Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 179



Thẩm Úc không biết Thương Quân Lẫm bị cái gì kích thích mà hơn nửa đêm lại đánh thức y dậy.

"Bệ hạ..." Thẩm Úc cắn môi nhưng vẫn tràn ra tiếng nghẹn ngào, "Buông ra..."

Nhưng bất kể Thẩm Úc giãy giụa, xin tha như thế nào thì người đàn ông cũng cứ như là không hề nghe thấy, Thẩm Úc bực quá liền nhân lúc hắn sơ hở rồi đạp hắn một cái. .

Nhưng sau đó y lại bị kéo trở về, mãi cho đến hửng đông y mới mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.

Vào lúc y thức dậy thì xương cốt của cả người đều như tan thành từng mảnh, muốn nâng một ngón tay lên cũng khó.

Nhưng trên người y vẫn rất thoáng mát, ở mép giường còn có một cái chén, Thẩm Úc thấy thế liền chậm rãi chống người ngồi dậy, cầm chén lên rồi nhấp một ngụm.

Là nước ấm pha mật ong.

Sau khi uống hết cả chén thì cổ họng của Thẩm Úc cũng dễ chịu hơn một chút, y nói: "Mộ Tịch."

Từ gian ngoài truyền đến âm thanh sột soạt, một lúc sau, Mộ Tịch đã bưng cháo nóng tiến vào: "Công tử đã dậy rồi à?"

"Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Buổi trưa rồi ạ."

Thẩm Úc cũng không mấy ngạc nhiên với kết quả này vì cứ mỗi lần Thương Quân Lẫm không chịu kìm chế là ngày hôm sau y sẽ thức dậy vào lúc này.

Thẩm Úc ăn cháo xong liền đặt chén qua một bên: "Bệ hạ đâu rồi?"

"Bệ hạ đang bàn bạc công việc với các đại thần."

Việt Vương đã bị bắt nhưng chuyện này vẫn còn lâu mới kết thúc, bất kể là lực lượng của Việt Vương hay là lực lượng tiên đế để lại cho hắn ta thì Thương Quân Lẫm đều muốn giải quyết hết.

Phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Thẩm Úc không xuống giường được nên đã kêu Mộ Tịch đưa mấy quyển truyện qua đó cho y xem.

Xem một lúc thì Thẩm Úc thấy hơi mệt nên đã buông sách xuống rồi nói: "Ta ngủ thêm một lúc nữa."

Mộ Tịch thu dọn lại mọi thứ rồi lui ra ngoài.

Lúc Thương Quân Lẫm trở về thì trong điện rất yên ắng, hơn nữa mỗi động tác của các cung nhân cũng rất cẩn thận, bọn họ cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh, đây là tình huống chỉ xuất hiện khi chủ nhân đang ngủ mà thôi.

Thương Quân Lẫm cởi áo choàng ra rồi bước vào phòng nghỉ.

Trong phòng rất im ắng, cửa sổ cũng được đóng chặt, trông có vẻ rất tối tăm, Thương Quân Lẫm lập tức đi đến bên mép giường, lúc này hắn nhìn thấy Thẩm Úc đang ngủ say đến mức đỏ bừng cả mặt.

Trong thời khắc này trái tim của hắn cũng mềm nhũn xuống.

Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên mép giường rồi duỗi tay sờ mặt của Thẩm Úc, có hơi nóng, động tác của Thương Quân Lẫm hơi khựng lại, hắn vội sờ lên trán của Thẩm Úc.

Quả thật là nhiệt độ có hơi cao.

Thương Quân Lẫm nhíu mày lại, hắn vội đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Mộ Tịch đang đứng ở gian ngoài để chờ hầu hạ, Thương Quân Lẫm biết nàng là cung nữ được Thẩm Úc tin tưởng nhất.

"Hôm nay quý quân thức dậy lúc nào? Rồi lại ngủ lúc nào?"

Mộ Tịch vội đáp lời.

"Hôm nay em ấy có gì khác thường hay không?"

Mộ Tịch suy nghĩ kĩ lại rồi lắc đầu.

"Hôm nay quý quân đã làm những gì?"

"Thưa bệ hạ, sau khi quý quân thức dậy thì đã ăn một chén cháo, sau đó ngài ấy đọc sách thêm khoảng nửa canh giờ rồi lại đi ngủ tiếp."

Thương Quân Lẫm thử tính thời gian thì Thẩm Úc đã ngủ thêm gần hai canh giờ.



"Mạng Thường, đi mời Cố thái y đi."

Cố thái y thấy vô cùng lo lắng khi bị mời đến Cung Ngọc Chương.

Thương Quân Lẫm ngồi ở bên mép giường, hắn đang khẽ khàng vuốt ve máu tóc của Thẩm Úc, vẻ mặt của hắn rất tệ.

"Không cần hành lễ, cứ bắt mạch cho quý quân luôn đi."

Một cánh tay trắng nõn vươn ra từ trong lớp chăn màn, trên lớp da thịt trắng nõn đã bị những vệt đỏ lấp kín, Cố thái y chỉ nhìn lướt qua rồi vội dời mắt đi, tập trung bắt mạch.

"Quý quân có chút triệu chứng của bệnh phong hàn, thần sẽ viết một đơn thuốc, sau khi quý quân uống khoảng hai ba ngày thì sẽ khỏe lại."

Cố thái y viết đơn thuốc ra xong thì lập tức có cung nhân cầm lấy để đi lấy thuốc.

Thương Quân Lẫm cẩn thận nhét cánh tay của Thẩm Úc vào lại trong chăn rồi nói: "Thân thể của quý quân có trở ngại gì không? Sao lại nhiễm phong hàn rồi?"

"Bệ hạ cứ yên tâm, thân thể của quý quân không có trở ngại gì cả, có thể là bởi vì bị cảm lạnh nên mới dẫn đến bị nhiễm phong hàn, không có gì đáng lo ngại cả."

Còn vì nguyên nhân gì mà bị cảm lạnh thì Cố thái y cũng không dám suy đoán.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng Thương Quân Lẫm tràn đầy sự não nề, sau khi làm xong hắn đã thử kiểm tra nhiệt độ của Thẩm Úc, sau khi xác định y không sao cả thì hắn mới rời đi, thế mà hắn chỉ vừa đi một lúc mà Thẩm Úc đã nóng lên.

Nhớ tới những vệt đỏ vừa rồi mình mới thoáng lướt qua, Cố thái y nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: "Bệ hạ, cơ thể của quý quân không thể chịu nổi sự giày vò này, lần này ngài ấy bị sốt một phần là bởi vì bị nhiễm phong hàn nhưng còn một nguyên nhân nữa là..."

Cố thái y không nói tiếp mà tạm dừng rất đúng lúc, "Nếu bệ hạ chịu cảm thông cho thân thể của quý quân thì mong ngài hãy kìm chế loại chuyện này một chút."

Vẻ mặt của Thương Quân Lẫm lại càng trở nên khó coi hơn, cung nhân cũng không nhịn được mà run bần bật, đến cả thở bọn họ cũng không dám thở mạnh. Tuy rằng Cố thái y biết những gì mình nói sẽ chọc giận đế vương nhưng đây là sự thật, y không thể không nói được.

Trong sự tĩnh lặng đến nỗi nếu kim rơi xuống thì vẫn có thể nghe thấy tiếng thì tiếng cười khẽ xuất phát từ bên trong màn giường trở nên vô cùng rõ ràng, tiếng cười đó nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí khiến người ta không thể thở nổi kia.

Trong lúc mơ màng thì hình như Thẩm Úc nghe thấy giọng của Thương Quân Lẫm, y nghe một lúc thì cũng tỉnh táo lại nên cũng vừa lúc nghe thấy những lời Cố thái y nói, cũng vì thế nên y mới không nhịn được mà bật cười.

Thương Quân Lẫm cũng không rảnh nổi giận với Cố thái y, hắn vội thò người vào bên trong: "A Úc tỉnh rồi sao? Có khó chịu chỗ nào hay không?"

"Có hơi khát." Giọng nói của Thẩm Úc cũng hơi khàn.

Mộ Tịch đứng hầu ở một bên vội vàng bưng nước ấm qua, Thương Quân Lẫm đỡ Thẩm Úc ngồi dậy rồi để y dựa vào người mình, một tay thì cầm ly đưa tới bên miệng của Thẩm Úc.

Toàn thân Thẩm Úc bủn rủn, y không muốn giơ tay lên nữa nên đã uống nước ở ngay trong tay của Thương Quân Lẫm.

Cuối cùng cổ họng cũng thấy thoải mái hơn một chút.

Màn giường được kéo ra rồi y mới thấy Cố thái y đang đứng ở một bên, bây giờ y mới nhận ra nhiệt độ trên người của mình có hơi cao.

Hèn gì lại thấy hơi khó chịu, hóa ra là đã bị bệnh.

Những gì nên làm thì Cố thái y cũng đã làm rồi, hắn không ở lại quấy rầy hai người nữa mà rời đi.

Thẩm Úc tựa vào lòng ngực của Thương Quân Lẫm, trên người y đắp một chiếc chăn rất dày, trên mặt cũng ửng đỏ một cách không bình thường, hơn nữa hơi thở của y cũng nặng nề hơn ngày thường rất nhiều.

"Bệ hạ có nghe thấy những lời vừa rối Cố thái y nói hay không?" Thẩm Úc vui vẻ nói, "Sau này bệ hạ cần phải cố gắng khắc chế bản thân hơn nữa."

"Là trẫm sai," Giọng điệu của Thương Quân Lẫm bỗng trở nên buồn rầu, "Đáng lẽ tối hôm qua trẫm không nên giày vò em."

Nếu không phải tại hắn thì Thẩm Úc cũng sẽ không phải trải qua chuyện này.

"Đến cùng thì ngày hôm qua bệ hạ đã bị làm sao vậy?" Thẩm Úc vẫn không quên vào thời điểm Thương Quân Lẫm ôm y thì vẫn luôn không ngừng nhấn mạnh bên tai y rằng y chỉ có thể là của hắn.

Còn cứ một hai đòi y phải đáp lời hắn...

Khụ, Thẩm Úc sờ cái tai đã nóng lên của mình, lần này nó nóng lên cũng không phải là vì bị sốt.

Thương Quân Lẫm đang đắm chìm trong sự tự trách nên không hề nghe thấy những gì Thẩm Úc nói.

Thẩm Úc đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Thương Quân Lẫm trả lời liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Vừa nhìn lên thì đập vào mắt Thẩm Úc chính là một cặp mắt tràn đầy sự áy náy, bỗng y ngẩn người.



Thẩm Úc mím môi, thân thể này là của y nên y hiểu rất rõ, nếu không phải từ lúc vào trong cung y được chăm sóc rất tốt thì chuyện ba ngày có hai ngày bị bệnh cũng không phải là chuyện gì quá kì lạ, Thương Quân Lẫm bảo vệ y quá tốt nên suốt một năm qua ngoại trừ vài lần gặp chuyện ngoài ý muốn ra thì y gần như là không hề bị bệnh, người bình thường còn có thể thường xuyên bị nhiễm phong hàn cơ mà, vì thế nên việc y bị bệnh lần này cũng không thể hoàn toàn trách Thương Quân Lẫm được.

Bàn tay ở trong chăn đã bị người đàn ông nắm chặt lấy, Thẩm Úc nghiêng nghiêng đầu, y dùng hai má của mình cọ vào mặt Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ nghĩ gì mà ngay cả lời ta nói ngài cũng không nghe thấy vậy?"

Nhiệt độ hơi cao và cảm giác non mềm kia đã lôi Thương Quân Lẫm ra khỏi cảm giác áy náy kia, hắn còn đang muốn nói gì đó thì đã bị Thẩm Úc dùng môi lấp kín.

"Bệ hạ, ngài đừng nói, ta không muốn nghe." Nhiệt độ của Thẩm Úc cao hơn bình thường đây nhiều, dưới sự đụng chạm của cánh môi mềm mại, Thương Quân Lẫm đã quên hết sạch những lời mình vừa định nói, lúc Thẩm Úc muốn rút lui hắn còn không nhịn được mà đuổi theo.

Thẩm Úc có muốn né cũng không né được, mà chính y cũng không muốn né, hàng mi dài chợp xuống như cánh bướm đang khẽ run, y chậm rãi nhắm mắt lại.

Một nụ hôn tràn đầy sự dịu dàng.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Úc dựa vào người của Thương Quân Lẫm rồi thở dốc.

Thương Quân Lẫm sờ lên trán y: "Đã bị bệnh rồi mà vẫn còn dám trêu chọc trẫm."

Thẩm Úc tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng ngực hắn rồi cọ vào: "Bệ hạ còn chưa nói đến cùng thì chuyện ngày hôm qua là như thế nào."

Tuy rằng Thương Quân Lẫm thích làm chuyện kia nhưng cũng sẽ không thật sự không thèm bận tâm đến cảm nhận của y, nhưng tối hôm qua Thương Quân Lẫm thật sự không giống như những lần trước, nếu hắn không bị cái gì kích thích quả nhiều thì Thẩm Úc không nghĩ hắn sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Động tác trên tay Thương Quân Lẫm hơi khựng lại: "Vào ngày hôm qua lúc em nhìn chằm chằm vào Cố Hoài ấy, lúc ấy em đã nghĩ gì?"

Thẩm Úc nhớ lại, lúc y và Thương Quân Lẫm đang ở quán trà thì đã nhìn thấy Cố Hoài mặc chiến giáp với khí phách tràn đầy sự hăng hái, lúc ấy y nhớ đến Cố Hoài kiếp trước mà y quên nên đã không khỏi thấy có hơi xúc động.

"Bệ hạ cảm thấy ta đang nghĩ gì?" Thẩm Úc trở mình, mặt đối mặt với Thương Quân Lẫm và nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt của Thẩm Úc vẫn chưa từng thay đổi, Thương Quân Lẫm rất thích đôi mắt của y, đặc biệt là lúc trong đôi mắt này chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh của hắn.

Thương Quân Lẫm nâng tay lên che khuất đôi mắt của Thẩm Úc, đôi mắt trong suốt như thế thì sẽ phản chiếu nội tâm khó thuần của hắn mất.

"A Úc không nghĩ gì cả." Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã khàn đi.

"Bệ hạ đang lo lắng cái gì?" Thẩm Úc cũng đã đoán được sơ sơ, Thương Quân Lẫm đây là đang ghen tị.

Thẩm Úc đã quen với việc Thương Quân Lẫm hay ghen nhưng y cũng không ngờ di chứng của lần ghen này lại mạnh như vậy, hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn giày vò y một lúc lâu.

"Bệ hạ không cần lo gì cả, ta có thể bảo đảm rằng những gì bệ hạ sợ sẽ không bao giờ xảy ra, ngoại trừ bệ hạ ra thì trong lòng của ta cũng sẽ không chứa thêm được người thứ hai." Thẩm Úc không nói quá lớn nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy sự khí phách.

Thương Quân Lẫm cũng biết là mình nên tin tưởng vào Thẩm Úc nhưng hắn thật sự không nhịn được, A Úc tốt như vậy cơ mà, có phải sẽ có một ngày em ấy không còn tình nguyện vì hắn mà dừng chân lại nơi này nữa hay không?

"Trẫm biết, trẫm chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai thay thế vị trí của trẫm," Thương Quân Lẫm dời những ngón tay xuống, hắn nâng cằm của Thẩm Úc lên, "A Úc mãi mãi chỉ có thể là của trẫm!"

"Cho nên tối hôm qua là bởi vì bệ hạ cảm thấy ta sẽ không thích ngài nữa, chuyển qua thích Cố Hoài hay sao?"

Thương Quân Lẫm không thể không nói: "A Úc vẫn luôn rất để ý đến chuyện của hắn."

"Nói như vậy thì ta còn để ý đến Việt Vương, Giang Hoài Thanh, Thẩm Thanh Nhiên,... Chẳng lẽ bệ hạ cũng cảm thấy ta cũng sẽ thích bọn họ hay sao?"

Thương Quân Lẫm mím môi, không nói chuyện nữa.

Thẩm Úc híp mắt lại, y bất thình lình tiến lên rồi cắn một cái lên mặt của Thương Quân Lẫm: "Dù bệ hạ không tin ta thì cũng nên tin vào bản thân mình mới đúng, người ở trong thế gian này còn ai có thể so sánh với bệ hạ đây, vì sao ta lại không cần một người tốt như bệ hạ mà lại đi chọn một người không bằng bệ hạ chứ?"

"Trẫm không hề tốt như những gì A Úc nói, trẫm cũng có nhiều chỗ không..."

Thẩm Úc lại cắn hắn một cái nữa, "Ta không cho phép bất cứ ai hạ thấp người mà ta thích, cho dù người đó là bệ hạ thì cũng không được."

Lần cắn sau này Thẩm Úc cắn không hề nhẹ, sau khi môi y rời đi thì trên mặt của người đàn ông đã có một dấu răng, nhìn kiệt tác của mình, tâm trạng của Thẩm Úc rất tốt nên đã nở nụ cười.

Cảm giác đau đớn trên gương mặt gần như là không đáng kể, giờ đây cảm giác tê dại không ngừng dâng lên ở trong lòng đã khiến Thương Quân Lẫm không thể nào bỏ qua nổi, hắn ôm chặt lấy người ở trong lòng ngực, trong lòng đã nhảy nhót như là sắp bay lên.

Từng nụ hôn bừa bãi cứ thế mà không ngừng rơi xuống khuôn mặt của Thẩm Úc, Thẩm Úc nhắm hai mắt lại để mặc Thương Quân Lẫm cứ như con cún con không ngừng dụi tới dụi lui trên khuôn mặt của mình, y rất thích cảm giác Thương Quân Lẫm cần mình, điều đó sẽ khiến y cảm nhận được sâu sắc một sự thật rằng y đang thật sự tồn tại ở thế giới này.

Thẩm Úc cố gắng vươn tay từ trong chăn ra rồi ôm ấy Thương Quân Lẫm, nếu chuyện này đã được giải quyết rồi thì đã đến lúc "tính toán" một chuyện khác.

"Bây giờ có phải bệ hạ nên cho ta một lời giải thích về chuyện tối hôm qua hay không?"

Thẩm Úc rõ ràng đã cảm nhận rằng sau khi y vừa dứt lời thì cơ thể của Thương Quân Lẫm đã cứng lại.
Chương trước Chương tiếp