Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều
Chương 5: Kỳ quái
Edit: Ry
Lúc ngã, Túc Lê lại không cảm nhận được tiếp xúc thân mật với sàn nhà, mà có cơn gió thoảng qua, sau đó cậu úp mặt vào cái chăn mềm. Bảo mẫu ở đằng kia phát hiện, mặc kệ bóng xốp, vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy. Sau đó ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm cái gì.
Túc Lê cau mày, nhìn ra cửa sổ sát đất. Rèm được gió thổi hơi nhấc lên.
Là ảo giác của cậu à?
Túc Lê quay lại chân mình, không khỏi thở dài.
Lần đầu tiên thử bước đi, khống chế linh lực không tốt, không áng chừng được cường độ chân trái chân phải, mới bước đầu tiên đã ngã sấp mặt.
Phong Yêu đứng ngoài hiên, nương theo tấm rèm che giấu bản thân. Vừa rồi y thấy bé con sắp ngã, không nhịn được nên mới ra tay giúp một phen, suýt bị con rối phát hiện. Thấy Túc Lê lại túm ghế muốn đứng dậy, y không khỏi bị sự nỗ lực đó thu hút. Đứa trẻ nhỏ xíu vịn ghế, lảo đảo lung lay, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên ---
Không ngã, còn đi thêm được bước nữa.
Phong linh đã chuẩn bị sẵn tản mất, Phong Yêu nhìn đứa nhỏ tập tễnh học đi, càng cau mày.
Túc Lê mặc một bộ áo ngủ màu hồng xanh, đằng sau còn may hai cái tai xù, cái đầu nhỏ cũng bông xù. Phong Yêu có thể nhìn ra đứa trẻ này đang rất nỗ lực. Con non trời sinh tàn tật của yêu tộc khác với con non bình thường, con non bình thường tuổi này đã có thể chạy có thể nhảy có thể nói, có những đứa thiên phú tốt còn được cha mẹ dạy dẫn linh tu luyện.
Con non trong tộc Phong Yêu vừa sinh đã có thể bay lượn, nên y chưa từng thấy con non nào nhỏ yếu như vậy, đến cả khả năng đi đứng cơ bản nhất cũng không có, hoàn toàn không có năng lực tự vệ.
Đứa trẻ này là con non trời sinh tàn tật, cũng là đứa con được Túc Thanh Phong nâng niu trong lòng bàn tay.
Quá yếu. Y vốn định bắt cóc nó, tìm hiểu cho rõ tình trạng của mảnh vỡ rồi trả lại cho Túc Thanh Phong, nhưng xem chừng y mà mang đứa nhỏ này đi, chỉ e nó không sống nổi trong hang ổ của y quá nửa ngày.
Có tiếng bước chân, Phong Yêu lùi về sau, ẩn nấp trong gió.
Ba Túc và bác sĩ Bạch vừa xác nhận thực đơn mới cho Túc Lê, tình trạng của bé bé nhà hắn có chuyển biến tốt đẹp, có thể thử cho ăn đồ của yêu tộc. Hắn và bác sĩ Bạch mới tới phòng khách đã thấy đứa nhỏ đang cố gắng tập đi ở chỗ sô pha.
Ba Túc hốt hoảng, đang định lên tiếng đã bị bác sĩ Bạch cản. Bác sĩ nhấc cặp kính lão nặng nề: “Đừng lo, để thằng bé thử một chút.”
Bàn tay giơ ra của con rối khựng lại giữa không trung, Túc Lê vịn ghế sô pha đi từng bước. Ban đầu dùng linh lực điều khiển chân di chuyển đúng là hơi khó, nhưng sau vài bước cậu đã nắm được cường độ. Đi thì mới biết, cơ thể này quá yếu. Đúng là cậu có thể dùng linh lực để điều khiển chân mình, nhưng chân cậu lại hoàn toàn không có khả năng chống đỡ sức nặng của cơ thể.
Cơ thể này chưa từng bước đi, xương cốt kinh mạch đều yếu. Đi được vài bước Túc Lê đã biết ngoài việc tập đi thì có lẽ cậu còn phải tốn thời gian khơi thông kinh mạch, rèn luyện xương cốt, chí ít phải tới trình độ của một đứa bé khỏe mạnh của nhân tộc.
“Bé bé!”
Túc Lê giật mình, nhìn thấy ba Túc đứng cách mình không xa.
Bị mất tập trung nên cậu không điều khiển đúng, lảo đảo ngã về phía trước. Lần này đã có ba Túc phi thân tới, vững vàng ôm chặt đứa nhỏ vào lòng.
Trên người ba Túc luôn có một mùi hương rất ấm áp, Túc Lê được cha ôm, cảm giác mình được bao bọc bởi mùi hương, cơ thể đang mỏi mệt nháy mắt thả lỏng.
“Bé bé siêu quá đi mất, chân có mỏi không con?”
Ba Túc khó mà miêu tả được tâm tình của mình lúc này. Từ hôm qua bé bé bắt đầu nói chuyện, hắn đã sống trong vui sướng, không ngờ hôm nay con còn có thể uống sữa bột của yêu tộc, tập đi. Những chuyện hắn chưa từng dám tưởng tượng trong suốt hai năm qua, lại đang thật sự diễn ra trước mắt hắn.
Túc Lê bắt đầu thấy buồn ngủ, mặc dù thần hồn của cậu hùng mạnh, nhưng xác thịt lại quá yếu.
Chỉ thử dùng linh lực kết nối kinh mạch để đi lại mà đã mệt tới mức này.
Ba Túc không thấy con trả lời, nhìn lại thì bé cưng đã gục đầu, cứ thế nằm ngủ trong ngực hắn.
“Để thằng bé ngủ đi.” Bác sĩ Bạch cầm tay đứa nhỏ: “Trời sinh tàn tật mà khôi phục được đã là kì tích rồi.”
“Vậy là sao? Tình huống này của thằng bé có bình thường không?” Ba Túc ôm con: “Mấy ngày trước thằng bé còn không biết tự ăn không biết nói, nhưng tự dưng hôm nay...”
“Vẫn có trường hợp con non bẩm sinh tàn tật trở nên khỏe mạnh, nhưng cái này cần sự nỗ lực và rèn luyện dài ngày.” Bác sĩ Bạch nhấc kính: “Yêu trời sinh là sự tồn tại kết nối linh khí đất trời, lấy đứa út nhà anh làm ví dụ, mới hai tuổi đã có thể sử dụng linh lực. Nhưng trời sinh tàn tật lại khác, những đứa trẻ đó không được linh khí đất trời yêu thương, linh mạch bẩm sinh bị phế, hầu hết đều là giống Túc Lê hai năm vừa rồi. Con non bình thường chỉ cần 1 năm đã có thể nói chuyện, con non tàn tật sẽ phải mất 10 năm, thậm chí là 20 năm mới phát triển trí lực.”
Bác sĩ Bạch hiền từ xoa đầu đứa nhỏ: “Nhưng Túc Lê lại khác, thằng bé đã bắt đầu có dấu hiệu phát triển, chỉ là chậm hơn một chút, gia đình phải kiên nhẫn đồng hành. Mọi việc nên tiến hành theo chất lượng.”
Ba Túc gật đầu, như vậy đã là tốt lắm rồi!
Bác sĩ Bạch cười, ông định thu tay về, lại đột nhiên thấy vài sợi tóc nhạt màu lẫn trong mái tóc đen của đứa trẻ.
“Sao vậy?” Ba Túc nhận thấy ánh nhìn nghiêm túc của bác sĩ đằng sau cặp kính, tay còn vạch tóc Túc Lê ra. Hắn lần theo động tác của ông nhìn thử, thấy chỗ đó có mấy sợi tóc sáng màu.
“Đây là?! Thần Loan Điểu?” Ba Túc không khỏi kinh ngạc. Trong tộc Thần Loan Điểu có rất nhiều chim lông trắng, chẳng lẽ con hắn đã kế thừa được huyết thống của vợ!
Ánh mắt bác sĩ Bạch lại lóe lên sự nghi hoặc.
Mấy sợi tóc này không phải là lông vũ thuần huyết thống Thần Loan Điểu, đuôi tóc ánh màu đỏ thẫm, giống dấu hiệu phản tổ.
“Có thể lắm, Túc Lê sẽ khỏe lên thôi.” Ông cười, có thể là nhìn nhầm rồi.
- -
Khi Túc Lê tỉnh lại, trong phòng nhi đồng chỉ có mình cậu, giường của em trai không có ai.
Bên ngoài loáng thoáng tiếng kêu khóc và tiếng anh trai phàn nàn, càng làm bật lên sự yên tĩnh trong căn phòng.
Hiệu quả cách âm đúng là kì diệu, quả nhiên thế giới này có rất nhiều thứ cậu không biết.
Túc Lê ngồi dậy, tụ lực quan sát tình trạng kinh mạch trong cơ thể. Lúc chiều cậu điều khiển chân đi đường thật ra đã giúp nới kinh mạch ra được một chút, nhưng vẫn cần kiên trì tới khi nó hoàn toàn khôi phục như trước.
Có điều, cậu đầu thai thành công đã là một chuyện rất may mắn, nếu không có cơ hội này, có lẽ cậu đã tan thành tro bụi từ khi độ kiếp thất bại.
Chẳng mấy khi xung quanh không có ai, Túc Lê định tiếp tục khơi thông kinh mạch, đột nhiên nghe được tiếng gió lạ.
Cậu mở mắt, nhìn thấy Phong Yêu nhẹ nhàng chui qua cửa sổ.
Túc Lê lập tức cảnh giác, yên bình quá nên cậu quên mất còn tai hoạ ngầm này nữa.
Phong Yêu hôm nay rõ ràng trông chật vật hơn tối qua rất nhiều, thương tích vì lôi kiếp của y vẫn chưa hồi phục đã bị thêm vài vết thương mới, nhất là vị trí cánh tay, có dấu hiệu ngày càng nghiêm trọng. Chuyện tối qua không phải là mơ... Túc Lê nhớ khi mình chạm vào mảnh vỡ khiến thần lực bùng nổ, Phong Yêu đã che cho cậu và em trai, bảo vệ cả hai.
Vậy vết thương trên tay y hẳn là từ đêm hôm qua.
“Nhóc rất kì lạ.” Tiếng Phong Yêu khàn khàn.
Y đã ẩn núp rất lâu, từ khi tên bác sĩ có huyết thống Bạch Trạch kia đến kiểm tra cho tới lúc đứa nhỏ này ngủ, gần như quan sát tất cả biểu hiện của nó. Nhưng nghe lỏm bác sĩ chẩn đoán, y mới phát hiện vấn đề.
Trong mắt những người khác, Túc Lê là tự dưng tập đi. Nhưng Phong Yêu biết, trước khi tập đi đứa bé này đã đẩy bóng xốp lăn ra xa để đuổi con rối canh giữ bên cạnh mình. Còn nữa, ngay trước khi y vào phòng, Túc Lê còn ngồi khoanh chân, tư thế rõ ràng là chuẩn bị tu luyện.
Một con non trời sinh tàn tật không thể nào thông minh như đứa bé này, chứ đừng nói là tu luyện.
Lúc ngã, Túc Lê lại không cảm nhận được tiếp xúc thân mật với sàn nhà, mà có cơn gió thoảng qua, sau đó cậu úp mặt vào cái chăn mềm. Bảo mẫu ở đằng kia phát hiện, mặc kệ bóng xốp, vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy. Sau đó ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm cái gì.
Túc Lê cau mày, nhìn ra cửa sổ sát đất. Rèm được gió thổi hơi nhấc lên.
Là ảo giác của cậu à?
Túc Lê quay lại chân mình, không khỏi thở dài.
Lần đầu tiên thử bước đi, khống chế linh lực không tốt, không áng chừng được cường độ chân trái chân phải, mới bước đầu tiên đã ngã sấp mặt.
Phong Yêu đứng ngoài hiên, nương theo tấm rèm che giấu bản thân. Vừa rồi y thấy bé con sắp ngã, không nhịn được nên mới ra tay giúp một phen, suýt bị con rối phát hiện. Thấy Túc Lê lại túm ghế muốn đứng dậy, y không khỏi bị sự nỗ lực đó thu hút. Đứa trẻ nhỏ xíu vịn ghế, lảo đảo lung lay, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên ---
Không ngã, còn đi thêm được bước nữa.
Phong linh đã chuẩn bị sẵn tản mất, Phong Yêu nhìn đứa nhỏ tập tễnh học đi, càng cau mày.
Túc Lê mặc một bộ áo ngủ màu hồng xanh, đằng sau còn may hai cái tai xù, cái đầu nhỏ cũng bông xù. Phong Yêu có thể nhìn ra đứa trẻ này đang rất nỗ lực. Con non trời sinh tàn tật của yêu tộc khác với con non bình thường, con non bình thường tuổi này đã có thể chạy có thể nhảy có thể nói, có những đứa thiên phú tốt còn được cha mẹ dạy dẫn linh tu luyện.
Con non trong tộc Phong Yêu vừa sinh đã có thể bay lượn, nên y chưa từng thấy con non nào nhỏ yếu như vậy, đến cả khả năng đi đứng cơ bản nhất cũng không có, hoàn toàn không có năng lực tự vệ.
Đứa trẻ này là con non trời sinh tàn tật, cũng là đứa con được Túc Thanh Phong nâng niu trong lòng bàn tay.
Quá yếu. Y vốn định bắt cóc nó, tìm hiểu cho rõ tình trạng của mảnh vỡ rồi trả lại cho Túc Thanh Phong, nhưng xem chừng y mà mang đứa nhỏ này đi, chỉ e nó không sống nổi trong hang ổ của y quá nửa ngày.
Có tiếng bước chân, Phong Yêu lùi về sau, ẩn nấp trong gió.
Ba Túc và bác sĩ Bạch vừa xác nhận thực đơn mới cho Túc Lê, tình trạng của bé bé nhà hắn có chuyển biến tốt đẹp, có thể thử cho ăn đồ của yêu tộc. Hắn và bác sĩ Bạch mới tới phòng khách đã thấy đứa nhỏ đang cố gắng tập đi ở chỗ sô pha.
Ba Túc hốt hoảng, đang định lên tiếng đã bị bác sĩ Bạch cản. Bác sĩ nhấc cặp kính lão nặng nề: “Đừng lo, để thằng bé thử một chút.”
Bàn tay giơ ra của con rối khựng lại giữa không trung, Túc Lê vịn ghế sô pha đi từng bước. Ban đầu dùng linh lực điều khiển chân di chuyển đúng là hơi khó, nhưng sau vài bước cậu đã nắm được cường độ. Đi thì mới biết, cơ thể này quá yếu. Đúng là cậu có thể dùng linh lực để điều khiển chân mình, nhưng chân cậu lại hoàn toàn không có khả năng chống đỡ sức nặng của cơ thể.
Cơ thể này chưa từng bước đi, xương cốt kinh mạch đều yếu. Đi được vài bước Túc Lê đã biết ngoài việc tập đi thì có lẽ cậu còn phải tốn thời gian khơi thông kinh mạch, rèn luyện xương cốt, chí ít phải tới trình độ của một đứa bé khỏe mạnh của nhân tộc.
“Bé bé!”
Túc Lê giật mình, nhìn thấy ba Túc đứng cách mình không xa.
Bị mất tập trung nên cậu không điều khiển đúng, lảo đảo ngã về phía trước. Lần này đã có ba Túc phi thân tới, vững vàng ôm chặt đứa nhỏ vào lòng.
Trên người ba Túc luôn có một mùi hương rất ấm áp, Túc Lê được cha ôm, cảm giác mình được bao bọc bởi mùi hương, cơ thể đang mỏi mệt nháy mắt thả lỏng.
“Bé bé siêu quá đi mất, chân có mỏi không con?”
Ba Túc khó mà miêu tả được tâm tình của mình lúc này. Từ hôm qua bé bé bắt đầu nói chuyện, hắn đã sống trong vui sướng, không ngờ hôm nay con còn có thể uống sữa bột của yêu tộc, tập đi. Những chuyện hắn chưa từng dám tưởng tượng trong suốt hai năm qua, lại đang thật sự diễn ra trước mắt hắn.
Túc Lê bắt đầu thấy buồn ngủ, mặc dù thần hồn của cậu hùng mạnh, nhưng xác thịt lại quá yếu.
Chỉ thử dùng linh lực kết nối kinh mạch để đi lại mà đã mệt tới mức này.
Ba Túc không thấy con trả lời, nhìn lại thì bé cưng đã gục đầu, cứ thế nằm ngủ trong ngực hắn.
“Để thằng bé ngủ đi.” Bác sĩ Bạch cầm tay đứa nhỏ: “Trời sinh tàn tật mà khôi phục được đã là kì tích rồi.”
“Vậy là sao? Tình huống này của thằng bé có bình thường không?” Ba Túc ôm con: “Mấy ngày trước thằng bé còn không biết tự ăn không biết nói, nhưng tự dưng hôm nay...”
“Vẫn có trường hợp con non bẩm sinh tàn tật trở nên khỏe mạnh, nhưng cái này cần sự nỗ lực và rèn luyện dài ngày.” Bác sĩ Bạch nhấc kính: “Yêu trời sinh là sự tồn tại kết nối linh khí đất trời, lấy đứa út nhà anh làm ví dụ, mới hai tuổi đã có thể sử dụng linh lực. Nhưng trời sinh tàn tật lại khác, những đứa trẻ đó không được linh khí đất trời yêu thương, linh mạch bẩm sinh bị phế, hầu hết đều là giống Túc Lê hai năm vừa rồi. Con non bình thường chỉ cần 1 năm đã có thể nói chuyện, con non tàn tật sẽ phải mất 10 năm, thậm chí là 20 năm mới phát triển trí lực.”
Bác sĩ Bạch hiền từ xoa đầu đứa nhỏ: “Nhưng Túc Lê lại khác, thằng bé đã bắt đầu có dấu hiệu phát triển, chỉ là chậm hơn một chút, gia đình phải kiên nhẫn đồng hành. Mọi việc nên tiến hành theo chất lượng.”
Ba Túc gật đầu, như vậy đã là tốt lắm rồi!
Bác sĩ Bạch cười, ông định thu tay về, lại đột nhiên thấy vài sợi tóc nhạt màu lẫn trong mái tóc đen của đứa trẻ.
“Sao vậy?” Ba Túc nhận thấy ánh nhìn nghiêm túc của bác sĩ đằng sau cặp kính, tay còn vạch tóc Túc Lê ra. Hắn lần theo động tác của ông nhìn thử, thấy chỗ đó có mấy sợi tóc sáng màu.
“Đây là?! Thần Loan Điểu?” Ba Túc không khỏi kinh ngạc. Trong tộc Thần Loan Điểu có rất nhiều chim lông trắng, chẳng lẽ con hắn đã kế thừa được huyết thống của vợ!
Ánh mắt bác sĩ Bạch lại lóe lên sự nghi hoặc.
Mấy sợi tóc này không phải là lông vũ thuần huyết thống Thần Loan Điểu, đuôi tóc ánh màu đỏ thẫm, giống dấu hiệu phản tổ.
“Có thể lắm, Túc Lê sẽ khỏe lên thôi.” Ông cười, có thể là nhìn nhầm rồi.
- -
Khi Túc Lê tỉnh lại, trong phòng nhi đồng chỉ có mình cậu, giường của em trai không có ai.
Bên ngoài loáng thoáng tiếng kêu khóc và tiếng anh trai phàn nàn, càng làm bật lên sự yên tĩnh trong căn phòng.
Hiệu quả cách âm đúng là kì diệu, quả nhiên thế giới này có rất nhiều thứ cậu không biết.
Túc Lê ngồi dậy, tụ lực quan sát tình trạng kinh mạch trong cơ thể. Lúc chiều cậu điều khiển chân đi đường thật ra đã giúp nới kinh mạch ra được một chút, nhưng vẫn cần kiên trì tới khi nó hoàn toàn khôi phục như trước.
Có điều, cậu đầu thai thành công đã là một chuyện rất may mắn, nếu không có cơ hội này, có lẽ cậu đã tan thành tro bụi từ khi độ kiếp thất bại.
Chẳng mấy khi xung quanh không có ai, Túc Lê định tiếp tục khơi thông kinh mạch, đột nhiên nghe được tiếng gió lạ.
Cậu mở mắt, nhìn thấy Phong Yêu nhẹ nhàng chui qua cửa sổ.
Túc Lê lập tức cảnh giác, yên bình quá nên cậu quên mất còn tai hoạ ngầm này nữa.
Phong Yêu hôm nay rõ ràng trông chật vật hơn tối qua rất nhiều, thương tích vì lôi kiếp của y vẫn chưa hồi phục đã bị thêm vài vết thương mới, nhất là vị trí cánh tay, có dấu hiệu ngày càng nghiêm trọng. Chuyện tối qua không phải là mơ... Túc Lê nhớ khi mình chạm vào mảnh vỡ khiến thần lực bùng nổ, Phong Yêu đã che cho cậu và em trai, bảo vệ cả hai.
Vậy vết thương trên tay y hẳn là từ đêm hôm qua.
“Nhóc rất kì lạ.” Tiếng Phong Yêu khàn khàn.
Y đã ẩn núp rất lâu, từ khi tên bác sĩ có huyết thống Bạch Trạch kia đến kiểm tra cho tới lúc đứa nhỏ này ngủ, gần như quan sát tất cả biểu hiện của nó. Nhưng nghe lỏm bác sĩ chẩn đoán, y mới phát hiện vấn đề.
Trong mắt những người khác, Túc Lê là tự dưng tập đi. Nhưng Phong Yêu biết, trước khi tập đi đứa bé này đã đẩy bóng xốp lăn ra xa để đuổi con rối canh giữ bên cạnh mình. Còn nữa, ngay trước khi y vào phòng, Túc Lê còn ngồi khoanh chân, tư thế rõ ràng là chuẩn bị tu luyện.
Một con non trời sinh tàn tật không thể nào thông minh như đứa bé này, chứ đừng nói là tu luyện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương