Bên Trái Có Cậu
Chương 18
Anh họ? Anh họ? Anh họ?
Sống lâu trên đời, chuyện quần què gì cũng có thể xảy ra.
Cảnh Duy vểnh tai nghe, không khỏi sửng sốt. Ba người bạn càng sửng sốt hơn nữa, không ngậm được miệng, mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Có người còn khoa trương, giả vờ làm hành động rửa tai, miệng lặp lại như một con rô bốt được lập trình sẵn.
"Thật hả trời? Chuyện này là thật á?”
"Vãi! Họ hàng?”
"Anh họ?”
“Ừm, ông ngoại của mình và ông nội của Khang là hai anh em.”
"Tội đồ, nhục nhã, xấu hổ.”
Ba người họ không thể ngờ rằng Khang và Hiên có mối quan hệ ruột thịt như vậy. Chẳng trách nhan sắc của hai người họ đều ở mức hoa khôi, nam thần. Trong khoảnh khắc đó, bọn họ mơ hồ hình dung ra ngoại hình của các bậc tiền bối, ắt hẳn nhan sắc của ba mẹ và ông bà của hai người họ không tầm thường.
Đương nhiên, Hiên không hiểu được những suy nghĩ trong đầu bọn họ.
Nói sơ về mối quan hệ giữa Hiên và Khang. Ông nội Nguyên Khang là một người kỷ cương, nghiêm túc, luôn theo quy tắc, mang đậm tư tưởng truyền thống. Mặt khác, ông ngoại Vĩnh Hiên là một người ưa thích tự do, không muốn bị gò bó khỏi khuôn phép. Bởi vì tính cách đối ngược nhau như vậy, hai người bọn họ chọn hai con đường đi khác nhau. Ông nội Khang theo ngành y, trở thành bác sĩ tuyến đầu trong lĩnh vực y học. Ông ngoại Hiên là một trong những NSƯT bậc nhất Việt Nam, ông để lại thành công vang dội trong lĩnh vực nghệ thuật. Đến khi lập gia đình, bọn họ vẫn ít khi gặp mặt vì mỗi lần gặp đều xảy ra xung đột. Cho nên, ảnh hưởng khá nhiều đối với đời con cháu.
Trên danh nghĩa là anh họ, nhưng số lần Vĩnh Hiên gặp Nguyên Khang trong những lần hội ngộ gia đình rất ít. Lần nào gặp mặt cũng chỉ là nói chuyện xã giao, không có chủ đề nói chuyện chung nên cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc trong khoảng mười phút.
“Hà Cảnh Duy.”
Nghe đến tên của mình, Duy phủi bụi đứng dậy. Một thân cao gầy, sải bước chân về vị trí.
Cậu nhìn thanh sào cao ngang hông mình, rồi chạy lấy đà nhảy qua một cách thuận lợi. Tiếp đến, thanh sào được nâng lên cao ngang eo, cậu đều nhảy qua dễ dàng. Mức độ càng nâng cao, thí sinh bị loại càng nhiều, chỉ còn lại năm người. Thầy lại nâng sào cao một mét sáu mươi lăm, loại thêm hai người.
Bấy giờ, tóc cậu bỉn rỉn, ướt nhẹp, vài sợi tóc dính vào trán. Trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu kéo áo lau mồ hôi, lau khóe miệng. Ánh mắt không tự chủ được mà lén nhìn cô, lại phát hiện nãy giờ cô vẫn luôn dán mắt trên người cậu. Vĩnh Hiên khoanh tay, mặt phụng phịu, đôi mắt hạnh nhân ươn ướt, miệng chu chu.
Nhìn như đang giận dỗi!
Ghét ghê!
Có lòng quan tâm mà lại bị hắt hủi, cô tức giận đưa mắt nhìn Duy. Giây tiếp theo, thấy Cảnh Duy sờ mũi, rồi lại sờ ót, mắt nhìn chỗ khác.
Hừ! Rõ ghét.
Thanh sào được nâng lên cao gần đến đầu, người trước Duy không nhảy qua được. Nhìn chiều cao của thanh sào, hầu kết lăn nhẹ, cậu hít một ngụm khí lạnh, tay siết chặt thành nắm quyền. Cậu chạy lấy đà rồi nhún chân nhảy qua, cậu nghiêng người uốn lượn mềm dẻo qua thành sào hệt như cá chép vượt Vũ Môn chuẩn bị hóa rồng. Lúc nghiêng người, áo kéo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc, đường eo săn chắc không mỡ thừa.
Phịch.
Aaaaaaaaaaa!
Nội tâm của Hiên không ngừng gào thét, nhưng cơ mặt bên ngoài không chút biến đổi. Cô lẳng lặng nhìn cậu được người khác kéo dậy, tóc rũ xuống, cậu sửa lại áo hơi xộc xệch, sải bước chân đi về phía Hiên, chính xác hơn là đi về phía các bạn cùng lớp.
Bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu, cô ngước mắt lên nhìn. Đối mắt với ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm như mực tàu, chưa đợi cô cất lời, cậu duỗi tay ra, giọng bình bình.
"Đưa tôi chai nước.”
"À được.”
Hầu kết rõ ràng của cậu chuyển động lên xuống làm Hiên vô thức nuốt nước bọt. Cô ho khụ khụ, quay sang chỗ khác.
(...)
Kết quả cuộc thi được công bố ngay sau đó. Hà Cảnh Duy đạt giải nhất nhảy cao. Ngay tối hôm đó, cả lớp tổ chức đi ăn liên hoan tại một quán nhậu bình dân, tiền được trích từ quỹ lớp.
"Chúc mừng cả lớp đã hoàn thành xuất sắc hôm nay.” Thầy Tú cầm ly bia hô lên.
"Nâng ly thôi thầy, 1 2 3 dô, 1 2 3 dô, 2 3 uông.”
Bia sủi bọt khỏi miệng ly, mấy cậu bạn nâng ly uống một hơi, chỉ có hai người con gái trong lớp biết uống bia, muốn chung vui, gia nhập bọn họ.
"Lớp trưởng, lớp trưởng nâng ly với tụi tớ đi.”
“Tớ không biết uống bia.”
"Thôi vậy.”
"Con gái không uống bia, nhưng con trai phải uống cạn ly hết nhé!” Mạnh Tường nâng ly hô vang.
Cảnh Duy ngồi đối diện, nhìn ly bia được rót đầy, miễn cưỡng từ chối.
"Dạ dày không tốt, không thể chung vui cùng mọi người được.”
"À, không sao. Mày không uống cũng được nhưng Trí phải uống đấy nhé.”
Người bên cạnh vô tình nhìn vào điện thoại Trí. Trên màn hình đang hiển thị file đề thi học sinh giỏi toán, liền liếc nhìn Trí với ánh mắt dè biểu.
Đúng là con mọt sách.
"Không được đâu, người ta đang bận ôn bài rồi.” Người nọ vươn tay, chộp lấy điện thoại giơ lên cao, nhếch môi cười cợt.
"Này này, ai đời lại thế? Đang trên bàn nhậu mà còn có tâm trạng ôn bài à?”
"Như thế là không được đâu Phùng Minh Trí.”
Ngay cả thầy Tú cũng nhắc nhở mọi người cất điện thoại để chung vui với lớp. Mặt mày tối sầm lại, cậu ta hừ nhẹ, miễn cưỡng vâng vâng dạ dạ với thầy rồi giật điện thoại nhét vào túi. Thái độ không hài lòng thỏa thuận làm thầy Tú không muốn nhiều lời với Trí, thầy nâng ly uống một hớp bia, chuyển sang chủ đề khác.
Các món ăn được bày lên bàn bao gồm dê hấp, tôm luộc, gà chiên nước mắm, salad trộn, lẩu cá bớp. Riêng món tôm luộc lại ít người đụng đến, đa số những người không ăn tôm đều là con gái. Lại nói, quan điểm của bọn họ về tôm ngon và tôm không ngon nằm ở việc tôm có được bóc vỏ hay không?
Đĩa tôm gần vị trí của Hiên, cô thuận thế vươn tay gắp tôm rồi bóc vỏ giúp những bạn nữ ngồi cạnh.
"Hì hì, cảm ơn cậu nha.”
Trước những lời cảm ơn của các bạn, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
Ăn xong, cả lớp rủ đi tăng hai tại quán karaoke gần đó. Phòng bao đươc đặt trước, tới nơi chỉ cần xác nhận lại thông tin. Vào đến nơi, đám con trai la oai oái giành hát trước, người mở đầu hát bài "Phận Làm Con Gái”.
“Yêu cầu chuyển kênh!”
"Chuyển kênh gấp huhu, giọng khác gì Chaien không?
“Đừng hát bolero nữa, please! Hát nhạc trẻ đi!”
"Hát nữa tớ ngủ đó.”
"Má, cái bọn này, để tụi tao hát với.” Một người không chịu được cảnh tượng trước mắt, quên cả xưng hô mà nói lớn.
"Ê nói thật nha! Quen nhau gần được nửa kỳ một rồi, hay đổi cách xưng hô đi. Xưng tớ - cậu nhiều, tao bị ngượng mồm á!”
"Ê ê, tưởng mình tớ, à nhầm mình tao nghĩ vậy.”
"Hứ! Tụi tao thấy đám con gái tụi mày xưng như vậy nên mới xưng theo đó chứ!” Bảo bổ sung.
"Được rồi, chuyện này tạm gác lại đi. Để chị mày lên biểu diễn cái nào.”
"Nhường sân khấu cho chị Liên đấy!”
Chuông điện thoại reo lên, Hiên nói với những người xung quanh rồi mở cửa ra ngoài, vào WC nghe điện thoại. Báo cáo tình hình với mẫu hậu đại nhân xong, cô trở ra ngoài. Trùng hợp là cánh cửa WC nam đối diện cũng được mở ra, ánh mắt rơi lên người đối diện.
Cậu mặc áo khoác kín cổ, quần tây đen. Một tay áp di động vào bên tai, gương mặt lãnh đạm, không thể hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt, mắt nhìn xuống sàn.
"Anh quên là tôi vẫn còn là học sinh à? Sao tôi có thể trả được khoản tiền như thế chứ? Muốn đòi tiền thì đòi ông ta.”
"Là ông ta nợ tiền các người, không phải tôi.” Nói đến đây, giọng cậu lạnh tanh, trực tiếp cúp điện thoại.
Hiên đứng sững lại trong giây lát, ngượng ngùng giơ hai ngón tay, hi một cái.
Cảnh Duy không nhìn cô, sải chân ngược với hướng vào phòng karaoke. Nghĩ cậu không nhớ đường, cô thân thiện nhắc nhở.
"Tao biết, nhưng tao muốn ra ngoài tản bộ.”
“Sao cậu xưng hô kỳ vậy?”
"Kỳ gì? Không thấy mọi người trong lớp đều đổi cách xưng hô à?”
"Chẳng phải lúc nãy mày cũng xưng hô như vậy à.”
"Nhưng mà, cậu là người đặc biệt với tớ. Tớ không thích cậu xưng hô như vậy chút nào.” Vĩnh Hiên chu chu môi giải thích, ngước mắt nhìn cậu. Đôi mắt như ngấn lệ, trong đáy mắt chỉ phản chiếu hình ảnh ngược thiếu niên trước mắt.
Mềm mại, đáng yêu, làm trái tim cậu từ từ mềm nhũn.
—---
Lời tác giả: Nhắc nhở nho nhỏ là Vĩnh Hiên có khả năng diễn xuất nhé! Nên là nhiều lúc nhìn chị bé như khóc nhưng thật ra đang bày trò đấy nhá!
(*) Hình ảnh cá chép vượt Vũ Môn
Sống lâu trên đời, chuyện quần què gì cũng có thể xảy ra.
Cảnh Duy vểnh tai nghe, không khỏi sửng sốt. Ba người bạn càng sửng sốt hơn nữa, không ngậm được miệng, mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Có người còn khoa trương, giả vờ làm hành động rửa tai, miệng lặp lại như một con rô bốt được lập trình sẵn.
"Thật hả trời? Chuyện này là thật á?”
"Vãi! Họ hàng?”
"Anh họ?”
“Ừm, ông ngoại của mình và ông nội của Khang là hai anh em.”
"Tội đồ, nhục nhã, xấu hổ.”
Ba người họ không thể ngờ rằng Khang và Hiên có mối quan hệ ruột thịt như vậy. Chẳng trách nhan sắc của hai người họ đều ở mức hoa khôi, nam thần. Trong khoảnh khắc đó, bọn họ mơ hồ hình dung ra ngoại hình của các bậc tiền bối, ắt hẳn nhan sắc của ba mẹ và ông bà của hai người họ không tầm thường.
Đương nhiên, Hiên không hiểu được những suy nghĩ trong đầu bọn họ.
Nói sơ về mối quan hệ giữa Hiên và Khang. Ông nội Nguyên Khang là một người kỷ cương, nghiêm túc, luôn theo quy tắc, mang đậm tư tưởng truyền thống. Mặt khác, ông ngoại Vĩnh Hiên là một người ưa thích tự do, không muốn bị gò bó khỏi khuôn phép. Bởi vì tính cách đối ngược nhau như vậy, hai người bọn họ chọn hai con đường đi khác nhau. Ông nội Khang theo ngành y, trở thành bác sĩ tuyến đầu trong lĩnh vực y học. Ông ngoại Hiên là một trong những NSƯT bậc nhất Việt Nam, ông để lại thành công vang dội trong lĩnh vực nghệ thuật. Đến khi lập gia đình, bọn họ vẫn ít khi gặp mặt vì mỗi lần gặp đều xảy ra xung đột. Cho nên, ảnh hưởng khá nhiều đối với đời con cháu.
Trên danh nghĩa là anh họ, nhưng số lần Vĩnh Hiên gặp Nguyên Khang trong những lần hội ngộ gia đình rất ít. Lần nào gặp mặt cũng chỉ là nói chuyện xã giao, không có chủ đề nói chuyện chung nên cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc trong khoảng mười phút.
“Hà Cảnh Duy.”
Nghe đến tên của mình, Duy phủi bụi đứng dậy. Một thân cao gầy, sải bước chân về vị trí.
Cậu nhìn thanh sào cao ngang hông mình, rồi chạy lấy đà nhảy qua một cách thuận lợi. Tiếp đến, thanh sào được nâng lên cao ngang eo, cậu đều nhảy qua dễ dàng. Mức độ càng nâng cao, thí sinh bị loại càng nhiều, chỉ còn lại năm người. Thầy lại nâng sào cao một mét sáu mươi lăm, loại thêm hai người.
Bấy giờ, tóc cậu bỉn rỉn, ướt nhẹp, vài sợi tóc dính vào trán. Trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu kéo áo lau mồ hôi, lau khóe miệng. Ánh mắt không tự chủ được mà lén nhìn cô, lại phát hiện nãy giờ cô vẫn luôn dán mắt trên người cậu. Vĩnh Hiên khoanh tay, mặt phụng phịu, đôi mắt hạnh nhân ươn ướt, miệng chu chu.
Nhìn như đang giận dỗi!
Ghét ghê!
Có lòng quan tâm mà lại bị hắt hủi, cô tức giận đưa mắt nhìn Duy. Giây tiếp theo, thấy Cảnh Duy sờ mũi, rồi lại sờ ót, mắt nhìn chỗ khác.
Hừ! Rõ ghét.
Thanh sào được nâng lên cao gần đến đầu, người trước Duy không nhảy qua được. Nhìn chiều cao của thanh sào, hầu kết lăn nhẹ, cậu hít một ngụm khí lạnh, tay siết chặt thành nắm quyền. Cậu chạy lấy đà rồi nhún chân nhảy qua, cậu nghiêng người uốn lượn mềm dẻo qua thành sào hệt như cá chép vượt Vũ Môn chuẩn bị hóa rồng. Lúc nghiêng người, áo kéo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc, đường eo săn chắc không mỡ thừa.
Phịch.
Aaaaaaaaaaa!
Nội tâm của Hiên không ngừng gào thét, nhưng cơ mặt bên ngoài không chút biến đổi. Cô lẳng lặng nhìn cậu được người khác kéo dậy, tóc rũ xuống, cậu sửa lại áo hơi xộc xệch, sải bước chân đi về phía Hiên, chính xác hơn là đi về phía các bạn cùng lớp.
Bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu, cô ngước mắt lên nhìn. Đối mắt với ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm như mực tàu, chưa đợi cô cất lời, cậu duỗi tay ra, giọng bình bình.
"Đưa tôi chai nước.”
"À được.”
Hầu kết rõ ràng của cậu chuyển động lên xuống làm Hiên vô thức nuốt nước bọt. Cô ho khụ khụ, quay sang chỗ khác.
(...)
Kết quả cuộc thi được công bố ngay sau đó. Hà Cảnh Duy đạt giải nhất nhảy cao. Ngay tối hôm đó, cả lớp tổ chức đi ăn liên hoan tại một quán nhậu bình dân, tiền được trích từ quỹ lớp.
"Chúc mừng cả lớp đã hoàn thành xuất sắc hôm nay.” Thầy Tú cầm ly bia hô lên.
"Nâng ly thôi thầy, 1 2 3 dô, 1 2 3 dô, 2 3 uông.”
Bia sủi bọt khỏi miệng ly, mấy cậu bạn nâng ly uống một hơi, chỉ có hai người con gái trong lớp biết uống bia, muốn chung vui, gia nhập bọn họ.
"Lớp trưởng, lớp trưởng nâng ly với tụi tớ đi.”
“Tớ không biết uống bia.”
"Thôi vậy.”
"Con gái không uống bia, nhưng con trai phải uống cạn ly hết nhé!” Mạnh Tường nâng ly hô vang.
Cảnh Duy ngồi đối diện, nhìn ly bia được rót đầy, miễn cưỡng từ chối.
"Dạ dày không tốt, không thể chung vui cùng mọi người được.”
"À, không sao. Mày không uống cũng được nhưng Trí phải uống đấy nhé.”
Người bên cạnh vô tình nhìn vào điện thoại Trí. Trên màn hình đang hiển thị file đề thi học sinh giỏi toán, liền liếc nhìn Trí với ánh mắt dè biểu.
Đúng là con mọt sách.
"Không được đâu, người ta đang bận ôn bài rồi.” Người nọ vươn tay, chộp lấy điện thoại giơ lên cao, nhếch môi cười cợt.
"Này này, ai đời lại thế? Đang trên bàn nhậu mà còn có tâm trạng ôn bài à?”
"Như thế là không được đâu Phùng Minh Trí.”
Ngay cả thầy Tú cũng nhắc nhở mọi người cất điện thoại để chung vui với lớp. Mặt mày tối sầm lại, cậu ta hừ nhẹ, miễn cưỡng vâng vâng dạ dạ với thầy rồi giật điện thoại nhét vào túi. Thái độ không hài lòng thỏa thuận làm thầy Tú không muốn nhiều lời với Trí, thầy nâng ly uống một hớp bia, chuyển sang chủ đề khác.
Các món ăn được bày lên bàn bao gồm dê hấp, tôm luộc, gà chiên nước mắm, salad trộn, lẩu cá bớp. Riêng món tôm luộc lại ít người đụng đến, đa số những người không ăn tôm đều là con gái. Lại nói, quan điểm của bọn họ về tôm ngon và tôm không ngon nằm ở việc tôm có được bóc vỏ hay không?
Đĩa tôm gần vị trí của Hiên, cô thuận thế vươn tay gắp tôm rồi bóc vỏ giúp những bạn nữ ngồi cạnh.
"Hì hì, cảm ơn cậu nha.”
Trước những lời cảm ơn của các bạn, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
Ăn xong, cả lớp rủ đi tăng hai tại quán karaoke gần đó. Phòng bao đươc đặt trước, tới nơi chỉ cần xác nhận lại thông tin. Vào đến nơi, đám con trai la oai oái giành hát trước, người mở đầu hát bài "Phận Làm Con Gái”.
“Yêu cầu chuyển kênh!”
"Chuyển kênh gấp huhu, giọng khác gì Chaien không?
“Đừng hát bolero nữa, please! Hát nhạc trẻ đi!”
"Hát nữa tớ ngủ đó.”
"Má, cái bọn này, để tụi tao hát với.” Một người không chịu được cảnh tượng trước mắt, quên cả xưng hô mà nói lớn.
"Ê nói thật nha! Quen nhau gần được nửa kỳ một rồi, hay đổi cách xưng hô đi. Xưng tớ - cậu nhiều, tao bị ngượng mồm á!”
"Ê ê, tưởng mình tớ, à nhầm mình tao nghĩ vậy.”
"Hứ! Tụi tao thấy đám con gái tụi mày xưng như vậy nên mới xưng theo đó chứ!” Bảo bổ sung.
"Được rồi, chuyện này tạm gác lại đi. Để chị mày lên biểu diễn cái nào.”
"Nhường sân khấu cho chị Liên đấy!”
Chuông điện thoại reo lên, Hiên nói với những người xung quanh rồi mở cửa ra ngoài, vào WC nghe điện thoại. Báo cáo tình hình với mẫu hậu đại nhân xong, cô trở ra ngoài. Trùng hợp là cánh cửa WC nam đối diện cũng được mở ra, ánh mắt rơi lên người đối diện.
Cậu mặc áo khoác kín cổ, quần tây đen. Một tay áp di động vào bên tai, gương mặt lãnh đạm, không thể hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt, mắt nhìn xuống sàn.
"Anh quên là tôi vẫn còn là học sinh à? Sao tôi có thể trả được khoản tiền như thế chứ? Muốn đòi tiền thì đòi ông ta.”
"Là ông ta nợ tiền các người, không phải tôi.” Nói đến đây, giọng cậu lạnh tanh, trực tiếp cúp điện thoại.
Hiên đứng sững lại trong giây lát, ngượng ngùng giơ hai ngón tay, hi một cái.
Cảnh Duy không nhìn cô, sải chân ngược với hướng vào phòng karaoke. Nghĩ cậu không nhớ đường, cô thân thiện nhắc nhở.
"Tao biết, nhưng tao muốn ra ngoài tản bộ.”
“Sao cậu xưng hô kỳ vậy?”
"Kỳ gì? Không thấy mọi người trong lớp đều đổi cách xưng hô à?”
"Chẳng phải lúc nãy mày cũng xưng hô như vậy à.”
"Nhưng mà, cậu là người đặc biệt với tớ. Tớ không thích cậu xưng hô như vậy chút nào.” Vĩnh Hiên chu chu môi giải thích, ngước mắt nhìn cậu. Đôi mắt như ngấn lệ, trong đáy mắt chỉ phản chiếu hình ảnh ngược thiếu niên trước mắt.
Mềm mại, đáng yêu, làm trái tim cậu từ từ mềm nhũn.
—---
Lời tác giả: Nhắc nhở nho nhỏ là Vĩnh Hiên có khả năng diễn xuất nhé! Nên là nhiều lúc nhìn chị bé như khóc nhưng thật ra đang bày trò đấy nhá!
(*) Hình ảnh cá chép vượt Vũ Môn
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương