Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều
Chương 8: Ăn cháo
Edit: Ry
Túc Lê uống xong sữa bột thì nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyển đổi linh lực vừa mới hấp thụ thành của mình. Ba Túc gọi điện xong lại bắt đầu bận rộn, giữa chừng còn phải nghe mấy cuộc điện thoại, chỉ có bảo mẫu chăm hai anh em.
Cũng may là em trai Túc Minh quậy phá nên sự chú ý của bảo mẫu dồn hết sang thằng bé, tạo cơ hội cho Túc Lê tu luyện.
Tới trưa ba Túc vẫn chưa xong việc, hắn đi pha sữa cho hai đứa nhỏ, lại nấu thêm chút cháo bột. Vì săn sóc cho Túc Lê có thể chất khác biệt nên trong nhà luôn có gạo bình thường, nhưng bác sĩ Bạch đã nói bé bé có thể ăn thử đồ của yêu tộc, trưa nay nấu đồ ăn ba Túc không tách ra nữa.
“Sao lại không tìm được? Yêu cầu ta đưa ra đâu có nhiều.” Ba Túc vừa cầm cái bát nhỏ múc cháo, vừa trao đổi với người quản lý của Cục Quản Yêu. Tiểu Hứa từ chức đồng nghĩa với hắn chỉ có thể thuê yêu quái khác tới trông con, mà mấy cái tuyển dụng yêu quái kiểu này luôn do Cục Quản Yêu phụ trách. Nhưng giờ tay quản lý lại dám gọi điện tới bảo hắn là không thể tuyển được người ngay.
“Vâng. Túc đại nhân, ngài cũng biết là bây giờ yêu tộc mình ít người, yêu quái có thể trà trộn vào xã hội loài người đi làm lại càng ít.” Quản lý của Cục Quản Yêu uyển chuyển nói: “Đến Tiểu Hứa cũng là chúng tôi mất 3 tháng mới tìm được, yêu quái thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của ngài giống cô ấy thật sự rất hiếm.” Thật ra đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là yêu cầu của Túc đại nhân quá khó để thỏa mãn. Cái thông báo tuyển dụng mới dài như sớ, yêu cầu phức tạp hơn cả lần trước thuê Tiểu Hứa, lại còn nhất định phải là yêu quái thuộc tính phong, biết dỗ trẻ con, biết hô mưa gọi bão các kiểu.
Chuyện độ kiếp ở núi Tức Linh y còn chưa tính sổ với con Phong Yêu kia đâu, cục khí tượng còn tưởng chuyện này là sự kiện đặc biệt, báo lại cho Cục Quản Yêu bọn họ. Giờ lại còn gọi mưa gọi gió, cục khí tượng là bên đầu tiên không đồng ý.
Tu vi cao, thuộc tính phong, mặt hiền, giỏi hát giỏi múa, biết nấu cơm, biết thay tã...
Y biết phải đi đâu để tìm yêu quái như vậy tới làm bảo mẫu đây? Huống hồ hai vị này huyết thống cao quý, yêu quái bình thường tới gần con của họ sẽ không chịu nổi uy áp phải hiện nguyên hình, mà yêu quái huyết thống cao quý thì đời nào đi làm bảo mẫu cho nhà người ta? Lại còn đứa nhỏ trời sinh yếu đuối nhà ổng nữa, sức khỏe không tốt, không cho phép dùng yêu thuật trong nhà, kiểu này lỡ mà sơ sẩy một cái là sẽ bị hai đại yêu quái hỏi thăm. Một đống điều kiện như thế, yêu quái nào dám ứng?
Quản lý của Cục Quản Yêu càng nghĩ càng thấy trước đó mình tìm được Tiểu Hứa đúng là tích phúc mấy đời.
“Cậu thử tìm cho ta đi, nếu thật sự không được nữa thì có thể bỏ bớt vài yêu cầu.” Ba Túc đau đầu, lỡ mà không tìm được thì có khi hắn sẽ phải xin tạm nghỉ việc để ở nhà chăm con.
