Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 187
Động tác của vũ nữ kia rất nhanh, lúc nàng ta hành động còn tỏa ra một luồng hương thoang thoảng, Thẩm Úc vội ngừng thở lại theo bản năng nhưng vẫn đã ngửi phải một chút.
Động tác của Thương Quân Lẫm lại càng nhanh hơn, một tay hắn ôm lấy Thẩm Úc rồi một tay khác lại ném chiếc đĩa trên bàn qua đó.
Ẩn Long Vệ canh giữ ở bên ngoài lập tức phá cửa xông vào.
Một cuộc ám sát còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Vũ nữ kia bị khống chế rất nhanh, những vũ nữ còn lại cũng đã bị khống chế.
Thương Quân Lẫm dìu Thẩm Úc đi xuống bên dưới.
Vũ nữ kia quỳ ở trên mặt đất mà không hề nói một lời nào, thanh dao găm ở trong tay của nàng ta đã bị đánh cho rơi trên mặt đất, Thẩm Úc chú ý tới việc trên thanh dao găm kia còn có ánh lam, rõ ràng là đã bị tẩm độc.
Bữa tiệc bị ngừng lại giữa chừng, sau cơn hoảng loạn ngắn ngủi các đại thần cũng phục hồi lại tinh thần và che chắn cho người nhà đang đứng ở bên cạnh.
Cuộc ám sát lần trước đã diễn ra trong chuyến săn thu, đây là lần thứ hai trong năm xảy ra chuyện này.
Thương Quân Lẫm cầm lấy thanh kiếm từ tay của thị vệ rồi dùng mũi kiếm nâng cằm của vũ nữ lên và lạnh lùng hỏi nàng ta: "Ai sai cô tới đây?"
Ánh mắt của vũ nữ kia dừng lại ở trên người của Thương Quân Lẫm một lúc rồi mới dời qua người của Thẩm Úc với ánh mắt đầy sâu xa.
Thẩm Úc nhíu mày lại.
Đầu của y có hơi choáng, hẳn là do bị mùi hương kia ảnh hưởng, từ nhỏ y đã không thể ngửi được một vài loại mùi, mà vừa lúc mùi vừa nãy cũng là một trong số đó.
"Chuyện này..."
Các đại thần nhìn thấy cảnh tượng này nên tâm tư cũng hơi lung lay, bọn họ nhớ lại vừa rồi sau khi Thẩm Úc làm rơi cái ly kia thì vũ nữ mới bắt đầu ra tay.
Thẩm Úc cũng nhớ tới chuyện vừa rồi, hiện tại đầu óc của y rất mơ hồ, đến cả việc tự hỏi cũng là một việc rất khó khăn chứ đừng nói đến việc có thể phân tích sự việc và giải thích cho bản thân.
Cái tay đang đặt trên quần áo của người đàn ông của Thẩm Úc đang không ngừng nắm chặt lại, y muốn duy trì sự tỉnh táo nhưng ý thức của y càng ngày lại càng mơ hồ hơn.
Thương Quân Lẫm cũng cảm nhận được sự khác thường của y nên vội dời ánh mắt đang chứa đầy sức ép trên người vũ nữ đi rồi cúi đầu nhìn thanh niên đang tựa vào trong lòng ngực của mình: "Trong người khó chịu chỗ nào hay sao?"
Thẩm Úc lắc đầu, y không thể ngất xỉu ngay lúc này được, trước mắt bao người mà vũ nữ kia lại chọn lúc y làm rớt cái chén để ra tay, nếu y không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì sắp tới sẽ rất phiền phức.
Dù cho Thương Quân Lẫm có tin tưởng y thì các đại thần trong triều cũng sẽ không tin y, mà vũ nữ kia đã dám làm như thế thì chắc cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, nếu thử điều tra thì khả năng cao cũng là tra ra y chính là kẻ sai khiến.
Thẩm Úc cố gắng cắn thật mạnh vào đầu lưỡi để khiến mình tỉnh táo hơn, sự kích thích của đau đớn quả thật đã xua tan màn sương ở trong đầu Thẩm Úc, thấy thật sự có tác dụng, Thẩm Úc nhanh chóng duỗi tay và cướp lấy thanh kiếm ở trong tay của Thương Quân Lẫm.
Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua làn da, máu tươi lập tức chảy dọc xuống theo thân kiếm.
"A Úc!" Thương Quân Lẫm muốn lấy lại thanh kiếm nhưng Thẩm Úc nắm lưỡi kiếm kia vô cùng chặt, nếu bây giờ hắn cố gắng rút ra thì sẽ khiến Thẩm Úc bị thương nặng hơn nữa.
Dường như không ngờ Thẩm Úc sẽ tự khiến mình bị thương, vẻ mặt của vũ nữ kia cũng khẽ thay đổi.
Cảm giác đau nhức truyền đến từ trong lòng bàn tay khiến đầu óc của Thẩm Úc dần tỉnh táo hơn.
Thẩm Úc nhếch môi nở một nụ cười nhưng nụ cười đó lại rất lạnh lẽo, không hề có chút vui vẻ nào hiện lên trong mắt y.
Bàn tay đang ôm lấy bả vai Thẩm Úc của Thương Quân Lẫm không ngờ giữ chặt hơn, một cái tay khác của hắn suýt chút nữa đã không thể giữ được chuôi kiếm nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn buông lỏng cánh tay đang giữ chặt lấy bả vai của Thẩm Úc ra và xoa lên khuôn mặt y, hắn khẽ lên tiếng nhưng trong giọng nói của hắn đã chất chứa sự run rẩy rất khó phát hiện: "A Úc, buông ra nào, nghe lời nhé."
Các đại thần bị những chuyện xảy ra ở ngay trước mắt dọa cho sợ ngây người, bọn họ không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này nữa.
Thẩm Úc rời khỏi cái ôm của người đàn ông, cơ thể y hơi loạng choạng nhưng cũng dần đứng vững trở lại.
Một bàn tay của Thẩm Úc vẫn còn đang nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén kia nên máu tươi cứ thế mà nhiễm đỏ tay áo của y, dù nhìn thôi thì cũng thấy đau rồi nhưng y cứ như không hề cảm nhận được điều đó, y vẫn bước từng bước về phía trước.
Một bước này nữa đã khiến y hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt của vũ nữ.
Đối diện với ánh mắt không thể tin được của vũ nữ, nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Úc lại càng tươi hơn.
"A Úc!"
Thương Quân Lẫm dùng cái tay vừa buông xuống kia nắm lấy cổ tay đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Thẩm Úc, "Có chuyện gì cứ từ từ rồi nói, em buông nó ra trước đã, đừng khiến mình bị thương."
Thẩm Úc quay đầu lại nhìn lướt qua Thương Quân Lẫm.
Đây là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm thấy Thẩm Úc có biểu cảm như vậy, trông rất xa lạ nhưng cũng rất lay động lòng người.
Hắn cảm nhận được trái tim ở trong lồng ngực hắn đang nhảy dựng lên một cách kịch liệt nhưng không biết là vì sợ hay là bởi vì trái tim rung động quá mãnh liệt.
Hắn rất sợ khi thấy Thẩm Úc bị thương nhưng lại cũng điên cuồng rung động khi nhìn thấy thanh niên đang thể hiện ra sự nguy hiểm ngay từ trong xương cốt.
Thẩm Úc thấy biểu cảm lo lắng trên mặt Thương Quân Lẫm và cảm giác nóng bỏng truyền đến từ trên cổ tay nên y cũng dần buông từng ngón tay ra.
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, thanh kiếm rơi xuống mặt đất.
"Người đâu, gọi thái y tới đây!" Thương Quân Lẫm vội vàng nhìn vào tay của Thẩm Úc.
Trên tay của Thẩm Úc chảy đầy máu tươi, từng giọt máu uốn lượn len qua từng kẽ ngón tay nên rất khó để có thể nhìn ra vết thương đang nằm ở đâu.
Thương Quân Lẫm cẩn thận nâng bàn tay của Thẩm Úc lên, màu đỏ sẫm ở trước mắt gần như đã khiến đôi mắt của hắn bỏng rát lại, hắn không dám dùng chút sức nào mà chỉ có thể cẩn thận nâng tay của Thẩm Úc đặt lên lòng bàn tay của mình.
"Có đau không?" Giọng nói của Thương Quân Lẫm rất nhẹ, sự xót xa trong giọng nói kia dù có muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua nổi.
Ngón tay của Thẩm Úc cuộn tròn lại nhưng lại bị người đàn ông dùng một bàn tay khác nắm lấy: "Đừng nhúc nhích, sẽ chảy máu tiếp mất."
Thẩm Úc bình tĩnh nhìn cánh tay của mình một lúc lâu, dưới sự kích thích của đau đớn, cuối cùng y cũng miễn cưỡng tìm về khả năng suy nghĩ: "...Không đau."
Sao có thể không đau chứ?
Thương Quân Lẫm chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy vô cùng đau rồi, thời niên thiếu hắn đã chinh chiến trên sa trường nên số vết thương hắn phải gánh chịu có thể nói là nhiều không đếm xuể, nếu vết thương này nằm ở trên người hắn thì đến cả mày của hắn cũng không hề nhíu lại nhưng lúc vết thương này xuất hiện ở trên người của Thẩm Úc lại khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Mạnh công công đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, sau khi nghe thấy giọng nói của Thương Quân Lẫm thì ông mới dần hồi phục lại tinh thần, ông vội chạy đi sai mấy thái giám nhỏ đi mời thái y tới.
Mộ Tịch đứng ở một bên muốn tới gần nhưng lại không dám.
Nàng đã đi theo bên cạnh Thẩm Úc nhiều năm và đã thấy rất nhiều mặt của Thẩm Úc nhưng vẫn chưa bao giờ thấy một Thẩm Úc như bây giờ, ở bất cứ chỗ nào cũng để lộ hai chữ "nguy hiểm".
Cái tay bị thương kia được người đàn ông cẩn thận đặt lên trên lòng bàn tay của hắn, máu chảy xuống men theo lòng bàn tay thấm ướt ống tay áo của cả hai người.
Thẩm Úc chớp chớp mắt rồi dần rút bàn tay đang ở trong tay của người đàn ông ra, y khẽ cúi xuống trước mặt của vũ nữ rồi hỏi cùng một câu hỏi với Thương Quân Lẫm: "Là ai đã sai cô tới đây?"
Tuy rằng là cùng một vấn đề nhưng vũ nữ kia biết Thương Quân Lẫm hỏi ai là kẻ sai nàng ta ám sát còn Thẩm Úc thì hỏi ai là kẻ sai nàng ta hãm hại y.
"Chủ nhân, chính miệng ngài..."
"Thật không?" Thẩm Úc đột nhiên duỗi tay ra rồi bóp chặt lấy cổ của vũ nữ kia, "Không phải kẻ đứng ở sau lưng cô nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện nói mấy câu mà có thể đổ oan cho ta đó chứ?"
Ngón tay y dùng nhiều lực hơn, hô hấp của vũ nữ kia lập tức trở nên gấp gáp, vẻ mặt của nàng ta cũng càng ngày càng tệ hơn.
Cái tay Thẩm Úc dùng để bóp cổ nàng ta chính là cái tay đang bị thương kia, y càng dùng nhiều sức thì máu từ miệng vết thương lại càng chảy ra nhiều.
Dường như máu đang chảy ra không phải là máu của mình, Thẩm Úc không hề nhíu mày dù chỉ một chút.
Cổ tay lại bị nắm lấy một lần nữa, Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc từ phía sau để y tựa vào lòng ngực của mình rồi nói: "A Úc ngoan nào, trước tiên cứ buông tay ra đã, trẫm biết chuyện này không hề liên quan gì đến em, để trẫm nhìn tay em..."
Mãi Thương Quân Lẫm mới có thể lấy được tay của y ra, vì vậy hắn vội nắm chặt lấy cổ tay của y để tránh trường hợp y lại tự làm ra chuyện khiến mình bị thương tiếp.
Mộ Tịch dâng một chiếc khăn sạch lên, Thương Quân Lẫm cầm lấy rồi cẩn thận băng bó vết thương ở trên tay của Thẩm Úc.
"Bệ hạ, trước tiên cứ dẫn thích khách đi trước đã." Thừa tướng đừng ra nói.
Thương Quân Lẫm ấn Thẩm Úc vào trong lòng ngực của mình rồi nói: "Dẫn đi đi, phải hỏi ra kẻ đứng sau chuyện này là ai, nếu không thể hỏi ra được thì đừng có đòi đội cái mũ quan ở trên đầu nữa."
"Bệ hạ, lỡ may..." Một vị đại thần khác đứng ra rồi cẩn thận nhìn vào thanh niên đang được Thương Quân Lẫm bảo vệ cẩn thận ở trong lòng ngực.
"Sẽ không có lỡ may, quý quân ở bên cạnh trầm cả ngày lẫn đêm, nếu thật sự có mục đích khác thì còn cần tốn sức lập ra một cuộc ám sát hay sao?"
Thẩm Úc muốn nói cái gì đó nhưng lại bị người đàn ông ấn vào trong lòng ngực, Thương Quân Lẫm cúi đầu rồi ghé sát vào tai y và khẽ nói: "Đừng sợ, trầm sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
Thẩm Úc chui ra hai lần nhưng đều bị người đàn ông nâng tay lên trấn áp, Thương Quân Lẫm thật sự rất sợ nên vì không muốn để y có một phần vạn khả năng khiến mình bị thương nên hắn đành phải ấn chặt người vào trong lòng ngực.
Trong hô hấp đều là hơi thở quen thuộc, cánh tay đầy mạnh mẽ kia tạo ra một không gian rất an toàn, vì vậy đầu óc căng chặt của Thẩm Úc cũng dần thả lỏng hơn.
Thái y vội vàng chạy tới, trong điện rất lộn xộn nên Thương Quân Lẫm đã ôm Thẩm Úc đi ra phía sau điện, còn chuyện ở phía trước sẽ giao cho thừa tướng và Phương Quân xử lý.
Trên đường đến thì Cố thái y đã biết được tình hình đại khái nên trước tiên hắn bắt mạch cho Thẩm Úc đã rồi mới xử lý miệng vết thương của y.
Chiếc khăn được cởi bỏ, vết máu ở trong lòng tay được lau đi từng chút từng chút một khiến Thẩm Úc đau đến nỗi rụt ngón tay lại.
Thương Quân Lẫm nắm lấy cổ tay của y, trong giọng điệu cũng không rõ là đang vui hay giận: "Bây giờ biết đau rồi sao?"
Cảm giác đau đớn không ngừng kích thích thần kinh của Thẩm Úc, vì vậy đầu óc của y lúc thì mơ màng nhưng lúc thì tỉnh táo, y nhìn Thương Quân Lẫm một lúc rồi dần ghé sát vào mặt của hắn và cắn lên cằm của hắn một cái.
Không cắn mạnh, thậm chí là không đủ để cảm thấy đau đớn.
Thương Quân Lẫm chỉ cảm thấy ngực của mình như bị chạm vào một cái, tê tê nhức nhức.
Hắn đỡ lấy đầu của Thẩm Úc nhằm khiến y dựa lên vai của mình rồi hỏi Cố thái y: "Tình hình của A Úc thế nào rồi?"
"Miệng vết thương ở trên tay có hơi sâu, trong khoảng thời gian gần đây đừng đụng vào nước, về mặt ăn uống cũng cần phải kiêng vài thứ nên thần sẽ liệt kê những điều cần chú ý ra, còn có một việc nữa, thần muốn kiểm tra những món hôm nay quý quân đã ăn."
"Sao lại như thế?"
Thẩm Úc đang tựa vào vai Thương Quân Lẫm bỗng dụi dụi rồi khẽ nói: "Là mùi hương, mùi hương trên người của vũ nữ kia khiến ta không thể chịu nổi."
"Không chịu nổi mà sao vừa rồi em lại còn đứng gần nàng ta như vậy?"
Thẩm Úc tự biết mình sai nên im lặng.
Cố thái y lại bắt mạch cho Thẩm Úc một lần nữa, dưới yêu cầu của Thẩm Úc cuối cùng hắn cũng bắt mạch cho cả Thương Quân Lẫm, đúng như dự đoán, Thương Quân Lẫm không hề có bất cứ vấn đề gì, loại mùi này chỉ có tác dụng đối với mỗi mình Thẩm Úc.
Thương Quân Lẫm gọi Mạnh công công tới rồi khẽ dặn dò vài câu, Mạnh công công rời khỏi nơi này và đi làm những việc Thương Quân Lẫm đã dặn dò.
"Loại mùi này có ảnh hưởng gì nhiều tới cơ thể của A Úc hay không?" Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang bị thương của Thẩm Úc mà không hề dám dùng lực.
"Hiện tại thì có thể thấy là ngoại trừ việc sẽ khiến quý quân muốn ngất đi ra thì không còn dấu hiệu nào khá, thần cần phải quan sát thêm mấy ngày để xem tình hình sau đó." Cố thái y cẩn thận trả lời.
Thương Quân Lẫm chỉ vuốt ve tay của Thẩm Úc mà không nói gì cả.
Cố thái y lấy một lọ thuốc ra từ hòm thuốc của mình: "Đây là thuốc thoa ngoài da, sáng tối mỗi ngày cứ bôi một lần thì sẽ có lợi cho việc lành vết thương của quý quân, thần sẽ viết thêm đơn thuốc để giúp quý quân loại bỏ những tàn dư mà mùi hương kia đã đọng lại trong người quý quân."
Mộ Tịch nhận lấy lọ thuốc, dù trong lòng nàng đang rất lo lắng nhưng vì có bệ hạ ở đây nên nàng không dám tiến lên hỏi thăm.
"Phiền Mộ Tịch cô nương nhanh chóng sắc thuốc theo đơn thuốc này, thần cần phải xem xem hiệu quả thế nào đã." Cố thái y vừa nói vừa giao đơn thuốc vừa viết xong vào tay Mộ Tịch.
Mộ Tịch không dám chậm trễ, vội vàng cầm đơn thuốc đi sắc.
"Khụ, khụ." Thẩm Úc khẽ ho khan hai tiếng, bởi vì mất quá nhiều máu nên gương mặt của y đã tái nhợt.
Trong lòng Thương Quân Lẫm rất sốt ruột nhưng vấn đề là hắn không thể làm được gì cả, cảm giác bất lực không ngừng ùa tới khiến hắn chỉ có thể cố gắng ôm Thẩm Úc chặt hơn nữa.
Cảm giác đau đớn dần được xua tan nên ý thức của Thẩm Úc cũng dần rơi vào trong sự mê man, lúc nước thuốc đắng chát được bỏ vào trong miệng Thẩm Úc đã kháng cự đến nỗi rụt người về phía sau.
"A Úc ngoan nào, uống thuốc xong thì sẽ không khó chịu nữa."
Trong lúc Thẩm Úc đang hơi mê mang, Thương Quân Lẫm đã hỏi Cố thái y rất nhiều vấn đề.
Lúc Thẩm Úc lại lần nữa tỉnh táo trở lại thì y cũng không biết đã qua bao lâu rồi nhưng cảm giác đắng chát trong miệng vẫn đang lưu luyến không nguôi nên y đẩy người đàn ông đang ôm chặt lấy mình ra rồi nói: "Bệ hạ, ta muốn uống nước."
Thương Quân Lẫm sờ lên mặt y rồi đứng dậy rót nước cho y.
Sau khi uống hết một chén nước và ăn thêm mấy miếng mứt hoa quả thì cuối cùng cảm giác đắng chát trong miệng y cũng giảm xuống một ít.
Thẩm Úc nhìn trang trí ở xung quanh, bọn họ đã trở lại Cung Ngọc Chương rồi.
"Bệ hạ, vũ nữ kia..."
"Trẫm sẽ xử lý, A Úc đừng lo," Thương Quân Lẫm vừa nói vừa đỡ Thẩm Úc dậy, "Trẫm đã giao chuyện này cho thừa tướng và Phương Quân giải quyết rồi, sẽ không sao đâu."
Thẩm Úc dựa vào đầu giường, hiện tại y đang mặc đồ ngủ nhưng tay phải vẫn còn khá đau, thử nâng tay lên thì đã thấy một bàn tay được bao bọc kín mít.
Ngón tay y khẽ giật giật, y có thể cảm nhận được cảm giác đau nhói.
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay y rồi nhét nó trở lại trong chăn: "Cố thái y nói tạm thời nó không thể vận động nhiều và không thể chạm vào nước."
Thẩm Úc gật gật đầu.
Thương Quân Lẫm nắm lấy những ngón tay của cái tay đang bị thương kia rồi khẽ khàng vuốt ve: "Có đau không, A Úc?"
Không đợi Thẩm Úc trả lời thì Thương Quân Lẫm đã tiếp tục nói: "Trẫm thì rất đau."
"Nhìn thấy A Úc bị thương khiến trẫm rất đau." Thẩm Úc đột nhiên nuốt những lời mình muốn nói xuống, y mím môi, trong mắt lóe lên biểu cảm phức tạp.
"Có trẫm ở đây nên những chuyện A Úc lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra, nên em đừng chọn cách tự tổn thương chính mình để chứng minh một điều gì đó," Thương Quân Lẫm nâng cằm của Thẩm Úc lên, giọng điệu rất khó dò, "A Úc đã nhớ kỹ chưa?"
Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm, y có cảm giác hình như hắn nổi giận rồi.
Động tác của Thương Quân Lẫm lại càng nhanh hơn, một tay hắn ôm lấy Thẩm Úc rồi một tay khác lại ném chiếc đĩa trên bàn qua đó.
Ẩn Long Vệ canh giữ ở bên ngoài lập tức phá cửa xông vào.
Một cuộc ám sát còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Vũ nữ kia bị khống chế rất nhanh, những vũ nữ còn lại cũng đã bị khống chế.
Thương Quân Lẫm dìu Thẩm Úc đi xuống bên dưới.
Vũ nữ kia quỳ ở trên mặt đất mà không hề nói một lời nào, thanh dao găm ở trong tay của nàng ta đã bị đánh cho rơi trên mặt đất, Thẩm Úc chú ý tới việc trên thanh dao găm kia còn có ánh lam, rõ ràng là đã bị tẩm độc.
Bữa tiệc bị ngừng lại giữa chừng, sau cơn hoảng loạn ngắn ngủi các đại thần cũng phục hồi lại tinh thần và che chắn cho người nhà đang đứng ở bên cạnh.
Cuộc ám sát lần trước đã diễn ra trong chuyến săn thu, đây là lần thứ hai trong năm xảy ra chuyện này.
Thương Quân Lẫm cầm lấy thanh kiếm từ tay của thị vệ rồi dùng mũi kiếm nâng cằm của vũ nữ lên và lạnh lùng hỏi nàng ta: "Ai sai cô tới đây?"
Ánh mắt của vũ nữ kia dừng lại ở trên người của Thương Quân Lẫm một lúc rồi mới dời qua người của Thẩm Úc với ánh mắt đầy sâu xa.
Thẩm Úc nhíu mày lại.
Đầu của y có hơi choáng, hẳn là do bị mùi hương kia ảnh hưởng, từ nhỏ y đã không thể ngửi được một vài loại mùi, mà vừa lúc mùi vừa nãy cũng là một trong số đó.
"Chuyện này..."
Các đại thần nhìn thấy cảnh tượng này nên tâm tư cũng hơi lung lay, bọn họ nhớ lại vừa rồi sau khi Thẩm Úc làm rơi cái ly kia thì vũ nữ mới bắt đầu ra tay.
Thẩm Úc cũng nhớ tới chuyện vừa rồi, hiện tại đầu óc của y rất mơ hồ, đến cả việc tự hỏi cũng là một việc rất khó khăn chứ đừng nói đến việc có thể phân tích sự việc và giải thích cho bản thân.
Cái tay đang đặt trên quần áo của người đàn ông của Thẩm Úc đang không ngừng nắm chặt lại, y muốn duy trì sự tỉnh táo nhưng ý thức của y càng ngày lại càng mơ hồ hơn.
Thương Quân Lẫm cũng cảm nhận được sự khác thường của y nên vội dời ánh mắt đang chứa đầy sức ép trên người vũ nữ đi rồi cúi đầu nhìn thanh niên đang tựa vào trong lòng ngực của mình: "Trong người khó chịu chỗ nào hay sao?"
Thẩm Úc lắc đầu, y không thể ngất xỉu ngay lúc này được, trước mắt bao người mà vũ nữ kia lại chọn lúc y làm rớt cái chén để ra tay, nếu y không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì sắp tới sẽ rất phiền phức.
Dù cho Thương Quân Lẫm có tin tưởng y thì các đại thần trong triều cũng sẽ không tin y, mà vũ nữ kia đã dám làm như thế thì chắc cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, nếu thử điều tra thì khả năng cao cũng là tra ra y chính là kẻ sai khiến.
Thẩm Úc cố gắng cắn thật mạnh vào đầu lưỡi để khiến mình tỉnh táo hơn, sự kích thích của đau đớn quả thật đã xua tan màn sương ở trong đầu Thẩm Úc, thấy thật sự có tác dụng, Thẩm Úc nhanh chóng duỗi tay và cướp lấy thanh kiếm ở trong tay của Thương Quân Lẫm.
Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua làn da, máu tươi lập tức chảy dọc xuống theo thân kiếm.
"A Úc!" Thương Quân Lẫm muốn lấy lại thanh kiếm nhưng Thẩm Úc nắm lưỡi kiếm kia vô cùng chặt, nếu bây giờ hắn cố gắng rút ra thì sẽ khiến Thẩm Úc bị thương nặng hơn nữa.
Dường như không ngờ Thẩm Úc sẽ tự khiến mình bị thương, vẻ mặt của vũ nữ kia cũng khẽ thay đổi.
Cảm giác đau nhức truyền đến từ trong lòng bàn tay khiến đầu óc của Thẩm Úc dần tỉnh táo hơn.
Thẩm Úc nhếch môi nở một nụ cười nhưng nụ cười đó lại rất lạnh lẽo, không hề có chút vui vẻ nào hiện lên trong mắt y.
Bàn tay đang ôm lấy bả vai Thẩm Úc của Thương Quân Lẫm không ngờ giữ chặt hơn, một cái tay khác của hắn suýt chút nữa đã không thể giữ được chuôi kiếm nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn buông lỏng cánh tay đang giữ chặt lấy bả vai của Thẩm Úc ra và xoa lên khuôn mặt y, hắn khẽ lên tiếng nhưng trong giọng nói của hắn đã chất chứa sự run rẩy rất khó phát hiện: "A Úc, buông ra nào, nghe lời nhé."
Các đại thần bị những chuyện xảy ra ở ngay trước mắt dọa cho sợ ngây người, bọn họ không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này nữa.
Thẩm Úc rời khỏi cái ôm của người đàn ông, cơ thể y hơi loạng choạng nhưng cũng dần đứng vững trở lại.
Một bàn tay của Thẩm Úc vẫn còn đang nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén kia nên máu tươi cứ thế mà nhiễm đỏ tay áo của y, dù nhìn thôi thì cũng thấy đau rồi nhưng y cứ như không hề cảm nhận được điều đó, y vẫn bước từng bước về phía trước.
Một bước này nữa đã khiến y hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt của vũ nữ.
Đối diện với ánh mắt không thể tin được của vũ nữ, nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Úc lại càng tươi hơn.
"A Úc!"
Thương Quân Lẫm dùng cái tay vừa buông xuống kia nắm lấy cổ tay đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Thẩm Úc, "Có chuyện gì cứ từ từ rồi nói, em buông nó ra trước đã, đừng khiến mình bị thương."
Thẩm Úc quay đầu lại nhìn lướt qua Thương Quân Lẫm.
Đây là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm thấy Thẩm Úc có biểu cảm như vậy, trông rất xa lạ nhưng cũng rất lay động lòng người.
Hắn cảm nhận được trái tim ở trong lồng ngực hắn đang nhảy dựng lên một cách kịch liệt nhưng không biết là vì sợ hay là bởi vì trái tim rung động quá mãnh liệt.
Hắn rất sợ khi thấy Thẩm Úc bị thương nhưng lại cũng điên cuồng rung động khi nhìn thấy thanh niên đang thể hiện ra sự nguy hiểm ngay từ trong xương cốt.
Thẩm Úc thấy biểu cảm lo lắng trên mặt Thương Quân Lẫm và cảm giác nóng bỏng truyền đến từ trên cổ tay nên y cũng dần buông từng ngón tay ra.
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, thanh kiếm rơi xuống mặt đất.
"Người đâu, gọi thái y tới đây!" Thương Quân Lẫm vội vàng nhìn vào tay của Thẩm Úc.
Trên tay của Thẩm Úc chảy đầy máu tươi, từng giọt máu uốn lượn len qua từng kẽ ngón tay nên rất khó để có thể nhìn ra vết thương đang nằm ở đâu.
Thương Quân Lẫm cẩn thận nâng bàn tay của Thẩm Úc lên, màu đỏ sẫm ở trước mắt gần như đã khiến đôi mắt của hắn bỏng rát lại, hắn không dám dùng chút sức nào mà chỉ có thể cẩn thận nâng tay của Thẩm Úc đặt lên lòng bàn tay của mình.
"Có đau không?" Giọng nói của Thương Quân Lẫm rất nhẹ, sự xót xa trong giọng nói kia dù có muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua nổi.
Ngón tay của Thẩm Úc cuộn tròn lại nhưng lại bị người đàn ông dùng một bàn tay khác nắm lấy: "Đừng nhúc nhích, sẽ chảy máu tiếp mất."
Thẩm Úc bình tĩnh nhìn cánh tay của mình một lúc lâu, dưới sự kích thích của đau đớn, cuối cùng y cũng miễn cưỡng tìm về khả năng suy nghĩ: "...Không đau."
Sao có thể không đau chứ?
Thương Quân Lẫm chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy vô cùng đau rồi, thời niên thiếu hắn đã chinh chiến trên sa trường nên số vết thương hắn phải gánh chịu có thể nói là nhiều không đếm xuể, nếu vết thương này nằm ở trên người hắn thì đến cả mày của hắn cũng không hề nhíu lại nhưng lúc vết thương này xuất hiện ở trên người của Thẩm Úc lại khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Mạnh công công đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, sau khi nghe thấy giọng nói của Thương Quân Lẫm thì ông mới dần hồi phục lại tinh thần, ông vội chạy đi sai mấy thái giám nhỏ đi mời thái y tới.
Mộ Tịch đứng ở một bên muốn tới gần nhưng lại không dám.
Nàng đã đi theo bên cạnh Thẩm Úc nhiều năm và đã thấy rất nhiều mặt của Thẩm Úc nhưng vẫn chưa bao giờ thấy một Thẩm Úc như bây giờ, ở bất cứ chỗ nào cũng để lộ hai chữ "nguy hiểm".
Cái tay bị thương kia được người đàn ông cẩn thận đặt lên trên lòng bàn tay của hắn, máu chảy xuống men theo lòng bàn tay thấm ướt ống tay áo của cả hai người.
Thẩm Úc chớp chớp mắt rồi dần rút bàn tay đang ở trong tay của người đàn ông ra, y khẽ cúi xuống trước mặt của vũ nữ rồi hỏi cùng một câu hỏi với Thương Quân Lẫm: "Là ai đã sai cô tới đây?"
Tuy rằng là cùng một vấn đề nhưng vũ nữ kia biết Thương Quân Lẫm hỏi ai là kẻ sai nàng ta ám sát còn Thẩm Úc thì hỏi ai là kẻ sai nàng ta hãm hại y.
"Chủ nhân, chính miệng ngài..."
"Thật không?" Thẩm Úc đột nhiên duỗi tay ra rồi bóp chặt lấy cổ của vũ nữ kia, "Không phải kẻ đứng ở sau lưng cô nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện nói mấy câu mà có thể đổ oan cho ta đó chứ?"
Ngón tay y dùng nhiều lực hơn, hô hấp của vũ nữ kia lập tức trở nên gấp gáp, vẻ mặt của nàng ta cũng càng ngày càng tệ hơn.
Cái tay Thẩm Úc dùng để bóp cổ nàng ta chính là cái tay đang bị thương kia, y càng dùng nhiều sức thì máu từ miệng vết thương lại càng chảy ra nhiều.
Dường như máu đang chảy ra không phải là máu của mình, Thẩm Úc không hề nhíu mày dù chỉ một chút.
Cổ tay lại bị nắm lấy một lần nữa, Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc từ phía sau để y tựa vào lòng ngực của mình rồi nói: "A Úc ngoan nào, trước tiên cứ buông tay ra đã, trẫm biết chuyện này không hề liên quan gì đến em, để trẫm nhìn tay em..."
Mãi Thương Quân Lẫm mới có thể lấy được tay của y ra, vì vậy hắn vội nắm chặt lấy cổ tay của y để tránh trường hợp y lại tự làm ra chuyện khiến mình bị thương tiếp.
Mộ Tịch dâng một chiếc khăn sạch lên, Thương Quân Lẫm cầm lấy rồi cẩn thận băng bó vết thương ở trên tay của Thẩm Úc.
"Bệ hạ, trước tiên cứ dẫn thích khách đi trước đã." Thừa tướng đừng ra nói.
Thương Quân Lẫm ấn Thẩm Úc vào trong lòng ngực của mình rồi nói: "Dẫn đi đi, phải hỏi ra kẻ đứng sau chuyện này là ai, nếu không thể hỏi ra được thì đừng có đòi đội cái mũ quan ở trên đầu nữa."
"Bệ hạ, lỡ may..." Một vị đại thần khác đứng ra rồi cẩn thận nhìn vào thanh niên đang được Thương Quân Lẫm bảo vệ cẩn thận ở trong lòng ngực.
"Sẽ không có lỡ may, quý quân ở bên cạnh trầm cả ngày lẫn đêm, nếu thật sự có mục đích khác thì còn cần tốn sức lập ra một cuộc ám sát hay sao?"
Thẩm Úc muốn nói cái gì đó nhưng lại bị người đàn ông ấn vào trong lòng ngực, Thương Quân Lẫm cúi đầu rồi ghé sát vào tai y và khẽ nói: "Đừng sợ, trầm sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
Thẩm Úc chui ra hai lần nhưng đều bị người đàn ông nâng tay lên trấn áp, Thương Quân Lẫm thật sự rất sợ nên vì không muốn để y có một phần vạn khả năng khiến mình bị thương nên hắn đành phải ấn chặt người vào trong lòng ngực.
Trong hô hấp đều là hơi thở quen thuộc, cánh tay đầy mạnh mẽ kia tạo ra một không gian rất an toàn, vì vậy đầu óc căng chặt của Thẩm Úc cũng dần thả lỏng hơn.
Thái y vội vàng chạy tới, trong điện rất lộn xộn nên Thương Quân Lẫm đã ôm Thẩm Úc đi ra phía sau điện, còn chuyện ở phía trước sẽ giao cho thừa tướng và Phương Quân xử lý.
Trên đường đến thì Cố thái y đã biết được tình hình đại khái nên trước tiên hắn bắt mạch cho Thẩm Úc đã rồi mới xử lý miệng vết thương của y.
Chiếc khăn được cởi bỏ, vết máu ở trong lòng tay được lau đi từng chút từng chút một khiến Thẩm Úc đau đến nỗi rụt ngón tay lại.
Thương Quân Lẫm nắm lấy cổ tay của y, trong giọng điệu cũng không rõ là đang vui hay giận: "Bây giờ biết đau rồi sao?"
Cảm giác đau đớn không ngừng kích thích thần kinh của Thẩm Úc, vì vậy đầu óc của y lúc thì mơ màng nhưng lúc thì tỉnh táo, y nhìn Thương Quân Lẫm một lúc rồi dần ghé sát vào mặt của hắn và cắn lên cằm của hắn một cái.
Không cắn mạnh, thậm chí là không đủ để cảm thấy đau đớn.
Thương Quân Lẫm chỉ cảm thấy ngực của mình như bị chạm vào một cái, tê tê nhức nhức.
Hắn đỡ lấy đầu của Thẩm Úc nhằm khiến y dựa lên vai của mình rồi hỏi Cố thái y: "Tình hình của A Úc thế nào rồi?"
"Miệng vết thương ở trên tay có hơi sâu, trong khoảng thời gian gần đây đừng đụng vào nước, về mặt ăn uống cũng cần phải kiêng vài thứ nên thần sẽ liệt kê những điều cần chú ý ra, còn có một việc nữa, thần muốn kiểm tra những món hôm nay quý quân đã ăn."
"Sao lại như thế?"
Thẩm Úc đang tựa vào vai Thương Quân Lẫm bỗng dụi dụi rồi khẽ nói: "Là mùi hương, mùi hương trên người của vũ nữ kia khiến ta không thể chịu nổi."
"Không chịu nổi mà sao vừa rồi em lại còn đứng gần nàng ta như vậy?"
Thẩm Úc tự biết mình sai nên im lặng.
Cố thái y lại bắt mạch cho Thẩm Úc một lần nữa, dưới yêu cầu của Thẩm Úc cuối cùng hắn cũng bắt mạch cho cả Thương Quân Lẫm, đúng như dự đoán, Thương Quân Lẫm không hề có bất cứ vấn đề gì, loại mùi này chỉ có tác dụng đối với mỗi mình Thẩm Úc.
Thương Quân Lẫm gọi Mạnh công công tới rồi khẽ dặn dò vài câu, Mạnh công công rời khỏi nơi này và đi làm những việc Thương Quân Lẫm đã dặn dò.
"Loại mùi này có ảnh hưởng gì nhiều tới cơ thể của A Úc hay không?" Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang bị thương của Thẩm Úc mà không hề dám dùng lực.
"Hiện tại thì có thể thấy là ngoại trừ việc sẽ khiến quý quân muốn ngất đi ra thì không còn dấu hiệu nào khá, thần cần phải quan sát thêm mấy ngày để xem tình hình sau đó." Cố thái y cẩn thận trả lời.
Thương Quân Lẫm chỉ vuốt ve tay của Thẩm Úc mà không nói gì cả.
Cố thái y lấy một lọ thuốc ra từ hòm thuốc của mình: "Đây là thuốc thoa ngoài da, sáng tối mỗi ngày cứ bôi một lần thì sẽ có lợi cho việc lành vết thương của quý quân, thần sẽ viết thêm đơn thuốc để giúp quý quân loại bỏ những tàn dư mà mùi hương kia đã đọng lại trong người quý quân."
Mộ Tịch nhận lấy lọ thuốc, dù trong lòng nàng đang rất lo lắng nhưng vì có bệ hạ ở đây nên nàng không dám tiến lên hỏi thăm.
"Phiền Mộ Tịch cô nương nhanh chóng sắc thuốc theo đơn thuốc này, thần cần phải xem xem hiệu quả thế nào đã." Cố thái y vừa nói vừa giao đơn thuốc vừa viết xong vào tay Mộ Tịch.
Mộ Tịch không dám chậm trễ, vội vàng cầm đơn thuốc đi sắc.
"Khụ, khụ." Thẩm Úc khẽ ho khan hai tiếng, bởi vì mất quá nhiều máu nên gương mặt của y đã tái nhợt.
Trong lòng Thương Quân Lẫm rất sốt ruột nhưng vấn đề là hắn không thể làm được gì cả, cảm giác bất lực không ngừng ùa tới khiến hắn chỉ có thể cố gắng ôm Thẩm Úc chặt hơn nữa.
Cảm giác đau đớn dần được xua tan nên ý thức của Thẩm Úc cũng dần rơi vào trong sự mê man, lúc nước thuốc đắng chát được bỏ vào trong miệng Thẩm Úc đã kháng cự đến nỗi rụt người về phía sau.
"A Úc ngoan nào, uống thuốc xong thì sẽ không khó chịu nữa."
Trong lúc Thẩm Úc đang hơi mê mang, Thương Quân Lẫm đã hỏi Cố thái y rất nhiều vấn đề.
Lúc Thẩm Úc lại lần nữa tỉnh táo trở lại thì y cũng không biết đã qua bao lâu rồi nhưng cảm giác đắng chát trong miệng vẫn đang lưu luyến không nguôi nên y đẩy người đàn ông đang ôm chặt lấy mình ra rồi nói: "Bệ hạ, ta muốn uống nước."
Thương Quân Lẫm sờ lên mặt y rồi đứng dậy rót nước cho y.
Sau khi uống hết một chén nước và ăn thêm mấy miếng mứt hoa quả thì cuối cùng cảm giác đắng chát trong miệng y cũng giảm xuống một ít.
Thẩm Úc nhìn trang trí ở xung quanh, bọn họ đã trở lại Cung Ngọc Chương rồi.
"Bệ hạ, vũ nữ kia..."
"Trẫm sẽ xử lý, A Úc đừng lo," Thương Quân Lẫm vừa nói vừa đỡ Thẩm Úc dậy, "Trẫm đã giao chuyện này cho thừa tướng và Phương Quân giải quyết rồi, sẽ không sao đâu."
Thẩm Úc dựa vào đầu giường, hiện tại y đang mặc đồ ngủ nhưng tay phải vẫn còn khá đau, thử nâng tay lên thì đã thấy một bàn tay được bao bọc kín mít.
Ngón tay y khẽ giật giật, y có thể cảm nhận được cảm giác đau nhói.
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay y rồi nhét nó trở lại trong chăn: "Cố thái y nói tạm thời nó không thể vận động nhiều và không thể chạm vào nước."
Thẩm Úc gật gật đầu.
Thương Quân Lẫm nắm lấy những ngón tay của cái tay đang bị thương kia rồi khẽ khàng vuốt ve: "Có đau không, A Úc?"
Không đợi Thẩm Úc trả lời thì Thương Quân Lẫm đã tiếp tục nói: "Trẫm thì rất đau."
"Nhìn thấy A Úc bị thương khiến trẫm rất đau." Thẩm Úc đột nhiên nuốt những lời mình muốn nói xuống, y mím môi, trong mắt lóe lên biểu cảm phức tạp.
"Có trẫm ở đây nên những chuyện A Úc lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra, nên em đừng chọn cách tự tổn thương chính mình để chứng minh một điều gì đó," Thương Quân Lẫm nâng cằm của Thẩm Úc lên, giọng điệu rất khó dò, "A Úc đã nhớ kỹ chưa?"
Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm, y có cảm giác hình như hắn nổi giận rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương