khỏi bị hấp dẫn bởi bức danh họa treo trong phòng ngủ, đứng ngắm một hồi lâu.

Chu Hành Tuấn gõ cửa thì cậu mới hoàn hồn, check điện thoại thì thấy đã tới giờ, vội vàng bước đi.

Tài xế đã về, Chu Hành Tuấn tự lái xe, Tô Minh Hi do dự một hồi rồi ngồi xuống ghế phó lái.

Chu Hành Tuấn đặt bàn ở một nhà hàng Âu khá nổi tiếng tại thành phố A. Đây là địa điểm không thể bỏ qua trong hướng dẫn trên mạng dành cho các cặp đôi, Tô Minh Hi từng dùng bữa cùng gia đình ở đây rồi, ăn cũng ngon.

Hai người ngồi xuống, Chu Hành Tuấn đưa thực đơn sang, ý bảo cậu chọn món.

Tô Minh Hi không do dự chọn món đắt nhất, trả thực đơn cho Chu Hành Tuấn.

Chu Hành Tuấn đẩy trả cho cậu: “Em chọn món đi, tôi không kiêng ăn.”

Thức ăn nhanh chóng lên bàn, giữa hai người có một ngọn nến lặng lẽ bập bùng.

Tô Minh Hi nhẹ nhàng hỏi: “Nhà hàng có dịch vụ này hả? Nến nhìn cũng đẹp đấy.”

“Có lẽ họ nghĩ chúng ta là tình nhân thật sự.”

Tô Minh Hi cúi đầu cắt miếng beefsteak, nhớ lại lời Chu Hành Tuấn từng buông với cậu, lạnh lùng đáp lại: “Bỗng nhiên em nhớ tới cảnh tượng em thích nhất. Cùng Alpha em yêu ăn tối dưới ánh nến, sau đó anh ấy lấy ra một bó hoa hồng lớn và hộp nhẫn, quỳ xuống cầu hôn em.”

Bên cạnh cũng là một cặp đôi, từ góc nhìn của Tô Minh Hi có thể nhìn thấy bó hoa và hộp nhẫn Alpha giấu đi, mỉm cười: “Anh nhìn đi, là vậy đấy.”

“Tiếc quá…”

Tô Minh Hi tiếp tục ám chỉ nhìn Chu Hành Tuấn, cúi đầu thở dài, cứ như vậy đẩy không khí ám muội lên.

Chu Hành Tuấn buông dao nĩa: “Tôi ngày thường khá bận rộn nên hẳn sẽ không có thời gian duy trì quan hệ bạn đời, kết hôn giữa tôi và em là dạng hợp đồng, hi vọng giữa chúng ta duy trì quan hệ tôn trọng như khách.”

Tô Minh Hi mỉm cười: “Anh và em lấy nhau đều có mục đích riêng, xem như chúng ta có chung quan điểm.”

Tô Minh Hi mỉm cười nhưng trong lòng lại muốn đè Chu Hành Tuấn ra như tiểu nhân mà dẫm đạp. Anh ta muốn gì ở cậu?

Chu Hành Tuấn gật đầu: “Nếu em muốn bồi thường gì, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”

“Thưa ngài Chu, em nghĩ cuộc hôn nhân của chúng ta là có qua có lại, không cần bồi thường.”

“Cái này là bồi thường dành cho tương lai của em. Dù sao nếu em muốn cưới người em yêu thì cũng là cưới chồng hai, nhưng cũng xin đừng làm ảnh hưởng gì đến công việc của tôi.

Tô Minh Hi cười giả lả: “Tất nhiên, hi vọng anh cũng làm điều tương tự.”

“Ừm.” Chu Hành Tuấn đáp ngắn gọn.

Chu Hành Tuấn rất hài lòng với chàng vợ hiểu chuyện này, mong rằng quyền thừa kế sẽ không trở thành gánh nặng.
Chương trước Chương tiếp