-
Sáng nay Túc Lê đã cố gắng nới linh mạch của mình ra thêm một chút, tiếp tục hành trình hồi phục sức khỏe. Cậu có thể dùng linh lực để điều khiển cơ thể đi lại, nhưng việc này tạo thành gánh nặng quá lớn, thân xác yếu ớt không chống đỡ nổi việc vận hành linh lực quá lâu. Để hoàn toàn chữa trị cơ thể này thì chỉ có tiến hành theo chất lượng, cho đến khi cậu có thể chạy nhảy như trẻ em nhân tộc bình thường.
Chưa đi được mấy bước người đã rã rời.
Túc Lê đành ngồi xuống nghỉ, đi được vài bước lại nghỉ. Động tác tập luyện này của cậu dẫn tới sự tò mò của em trai, thằng bé chớp chớp mắt nhìn một hồi, sau đó đứng dậy vỗ tay, reo lên: “Anh! Đi kìa!”
Túc Minh khỏe mạnh hơn Túc Lê nhiều, có thể chạy có thể nhảy, bảo mẫu còn suýt không theo kịp. Bé con thấy Túc Lê tập đi, tò mò lại gần tóm tay, kết quả kéo một cái đã kéo ngã Túc Lê, thế là sững sờ, có vẻ như không ngờ kéo nhẹ một cái anh đã ngã, sốt ruột kêu: “Anh ơi! Đi!”
Túc Lê bám vào ghế sô pha đứng dậy, chân giẫm lên tấm thảm lông xù, thở dài thườn thượt.
Cậu không phải em bé hai tuổi, nhưng em trai cậu mới hai tuổi thật.
Thấy Túc Minh lại định kéo tay mình, Túc Lê đành phải mềm giọng nói: “Anh tự đi.”
Cũng chẳng biết Túc Minh có nghe hiểu không, thấy anh trai chập chững đi về phía trước thì ngoẹo đầu nhìn, sau đó sự chú ý đã bị quả bóng xốp trong tay bảo mẫu thu hút.
Ba Túc nói chuyện điện thoại xong cầm hai bát cháo tới phòng khách, thấy Túc Lê đang bám vào ghế sô pha tập đi. Bé con đã đi tốt hơn lần đầu tiên nhiều, đầu tiên là vịn mép ghế đứng dậy, sau đó giơ hai tay về phía trước, loạng choạng chập chững đi mấy bước, lúc sắp ngã thì lại bám vào ghế.
Ba Túc nhìn mà nhũn hết cả tim, vội vàng đặt bát cháo xuống cầm điện thoại quay video.
Đợi đến khi Túc Lê chú ý cha đang đứng ở đầu kia phòng khách, ba Túc đã xúc động không thôi vì cậu có thể đi đường, bưng bát cháo tới hết lời khen ngợi, thái quá đến mức Túc Lê còn tưởng không phải mình vừa đi hai bước trước mặt cha, mà là mới bay lên trời.
“Bé bé, hôm nay mình ăn cháo nhé.”
Trong nhà có chuẩn bị bàn ăn cho trẻ em, ba Túc bế Túc Minh lên một cái ghế, đeo yếm cẩn thận xong mới đưa thìa cho con trai út. Cháo gạo đầy linh khí với bé con là một thứ cực hấp dẫn, Túc Minh vừa cầm thìa đã lập tức xúc ăn, tư thế rất thành thạo, bảo mẫu đứng sẵn bên cạnh đợi lau miệng cho nhóc.
Sức ăn của bé út luôn rất tốt, nhưng so ra thì sức ăn của bé hai chỉ bình thường.
Lúc đặt bát cháo lên, ba Túc cứ nghĩ bé bé sẽ ăn cháo giống như em trai, dù sao linh khí tản ra từ cháo gạo có sức hấp dẫn rất mạnh với con non. Nhưng biểu hiện của Túc Lê lại rất bình thường, thậm chí chỉ chăm chăm nhìn em trai đang ăn.
Ba Túc cầm thìa, hắn đã đút bé bé ăn rất nhiều lần, cũng không biết là cháo đổi gạo khác thì bé bé có ăn được không.
Túc Lê chỉ có hứng thú với sữa bột, nhưng cũng hết hồn trước trạng thái ăn như gió bão của em trai, như thể bát cháo đó là mĩ vị hiếm có vậy. Cậu chần chừ, mấy thứ này thật sự ngon đến vậy sao?
Đang mải nghĩ, ngẩng lên đã thấy ánh mắt chờ mong của ba Túc, cùng với bát cháo trước mặt.
“Bé bé há miệng nào, a ---”
Túc Lê đành phải há miệng, sau đó một thìa cháo được đưa vào miệng.
So với sữa bột uống buổi sáng, cháo sền sệt hơn, vừa nhuyễn vừa dẻo, còn có mùi ngọt rất thơm. Túc Lê chưa kịp nhấm nháp hương vị đã nuốt xuống, cháo xuống bụng, linh khí cũng tản ra.
Linh khí??
Túc Lê sững sờ, một lần nữa nhìn cái bát trong tay ba Túc. Chuyện gì vậy, cậu nhớ là trước kia cháo và sữa của mình chưa bao giờ có linh khí... Mà linh khí trong bát cháo này còn đặc hơn cả trong sữa, một thìa cháo ngang với mấy ngụm sữa.
Ba Túc lo lắng bé bé không thích, lúc cho ăn rất cẩn thận quan sát trạng thái của con.
Một thìa, hai thìa, ba thìa... Đến thìa thứ tư, không đợi ba Túc thổi nguội, bé bé đã tự động há miệng, mắt sáng long lanh nhìn hắn.
!
Bé bé thích.
Túc Lê không kiềm được há miệng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của cha mới lại thấy xấu hổ trước hành vi của mình. Cậu ngậm miệng, nhìn cái thìa trong tay cha.
Ba Túc đã múc cháo đưa tới miệng, bé con lại mím môi.
“Bé bé?” Ba Túc thấy Túc Lê nhìn tay mình, nháy mắt nghĩ tới một chuyện, đè nén kích động nhỏ giọng hỏi: “Bé bé muốn tự ăn à?”
Túc Lê gật đầu.
Ba Túc cẩn thận giơ thìa ra, sau đó thấy cái tay nhỏ xíu núc ních cầm lấy, giống như hai ngày qua ôm bình sữa.
Nhưng cán thìa nhỏ hơn bình sữa nhiều, Túc Lê không cầm được, ngón tay nắm hờ làm rơi thìa, cũng may ba Túc nhanh tay nhanh mắt bắt được.
Túc Lê: “...” Thật ê mặt, ngay cả thìa cũng không cầm được.
Ba Túc hết sức kiên nhẫn đưa lại thìa cho Túc Lê, gỡ từng ngón tay của bé con ra, sau đó đặt thìa vào lòng bàn tay, nhỏ nhẹ dạy: “Bé bé không cần phải nắm chặt đâu, con nắm đây này, đúng rồi, gập ngón tay lại.”
Túc Lê sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai, cậu đã xác định được sức lực ngón tay cần, lần này cầm rất chắc.
Ba Túc hồi hộp đứng xem, thấy bé bé nghiêm mặt cầm thìa, nín thở chờ mong bé con múc thìa cháo đầu tiên, sau đó đưa được vào miệng.
Lần đầu tiên Túc Lê biết tự ăn là một việc khó khăn như vậy. Dù cậu không ngửi được mùi linh khí trong cháo, nhưng vẫn có cảm giác sau một hồi gian lao cuối cùng cũng ăn được miếng cơm đầu tiên. Nhất là khi linh khí tản ra trong cơ thể, Túc Lê có cảm giác rất lạ, thấy còn thành tựu hơn cả lúc thành công rèn ra linh khí.
“Bé bé, nhìn đây nào!”
Túc Lê hoàn hồn, ngẩng đầu thì thấy ánh sáng lóe lên.
Bé con còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy cha không nói gì nữa thì lại tập trung vào bát cháo, xúc từng thìa từng thìa ăn sạch.
Là con Phượng Hoàng được đất trời linh khí yêu thương, lần đầu tiên Túc Lê thấy tu luyện thật khó.
Ba Túc chụp ảnh xong, cảm thấy ảnh hoàn toàn không thể hiện được sự nỗ lực của bé bé. Thế là lẳng lặng quay video, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
-
Quản lý của Cục Quản Yêu đau đầu hết hơi giúp Túc Thanh Phong tuyển bảo mẫu, còn phải vội vàng xử lý vụ thời tiết lạ thường ở núi Tức Linh, đang rảnh rỗi lướt vòng bạn bè thấy động thái mới nhất của Túc Thanh Phong.
Túc đại nhân: Chúc mừng bé Lê lần đầu tiên tự xúc đồ ăn! [video]
Bên dưới đã có rất nhiều đại yêu bấm like, y cũng tiện tay like một cái, ngẩng lên thì thấy Phong Yêu ngồi đối diện đã kí xong thỏa thuận. Quản lý thở phào nhẹ nhõm: “Kí xong là được, lần tới ngài độ kiếp thì nhớ báo trước cho chúng tôi một tiếng, như thế thì chúng tôi mới có thể chuẩn bị phương án đề phòng.”
“Bây giờ không có đơn giản như ngày xưa tìm đại một ngọn núi độ kiếp là xong đâu, một chút động tĩnh của ngài cũng sẽ khiến nhân tộc sợ hãi, nên chú ý một chút.”
Phong Yêu rủ mắt không nói gì, trả bút máy cho người quản lý.
Quản lý lấy lại thỏa thuận, vô tình để lộ tờ giấy màu vừa in bên dưới, quảng cáo tuyển dụng màu sắc tươi sáng cực kì bắt mắt. Phong Yêu nhìn tờ quảng cáo kia, cái tên Túc Thanh Phong ghi trên đó khiến y chú ý: “Đây là cái gì?”
“À, Túc đại nhân ấy mà, miêu yêu trước giờ chăm sóc con ngài ấy nghỉ làm, ngài ấy đang tìm bảo mẫu.”
Quản lý nói xong khựng lại, thấy Phong Yêu có vẻ hứng thú với việc này thì lập tức hỏi: “Đại nhân, trong tộc ngài có ai làm nghề giúp việc hay là bảo mẫu không?”
[Tác giả có lời muốn nói]
Phong Yêu:....?
(Tui được không?)
Túc Lê uống xong sữa bột thì nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyển đổi linh lực vừa mới hấp thụ thành của mình. Ba Túc gọi điện xong lại bắt đầu bận rộn, giữa chừng còn phải nghe mấy cuộc điện thoại, chỉ có bảo mẫu chăm hai anh em.
Cũng may là em trai Túc Minh quậy phá nên sự chú ý của bảo mẫu dồn hết sang thằng bé, tạo cơ hội cho Túc Lê tu luyện.
Tới trưa ba Túc vẫn chưa xong việc, hắn đi pha sữa cho hai đứa nhỏ, lại nấu thêm chút cháo bột. Vì săn sóc cho Túc Lê có thể chất khác biệt nên trong nhà luôn có gạo bình thường, nhưng bác sĩ Bạch đã nói bé bé có thể ăn thử đồ của yêu tộc, trưa nay nấu đồ ăn ba Túc không tách ra nữa.
“Sao lại không tìm được? Yêu cầu ta đưa ra đâu có nhiều.” Ba Túc vừa cầm cái bát nhỏ múc cháo, vừa trao đổi với người quản lý của Cục Quản Yêu. Tiểu Hứa từ chức đồng nghĩa với hắn chỉ có thể thuê yêu quái khác tới trông con, mà mấy cái tuyển dụng yêu quái kiểu này luôn do Cục Quản Yêu phụ trách. Nhưng giờ tay quản lý lại dám gọi điện tới bảo hắn là không thể tuyển được người ngay.
“Vâng. Túc đại nhân, ngài cũng biết là bây giờ yêu tộc mình ít người, yêu quái có thể trà trộn vào xã hội loài người đi làm lại càng ít.” Quản lý của Cục Quản Yêu uyển chuyển nói: “Đến Tiểu Hứa cũng là chúng tôi mất 3 tháng mới tìm được, yêu quái thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của ngài giống cô ấy thật sự rất hiếm.” Thật ra đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là yêu cầu của Túc đại nhân quá khó để thỏa mãn. Cái thông báo tuyển dụng mới dài như sớ, yêu cầu phức tạp hơn cả lần trước thuê Tiểu Hứa, lại còn nhất định phải là yêu quái thuộc tính phong, biết dỗ trẻ con, biết hô mưa gọi bão các kiểu.
Chuyện độ kiếp ở núi Tức Linh y còn chưa tính sổ với con Phong Yêu kia đâu, cục khí tượng còn tưởng chuyện này là sự kiện đặc biệt, báo lại cho Cục Quản Yêu bọn họ. Giờ lại còn gọi mưa gọi gió, cục khí tượng là bên đầu tiên không đồng ý.
Tu vi cao, thuộc tính phong, mặt hiền, giỏi hát giỏi múa, biết nấu cơm, biết thay tã...
Y biết phải đi đâu để tìm yêu quái như vậy tới làm bảo mẫu đây? Huống hồ hai vị này huyết thống cao quý, yêu quái bình thường tới gần con của họ sẽ không chịu nổi uy áp phải hiện nguyên hình, mà yêu quái huyết thống cao quý thì đời nào đi làm bảo mẫu cho nhà người ta? Lại còn đứa nhỏ trời sinh yếu đuối nhà ổng nữa, sức khỏe không tốt, không cho phép dùng yêu thuật trong nhà, kiểu này lỡ mà sơ sẩy một cái là sẽ bị hai đại yêu quái hỏi thăm. Một đống điều kiện như thế, yêu quái nào dám ứng?
Quản lý của Cục Quản Yêu càng nghĩ càng thấy trước đó mình tìm được Tiểu Hứa đúng là tích phúc mấy đời.
“Cậu thử tìm cho ta đi, nếu thật sự không được nữa thì có thể bỏ bớt vài yêu cầu.” Ba Túc đau đầu, lỡ mà không tìm được thì có khi hắn sẽ phải xin tạm nghỉ việc để ở nhà chăm con.
-
Sáng nay Túc Lê đã cố gắng nới linh mạch của mình ra thêm một chút, tiếp tục hành trình hồi phục sức khỏe. Cậu có thể dùng linh lực để điều khiển cơ thể đi lại, nhưng việc này tạo thành gánh nặng quá lớn, thân xác yếu ớt không chống đỡ nổi việc vận hành linh lực quá lâu. Để hoàn toàn chữa trị cơ thể này thì chỉ có tiến hành theo chất lượng, cho đến khi cậu có thể chạy nhảy như trẻ em nhân tộc bình thường.
Chưa đi được mấy bước người đã rã rời.
Túc Lê đành ngồi xuống nghỉ, đi được vài bước lại nghỉ. Động tác tập luyện này của cậu dẫn tới sự tò mò của em trai, thằng bé chớp chớp mắt nhìn một hồi, sau đó đứng dậy vỗ tay, reo lên: “Anh! Đi kìa!”
Túc Minh khỏe mạnh hơn Túc Lê nhiều, có thể chạy có thể nhảy, bảo mẫu còn suýt không theo kịp. Bé con thấy Túc Lê tập đi, tò mò lại gần tóm tay, kết quả kéo một cái đã kéo ngã Túc Lê, thế là sững sờ, có vẻ như không ngờ kéo nhẹ một cái anh đã ngã, sốt ruột kêu: “Anh ơi! Đi!”
Túc Lê bám vào ghế sô pha đứng dậy, chân giẫm lên tấm thảm lông xù, thở dài thườn thượt.
Cậu không phải em bé hai tuổi, nhưng em trai cậu mới hai tuổi thật.
Thấy Túc Minh lại định kéo tay mình, Túc Lê đành phải mềm giọng nói: “Anh tự đi.”
Cũng chẳng biết Túc Minh có nghe hiểu không, thấy anh trai chập chững đi về phía trước thì ngoẹo đầu nhìn, sau đó sự chú ý đã bị quả bóng xốp trong tay bảo mẫu thu hút.
Ba Túc nói chuyện điện thoại xong cầm hai bát cháo tới phòng khách, thấy Túc Lê đang bám vào ghế sô pha tập đi. Bé con đã đi tốt hơn lần đầu tiên nhiều, đầu tiên là vịn mép ghế đứng dậy, sau đó giơ hai tay về phía trước, loạng choạng chập chững đi mấy bước, lúc sắp ngã thì lại bám vào ghế.
Ba Túc nhìn mà nhũn hết cả tim, vội vàng đặt bát cháo xuống cầm điện thoại quay video.
Đợi đến khi Túc Lê chú ý cha đang đứng ở đầu kia phòng khách, ba Túc đã xúc động không thôi vì cậu có thể đi đường, bưng bát cháo tới hết lời khen ngợi, thái quá đến mức Túc Lê còn tưởng không phải mình vừa đi hai bước trước mặt cha, mà là mới bay lên trời.
“Bé bé, hôm nay mình ăn cháo nhé.”
Trong nhà có chuẩn bị bàn ăn cho trẻ em, ba Túc bế Túc Minh lên một cái ghế, đeo yếm cẩn thận xong mới đưa thìa cho con trai út. Cháo gạo đầy linh khí với bé con là một thứ cực hấp dẫn, Túc Minh vừa cầm thìa đã lập tức xúc ăn, tư thế rất thành thạo, bảo mẫu đứng sẵn bên cạnh đợi lau miệng cho nhóc.
Sức ăn của bé út luôn rất tốt, nhưng so ra thì sức ăn của bé hai chỉ bình thường.
Lúc đặt bát cháo lên, ba Túc cứ nghĩ bé bé sẽ ăn cháo giống như em trai, dù sao linh khí tản ra từ cháo gạo có sức hấp dẫn rất mạnh với con non. Nhưng biểu hiện của Túc Lê lại rất bình thường, thậm chí chỉ chăm chăm nhìn em trai đang ăn.
Ba Túc cầm thìa, hắn đã đút bé bé ăn rất nhiều lần, cũng không biết là cháo đổi gạo khác thì bé bé có ăn được không.
Túc Lê chỉ có hứng thú với sữa bột, nhưng cũng hết hồn trước trạng thái ăn như gió bão của em trai, như thể bát cháo đó là mĩ vị hiếm có vậy. Cậu chần chừ, mấy thứ này thật sự ngon đến vậy sao?
Đang mải nghĩ, ngẩng lên đã thấy ánh mắt chờ mong của ba Túc, cùng với bát cháo trước mặt.
“Bé bé há miệng nào, a ---”
Túc Lê đành phải há miệng, sau đó một thìa cháo được đưa vào miệng.
So với sữa bột uống buổi sáng, cháo sền sệt hơn, vừa nhuyễn vừa dẻo, còn có mùi ngọt rất thơm. Túc Lê chưa kịp nhấm nháp hương vị đã nuốt xuống, cháo xuống bụng, linh khí cũng tản ra.
Linh khí??
Túc Lê sững sờ, một lần nữa nhìn cái bát trong tay ba Túc. Chuyện gì vậy, cậu nhớ là trước kia cháo và sữa của mình chưa bao giờ có linh khí... Mà linh khí trong bát cháo này còn đặc hơn cả trong sữa, một thìa cháo ngang với mấy ngụm sữa.
Ba Túc lo lắng bé bé không thích, lúc cho ăn rất cẩn thận quan sát trạng thái của con.
Một thìa, hai thìa, ba thìa... Đến thìa thứ tư, không đợi ba Túc thổi nguội, bé bé đã tự động há miệng, mắt sáng long lanh nhìn hắn.
!
Bé bé thích.
Túc Lê không kiềm được há miệng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của cha mới lại thấy xấu hổ trước hành vi của mình. Cậu ngậm miệng, nhìn cái thìa trong tay cha.
Ba Túc đã múc cháo đưa tới miệng, bé con lại mím môi.
“Bé bé?” Ba Túc thấy Túc Lê nhìn tay mình, nháy mắt nghĩ tới một chuyện, đè nén kích động nhỏ giọng hỏi: “Bé bé muốn tự ăn à?”
Túc Lê gật đầu.
Ba Túc cẩn thận giơ thìa ra, sau đó thấy cái tay nhỏ xíu núc ních cầm lấy, giống như hai ngày qua ôm bình sữa.
Nhưng cán thìa nhỏ hơn bình sữa nhiều, Túc Lê không cầm được, ngón tay nắm hờ làm rơi thìa, cũng may ba Túc nhanh tay nhanh mắt bắt được.
Túc Lê: “...” Thật ê mặt, ngay cả thìa cũng không cầm được.
Ba Túc hết sức kiên nhẫn đưa lại thìa cho Túc Lê, gỡ từng ngón tay của bé con ra, sau đó đặt thìa vào lòng bàn tay, nhỏ nhẹ dạy: “Bé bé không cần phải nắm chặt đâu, con nắm đây này, đúng rồi, gập ngón tay lại.”
Túc Lê sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai, cậu đã xác định được sức lực ngón tay cần, lần này cầm rất chắc.
Ba Túc hồi hộp đứng xem, thấy bé bé nghiêm mặt cầm thìa, nín thở chờ mong bé con múc thìa cháo đầu tiên, sau đó đưa được vào miệng.
Lần đầu tiên Túc Lê biết tự ăn là một việc khó khăn như vậy. Dù cậu không ngửi được mùi linh khí trong cháo, nhưng vẫn có cảm giác sau một hồi gian lao cuối cùng cũng ăn được miếng cơm đầu tiên. Nhất là khi linh khí tản ra trong cơ thể, Túc Lê có cảm giác rất lạ, thấy còn thành tựu hơn cả lúc thành công rèn ra linh khí.
“Bé bé, nhìn đây nào!”
Túc Lê hoàn hồn, ngẩng đầu thì thấy ánh sáng lóe lên.
Bé con còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy cha không nói gì nữa thì lại tập trung vào bát cháo, xúc từng thìa từng thìa ăn sạch.
Là con Phượng Hoàng được đất trời linh khí yêu thương, lần đầu tiên Túc Lê thấy tu luyện thật khó.
Ba Túc chụp ảnh xong, cảm thấy ảnh hoàn toàn không thể hiện được sự nỗ lực của bé bé. Thế là lẳng lặng quay video, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
-
Quản lý của Cục Quản Yêu đau đầu hết hơi giúp Túc Thanh Phong tuyển bảo mẫu, còn phải vội vàng xử lý vụ thời tiết lạ thường ở núi Tức Linh, đang rảnh rỗi lướt vòng bạn bè thấy động thái mới nhất của Túc Thanh Phong.
Túc đại nhân: Chúc mừng bé Lê lần đầu tiên tự xúc đồ ăn! [video]
Bên dưới đã có rất nhiều đại yêu bấm like, y cũng tiện tay like một cái, ngẩng lên thì thấy Phong Yêu ngồi đối diện đã kí xong thỏa thuận. Quản lý thở phào nhẹ nhõm: “Kí xong là được, lần tới ngài độ kiếp thì nhớ báo trước cho chúng tôi một tiếng, như thế thì chúng tôi mới có thể chuẩn bị phương án đề phòng.”
“Bây giờ không có đơn giản như ngày xưa tìm đại một ngọn núi độ kiếp là xong đâu, một chút động tĩnh của ngài cũng sẽ khiến nhân tộc sợ hãi, nên chú ý một chút.”
Phong Yêu rủ mắt không nói gì, trả bút máy cho người quản lý.
Quản lý lấy lại thỏa thuận, vô tình để lộ tờ giấy màu vừa in bên dưới, quảng cáo tuyển dụng màu sắc tươi sáng cực kì bắt mắt. Phong Yêu nhìn tờ quảng cáo kia, cái tên Túc Thanh Phong ghi trên đó khiến y chú ý: “Đây là cái gì?”
“À, Túc đại nhân ấy mà, miêu yêu trước giờ chăm sóc con ngài ấy nghỉ làm, ngài ấy đang tìm bảo mẫu.”
Quản lý nói xong khựng lại, thấy Phong Yêu có vẻ hứng thú với việc này thì lập tức hỏi: “Đại nhân, trong tộc ngài có ai làm nghề giúp việc hay là bảo mẫu không?”
[Tác giả có lời muốn nói]
Phong Yêu:....?
(Tui được không?)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương