Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 182



"Ngươi sai rồi," Thương Quân Lẫm dùng dáng vẻ của người ở trên cao để nhìn xuống Việt Vương, ánh mắt của hắn như đang nhìn một con kiến nhỏ bé, "A Úc là người chứ không phải là một món đồ dùng để cân nhắc, trẫm sẽ tôn trọng mỗi một lựa chọn của y."

Nhưng hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Tiếng cười đột nhiên im bặt lại, Việt Vương bình tĩnh nhìn Thương Quân Lẫm: "Chính ngươi cũng tin vào những lời này hay sao? Chẳng lẽ ngươi chọn con trai của nhà họ Thẩm vào cung không phải bởi vì trên lưng của bọn họ đeo cả vận mệnh hay sao?"

Thương Quân Lẫm đột nhiên duỗi tay ra bóp chặt lấy cổ của Việt Vương rồi nâng hắn ta lên: "Đừng cho rằng suy nghĩ của ai cũng dơ bẩn giống như ngươi, việc ngươi tin vào nó không đại biểu cho việc trẫm cũng tin vào nó, nếu thật sự tin vào vận mệnh thì sao trẫm có thể ngồi vào vị trí này đây?"

"Khụ khụ." Bởi vì không thể thở nổi nên gương mặt của Việt Vương đỏ bừng lên, ngoại trừ việc ho khan ra thì hắn không thể thốt ra bất cứ lời nói nào nữa.

Thương Quân Lẫm nhíu mày, buông tay ra. Việt Vương té ngã ra trên mặt đất rồi ôm cổ ho khan.

Mạnh công công cẩn thận dâng khăn tay lên, Thương Quân Lẫm lau chùi năm ngón tay của mình rất kĩ, cứ như là đang lau đi những thứ bẩn thỉu đã dính vào.

"Ngươi kêu trẫm tới đây chỉ vì muốn nói mấy chuyện này với trẫm thôi sao?"

"Ta đã quen Thẩm Úc từ lúc y còn ở ngoài cung, nếu không phải việc ta tới gần Thẩm Thanh Nhiên đã đụng vào điểm mấu chốt của y thì ngươi nghĩ y có vì giận dỗi ta mà lựa chọn vào cung hay không? Nếu y thật sự không hề quan tâm đến ta thì vì sao lại giận dỗi vì mấy chuyện này? Thậm chí còn từ bỏ cả tương lai của mình để vào cung đây?"

Mỗi một câu nói của Việt Vương đều như là những cái gai đâm vào trong lòng của Thương Quân Lẫm.

Đôi mắt của người đàn ông dần trở nên sâu thẳm hơn, bên trong chúng còn chất chứa những cảm xúc rất khó có thể nhìn thấu.

Mạnh công công đứng ở rất gần nên có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bức truyền đến từ trên người của người đàn ông, ông không khỏi âm thầm đổ mồ hôi, liệu những lời nói của Việt vương có gây ảnh hưởng xấu đến bệ hạ hay không đây?

Thương Quân Lẫm để ý đến Thẩm Úc đến mức nào thì Mạnh công công là người hiểu rõ hơn ai hết, mà càng là người mình quan tâm thì sẽ lại càng không thể chịu được sự phản bội cho dù đó chỉ là một chút, đặc biệt là với một vị hoàng đế xưa giờ vẫn luôn nói một không hai như Thương Quân Lẫm, nếu ngài ấy thật sự cho rằng Thẩm Úc còn có tình cũ với Việt Vương thì...

Mạnh công công không dám nghĩ đến hậu quả mà điều đó mang lại.

Trước lúc rời đi, Thương Quân Lẫm đã phân phó cai ngục "chăm sóc" Việt Vương thật tốt, còn Mạnh công công thì run rẩy đi phía sau hắn.

Ông có thể cảm nhận được rằng hiện tại tâm trạng của bệ hạ rất tồi tệ.

Bất kể ngoài miệng có nói như thế nào thì trong lòng cũng không thể không có bất cứ vướng mắc nào được.

Mạnh công công đang muốn khuyên vài câu thì đã nghe thấy Thương Quân Lẫm khẽ nói: "Nếu trẫm giết Việt Vương thì có phải sẽ khiến A Úc buồn hay không?"

Mạnh công công rất sửng sốt nhưng rồi cũng đành nuốt những lời đã tới bên miệng mình xuống, hình như mọi chuyện cũng có hơi khác so với dự đoán của ông.

Thương Quân Lẫm chỉ nói một câu như vậy chứ cũng không thật sự trông cậy vào việc nhận được câu trả lời từ ai, trên đường trở về cung thì hắn vẫn luôn im lặng nên cũng không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên Thương Quân Lẫm nói: "Đến ngục tối một chuyến."

Mạnh công công không dám từ chối, ông vội kêu người đánh xe quay đầu.

Đi đến ngục tối, Mạnh công công vốn định theo vào theo bản năng nhưng lại bị Thương Quân Lẫm ngăn cản: "Ông ở lại đây đi, trẫm sẽ vào trong một mình."

Mạnh công công không biết Thương Quân Lẫm đến ngục tối vào trong lúc này là để làm gì nhưng lại không thể không nghe theo sự phân phó của Thương Quân Lẫm nên cũng đành phải đứng chờ ở bên ngoài.

Trạng thái của Thương Quân Lẫm rõ ràng là không đúng lắm, ông lo là sẽ xảy ra chuyện gì nên cũng đi đi lại lại đầy nôn nóng.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng đi ra với một khí thế đầy lạnh lùng.

Mạnh công công đi tới tiếp đón: "Bệ hạ?"

"Trở về cung."

Chỉ một câu thôi nhưng dường như đã lấy đi hết sức lực của người đàn ông, trên đường trở về cung hắn không còn lên tiếng nữa.

Mạnh công công không biết lúc Thương Quân Lẫm ở trong ngục tối thì đã xảy ra chuyện gì mà chỉ cảm thấy từ lúc Thương Quân Lẫm bước ra khỏi ngục tối thì trông hắn còn lạnh lùng hơn lúc chưa tiến vào.



Nguyệt hắc phong cao*, trên bầu trời đêm được tô điểm bởi những ngôi sao lấp lánh, từng luồng gió lạnh như thể đã thấu vào xương, thấm vào trong cốt tủy. (Trích từ thơ ra với ý nghĩ là thời điểm phù hợp để làm chuyện ác, trăng bị mây che khuất và gió thổi mạnh.)

Cung Ngọc Chương được thắp đèn sáng rực, trông rất náo nhiệt.

Thẩm Úc ngồi ở trên trường kỷ rồi nhìn Mộ Tịch chỉ huy các thái giám nhỏ tuổi dán câu đối và chữ "Phúc" lên, các cung nữ khéo tay đã cắt ra rất nhiều để dán lên cửa sổ.

Thẩm Úc quét mắt qua bên ngoài rồi vội đứng lên, đi ra bên ngoài.

"Sao bệ hạ lại không đi vào?"

Người đang đứng ở bên ngoài là Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm vẫn mặc đồ đen như cũ, Thẩm Úc rất hiếm khi thấy hắn mặc những màu khác, lúc đến gần rồi y mới có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ trên người của người đàn ông.

Thẩm Úc duỗi tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống của Thương Quân Lẫm, lúc này y thấy rất ngạc nhiên.

Tay của người đàn ông rất lạnh.

Ở trong trí nhớ của Thẩm Úc thì tay của Thương Quân Lẫm vẫn luôn rất ấm áp, vào những lúc trời lạnh thì hắn sẽ đặt tay của y vào bên trong tay mình và vây lấy nó, chậm rãi ủ ấm cho nó.

"Bệ hạ đã đứng ở bên ngoài bao lâu mà tay lại trở nên lạnh như vậy, mau tiến vào bên trong cho ấm." Thẩm Úc nắm tay Thương Quân Lẫm rồi kéo hắn vào trong phòng.

Vừa nãy Thương Quân Lẫm đứng ở trong bóng tối nên Thẩm Úc không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn mà chỉ cảm thấy hôm nay hắn trầm lặng một cách khác thường.

Thương Quân Lẫm nhắm mắt lại mà theo Thẩm Úc tiến vào trong phòng.

Thẩm Úc đẩy Thương Quân Lẫm ngồi lên trường kỷ xong mới ra lệnh cho Mộ Tịch bưng trà nóng tới, đưa đến bên miệng của người đàn ông: "Bệ hạ uống một chút đi cho ấm người."

Thương Quân Lẫm chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc mà không hề chớp mắt.

Thẩm Úc lại đẩy cái ly trong tay lại gần hơn nữa.

Cặp lông mi rất dài rũ xuống, người đàn ông cứ thế mà uống ly trà ở ngay trong tay Thẩm Úc.

Thẩm Úc cầm cái ly không quay người rời đi, vốn y muốn đặt cái ly trở lại trên bàn nhưng y còn chưa kịp bước qua đó thì đã phát hiện ống tay áo của mình đã bị người kia nắm lấy.

Y quay đầu lại thì thấy Thương Quân Lẫm đang nắm lấy tay áo của mình, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay: "Đừng đi."

Thẩm Úc nhìn khoảng cách ngắn ngủi giữa mình và cái bàn rồi lại nhìn người đàn ông đang cố chấp giữ lấy tay áo của mình, cuối cùng y bất lực ngồi trở lại.

Mộ Tịch đi tới rồi cầm lấy cái ly ở trong tay Thẩm Úc.

Cuối cùng Thẩm Úc cũng nhận ra hôm nay Thương Quân Lẫm rất kì lạ.

Thẩm Úc duỗi tay xoa lên mặt của Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao ngài lại như mất hồn mất vía vậy?"

Y biết gần đây Thương Quân Lẫm rất bận nhưng mà dù có bận hơn nữa thì cũng sẽ không giống như hôm nay, cả người cứ như bị choáng váng như vậy.

Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thương Quân Lẫm, trong tròng mắt đen nhánh của người đàn ông đang phản chiếu hình bóng của y một cách rất rõ ràng.

Đột nhiên, người đàn ông duỗi tay ra ôm lấy eo y rồi kéo y vào lòng ngực và ôm chặt lấy y: "Hôm nay trẫm đã đi gặp Việt Vương."

"Bệ hạ gặp hắn ta làm cái gì?"

Thấy trong giọng điệu của Thẩm Úc không có gì khác thường thì Thương Quân Lẫm mới bình tĩnh hơn một chút, ở nơi Thẩm Úc không thể nhìn thấy, trong mắt của hắn hiện lên một tia phức tạp.

"Hắn nói với trẫm vài lời, hắn nói vì em giận dỗi hắn nên em mới quyết định vào cung."



Lúc nói ra những lời này Thương Quân Lẫm cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, có lẽ là đang nghĩ gì đó nhưng cũng có lẽ là không nghĩ gì cả, vốn dĩ hắn muốn giấu chuyện này ở trong lòng và mãi mãi không bao giờ nói ra.

Mặc kệ là vì sao Thẩm Úc lại vào cung, hắn chỉ cần biết hiện tại trong lòng em ấy có mình là được, giai đoạn đầu của cuộc sống Thẩm Úc không có sự tham gia của hắn nên hắn cũng không có tư cách so đo, hắn cho rằng mình có thể làm được như thế nhưng lúc đến giờ khắc này hắn lại nhận ra rằng hắn không thể làm như thế.

Bất kể là trước lúc Thẩm Úc gặp hắn hay là sau khi gặp hắn, chỉ cần là mỗi một chuyện xảy ra trên người Thẩm Úc thì hắn đều không thể nào không thèm để ý đến.

Hắn khát vọng có được đáp án nhưng cũng lại thấy sợ khi có được đáp án.

Hắn đã cố gắng tự nhủ với bản thân rằng đó là những chuyện trong quá khứ mà hắn chưa kịp tham dự nên hắn không nên để trong lòng nhưng những lời Việt Vương nói như là những chiếc ung nhọt ở trong xương của hắn, càng cố gắng tự nhủ đừng để ý đến thì trong đầu lại càng không ngừng vang vọng.

Hắn tự hỏi chính mình: Mình thật sự có thể không thèm để ý đến chuyện này hay sao?

Nhưng đáp án là sự phủ định, hắn không thể làm được, hắn sẽ không trách cứ gì Thẩm Úc mà hắn sẽ chỉ hận Việt Vương vì hắn ta đã vì một câu châm ngôn mà lập ra trăm phương ngàn kế để tiếp xúc với Thẩm Úc.

Thẩm Úc cảm nhận được sự bất an nồng đậm truyền đến từ người của Thương Quân Lẫm, y muốn ngẩng đầu nhìn hắn một cái nhưng lại bị nhấn chặt vào trong lồng ngực, chỉ có thể duy trì mỗi tư thế đó.

Thẩm Úc thở dài một hơi rồi nâng tay lên ôm lại vòng eo rắn chắc của người đàn ông: "Bệ hạ để ý đến mấy lời Việt Vương nói gì làm cái gì cơ chứ, hiện tại hắn ta chỉ là một tù nhân, hắn ta cũng tự biết mình không thể xoay chuyển tình thế này nữa cho nên mới nói ra những lời khiến bệ hạ thấy không thoải mái. Mà quả thật trước lúc ta vào cung, nếu muốn tính thì quà thật cũng có một chút quan hệ với Việt Vương, a—"

Cánh tay của người đàn ông đột nhiên dùng đến nhiều lực hơn, bên hông của y cũng truyền đến một chút cảm giác đau đớn, Thẩm Úc vỗ vào eo của Thương Quân Lẫm như đang trấn an rồi lại nói tiếp: "Trước hết cứ nghe ta nói cho xong cái đã."

Lực tay của người đàn ông hơi thả lỏng hơn một chút nhưng vẫn gần như là nhốt lấy Thẩm Úc, không cho y bất cứ cơ hội rời đi nào.

Thẩm Úc cũng không thèm để ý đến mà tiếp tục nói: "Tuy rằng ta cũng có quan hệ với Việt Vương nhưng không hề giống như những gì hắn nói, nếu ta giận dỗi hắn ta thì ta có hàng trăm hàng ngàn cách khác nhau để làm, vì sao lại cố ý chọn cách không tốt nhất là vào cung chứ? Ta chọn vào cung thứ nhất là vì bệ hạ, ta đã nghe nói rất nhiều chuyện về bệ hạ từ miệng của những người khác, thật ra ta muốn nhìn xem bệ hạ thật sự trông như thế nào, nếu không phải vì ta suốt ngày bị Trấn Bắc Hầu nhốt ở trong phủ thì nói không chừng đã gặp được bệ hạ từ lâu rồi."

Thẩm Úc nửa đùa nửa thật nói: "Nếu ta gặp được bệ hạ trước thì nào còn có chuyện của Việt Vương, mỗi một chỗ trên người của bệ hạ đều đã khắc sâu vào trong lòng của ta."

Sương mù dày đặc và xám xịt ở trong lòng Thương Quân Lẫm cuối cùng cũng dần tan đi theo những lời nói của Thẩm Úc, hắn cúi đầu dụi vào mặt của Thẩm Úc.

"Lại nói đến Việt Vương tiếp vậy, hắn ta thật sự rất phiền phức, hắn ta cho rằng ta không biết gì cả nên đã giả vờ thành dáng vẻ kia để xuất hiện trước mặt ta, nhưng ta chỉ cảm thấy rất giả tạo nên không hề muốn nhìn hắn diễn kịch. Hẳn là bệ hạ cũng đã thử điều tra chuyện giữa ta và Việt Vương, lúc ta ở với hắn ta thì vẫn luôn rất lạnh lùng, sau khi biết được thân phận của hắn thì ta đã nghĩ rằng vào cung là một cách khá tốt để có thể thoát khỏi hắn ta."

Thẩm Úc không hề nói dối, trước lúc sống lại thì quả thật y không biết thân phận thật sự của Việt Vương nhưng chuyện này đã không thể điều tra được nữa, mà sau khi sống lại thì y lại càng không muốn có bất cứ vướng mắc nào với Việt Vương cho nên mới dứt khoát chọn một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước.

Không phải Việt Vương thích Thẩm Thanh Nhiên sao, y sẽ tác thành cho bọn họ.

"Bệ hạ đừng nghĩ nhiều vì những lời nói của Việt Vương, bệ hạ muốn biết chuyện của ta thì cứ hỏi thẳng ta là được."

Càng tiếp xúc nhiều thì Thẩm Úc lại càng có thể cảm nhận được cảm giác bất an của Thương Quân Lẫm, y không biết vì sao Thương Quân Lẫm thấy bất an nhưng y tình nguyện dùng hết khả năng của mình để khiến hắn thấy an tâm hơn.

Thương Quân Lẫm lẳng lặng ôm lấy người ở trong lòng ngực, hắn thật sự rất hi vọng rằng thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở trong khoảnh khắc này.

"A Úc sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh trẫm đúng không?"

Theo sau những lời nói đó chính là một nụ hôn in lên thái dương Thẩm Úc.

"Không ở bên cạnh bệ hạ thì ta còn có thể đi đâu cơ chứ?"

Lực ôm của Thương Quân Lẫm thoáng thả lỏng, Thẩm Úc cố gắng khiến mình thoát ra khỏi lòng ngực của người đàn ông rồi vòng tay qua cổ của hắn để ép hắn cúi đầu xuống, áp trán của mình lên trán của hắn: "Ta cần phải tự minh oan cho mình một chút, ta thật sự không hề thích Việt Vương, bất kể là quá khứ, hiện tại hay là tương lai thì ta cũng sẽ chỉ thích một mình bệ hạ."

Nói xong, y hôn lên đôi môi đang ở gần trong gang tấc.

"Có một số việc nếu không thật sự thích thì ta sẽ không làm với người đó, có lẽ Việt Vương vẫn còn nói gì đó với bệ hạ nhưng bệ hạ đừng có tin."

Nếu chỉ mỗi Việt Vương thì đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không để ý giống như hiện tại, thứ chân chính khiến hắn không thể buông bỏ chính là những lời người kia đã nói với hắn ở trong ngục tối.

Ông ta nói rằng Thẩm Úc đã được vận mệnh sắp đặt cho đứng về phía của Việt Vương, vận mệnh đã quy định như thế rồi nên với sức người thì sẽ không thể nào thay đổi được, cho dù quá trình đó đã lệch ra khỏi quỹ đạo rất nhiều nhưng trăm sông rồi vẫn sẽ đổ về một biển.

Vào khoảnh khắc kia, ý định giết chết Việt Vương trong lòng Thương Quân Lẫm đã đạt tới mức cao nhất.

Thẩm Úc đã chủ động hóa giải nỗi bất an trong lòng Thương Quân Lẫm, hắn ôm lấy Thẩm Úc rồi đảo khách thành chủ, cứ như là đang giận dữ đòi hôn trở lại.
Chương trước Chương tiếp