Bé Mèo Omega Có Ý Xấu Gì Đâu
Chương 6
Trước mắt Tô Minh Hi là bóng tối, thị giác bị hạn chế nên thính giác đột nhiên trở nên nhạy bén hẳn.
Cậu cảm nhận được pheromone của Chu Hành Tuấn vấn vương quanh đây, giống như một lớp ngăn cách giữa cậu và mùi thuốc sát trùng gay mũi tại bệnh viện.
Tim Tô Minh Hi đập thình thịch, nói ra cứ thấy sai sai, nhưng cậu có cảm giác như đang được cha bảo vệ ấy.
Cả hai đều là hai ông chú già.
Lấy máu không đau như cậu nghĩ, vèo cái đã xong.
Tô Minh Hi đứng dậy, kiêu ngạo nhìn đám trẻ con nước mắt ngắn nước mắt dài xung quanh.
Chu Hành Tuấn mỉm cười nhìn Tô Minh Hi đang dựng thẳng đuôi: “Bạn nhỏ Tô Minh Hi giỏi quá nhỉ, lát nữa tặng em một phiếu bé ngoan.”
Giọng Chu Hành Tuấn không lớn không nhỏ, chỉ hai người họ và y tá phụ trách lấy máu cho họ nghe thấy được, dù cô ấy có đeo khẩu trang rồi nhưng vẫn không che nổi nụ cười, ánh mắt cũng cong lên theo.
Tô Minh Hi đỏ mặt, không biết mình đang xấu hổ hay giận dữ vì bị trêu ghẹo nữa.
Tô Minh Hi cố tình nâng cao giọng, giả nai hùa lại: “Wow, bé cảm ơn daddy nha~”
Chị y tá tắt nụ cười, khiếp sợ nhìn cặp đôi trước mặt, nhịn không nổi nữa: “Hai người chơi vui nhỉ haha…”
Chu Hành Tuấn mặt không đổi sắc, không ai biết anh đang nghĩ gì. Nói không chừng già rồi nghe chẳng hiểu đâu, Tô Minh Hi âm thầm hờn dỗi.
Kết quả kiểm tra cần 20’ mới có, hai người ngồi ở khu phòng chờ. Tô Minh Hi nghịch điện thoại, Chu Hành Tuấn đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi WC xíu.”
Tô Minh Hi đang nói chuyện phiếm với bạn bè, nghe vậy thôi thì không ngẩng lên: “Vâng.”
Chu Hành Tuấn đi một lúc thì về. Cạnh khu phòng chờ có một siêu thị mini, thuận tiện cho bệnh nhân với mua đồ dỗ mấy đứa nhóc khóc nhè.
Tô Minh Hi mặc áo lông vũ màu vàng sữa, cả người phủ màu sắc ngọt ngào tôn dáng khiến cậu càng thêm bé nhỏ, ngoại hình mềm mại không nhìn ra tính tình cậu chủ nhỏ được nuông chiều thường ngày.
Một bà dì lớn tuổi bên cạnh cũng bị vẻ bề ngoài này của Tô Minh Hi thu hút, lúc Chu Hành Tuấn tới thì bà đang vui vẻ trò chuyện với cậu.
Bà hỏi Tô Minh Hi thích Alpha kiểu gì, còn luôn miệng khen cháu trai Alpha trong nhà một lượt. Bà dì lớn tuổi rất nhiệt tình, Tô Minh Hi chỉ có thể ậm ừ đáp lại vài câu cho phải phép.
Đầu óc cậu trống rỗng chỉ còn tiếng vâng dạ, một giọng nói trầm trầm vang lên: “Vợ à, để em chờ lâu quá.”
Tô Minh Hi giật mình, màu đỏ dần lan lên tai. Cậu nhanh chóng hiểu ý: “Ch…Chồng ơi, anh quay lại rồi ạ.”
Bà cô bên cạnh thất vọng chẹp miệng, giọng nói mang theo trách cứ: “Haiz, búp bê nhỏ à, sao cháu không nói với bác cháu đã kết hôn rồi? Lần sau đừng làm thế nhé, làm vậy không sợ chồng cháu giận hả?”
Bà nhìn về phía Chu Hành Tuấn: “Cả cháu nữa, cưới người ta rồi cũng không đeo cho người ta được cái nhẫn, Omega đẹp xuất sắc như thế không biết quý trọng, cẩn thận không bị người khác cua mất đấy.”
Nghe đến nhẫn cưới, Tô Minh Hi cứng đờ mất một lúc mới phản ứng lại được: “Bác nói đúng quá, bọn cháu xin phép đi trước đây ạ, chồng cháu quay lại đón rồi.”
Tô Minh Hi kéo Chu Hành Tuấn ra ngoài, đi một mạch về cửa phòng khám.
Mặt cậu vẫn đỏ ửng lên, hờn dỗi trách móc: “Sao anh lại… Không biết xấu hổ thế hả?”
Chu Hành Tuấn im lặng lấy một vật từ trong túi ra.
Tô Minh Hi nhớ lại câu chuyện về chiếc nhẫn ban nãy, trong lòng hơi căng thẳng. Cậu âm thầm nhìn bốn phía, bên cạnh còn có vài bệnh nhân ngồi trên ghế sắt ngoài phòng khám, còn có mùi nước sát trùng gay mũi, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
Tô Minh Hi ngăn lại: “Đưa sau đi, ở đây không tiện đâu ạ.”
Chu Hành Tuấn suy nghĩ thêm: “Cũng đúng, ở đây hơi đông người, lên xe sẽ đưa cho em.”
Tô Minh Hi cảm thấy mình vô cùng khổ tâm, sống từng ấy năm chưa bao giờ nghe nói qua có người cầu hôn trên ô tô.
Ít nhất nó không kì quái như phòng khám. Dù độ phù hợp pheromone có thấp đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không thất tín. Tô Minh Hi an ủi bản thân.
Tô Minh Hi lo lắng, nếu mở miệng hỏi Chu Hành Tuấn về việc tìm một nơi phù hợp hơn để cầu hôn, robot chắc chắn sẽ không đồng ý rồi dùng cái giọng vạn năm không đổi giảng về chuyện coi nhau như khách.
Tô Minh Hi hắng giọng: “Anh đưa cho em luôn đi.”
Chu Hành Tuấn nhướn mày: “Em yêu cầu đấy.”
Anh móc trong túi ra một cái card gì đó xanh xanh đỏ đỏ, Tô Minh Hi mờ mịt, nhẫn cầu hôn kiểu mới à?
Chu Hành Tuấn xấu hổ ho khan: “Đây là phiếu bé ngoan hứa sẽ cho em, thưởng bé Tô Minh Hi dũng cảm chích lấy máu.”
Tô Minh Hi hơi dao động.
Cậu không tài nào tưởng tượng nổi Chu Hành Tuấn áo vest giày da chững chạc cầm cái card màu mè kia xong hỏi thu ngân tính tiền là cảnh tượng thế nào.
Cậu ngập ngừng đáp: “À vâng… Em cảm ơn.”
Chu Hành Tuấn vẫn mặt lạnh như cũ: “Không cần cảm ơn.”
Tô Minh Hi nhìn sườn má anh, trong lòng như uống nước soda có gas, ùng ục ùng ục sủi bong bóng ngọt ngào.
Tiếng máy móc vang lên trong khu phòng chờ, hai người cùng tiến vào, phía sau là một Beta nam mỉm cười nhìn họ, mái đầu ông có hơi điểm bạc.
Bác sĩ Beta cầm bản kết quả xét nghiệm trong tay, nhìn một lúc lâu không nói gì, Tô Minh Hi bắt đầu bồn chồn theo.
Cậu nhịn không nổi hỏi: “Thưa bác sĩ, kết quả của chúng cháu có vấn đề gì ạ?”
Chu Hành Tuấn cau mày: “Có vấn đề gì không, thưa bác sĩ?”
Bác sĩ Beta dịu giọng: “Xin hỏi hai người có phải vợ chồng không ạ?”
Chu Hành Tuấn nhướn mi: “Vâng, có vấn đề gì không bác sĩ?”
Bác sĩ Beta mỉm cười: “À không, kết quả tỉ lệ xứng đôi của hai người chỉ khiến người ta phải kinh ngạc thôi.”
Ông cầm báo cáo lên rồi khẽ thở ra: “Tỉ lệ xứng đôi rất hiếm thấy, 100%.”
Chu Hành Tuấn cau mày càng chặt: “Có nghĩa là…”
Anh nhìn bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu: “Có nghĩa là, cả đời này hai người sẽ không thể tác khỏi nhau. Tỷ lệ 100% giữa Alpha và Omega, không phải sức hấp dẫn tầm thường đâu. Huống chi mã gene của hai người đều là cấp S, con cháu hai người cũng sẽ mang mã gene càng xuất sắc hơn, rất có khả năng sẽ lên SS.”
Hai người sẽ khát khao đụng chạm cơ thể, dù chẳng có tình cảm thì pheromone vẫn sẽ khống chế họ, trói buộc họ.
Chu Hành Tuấn nghe xong mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì, tiếp tục hỏi: “Thế còn khuyết điểm thì sao, thưa bác sĩ?”
Bác sĩ Beta tán dương: “Ngài Chu hỏi đúng chỗ rồi đấy.”
“100% đương nhiên cũng có mặt tối. Chỉ số xứng đôi quá cao, mỗi lần tiếp xúc với pheromone của đối phương bản thân sẽ nảy sinh thêm càng nhiều tình cảm với đối phương. Trong thời điểm ấy, do hormone chi phối nên sẽ không nhận ra hành động tới từ tình yêu chân chính hay chỉ đi theo bản năng cơ thể.”
“Không chỉ có vậy, vì sức hấp dẫn nhau quá lớn, pheromone của Alpha với Omega không khác gì bạc hà mèo và mèo. Không độc hại cũng không gây nghiện, nhưng nếu về lâu về dài, Alpha có thể dùng pheromone để khống chế Omega.”
Bác sĩ Beta mỉm cười nhìn cặp đôi đang trầm xuống trước mặt: “Đương nhiên, xác xuất 100% ấy xảy ra trên bạn đời cũng chỉ như thêu hoa trên gấm. Hai người có mã gene cấp S, sự chi phối kia cũng không mạnh mẽ tới vậy đâu.”
Ông đưa bản kết quả cho Tô Minh Hi: “Thành tâm chúc hai người hạnh phúc.”
Tô Minh Hi miễn cưỡng nở nụ cười, như người mộng du đi theo Chu Hành Tuấn.
Chu Hành Tuấn đi rất nhanh, cậu bước theo không kịp, không thấy sắc mặt như phủ mây mù của người đi trước.
Tô Minh Hi thở hồng hộc lên xe, không quen lườn một phát: “Anh vội cái quần què gì mà vội? Em đuổi không kịp đâu.”
Cậu hơi sợ khi nhìn sắc mặt Chu Hành Tuấn, cẩn thận hỏi: “Sao thế ạ?”
Chu Hành Tuấn không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Tôi sẽ cho người dọn dẹp phòng ngủ dưới nhà, em có thể nghỉ ngơi ở đấy.”
Tô Minh Hi mờ mịt: “Không phải chính anh yêu cầu phải giữ hình tượng vợ chồng bên ngoài à?”
Chu Hành Tuấn nhàn nhạt đáp: “Đó là trước kia, giờ tôi muốn hai ta tách nhau ra.”
Cậu cảm nhận được pheromone của Chu Hành Tuấn vấn vương quanh đây, giống như một lớp ngăn cách giữa cậu và mùi thuốc sát trùng gay mũi tại bệnh viện.
Tim Tô Minh Hi đập thình thịch, nói ra cứ thấy sai sai, nhưng cậu có cảm giác như đang được cha bảo vệ ấy.
Cả hai đều là hai ông chú già.
Lấy máu không đau như cậu nghĩ, vèo cái đã xong.
Tô Minh Hi đứng dậy, kiêu ngạo nhìn đám trẻ con nước mắt ngắn nước mắt dài xung quanh.
Chu Hành Tuấn mỉm cười nhìn Tô Minh Hi đang dựng thẳng đuôi: “Bạn nhỏ Tô Minh Hi giỏi quá nhỉ, lát nữa tặng em một phiếu bé ngoan.”
Giọng Chu Hành Tuấn không lớn không nhỏ, chỉ hai người họ và y tá phụ trách lấy máu cho họ nghe thấy được, dù cô ấy có đeo khẩu trang rồi nhưng vẫn không che nổi nụ cười, ánh mắt cũng cong lên theo.
Tô Minh Hi đỏ mặt, không biết mình đang xấu hổ hay giận dữ vì bị trêu ghẹo nữa.
Tô Minh Hi cố tình nâng cao giọng, giả nai hùa lại: “Wow, bé cảm ơn daddy nha~”
Chị y tá tắt nụ cười, khiếp sợ nhìn cặp đôi trước mặt, nhịn không nổi nữa: “Hai người chơi vui nhỉ haha…”
Chu Hành Tuấn mặt không đổi sắc, không ai biết anh đang nghĩ gì. Nói không chừng già rồi nghe chẳng hiểu đâu, Tô Minh Hi âm thầm hờn dỗi.
Kết quả kiểm tra cần 20’ mới có, hai người ngồi ở khu phòng chờ. Tô Minh Hi nghịch điện thoại, Chu Hành Tuấn đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi WC xíu.”
Tô Minh Hi đang nói chuyện phiếm với bạn bè, nghe vậy thôi thì không ngẩng lên: “Vâng.”
Chu Hành Tuấn đi một lúc thì về. Cạnh khu phòng chờ có một siêu thị mini, thuận tiện cho bệnh nhân với mua đồ dỗ mấy đứa nhóc khóc nhè.
Tô Minh Hi mặc áo lông vũ màu vàng sữa, cả người phủ màu sắc ngọt ngào tôn dáng khiến cậu càng thêm bé nhỏ, ngoại hình mềm mại không nhìn ra tính tình cậu chủ nhỏ được nuông chiều thường ngày.
Một bà dì lớn tuổi bên cạnh cũng bị vẻ bề ngoài này của Tô Minh Hi thu hút, lúc Chu Hành Tuấn tới thì bà đang vui vẻ trò chuyện với cậu.
Bà hỏi Tô Minh Hi thích Alpha kiểu gì, còn luôn miệng khen cháu trai Alpha trong nhà một lượt. Bà dì lớn tuổi rất nhiệt tình, Tô Minh Hi chỉ có thể ậm ừ đáp lại vài câu cho phải phép.
Đầu óc cậu trống rỗng chỉ còn tiếng vâng dạ, một giọng nói trầm trầm vang lên: “Vợ à, để em chờ lâu quá.”
Tô Minh Hi giật mình, màu đỏ dần lan lên tai. Cậu nhanh chóng hiểu ý: “Ch…Chồng ơi, anh quay lại rồi ạ.”
Bà cô bên cạnh thất vọng chẹp miệng, giọng nói mang theo trách cứ: “Haiz, búp bê nhỏ à, sao cháu không nói với bác cháu đã kết hôn rồi? Lần sau đừng làm thế nhé, làm vậy không sợ chồng cháu giận hả?”
Bà nhìn về phía Chu Hành Tuấn: “Cả cháu nữa, cưới người ta rồi cũng không đeo cho người ta được cái nhẫn, Omega đẹp xuất sắc như thế không biết quý trọng, cẩn thận không bị người khác cua mất đấy.”
Nghe đến nhẫn cưới, Tô Minh Hi cứng đờ mất một lúc mới phản ứng lại được: “Bác nói đúng quá, bọn cháu xin phép đi trước đây ạ, chồng cháu quay lại đón rồi.”
Tô Minh Hi kéo Chu Hành Tuấn ra ngoài, đi một mạch về cửa phòng khám.
Mặt cậu vẫn đỏ ửng lên, hờn dỗi trách móc: “Sao anh lại… Không biết xấu hổ thế hả?”
Chu Hành Tuấn im lặng lấy một vật từ trong túi ra.
Tô Minh Hi nhớ lại câu chuyện về chiếc nhẫn ban nãy, trong lòng hơi căng thẳng. Cậu âm thầm nhìn bốn phía, bên cạnh còn có vài bệnh nhân ngồi trên ghế sắt ngoài phòng khám, còn có mùi nước sát trùng gay mũi, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
Tô Minh Hi ngăn lại: “Đưa sau đi, ở đây không tiện đâu ạ.”
Chu Hành Tuấn suy nghĩ thêm: “Cũng đúng, ở đây hơi đông người, lên xe sẽ đưa cho em.”
Tô Minh Hi cảm thấy mình vô cùng khổ tâm, sống từng ấy năm chưa bao giờ nghe nói qua có người cầu hôn trên ô tô.
Ít nhất nó không kì quái như phòng khám. Dù độ phù hợp pheromone có thấp đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không thất tín. Tô Minh Hi an ủi bản thân.
Tô Minh Hi lo lắng, nếu mở miệng hỏi Chu Hành Tuấn về việc tìm một nơi phù hợp hơn để cầu hôn, robot chắc chắn sẽ không đồng ý rồi dùng cái giọng vạn năm không đổi giảng về chuyện coi nhau như khách.
Tô Minh Hi hắng giọng: “Anh đưa cho em luôn đi.”
Chu Hành Tuấn nhướn mày: “Em yêu cầu đấy.”
Anh móc trong túi ra một cái card gì đó xanh xanh đỏ đỏ, Tô Minh Hi mờ mịt, nhẫn cầu hôn kiểu mới à?
Chu Hành Tuấn xấu hổ ho khan: “Đây là phiếu bé ngoan hứa sẽ cho em, thưởng bé Tô Minh Hi dũng cảm chích lấy máu.”
Tô Minh Hi hơi dao động.
Cậu không tài nào tưởng tượng nổi Chu Hành Tuấn áo vest giày da chững chạc cầm cái card màu mè kia xong hỏi thu ngân tính tiền là cảnh tượng thế nào.
Cậu ngập ngừng đáp: “À vâng… Em cảm ơn.”
Chu Hành Tuấn vẫn mặt lạnh như cũ: “Không cần cảm ơn.”
Tô Minh Hi nhìn sườn má anh, trong lòng như uống nước soda có gas, ùng ục ùng ục sủi bong bóng ngọt ngào.
Tiếng máy móc vang lên trong khu phòng chờ, hai người cùng tiến vào, phía sau là một Beta nam mỉm cười nhìn họ, mái đầu ông có hơi điểm bạc.
Bác sĩ Beta cầm bản kết quả xét nghiệm trong tay, nhìn một lúc lâu không nói gì, Tô Minh Hi bắt đầu bồn chồn theo.
Cậu nhịn không nổi hỏi: “Thưa bác sĩ, kết quả của chúng cháu có vấn đề gì ạ?”
Chu Hành Tuấn cau mày: “Có vấn đề gì không, thưa bác sĩ?”
Bác sĩ Beta dịu giọng: “Xin hỏi hai người có phải vợ chồng không ạ?”
Chu Hành Tuấn nhướn mi: “Vâng, có vấn đề gì không bác sĩ?”
Bác sĩ Beta mỉm cười: “À không, kết quả tỉ lệ xứng đôi của hai người chỉ khiến người ta phải kinh ngạc thôi.”
Ông cầm báo cáo lên rồi khẽ thở ra: “Tỉ lệ xứng đôi rất hiếm thấy, 100%.”
Chu Hành Tuấn cau mày càng chặt: “Có nghĩa là…”
Anh nhìn bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu: “Có nghĩa là, cả đời này hai người sẽ không thể tác khỏi nhau. Tỷ lệ 100% giữa Alpha và Omega, không phải sức hấp dẫn tầm thường đâu. Huống chi mã gene của hai người đều là cấp S, con cháu hai người cũng sẽ mang mã gene càng xuất sắc hơn, rất có khả năng sẽ lên SS.”
Hai người sẽ khát khao đụng chạm cơ thể, dù chẳng có tình cảm thì pheromone vẫn sẽ khống chế họ, trói buộc họ.
Chu Hành Tuấn nghe xong mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì, tiếp tục hỏi: “Thế còn khuyết điểm thì sao, thưa bác sĩ?”
Bác sĩ Beta tán dương: “Ngài Chu hỏi đúng chỗ rồi đấy.”
“100% đương nhiên cũng có mặt tối. Chỉ số xứng đôi quá cao, mỗi lần tiếp xúc với pheromone của đối phương bản thân sẽ nảy sinh thêm càng nhiều tình cảm với đối phương. Trong thời điểm ấy, do hormone chi phối nên sẽ không nhận ra hành động tới từ tình yêu chân chính hay chỉ đi theo bản năng cơ thể.”
“Không chỉ có vậy, vì sức hấp dẫn nhau quá lớn, pheromone của Alpha với Omega không khác gì bạc hà mèo và mèo. Không độc hại cũng không gây nghiện, nhưng nếu về lâu về dài, Alpha có thể dùng pheromone để khống chế Omega.”
Bác sĩ Beta mỉm cười nhìn cặp đôi đang trầm xuống trước mặt: “Đương nhiên, xác xuất 100% ấy xảy ra trên bạn đời cũng chỉ như thêu hoa trên gấm. Hai người có mã gene cấp S, sự chi phối kia cũng không mạnh mẽ tới vậy đâu.”
Ông đưa bản kết quả cho Tô Minh Hi: “Thành tâm chúc hai người hạnh phúc.”
Tô Minh Hi miễn cưỡng nở nụ cười, như người mộng du đi theo Chu Hành Tuấn.
Chu Hành Tuấn đi rất nhanh, cậu bước theo không kịp, không thấy sắc mặt như phủ mây mù của người đi trước.
Tô Minh Hi thở hồng hộc lên xe, không quen lườn một phát: “Anh vội cái quần què gì mà vội? Em đuổi không kịp đâu.”
Cậu hơi sợ khi nhìn sắc mặt Chu Hành Tuấn, cẩn thận hỏi: “Sao thế ạ?”
Chu Hành Tuấn không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Tôi sẽ cho người dọn dẹp phòng ngủ dưới nhà, em có thể nghỉ ngơi ở đấy.”
Tô Minh Hi mờ mịt: “Không phải chính anh yêu cầu phải giữ hình tượng vợ chồng bên ngoài à?”
Chu Hành Tuấn nhàn nhạt đáp: “Đó là trước kia, giờ tôi muốn hai ta tách nhau ra.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương