Bên Trái Có Cậu

Chương 28



Taxi vừa dừng bánh trước hẻm, bà nội Duy mở cửa bước ra ngoài, bà ta đi một mạch vào trong hẻm, chẳng nói chẳng rằng với Duy. Vào đến nhà, cởi dép đi vào trong, ngửi thấy mùi đồ ăn bay trong phòng thì hừ lạnh.

Nhàn mỉm cười nhẹ nhàng khi trông thấy bà ta, nhắc nhở bà ta vào phòng tắm rửa tay sạch rồi ra ăn cơm. Cơm canh được bày soạn ra bàn, gồm ba món mặn, món rau và món canh. Nhàn xới cơm ra bát, đẩy cơm về phía bà nội. Bà ta đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi.

“Thằng Phúc đâu?”

“Anh ấy ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ.”

“Nó lại đi đánh bạc?”

“V-âng.”

“Mày có như thế nào thì nó mới ra ngoài đánh bạc, uống rượu chè để tìm kiếm niềm vui như vậy.” Bà nội Duy đè thấp giọng, không nhìn Nhàn mà nhìn miếng thịt trong bát cơm. Nghe thì có vẻ như một lời nói thông thường, nhưng cách bà ta nhấn nhá từng chữ lại mang đến sự giáo huấn, uy hiếp con dâu.

Nhàn chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, rũ mắt nhìn trên bàn. Đạt được ý nguyện trong lòng, bà ta cười khẩy, đảo tròng mắt nhìn sang vị trí bên cạnh Nhàn. Càng nhìn cậu, bà càng thấy không thuận mắt.

“Học đến lớp 9 rồi thì nghỉ học về nhà phụ mẹ chứ nhỉ? Học gì cho lắm, biết chữ, biết cộng trừ nhân chia là được rồi.”

Cảnh Duy dừng động tác gắp đậu cô ve, khóe môi cong lên, cười lạnh một tiếng.

“Năm nay, cháu lên lớp 10 rồi.”

“Ôi! Vậy thì càng phải nghỉ càng sớm. Chẳng lẽ mày định học hết cấp 3 rồi thi Đại Học à? Vừa tốn kém lại chẳng vào đâu. Kiểu gì chẳng phải kiếm tiền, giờ đi làm sớm kiếm tiền trước bọn nó phải hơn không?”

“Cháu nhận được học bổng toàn phần nên không cần phải lo tiền học phí và tiền ăn.”

Ánh mắt bà ta thoáng dao động khi nghe thấy câu trả lời ngoài dự đoán. Nhưng bà ta vẫn không khâm phục hay dành lời khen, ngược lại hắng giọng, giọng điệu khinh nhược.

“Chẳng nói lên được điều gì. Dù sao nếu mày vẫn tiếp tục học cao lên, một tháng tốn ít nhất 5 triệu. Số tiền đó để đi ăn còn hơn.”

Nhận thấy tình hình đang chuyển biến theo chiều hướng xấu, Nhàn chen chân cắt ngang lời. Đồng thời, liếc mắt cảnh cáo Duy đừng nói thêm bất cứ lời gì để ngăn việc châm dầu vào lửa.

“Canh vừa miệng không mẹ.”

“Cũng tạm.”

Ăn cơm xong thì Nhàn bảo Duy vào dọn phòng ngủ để bà nội vào nằm, còn cậu thì ra phòng khách trải chiếu nằm ngủ. Mặc dù là con trai nhưng phòng cậu lúc nào chăn gối cũng ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ. Cậu ôm chiếu hoa trải ra sàn, nằm xuống gối, mở điện thoại Nokia ra xem tin nhắn. Chẳng phải là vì có ai nhắn tin tới mà cậu chỉ đọc lại những tin nhắn cũ của Hiên.

Thứ sáu, 2 Th10 17:30

[ Hiên ]: Mai cậu ra tiệm in tài liệu nha.

Thứ sáu, 2 Th10 20:46

[ Hiên ]: Tớ có câu này khó quá! Mai cậu chỉ cho tớ nha

Chủ nhật, 4 Th10 6:45

[ Hiên ]: Tối hôm kia, cậu bận hả?

Thứ hai, 5 Th10, 11:12

[ Hiên ]: Sao tớ cảm giác tớ như đang độc thoại nội tâm nhân vật vậy. Lạnh lùng quá đi!



Thứ hai, 5 Th10, 11: 20

[ Hiên ]: Ngoài chuyện học thì cậu không muốn nói chuyện với tớ à?

Thứ ba, 6 Th10, 19:27

[ Hiên ]: Quý ngài khó ưa ơi! Trả lời tin nhắn tớ đi mà.

Thứ ba, 6 Th10, 23:56

[ Quý ngài khó ưa ]: Uk

….

Thứ tư 9 Th12 6:52

[ Hiên ]: Cậu có chuyện gì vậy?

Tin nhắn gần nhất mà Hiên gửi là vào lúc cậu xảy ra chuyện.

Cậu quăng điện thoại sang một bên khi đọc tin nhắn cuối cùng gửi gần đây. Vắt tay lên trán, trầm tư nhìn chằm chằm lên trần nhà. Chẳng biết đã qua bao lâu mà dần dần thiếp đi, chìm vào giấc chiêm bao.

Đến khi tỉnh dậy, trời đã ngả tối, hoàng hôn từ từ buông xuống. Cậu chống một tay ngồi dậy, rửa mặt cho tỉnh táo rồi dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa tối cho gia đình. Đó cũng là lúc các thành viên trong gia đình trở về nhà, Duy nấu xong một ấm nước sôi, pha nước sôi với nước lạnh, kiểm tra nhiệt độ rồi bảo bà nội vào tắm trước.

Cho dù ông Phúc có về nhà hay không, nhà cậu vẫn để lại một phần cơm cất trong tủ. Bữa cơm trong gia đình im ắng lạ thường, thi thoảng bà nội sẽ viện cớ gì đó để quở trách hai mẹ con họ, có lẽ bà xem việc đó là một thú vui tao nhã, làm tâm trạng bà vui lên. Khi dọn cơm xuống dưới nhà, cũng là lúc ông Phúc trở về. Ông ta bước đi loạng choạng, bước được vài bước ngồi thụp xuống, làm bộ dạng ọe một tiếng, đứng dậy vịn tường bước vào nhà. Phúc đá đôi giày sang một bên, vừa đi vừa mắng chửi.

“Phúc ơi là Phúc. Sao bây giờ mày mới về nhà hả con?”

“Sao lại say bí tị thế này.”

Phúc gạt tay khỏi bà lão, ông ta đi vào phòng khách nằm bịch xuống võng đung đưa, mơ màng nói những điều gì đó mà không ai hiểu. Nhàn mới vào phòng rót một chén canh giải rượu, nhẹ nhàng lay người ông tỉnh dậy.

“Anh, dậy uống chén canh giải rượu đi ạ.

“Cút.”

Phúc vung tay tạt chén canh nóng hổi rơi xuống, nước bắn tung tóe khắp nơi, ướt đẫm quần áo trên người. Hơi nóng bóng rát cổ tay và bàn tay làm Nhàn khẽ cau mày. Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của bà lão đứng gần đó, không phải là chạy đến kiểm tra vết thương con dâu như thế nào, mà kiểm tra xem nước sôi có bắn lên người Phúc không.

“Vô dụng, có làm tí việc như vậy mà cũng bất cẩn làm đổ chén canh nữa.”

Nhàn cúi đầu, không lên tiếng, bà nhịn cơn bỏng rát, dọn dẹp lại mớ hỗn độn. Sau đó, mới ra ngoài xối nước lạnh vào vết thương bị bỏng, từ đầu đến cuối đều im lặng chịu trận. Bà đã yêu và cưới người đàn ông ấy gần được 20 năm, những chuyện to lớn hơn thế này bà cũng chịu được nói gì đến chuyện bé cỏn con thế này chứ. Bà biết chỉ là ông ấy say rượu nên mới tức giận như thế, chỉ cần ông ấy tỉnh rượu sẽ trở lại như trước kia, sẽ dịu dàng ân cần đèo bà quanh thành phố ngắm nhìn cảnh vật về đêm, sẽ ôm bà vào lòng dỗ dành, không ngần ngại gì đạp quanh thành phố chỉ vì muốn mua cho bà một trái trứng gà.

Nhưng đã bao giờ, ông Phúc thật sự tỉnh rượu chứ?

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe máy gầm rú, không những một xe mà ước lượng gần chục xe. Theo đó, là giọng quát tháo của đám đàn ông khoảng chừng hai mươi, ba mươi tuổi.

“Thằng Phúc đâu rồi? Ra đây xem nào, sao cứ trốn lủi lủi như con chuột cống vậy hả?”

Vừa nghe giọng là biết được đây làm nhóm Cá Lóc tới đòi nợ.

“Một là ra, hai là căn nhà này biến thành đống tro tàn.”

Ông Phúc giật nảy người, trong người đã tỉnh bớt rượu, ông ta run rẩy như cầy sấy, nghe tới tiếng quát thứ ba đã lồm cồm bò dậy. Ông đi ra cửa, đối diện với tên đầu sỏ thì hệt như con chuột nhắt đang cầu xin tha mạng.



“Mày nói là cuối năm trả tiền mà sao rồi mà sao bây giờ đéo thấy con mẹ gì. Mày coi tao là trò đùa à?”

Đầu xỏ băng đảng Cá Lóc là một người đàn ông vạm vỡ, da nâu đen, môi thâm xỉn. Hai cánh tay xăm hình kín mít, không chừa một chỗ.

“Anh ơi! Thật sự là em không có định quỵt đâu, nhưng mà tháng vừa rồi thật sự em chưa xoay sở kịp.”

Chưa đợi ông ta nói dứt, đầu xỏ lao xuống xe đi tới đá một cước vào mặt ông ta. Tay nắm đầu chuẩn bị ấn xuống đất, gương mặt ông cách mặt sàn chưa đến năm centimet. Mặt mũi đen như đít nồi, miệng van xin tha mạng, nhưng vô dụng.

Trong lúc hoảng loạn, ông chợt nhớ ra trong nhà còn có hai người nữa.

“Em không trả được, nhưng con vợ và thằng Duy thì có thể.”

Trong nhà, cậu đã nghe thấy giọng của băng đảng Cá Lóc. Nhưng chỉ khi nghe đến tiếng quát tháo mới rùng mình, bà Nhàn đang định ra ngoài, cậu đã ngăn cản lại.

“Mẹ ở trong nhà đi, để con ra.”

“Sao mẹ có thể để con gặp mặt những người đó chứ.”

Cảnh Duy biết tình trạng sức khỏe của bà không ổn định, không muốn bà chạm trán với đám Cá Lóc mà sinh bệnh.

“Mẹ, con làm thêm tích góp cũng được kha khá. Con có thể nói chuyện được.”

Một tên trong số đó híp mắt nhìn người con trai đi ra ngoài, sau đó nói với tên cầm đầu.

“Ba chơi bài thua, vay tiền nhưng không trả. Phải để con trai trả cơ à?” Tên cầm đầu đảo mắt nhìn cậu từ trên xuống, chép miệng.

“Ba tôi nợ mấy anh bao nhiêu?”

Duy không quan tâm đến những thông tin ngoài lề. Cậu liếc mắt nhìn người cha đang bị những tên kia chế ngự, thẳng thừng hỏi.

“20 triệu.” Tên đầu xỏ nói.

“Được, nhưng bây giờ tôi không có tiền mặt. Hẹn chiều ông quay lại.”

Mắt ông Phúc sáng quặc như đèn pha khi nghe thấy số tiền đứa con trai đang có. Còn về phần tên đầu xỏ, hắn ta nhếch môi, bật cười thành tiếng.

“Mày có nhiều tiền đến thế thì đã trả ngay lúc tao tìm gặp chứ? Nếu không cũng không đến mức, mới đầu năm đã đến thăm mày thế này?”

Nói rồi, ông ta co chân đá ông Phúc lăn qua một bên, đưa cặp mắt lạnh nhìn cậu.

“Nhớ! Chiều nay phải trả hết nợ này. Nếu không thì tao không chắc căn nhà này còn nguyên vẹn đâu.” Hắn ta ném một tờ giấy viết địa chỉ vào mặt Duy. Sau đó lên xe nổ máy kéo đàn em ở ngoài rời đi.

Người rời đi, cậu mới an tâm thở phào một hơi, những dây thần kinh dần được thả lỏng. Cậu đảo mắt nhìn thấy ông Phúc lồm ngồm ngồi dậy, bò tới ôm chân của Duy. Giọng điệu dịu dàng làm cậu sởn gai ốc.

“Con trai.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, cậu nghe thấy người cha gọi mình bằng chất giọng như thế.

“Con có nhiều tiền như vậy. Tại sao ngay từ đầu không giúp ba chứ? Con không thương ông già này à? Hay con không muốn ông già này làm phiền con.”

Đáy mắt của cậu xuất hiện những giăng tơ màu đỏ, quai hàm bạnh chặt. Từ góc độ trên cao nhìn xuống, Cảnh Duy có thể thấy rõ trong đôi mắt của ông. Ánh mắt ấy không phải là nhìn người con, mà là nhìn một cây rụng tiền.

Phải, một cây rụng tiền có thể chu cấp nhiều tiền cho ông ta chơi bài, uống rượu thỏa thích.
Chương trước Chương tiếp