Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 184



"Vì sao bệ hạ lại nói như vậy?" Thẩm Úc khó hiểu hỏi.

Thương Quân Lẫm hạ thấp giọng xuống rồi nói: "Không phải vì mệnh cách hư vô mờ mịt gì cả mà chỉ bởi vì A Úc thôi, nếu có thể có được sự hỗ trợ của A Úc thì muốn làm cái gì cũng có thể làm được nhiều hơn."

"Ta nào có thần kỳ như bệ hạ nói đâu?" Thẩm Úc cười nói.

Thương Quân Lẫm đứng thẳng người dậy rồi đỡ Thẩm Úc lên: "A Úc đừng tự coi thường mình, chuyện Bắc Mạc kia thì ai nghĩ nên sai ai đến là phù hợp nhất?"

Nếu muốn ra tay với Bắc Mạc thì chắc chắn nếu chỉ nói bằng lời thôi thì sẽ không đủ để khiến đối phương làm theo những gì bọn họ muốn, cần phải sai những người có tác dụng tới, khơi dậy sự đấu tranh và dẫn đường cho sự đấu tranh ấy thì mới có thể nắm chặt quyền làm chủ ở trong tay.

Trong đầu Thẩm Úc lướt qua những tin tức về các viên quan ở trong triều, đã hơn một năm trôi qua nên mức độ hiểu biết của cậu về triều đình cũng tăng lên rất nhiều, bởi vì thi thoảng y còn phê sổ con giúp Thương Quân Lẫm nên cũng biết khá nhiều về các viên quan trong triều.

"Ta cảm thấy nếu để người ta chọn đi thì sẽ có hơi mạo hiểm, bệ hạ có chọn được ai phù hợp hay không?" Thẩm Úc ngồi xuống ở một chiếc ghế gần đó.

"Phương Quân cũng rất phù hợp, nhưng sau chuyện Túc Bắc thì mức độ tồn tại của ông ấy ở Bắc Mạc quá cao, hiện tại lại vào Nội Các rồi nên nếu đi làm chuyện này cũng không thỏa đáng lắm, tốt nhất là chọn một người không quá nổi bật ở trong triều, như thế thì cũng sẽ tiện ngụy trang hơn." Thương Quân Lẫm cũng ngồi xuống bên cạnh.

Thẩm Úc gật đầu, càng là người kém nổi bật thì sẽ càng đỡ khiến Bắc Mạc cảnh giác hơn.

Thẩm Úc: "Bệ hạ cảm thấy Giang Hoài Thanh thế nào?"

Thương Quân Lẫm: "Trẫm vừa sai hắn đến tiếp nhận Lâm Nguyên mà bây giờ lại để hắn tiến vào Bắc Mạc thì sẽ không khiến người của Bắc Mạc nghi ngờ hay sao?"

Thẩm Úc: "Đương nhiên là sẽ không lấy thân phận Giang Hoài Thanh để đến Bắc Mạc, bệ hạ đã quên trước đó hắn và Hạ Thừa Vũ đã cải trang để xâm nhập vào trong đám người Bắc Mạc hay sao?"

Thương Quân Lẫm: "A Úc là đang muốn để Giang Hoài Thanh dùng một thân phận mới để đến Bắc Mạc hay sao?"

Chuyện này trông thì có vẻ không đáng kẻ nhưng thật ra lại có ảnh hưởng rất lớn, nếu làm tốt thì có thể lập được công lao lớn nhất trong một khoảng thời gian ngắn nhưng nếu làm không tốt thì có thể sẽ phải vứt luôn mạng mình, hơn nữa còn liên lụy đến Đại Hoàn nữa, cho nên lúc chọn người chấp hành nhiệm vụ lần này cần phải thật cẩn thận.

"Lâm Nguyên đã được xếp vào bản đồ của Đại Hoàn rồi cho nên bệ hạ cần phải nhanh chóng sai các viên quan tới đó tiếp nhận và quản lý, nếu bệ hạ muốn biết Giang Hoài Thanh có thể đảm đương được nhiệm vụ này hay không thì có thể tìm người kiểm tra hắn trước." Thẩm Úc nói những lời này cũng không phải là vì quan hệ giữa y và Giang Hoài Thanh rất tốt, kiếp trước lúc Giang Hoài Thanh làm việc dưới danh nghĩa là cấp dưới của y thì y đã biết được năng lực của hắn rồi, tuy đời này Giang Hoài Thanh vẫn còn non nớt hơn đời trước một chút nhưng tài trí của hắn cũng không thua kém gì đời trước cả, nhìn chung thì nếu nhìn từ trên xuống dưới cả triều đình thì cũng không còn có thể tìm ra lựa chọn nào phù hợp hơn Giang Hoài Thanh cả.

Quả thật Thương Quân Lẫm chọn Phương Quân cũng rất phù hợp nhưng đó là trước lúc ông tham gia chuyện ở Túc Bắc, nhưng đã có chuyện Túc Bắc rồi thì người của Bắc Mạc đều hận ông thấu xương, nếu sai Phương Quân đi thì dựa theo phong cách làm việc của ông nếu bị lộ thì sẽ rất nguy hiểm.

Giang Hoài Thanh thì khác, hắn mới vừa vào triều đình không lâu, không phải là đang làm việc ở viện Hàn Lâm thì cũng là đang đi theo thừa tướng để làm việc, sau đó hắn lại tới Túc Bắc nhưng cũng đã ngụy trang thân phận và xâm nhập vào bên trong Bắc Mạc cùng Hạ Thừa Vũ rồi cho nên hắn cũng chưa từng lấy thân phận "Giang Hoài Thanh" để thật sự làm gì cả, cho nên dù người của Bắc Mạc có điều tra như thế nào thì cũng không thể nào phát hiện được hắn chỉ với những chuyện vụn vặt kia, chỉ cần hắn làm việc thật cẩn thận thì khả năng bị lộ cũng không hề lớn.

Thương Quân Lẫm cũng nghiêm túc suy xét kiến nghị của Thẩm Úc nên đã gọi thừa tướng và Phương Quân tới phòng Ngự Thư để bàn bạc ngay trong đêm.

Giang Hoài Thanh đã làm việc dưới trướng của thừa tướng một khoảng thời gian nên thừa tướng cũng khá hiểu về hắn, sau khi nghe Thương Quân Lẫm nói xong, thừa tướng im lặng một lúc rồi cũng nói:

"Thần cho rằng cách này cũng khá ổn, Giang Hoài Thanh làm việc rất ổn thỏa, trông thì có vẻ là không giỏi nhìn thấu lòng người lắm nhưng trên thực tế thì lúc làm việc hắn sẽ luôn chu đáo trong mọi mặt, không hề để lộ ra bất cứ ké hở nào, hơn nữa quý quân nói cũng rất có lý, ưu thế lớn nhất của hắn chính là không cần lo cách làm việc của mình sẽ bị người của Bắc Mạc nhận ra, như vậy thì cũng đã là một điểm cộng rất lớn để tăng xác suất thành công lên rồi."

Phương Quân cũng từng làm việc với Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ một khoảng thời gian nên ông tin rằng nếu cho họ đủ thời gian thì hai người trẻ tuổi này chắc chắn sẽ trở thành hai cây cột mới đầy vững chắc cho Đại Hoàn, tuy rằng đến Bắc Mạc sẽ rất nguy hiểm nhưng nguy hiểm thì cũng thường đi kèm với những cơ hội mới, cho nên đối với Giang Hoài Thanh mà nói chuyến đi này sẽ là một cơ hội rất tốt.

Phương Quân cũng rất đồng ý với việc để Giang Hoài Thanh đi làm chuyện này.

Ba người bàn bạc đến đêm khuya, cuối cùng cũng quyết định được bước đầu của kế hoạch, sáng sớm ngày hôm sau Ẩn Long Vệ đã mang một mệnh lệnh mật đi tới Túc Bắc.

Chuyện này Thương Quân Lẫm cũng không công khai ra bên ngoài, có thêm một người biết đến thì Giang Hoài Thanh sẽ có thêm một khả năng gặp phải nguy hiểm nên ngoại trừ thừa tướng và Phương Quân ra thì ở trong triều cũng không còn ai biết đến sự sắp xếp của Thương Quân Lẫm.

Nếu Giang Hoài Thanh phải đến Bắc Mạc thì chuyển quản lý Lâm Nguyên đương nhiên cũng phải giao cho người khác, lúc lên triều Thương Quân Lẫm đã lấy chuyện này ra để bàn bạc.

Tương lai Lâm Nguyên sẽ trở thành nơi Đại Hoàn chuyên dùng để chăn nuôi ngựa chiến nên Thương Quân Lẫm rất coi trọng chuyện này, các đại thần trong triều cũng biết Thương Quân Lẫm luôn rất đặt nặng những vấn đề liên quan đến quân đội nên cũng không dám qua loa.

Cuối cùng cũng chọn được ra một viên quan có tiếng là làm việc ổn thỏa và cũng có nghiên cứu về mặt này đi đến Lâm Nguyên, cùng với đó còn có hai viên quan đi theo hỗ trợ nữa.

Sau khi xử lý xong mấy chuyện ở Lâm Nguyên thì chắc cũng đã có thể bắt đầu nuôi dưỡng ngựa chiến được rồi.



Xử lý xong những việc này thì khoảng cách từ giờ đến lúc ăn Tết cũng chỉ còn khoảng bảy ngày, Thương Quân Lẫm tuyên bố sẽ dừng bút lại, mọi chuyện trong triều cũng sẽ tạm dừng lại, các viên quan bận rộn suốt cả một năm cuối cùng cũng có một khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi.

Những năm trước vào thời điểm này thì Thương Quân Lẫm đã không cần xử lý công việc nữa rồi, trong cung cũng không có người nào khiến hắn phải để ý đến nên hắn sẽ rời khỏi cung một mình và ở bên ngoài mấy ngày, nhưng từ sau khi Thẩm Úc vào cung thì vào năm đầu tiên không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà hắn lại không để Thẩm Úc ở lại một mình trong cung mà lại trôi qua năm mới với y.

Năm đầu tiên đã như thế thì năm nay lại càng không thể thay đổi.

Sau khi không cần lên triều thì Thương Quân Lẫm cũng dứt khoát dời hết tất cả mọi việc đến Cung Ngọc Chương, nếu không phải do Thẩm Úc không cho thì ngay cả lúc gọi các đại thần đến gặp mặt hắn cũng gọi đến Cung Ngọc Chương luôn rồi.

Tuy rằng không cần lên triều sớm nữa nhưng một nước lớn như Đại Hoàn thì đương nhiên cũng không thật sự buông tay không quản nữa luôn, có một vài việc quan trọng vẫn cần có sự quyết định của Thương Quân Lẫm thì hắn vẫn phải xử lý.

Thời gian Thương Quân Lẫm ở lại Cung Ngọc Chương nhiều hơn nên thời gian hắn ở bên cạnh Thẩm Úc cũng nhiều hơn, buổi sáng lúc Thẩm Úc thức dậy thì trên giường cũng sẽ không chỉ còn mình y thôi nữa.

Có đôi lúc đêm trước đó làm loạn đến khuya thì sáng hôm sau Thương Quân Lẫm sẽ ôm lấy từ cho đến khi y thức dậy mới thôi, mà cũng có đôi lúc buổi tối Thẩm Úc không cho thì sáng hôm sau Thương Quân Lẫm cũng sẽ thức dậy đi luyện kiếm một lúc.

Sáng ngày hôm nay không biết vì sao mà Thẩm Úc lại đột nhiên thức dậy, hơn nữa bên người cũng không có nhiệt độ quen thuộc nữa, y thử sờ lên giường thì cái chỗ vốn nên có người nằm kia cũng đã lạnh ngắt rồi.

Cơn buồn ngủ gần như là tan đi mất, Thẩm Úc chống người ngồi dậy, mái tóc đen nhánh xoã xuống trên vai, chiếc áo lót cũng vì những động tác của y mà để lộ ra làm da trắng sứ, nhưng trên làn da trắng như tuyết ấy đã được mai đỏ lấp kín từ bao giờ.

Vết cũ còn chưa tan đi thì vết mới đã lại vội đè lên.

Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào từ cổ áo, Thẩm Úc vội giữ nó lại rồi kêu: "Mộ Tịch."

Nghe thấy tiếng động, Mộ Tịch vội tiến vào: "Sao hôm nay công tử dậy sớm vậy?"

"Có hơi khó ngủ nên vậy, lấy quần áo qua đây cho ta, bệ hạ đâu rồi?"

Mộ Tịch cầm quần áo qua rồi mặc vào cho Thẩm Úc.

"Bệ hạ đang luyện kiếm ở trong sân, công tử có muốn đi xem không?"

Thẩm Úc lập tức có hứng thú.

Thẩm Úc vào cung lâu như vậy mà buổi sáng sau khi y thức dậy thì Thương Quân Lẫm luôn bận rộn hết cả nửa ngày nên y cũng chưa từng có cơ hội nhìn thấy hắn dậy sớm rèn luyện.

Thẩm Úc khoác thêm áo choàng lông chồn rồi đã ra ngoài sân.

Bên ngoài có tuyết rơi nhưng rất nhẹ, Mộ Tịch muốn nâng dù thay cho Thẩm Úc nhưng lại bị Thẩm Úc từ chối, y cầm lấy dù rồi đi vào trong sân một mình.

Giữa sân, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen bó sát đang múa kiếm, trong lúc hắn thực hiện động tác thì âm thanh kiếm xẹt qua không gian đã vang lên.

Thẩm Úc cầm ô đứng ở một nơi có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của người đàn ông nhưng cũng không quấy rầy đến hắn rồi lặng lẽ đứng nhìn.

Đây là lần đầu tên y thấy dáng vẻ như vậy của Thương Quân Lẫm.

Mái tóc được buộc lên cao, bộ đồ màu đen bó sát kia bao bọc lấy thân hình cường tráng của người đàn ông khiến khí thế hắn cũng trở nên quyết liệt hơn, trên mặt cũng bày ra dáng vẻ đầy kiên nghị.

Động tác của người đàn ông rất sắc bén, mỗi một cử động đều mang khí thế như chẻ tre, giữa nền tuyết trắng xóa kia cũng chỉ có một mình người đàn ông có thể lọt vào mắt của Thẩm Úc.

Thẩm Úc không lên tiếng quấy rầy nhưng y còn chưa nhìn được bao lâu thì người đàn ông đã thu kiếm lại và đi tới hướng của Thẩm Úc.

"Sao A Úc lại ra đây vậy?" Thương Quân Lẫm đi đến bên cạnh Thẩm Úc rồi dém phần cổ áo của áo choàng lông chồn cho y.

Cánh tay của Thẩm Úc cũng hướng về phía trước để chiếc ô che khuất cả đỉnh đầu của người đàn ông: "Nghe Mộ Tịch bảo bệ hạ đang luyện kiếm ở đây cho nên ta tới đây xem thử."

Cánh tay nâng dù lộ ra bên ngoài nên đã bị lạnh đến nỗi đỏ bừng lên, Thương Quân Lẫm nhíu mày lại muốn nhét cái tay này vào trong lòng ngực mình để ủ ấm nhưng nhìn thấy đống tuyết trên người mình nên hắn cũng đành từ bỏ ý định này.



Hắn duỗi tay cầm lấy dù của Thẩm Úc: "Để trẫm cầm cho."

Tay gì đã đông cứng lại nên nghe vậy y cũng đưa nó cho hắn rồi cũng ôm chiếc bình nước nóng vào trong ngực.

Thương Quân Lẫm nắm lấy cán dù rồi cố định nó ở trên đỉnh đầu của hai người.

"Bệ hạ không lạnh sao?" Thẩm Úc nhìn người đàn ông chỉ mặc một bộ đồ rất mỏng kia liền hỏi.

Thương Quân Lẫm lắc đầu: "Trẫm đã quen rồi."

"Vẫn là bệ hạ giỏi nhất, nếu là ta thì ta đã không chịu nổi rồi." Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm rồi lại nhìn mình đã được bọc lại như một quả cầu rồi, y không khỏi cảm thấy hai người cứ như không phải đang ở chung một mùa.

Mạnh công công cầm áo choàng tới nhưng Thương Quân Lẫm đang cầm dù nên cũng không tiện hành động lắm, Thẩm Úc cầm lấy áo choàng rồi bắt đầu đặt lên bờ vai của Thương Quân Lẫm.

Ừm...

Thương Quân Lẫm quá cao nên Thẩm Úc cũng không tiện hành động lắm, vì vậy y vỗ vỗ vào bờ vai của hắn rồi nói: "Bệ hạ cúi xuống một chút đi."

Thương Quân Lẫm hơi cúi xuống một chút, Thẩm Úc khoác áo khoác vào cho hắn xong còn cẩn thận cố định phần dây buộc ở cổ lại: "Bệ hạ vẫn nên đi tắm nước ấm đi thì hơn, đề phòng trường hợp khí lạnh ngấm vào trong cơ thể."

"Ừm."

Mạnh công công nhận được phân phó, lập tức kêu người chuẩn bị nước nóng.

Thẩm Úc biết mỗi ngày Thương Quân Lẫm đều luyện kiếm, chưa bao giờ ngừng lại nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy, chuôi kiếm kia đã được Mạnh công công cầm đi nên Thẩm Úc cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Nó là một thanh kiếm dài nhưng lại đen kịt, trên lưỡi kiếm còn phủ một lớp ánh sáng rất lạnh lẽo, trên chuôi kiếm cũng có khắc hoa văn nhưng tiếc là nó được cầm đi quá nhanh nên Thẩm Úc cung không thấy rõ bên trên khắc gì.

Lúc hai người đi vào trong điện thì nước ấm đã được chuẩn bị xong rồi, trên người Thương Quân Lẫm còn rất nhiều tuyết đọng lại nên vừa vào nhà thì Thẩm Úc đã cởi áo choàng ra cho hắn rồi cầm lấy dù từ tay hắn: "Bệ hạ mau đi tắm đi."

Thấy Thương Quân Lẫm đã đắm mình trong nước ấm rồi thì Thẩm Úc mới kêu Mộ Tịch đi hầm một bát nước gừng rồi đưa tới đây.

Thương Quân Lẫm thay qua quần áo sạch sẽ rồi bước ra, cùng lúc đó Mộ Tịch cũng bưng bát nước gừng vào.

"Bệ hạ mau uống đi."

"Trẫm không cần đến thứ này."

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể lay chuyển được Thẩm Úc nên cũng đành uống hết toàn bộ.

"Bệ hạ cũng phải thật yêu bản thân mình mới được, nếu không thì ta sẽ lo lắng." Thẩm Úc đưa cái chén không qua một bên rồi đi ra phía sau lưng Thương Quân Lẫm rồi lau tóc cho hắn.

Y rất hiếm khi làm mấy chuyện này nên lúc làm cũng không quá quen tay, sau khi lăn lộn nửa ngày cuối cùng y cũng có thể khiến tóc của Thương Quân Lẫm khô ráo hơn.

Thương Quân Lẫm bắt lấy cánh tay của Thẩm Úc rồi kéo y vào trong lòng ngực: "Sao hôm nay A Úc lại hiền huệ như vậy?"

Mái tóc dài và đen nhánh của người đàn ông xõa xuống từ trên đầu vai của hắn và rơi xuống quần áo của Thẩm Úc, lúc xuống thêm chút nữa thì nó đã dễ dàng quấn quýt với tóc của Thẩm Úc.

Thẩm Úc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt y loé lên từng tia sáng nhỏ vụn: "Bệ hạ không thích sao?"

"Đương nhiên là trẫm rất thích."

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần hơn, Thẩm Úc chậm rãi nhắm mắt lại.

Cửa đột nhiên bị gõ vang, giọng nói mang theo sự nôn nóng của Mạnh công công truyền vào từ bên ngoài: "Thưa bệ hạ cấm quân phát hiện ở bên ngoài kinh thành có một lượng lớn nhân mã khá khả nghi, không rõ mục đích của người tới nên mong bệ hạ hãy định đoạt!"
Chương trước Chương tiếp